Vĩnh Biệt Người


Cuối cùng bà ấy cũng khựng lại một lát, dường như bà cũng không ngờ được mọi chuyện sẽ tiến triển đến mức này."
"Quan, dì xin lỗi."
Chẳng mấy khi nghe được lời như vậy thốt ra từ miệng của bà, cứ như mãi hẳn tôi cũng có thể quay trở lại mỗi thản nhiên như trước, mối quan hệ bạn bè an ủi lẫn nhau.

"Nhưng mà, con có thể nào đừng cho..."
Giây tiếp theo, bà lại nói nữa, mà mấy lời này tôi đã sớm đoán được rồi.

Tôi ung dung ngắt ngang bà: "Dì yên tâm, con sẽ không để cho Thanh Nghiên biết đâu."
Sau khi cúp điện thoại, tôi đứng trên đường tấp nập người xuôi kẻ ngược một lúc nữa, định là chắc cần phải về thôi - Mặc dù tôi và Thanh Nghiên giờ đây chỉ là bạn cùng phòng bình thường, cậu ấy không về thường xuyên vì còn có người yêu, nhưng căn hộ kia là nơi duy nhất tôi thuộc về lúc bấy giờ.

Nói đó là nhà cũng không quá.

*

Tôi và Kỷ Thanh Nghiên từng là người yêu.

Chúng tôi ban đầu là hàng xóm, bên nhau 5 năm thì vấp phải việc ngoài ý muốn rồi theo đà đó trở thành bạn bè lần nữa.

Tổng cộng là mười bốn năm.

Cậu ấy là họa sĩ khá lãng mạn, tính tình dường như chẳng hề thay đổi sau chừng ấy năm, rộng rãi chói lóa, ngay cả màu sơn thường dùng cũng tràn đầy tươi sáng lẫn ấm áp, hạ bút tùy tiện không theo kết cấu, hình ảnh ngập tràn sức sống của muôn loài sinh sôi.

Còn tôi thì học về kiến trúc, việc làm thường xuyên nhất là vẽ các bản đo lường kích cỡ, từng nét bút đều phải tính toán đâu vào đó trước.

Xem ra nghề nghiệp chuyên môn của hai người đều liên quan đến hội họa, nhưng lại phát triển theo hai hướng ngược nhau, tựa như chúng tôi sinh ra giống nhau, còn vận mệnh thì lại khác hoàn toàn.

Đúng rồi, chúng tôi cũng đều là Alpha.

Cậu ấy nhỏ hơn tôi bốn tuổi, hồi học cấp 2, lần đầu tiên thấy cậu ấy là vào lúc người kia chuyển đến đây, ban đầu tôi nghĩ chắc cậu ấy là một Omega vì người gì đâu mà quá xinh đẹp, hệt như con búp bê Tây Dương* được bày bán trong trung tâm thương mại.

— Đặc biệt là đôi mắt đào hoa trong veo đong đầy trìu mến khiến tôi sững sờ ngay từ cái nhìn đầu tiên.

(Búp bê Tây Dương là vậy nè)
- -- nếu, cậu ấy là Omega của tôi.

Thì tốt rồi.

Tôi phân hóa khá sớm, lúc ấy biết được mình là Alpha, do gia đình tương đối nghiêm khắc, cho nên trước khi gặp Thanh Nghiên tôi không có yêu thích gì đặc biệt, nhắc đến tính chiếm hữu gì đó lại càng khỏi bàn.


Chính sự xuất hiện của Thanh Nghiên đã khiến trái tim niên thiếu của tôi loạn nhịp, lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác muốn nắm chặt một người trong tay.

Tôi không kiềm nén được mà tiếp cận cậu ấy, chăm sóc yêu thương cậu ấy như một người anh trai, tôi cũng từng có ý định lừa cậu ấy nói mấy câu đại loại như sẽ ở bên cạnh tôi mai này --- Thanh Nghiên ngây thơ, chuyện gì cũng đều nghe tôi cả, mà mẹ của Thanh Nghiên...Người phụ nữ kia, khi ấy cũng vô cùng chào đón tôi tới nhà, còn ngầm cho phép hai chúng tôi ở chung với nhau.

Thời gian đó tôi đắm chìm vào mối tình đầu mộng mơ tựa bọt biển ấy, ôm niềm hy vọng chờ Thanh Nghiên phân hóa.

Cơ thể của Kỷ Thanh Nghiên ốm yếu, tôi đã sớm nhận ra cậu ấy rất dễ bị bệnh, dạ dày cũng mỏng manh hơn người bình thường, tuy trước lúc phân hóa cậu ấy không có phản ứng đối với tin tức tố của tôi, nhưng tôi vẫn theo bản năng tiết ra tin tức tố đặc trưng của Alpha, hy vọng sẽ khiến cậu ấy dễ chịu hơn chút ít.

Lần nọ khi Thanh Nghiên sinh bệnh, mẹ Kỷ lẳng lặng nhìn chằm chằm gương mặt tái nhợt của cậu ấy trên giường bệnh, đó là lần đầu tiên bà nói tình trạng sức khỏe của cậu ấy cho tôi biết.

Rối loạn tin tức tố di truyền.

Do là mẹ Kỷ từng là Beta, vì không chấp nhận số phận nên tự ép buộc mình tiêm thuốc để biến thành Alpha, có điều sau khi tiêm xong thì mới phát hiện khi đó bà đã mang thai Thanh Nghiên.

Thế rồi bà thành công trở thành Alpha, mà Thanh Nghiên lại vì bà làm trái ý trời mà bị trừng phạt.


Ánh mắt tôi dần lạnh lẽo, tôi vừa nhìn chằm chằm bà vừa như lên án.

Mẹ Kỷ làm như không thấy ánh mắt kia của tôi, bà bình tĩnh nói, chỉ cần Thanh Nghiên phân hóa xong là tôi có thể luôn ở bên Thanh Nghiên, có thể luôn dùng tin tức tố của mình trấn an cậu ấy, vậy thì cậu ấy sẽ ổn thôi.

...Chúng tôi của khi ấy, vẫn luôn mang lòng tin mãnh liệt rằng Thanh Nghiên sẽ là Omega, hoặc ít nhất cũng sẽ là Beta.

Kết quả là vào năm nhất trung học, cậu ấy phân hóa.

Vậy mà lại là Alpha.
- Hết chương -
Tác giả có lời muốn nói:
Dù sao chỉ cần vô cùng cẩu huyết là được..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận