Đến cuối tuần, tỉnh tái tinh triệt để vắng vẻ, trái lại bên bến cảng vô cùng náo nhiệt, các loại tàu thuyền cập bến từng cái bay dọc theo quỹ đạo về phía vũ trụ mênh mông.
Bến cảng trên Địa Cầu lại càng náo nhiệt hơn, rất nhiều fan cùng các phóng viên tập kết lại cùng đón phi cơ, hình thành một biển người có thể nói là đồ sộ ở khu vực chỉ định đặc biệt của bến cảng.
Đáng tiếc là bọn họ chờ rồi chờ, chờ gần một tuần vẫn không chờ được bóng dáng của quán quân Đại Ma Vương nổi bật nhất giải đấu tỉnh năm nay.
Sau đó mới có tin tức truyền đến từ Tinh tỉnh số ba: Odin và Victor xuất hiện ở bến cảng tư nhân của Tinh tỉnh số ba.
Tất cả mọi người: “…”
Ngay ngày hôm ấy trên diễn đàn fan là như vầy:
“Ồ? Đi gặp phụ huynh sao?”
“Mị không phục!!! Tại sao không về Địa Cầu trước! Mà lại đi nhà Tiểu Khả trước!”
“Tức chết tui!! Khu Địa Cầu của ta vất vả lắm mới có được một Đại Ma Vương sắc đẹp thịnh thế, kết quả là chẳng nói chẳng rằng đã bị Tinh tỉnh số ba câu đi mất! Hu hu hu hu hu hu —— thù đoạt cái đẹp không đội trời chung!”
Tyler đúng là cùng Victor trở về gặp phụ huynh.
Lần trước là lúc hắn làm phẫu thuật ở Tinh tỉnh số ba, sau khi phục hồi chức năng xong, đúng lúc mẹ Duy lại phải đi công tác cho nên không thể gặp mặt.
Lúc này giải đấu tỉnh kết thúc, còn một khoảng thời gian mới đến giải quốc gia, nói gì cũng có thể đi gặp phụ huynh trước —— dù sao ngay cả đính hôn cũng làm rồi, quả thật có loại cảm giác tự định chung thân.
Mọi việc đều có lần đầu tiên, gặp phụ huynh là nghi thức truyền thống của phương Đông, bậc thầy sát thủ thật sự không biết, trước đó mấy ngày có hỏi: “Tôi có cần chuẩn bị gì không? Đến lúc ấy có trình tự nghi thức gì? Có quy củ gì?”
Victor bảo hắn ngồi xuống ghế sopha, lặng im suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra em cũng không có kinh nghiệm…” Làm sao mà có kinh nghiệm cho được! Cậu còn chưa kịp gieo họa cho ai thì đã bị đồ cổ buộc chặt rồi!
Hai người hai mặt nhìn nhau, một lát sau lên mạng tìm hiểu.
Victor phụ trách mua sắm, đặc biệt chọn mua những thứ cha mẹ cậu thích, một bên dặn dò: “Nhất định phải nói là anh cân nhắc mua quà cáp, sau đấy giả vờ rất biết điều là được. Mẹ em ghét nhất là người mồm mép láu lỉnh, cho nên cứ ngoan ngoãn mà ngồi, giúp làm một ít việc nhà, mẹ sẽ có ấn tượng tốt. Cha em, ờ, cha em…là người không có cách nào để lấy lòng, chỉ cần không nói dối trước mắt cha, cha thích hay ghét còn phải dựa vào may mắn…”
Nghe thôi đã thấy khó rồi.
Bậc thầy sát thủ nhíu lông mày, rơi vào trầm tư.
Mấy ngày sau, cha Duy và mẹ Duy nhận được tin, ngồi trong phòng khách, dáng vẻ nghiêm túc chờ hai người tới cửa.
Mặt mày mẹ Duy cáu kỉnh, hút thuốc lá điện tử, cảm nhận trong lòng hoàn toàn chính là con heo nhỏ vất vả nuôi hơn hai mươi năm chẳng những không đạp hư cải trắng nhà người ta mà còn bị heo nhà người ta bắt mất! Đúng là không biết cố gắng! Chỉ tiếc mài sắt không nên kim!
Càng nghĩ càng tức, mẹ Duy nhấn rơi mất thuốc lá điện tử, nói với cha Duy: “Xem anh nuôi con trai tốt chưa kìa”
Cha Duy chép miệng nói: “Nhóc con này từ nhỏ đã có bản lĩnh, đều là tự di truyền cả. Hà hà hà, em coi nó dẫn con trai nhà người ta về, đẹp trai không này!”
Mẹ Duy: “???” Em đang nói con trai mình không biết cố gắng, anh đang nói cái gì vậy?!
Cha Duy nở nụ cười tươi, lưu bức ảnh của Tyler mà Victor gửi tới trong “My favourite picture”, lại nhẹ nhàng đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Lát sau, chuông cửa vang lên.
Mẹ Duy sửa sang lại vạt áo, ép khóe miệng cong thành độ cong trang trọng, chuẩn bị tốt tâm lý gió tanh mưa máu, bắt đầu khí thế ra chiến trường của mình, mở cửa.
Mở cửa liền thấy một Chiến Thần băng sơn đứng thẳng trước cửa nhà, trên người cũng tràn ngập bầu không khí căng thẳng khi lên chiến trường.
Hai người cách cửa nhìn nhau tầm ba giây, đồng thời làm cho nhiệt độ không khí bụp cái giảm xuống dưới 0 độ, một mùi khói thuốc súng như có như không im lặng bao phủ.
Lại qua hai giây, âm thanh lộc cộc của Victor từ ngoài cửa truyền tới, tiếng nói chuyện cũng từ xa lại gần: “Sao lại đứng ở cửa nhà thế! Là mẹ em mở cửa à?”
Tyler mặt lạnh như tiền: “Mẹ”.
Sau lưng mẹ Duy theo đó mà nổi lên vô số da gà, lại vẫn cứ nghiến răng nghiến lợi, tự đáy lòng tràn đầy sự tức giận bất bình đặc hữu của cha vợ khi nhìn con rể.
Mấy phút sau, Tyler động tay chuyển một đống lớn quà cáp vào nhà, chất thành một ngọn núi nhỏ cao hơn một mét trong phòng khách, làm cho cha Duy đi ra từ trong phòng bếp sợ hết hồn.
Cha Duy xoa tay, nở gan nở ruột nói: “Ôi trời, cậu là Tyler đúng không! Làm gì mà khách sáo thế, quà cáp gì chứ, cho tôi xin chữ ký nhé?”
Mẹ Duy vô cùng mất hứng với hành vi khuỷu tay của ông vội vàng ngoắc ra ngoài, từ trong lỗ mũi phun ra hai luồng khí, nặng nề nói: “Phải, đây chính là ma đầu đã cuỗm con trai anh đi đấy”
Victor rất sợ mẹ cậu tức giận, vừa nghe thấy giọng điệu này là tự động dịch chân, run cầm cập đi đến sau lưng cha cậu nói: “Con…con cũng giúp nấu ăn”
Chốc lát trong phòng khách chỉ còn lại hai người Tyler và phu nhân Chu Ân.
Mẹ Duy: “Con tôi từ nhỏ đã cuồng mặt, ha ha, cha nó từ lâu đã nói với tôi thằng bé sớm muộn cũng bị cô gái xinh đẹp bên ngoài câu đi mất. Chính là không ngờ rằng, cuối cùng lại là chàng trai xinh đẹp” Cậu đừng có mà đắc ý! Con tôi chỉ là bị cái bản mặt đẹp này của cậu hấp dẫn mà thôi!
Tyler: “Vâng, cội nguồn gia học (1), dù sao mắt thẩm mỹ của cha mẹ đều tốt”
Một câu khen cả hai cha mẹ của Victor, mẹ Duy giật giật trên ghế sopha, đổi chân bắt chéo, lúc này mới hoàn toàn ngăn được biểu cảm biến hóa.
Mẹ Duy lại nói: “Ngoài cuồng mặt ra, tật xấu của nó cũng nhiều lắm. Từ nhỏ đã cả thèm chóng chán (2), cái gì cũng muốn học, không xác định tính chất của vấn đề. Tính tình lại cố chấp, chín con trâu cũng kéo không nổi. Còn theo chủ nghĩa lý tưởng, đi đâu thấy việc bất bình thì đều nhất định muốn rút đao tương trợ, cái gì cũng phải trắng đen rõ ràng, sớm muộn cũng chịu thiệt…”
Cá tính của phu nhân Chu Ân chính là như vậy, cực ít khen người ta, cơ bản đều là quở trách.
Giờ phút này bà đang mang vẻ mặt tự hào “Con tôi tệ hại vậy đấy!”, dùng ánh mắt ghét bỏ “Cậu rốt cuộc dựa vào bản lĩnh gì mà quyến rũ được con tôi?” đánh giá người đàn ông đối diện.
Vẻ mặt Tyler bình thản, nghe xong mới nói: “Vâng, tôi đều biết cả”
Sắc mặt mẹ Duy lại thay đổi, nội tâm phun lửa: Tôi mắng con tôi liên quan gì đến cậu! Con tôi là người mà cậu có thể ghét bỏ được sao?! Hừ!!
Tyler lại nói: “Yêu từng tật xấu đó, tôi cũng hết cách”
Mẹ Duy lập tức lên tinh thần, dào dạt đắc ý uống trà, trong lòng tràn đầy cảm giác chiến thắng đầy tự hào, hận không thể cắm một lá cờ trên nóc nhà biểu thị công khai con trai của mình hoàn toàn thắng lợi, lúc nhìn Tyler, cũng miễn cưỡng cảm thấy mũi là mũi, mắt là mắt.
Lát sau, bốn người ngồi vào bàn ăn cơm, Victor tự động ngồi cạnh Tyler, hai người sóng vai đối diện với tổ hợp nam nữ ba Duy mẹ Duy.
Mẹ Duy vừa thấy con trai mình tự động phân chia trận doanh, tức khắc trong lòng lại không ngừng ghen ghét, quả thật là chua ê răng, nhìn Tyler chòng chọc nói: “Tôi nghe nói cậu không biết nấu ăn, Victor nhà chúng tôi cũng không biết. Nó được nuông chiều từ bé đến lớn, cũng không thể gả…kết hôn rồi mà mỗi ngày đều ra ngoài cơm phẩm dinh dưỡng chứ?”
Tyler nói: “Vâng, tôi sẽ chăm sóc cho em ấy thật tốt”
Mẹ Duy còn chưa kịp bày ra gương mặt thối “Cậu dám không tốt với nó tôi liền diệt cậu”, tiếp đó đã thấy Victor nhục nước mất chủ quyền dán đến, vẻ mặt hạnh phúc như đóa hoa nở rộ.
Mẹ Duy: “…” Tức rồi nhá! Show ân ái thì giỏi lắm hả! Chồng bà cũng đang ở cạnh này, bà đây cưỡng hôn ổng hai đứa có tin hay không?!
Cha Duy vừa nhìn là biết phu nhân Chu Ân đang tức giận, vội vàng bưng một đĩa ớt xanh xào thịt (3) qua, cẩn thận lựa ớt ra, bỏ hết thịt vào trong bát của mẹ Duy.
Mẹ Duy luôn luôn ngạo kiều, hễ là đồ cha Duy gắp cho đều sẽ ngoan ngoãn ăn hết, vì thế liền biến thành tức giận cầm bát.
Lát sau, cha Duy nhìn tình hình trên bàn ăn, vì để bà xã xả giận, đổ hết ớt xanh còn lại trong đĩa vào bát cơm của Victor.
Victor: “…”
Thói quen ăn uống của hai mẹ con xưa nay đều không ăn ớt xanh, thế nhưng cố tình lại thích thịt xào với ớt, cho nên nhiều năm qua ớt xanh vẫn là nan đề thế giới.
Victor: QAQ tai bay vạ gió! Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! Thế giới này thật là bất công!
Hai mắt Victor rưng rưng, đang chuẩn bị chấp nhận cơn tai bay vạ gió này, đột nhiên bên cạnh vươn tới một bàn tay.
Tyler không chút biến sắc đổi bát cơm của Victor với mình, bản thân bưng một bát đầy ớt xanh, mặt lạnh te tiếp tục ăn.
Victor: QAQ cảm động chết mất!
Cha Duy: “…” Chàng trai này! Nhất định phải gả vào nhà chúng ta! Ớt xanh rốt cuộc không cần mình mình giải quyết nữa rồi!!!
Mẹ Duy: “!!!” Hắn ăn thật! Hắn sẵn lòng ăn ớt xanh vì Tiểu Khả! Xem ra là tình yêu chân thành rồi…
Ăn xong bữa cơm, người máy AI thu dọn bàn ăn.
Mẹ Duy cau mày hút thuốc lá điện tử, đột nhiên gượng gạo muốn tán thành tình yêu của hai người là chân thành.
Nhưng bà ngạo kiều, tuyệt đối sẽ không mở miệng thừa nhận, thậm chí ngay cả nét mặt cũng không chịu thả lỏng một chút, vẫn duy trì bộ mặt thối, ngồi trên sopha nói chuyện phiếm với Tyler.
Cha Duy bưng đĩa dưa hấu ra, đếm số lượng miếng, trong lòng tính toán lượng cơm tối mẹ Duy đã ăn, nói với mẹ Duy ngồi trên sopha: “Hôm nay nhiều nhất chỉ được ăn bảy miếng thôi, biết không?”
Mẹ Duy gảy đầu thuốc lá điện tử, lẩm bẩm: “Sao mà quản nhiều vậy”
Cha Duy: “Tối lại muốn đi vệ sinh đêm hả?”
Mẹ Duy không cam tâm tình nguyện nói: “Biết rồi”
Victor tự phát tự giác xông lên, để lại bảy miếng, còn lại bưng hết đi: “Yeh”
Lúc này cha Duy lại nói với Tyler: “Chúng ta lên sân thượng tâm sự đi, mặc kệ hai mẹ con họ. Cơm nước xong là lúc chỉ số IQ của mẹ con nó thấp nhất, di truyền gia tộc rồi, không chữa được”
Tyler đứng lên, Victor vẻ mặt khẩn trương nhìn theo.
Cha Duy nói: “Con yên tâm, cha không làm gì chồng chưa cưới của con đâu. Vẻ mặt kia của con là gì hả? Cha con một tay trói gà không chặt, không có một chút xíu lực công kích nhá”
Victor nghĩ thầm: Cuồng mặt cũng là bệnh di truyền gia tộc không chữa được nha! Con vừa nhìn là biết cha muốn một bản album ảnh chữ ký độc nhất vô nhị rồi! Mẹ chắc chắn không biết năm nay cha lại theo đuổi mười ba ngôi sao nam hai mươi bảy ngôi sao nữ đâu ha…
Chú thích:
(1) Nguyên văn Gia học uyên nguyên “ 家学渊源 ”: nguồn gốc học vấn lưu truyền trong gia đình
(2) Nguyên văn Tam phân chung nhiệt độ “ 三分钟热度 ”: nhiệt độ ba phút, chỉ một người chỉ có thể duy trì sự nhiệt tình đối với sự vật hoặc người mình yêu thích trong một thời gian có hạn hoặc nhất thời
(3) Ớt xanh xào thịt