Vĩnh Dạ Chi Phong

Victor có hơi mù mờ, cầm tấm thiệp mời đi qua cửa yến hội.

Cẩn thận từng bước, kết quả lúc quay đầu lại lần hai thì không tìm thấy đồ cổ đâu nữa.

Victor: “…” Sát thủ ghê gớm quá!

Victor vẫn một thân một mình đi vào yến hội, đây là một yến hội nửa ngoài trời, bên cạnh đang bắn pháo hoa, địa điểm chủ yếu là nửa quảng trường hoa viên và nửa sảnh trước của lâu đài nhỏ, cho phép các vị khách đi lại, trò chuyện, khiêu vũ, ăn uống trong khu vực rộng lớn.

Victor “nhà quê” đi vào liền hôn mê, cảm giác mình như là một con chuồn chuồn mơ mơ màng màng bay vào một câu lạc bộ đêm, tuy rằng không có ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng như ở hiện đại, thế nhưng vẫn xa hoa đồi trụy ăn uống linh đình y nguyên.

Trên lan can là một hàng nến chỉnh tề, gà nướng trên bàn tiệc buffet, sát tường là cả một dàn nhạc tấu nhạc, tiếng bàn luận xôn xao sau mỗi một phát pháo hoa, các phu nhân trong lễ phục dạ hội tụ tập cùng một chỗ, châu báu lấp lánh mê ly, trên người hai quý ông đang trò chuyện tỏa ra hương nước hoa…

Victor nhìn một lát thì hết hứng.

Kỳ quái ghê, lúc cậu ở bên cạnh Tyler, vẫn muốn về quá khứ chơi những trò có phong cách thời Trung Cổ này. Đến khi Tyler tạm thời rời đi một lát, Victor chả còn hứng thú gì hết, trong đầu đều là: Đồ cổ nhà tui đâu rồi? Không bị bắt nạt đấy chứ?

Ôm suy nghĩ đó, Victor lại bắt đầu muốn ra ngoài đi tìm Tyler.

Sau đó cậu phát hiện không cần tìm, quý ngài hát rong Tyler bất tri bất giác đã lẩn vào, hơn nữa còn được muôn người chú ý, quả thật là được các quý cô quý bà vây lấy như sao sáng quanh mặt trăng.

Victor: “…”

Tyler dựa vào góc tường, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ, là mặt nạ nửa mặt thường thấy của người hát rong. Hắn tùy tiện gảy cây đàn trong lòng, câu được câu chăng mà ngâm nga.

Người hát rong sa sút biếng nhác như thế, dường như cũng chả có gì xuất sắc, thế mà lại hấp dẫn vô số ánh mắt của các phu nhân ——chủ yếu dựa vào khí chất.

Khí chất chính là có những người đội vương miện vào thì có dáng vẻ Hoàng Đế, mặc áo đay thì có dáng vẻ ẩn sĩ cao nhân, đội một cái mũ rộng vành rách rưới thì có thể trở thành Adonis (1) lang thang, nở nụ cười ngạo mạn thì lại như Zeus săn cái đẹp ở nhân gian.

Tyler cúi đầu gảy đàn, bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh có một quý cô chưa lập gia đình đánh rơi một chiếc khăn tay xuống đất.

Quá xấu hổ, nàng không dám trực tiếp nhặt lên thừa nhận là của mình.

Tyler cúi người tiện tay mò lên, cầm chiếc khăn trong lòng bàn tay, ánh mắt lười biếng nâng lên quét một vòng, bỗng nhiên nở nụ cười, dùng nó chầm chậm lau thân đàn.

Các quý cô bị hắn cười đến bứt rứt, dồn dập phe phẩy quạt che khuất gương mặt đỏ ửng, sau đó thì thầm khe khẽ phía sau chiếc quạt đang mở ra: Chiếc khăn tay đó hình như là của người hát rong.

Lúc này, Tyler lại lấy khăn tay xuống, bỗng nhiên giũ một cái ——

Thần kỳ biến ra một đóa hồng!

Các quý cô quý bà bất ngờ không kịp chuẩn bị nhỏ giọng rít lên the thé, nhìn chằm chằm đóa hồng này, giống như đang nhìn quả táo vàng trong tay Gaia (2), có được nó chính là tượng trưng cho thân phận cùng mị lực.

Thế nhưng quý ngài hát rong giơ đóa hồng này lên, nhẹ nhàng cắm vào trong túi áo mình, lại như không có chuyện gì xảy ra mà gảy đàn.

Ánh mắt hắn xuyên qua đám người chen chúc nhìn về phía hai người cách đó không xa.

Một là Victor, trên mặt Victor viết: “Anh yêu anh chơi vui quá nhỉ! Hừ!”

Một người khác là quý ngài Keno – hoàn toàn không có chuyện làm ăn, xấu hổ đến trực tiếp đổi thân phận thành người phục vụ, trong mắt y viết: “Ngươi chọn nhân vật lôi kéo sự chú ý như thế, chờ lát nữa để ta coi ngươi ám sát thế nào!”

Biểu diễn pháo hoa chính thức bắt đầu, đám người náo nhiệt bắt đầu di chuyển về cùng một hướng, mọi người hoàn toàn không hay biết sóng ngầm cuộn trào bên dưới.

Victor bỗng nhiên sượt qua một người không quen nào đó, cảm giác ngực mình bị vỗ một cái, sửng sốt cúi đầu, liền thấy cành hồng kia bất ngờ cắm trước ngực mình.

Bạn học Tiểu Khả không tiền đồ lập tức không giận nữa, vội vàng vui vẻ quay đầu lại tìm.

Vì thế cậu vừa vặn nhìn thấy một màn thế này:

Một thủ vệ mặc áo giáp bỗng nhiên lảo đảo bước chân, mờ mịt cúi đầu kiểm tra áo giáp của mình, không tìm thấy vết thương, liền cố gắng đi về phía trước. Anh ta trông có vẻ suy yếu vô lực, vẻ mặt mờ mịt chống tường ngồi xuống.

Điều này khiến cho trong đội tuần tra thiếu mất một người, tuyến phòng thủ ở cửa lâu đài bỗng nhiên có một vết nứt rất nhỏ.

Keno đóng giả thành người phục vụ ung dung bưng khay đồ ăn đi qua, chỉ có Victor bởi vì biết trước mà hết sức chú ý y.

Trong nháy mắt Keno đi lướt qua hai người còn lại trong đội tuần tra, trong bàn tay y lấy ra một điểm sắc bén…

Hai thủ vệ tuần tra còn lại chết đến lặng lẽ không một tiếng động, trước mặt mọi người bị kín đáo cắt cổ họng, không phát ra được chút tiếng động nào, bị y đỡ lấy kéo vào trong con đường mòn âm u bên cạnh ——không người nào có thể nghĩ đến sẽ có sát thủ hành sự lớn mật như vậy, bọn họ chỉ nghĩ là thủ vệ say rượu hoặc sinh bệnh mà được dìu xuống thôi.

Tiếp đó, Keno đi tới giải quyết tên thủ vệ ngồi xuống ban nãy kia.

Sau đó y giật nảy cả mình!

Sau lưng thủ vệ này có một miệng vết thương cực kỳ mỏng, mỏng đến mức chỉ cần bắp thịt không dùng sức thì gần như không nhìn ra được là bị thương——thế nhưng vết thương chính là vết thương, nội tạng trong người anh ta đã chảy máu đến mức độ trọng thương sắp chết.

——Chắc chắn là Odin làm! Trừ hắn ra thì ở đây không còn ai có thể làm được đến trình độ này!

Càng đáng sợ hơn là, tận đến lúc này, thủ vệ mới cảm nhận được đau đớn, bị Keno trơ mắt nhìn kêu thảm một tiếng: “Người đâu! Cứu mạng!!”

“…”

Keno xoay người đẩy người ra chạy đi, trước khi đội tuần tra còn lại đuổi tới bắt y, miễn cưỡng treo trong một cái giếng thoát khỏi sự truy đuổi.

Tức giận nhất chính là y hấp dẫn cả đội tuần tra qua đây, hai bên tán loạn cả sân——vào lúc này, một vị hát rong gọn gàng xinh đẹp liền nhân cơ hội không tốn tí sức nào, ung dung đặt chân vào trong lâu đài.

Keno: “…” Tức chết mất!!!

Quý ngài hát rong Tyler cứ thế thoải mái đi qua đường cảnh giới, đại khái sau khi quan sát kết cấu của lâu đài liền tiếp tục đi vào trong. Hắn biết mục tiêu ám sát giờ đây đang ở vườn hoa bên trong, cùng trò chuyện với nữ quyến, gia thần và đám thị vệ của lão.

Ban nãy hắn lừa Keno một vố, tranh thủ được nhiều thời gian hơn.

Lúc này hắn mất một chút thời gian quan sát tình huống phân bố thủ vệ trong vườn hoa, ý thức được mục tiêu này hiển nhiên rất sợ chết, cực kỳ sợ chết——mỗi một góc đều có người cắm chốt chặt chẽ, hơn nữa người cắm chốt đều có thể bị hai người khác nhìn thấy.

Không có cách nào lẻn thẳng vào, làm sao hoàn thành nhiệm vụ được?

Tyler lấy ra một đồng tiền xu, tự lẩm bẩm: “Mặt ngửa là trà trộn vào, mặt sấp là nghênh ngang vào, đứng thẳng thì là đánh chết Keno, trở về tiếp tục chơi với bà xã” ——từ những lời này, hoàn toàn có thể thấy được đồ cổ đã bị người tinh tế làm cho biến chất vô cùng nghiêm trọng, quả thực không còn thuốc nào cứu chữa nữa!

Nói xong hắn tung đồng xu:

Mặt ngửa.

Tyler có chút tiếc nuối thở dài.

Ngay lúc ấy, một người con gái của mục tiêu đi tới ngắm hoa, Tyler liền thuận thế gảy đàn.

Vị tiểu thư nọ sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đã muốn kêu thủ vệ, kết quả ngẩng đầu lên thì thấy người hát rong mặt mày u buồn cùng khí chất đại thúc đẹp trai tang thương, mặt lập tức đỏ lên, kêu to cũng biến thành quở trách: “Ngươi là ai? Ngươi không biết không thể tùy tiện vào vườn hoa bên trong sao?”

Trong lòng cô nàng đang tính toán chủ ý Bá Vương ngạnh thượng cung——ở niên đại man hoang, rất nhiều phụ nữ quý tộc rất là hoang dâm, nam quý tộc tiện tay cưỡng gian con gái bình dân, nữ quý tộc thì bao dưỡng tiểu bạch kiểm (3) khắp nơi.

Người hát rong mang theo thái độ tản mạn lạnh nhạt, nói: “Tôi nhìn thấy những bông hoa ở đây, người tôi yêu rất thích chúng”

Tiểu thư phẩy quạt, nửa rụt rè nửa ám chỉ nói: “Người ngươi yêu, có thân phận cao quý hơn ta không? Cô ta đầy đặn hơn ta? Trẻ tuổi hơn ta? Hay là hiểu ý hơn ta?”

Người hát rong giương mắt nhìn cô ta chốc lát, hờ hững nói: “Em ấy không đầy đặn bằng cô, không trẻ tuổi bằng cô, còn thích ghen tuông nữa”

Tiểu thư kích động ưỡn ngực.

Người hát rong biếng nhác nói: “Nhưng tôi lại không thích người trẻ tuổi đầy đặn hiểu ý” Nói rồi, hắn tiện tay ngắt một đóa tường vi màu trắng, tiếp đó đổ tiền trong túi mình ra, cẩn thận đặt hoa vào.

Tiểu thư rất muốn nổi giận, nhưng vừa rồi tự cảm thấy là được khen, cả người đều nhũn ra đưa tay nói: “Chân…chân ta yếu quá, ngươi dìu ta qua bên kia ngồi đi” Đầu tiên phải gạo nấu thành cơm với ngươi đã!

Tyler nhìn tay cô ta, quay đầu nói: “Thủ vệ, thủ vệ! Đúng, cậu đó, lại đây, tiểu thư của các cậu cần người đỡ này”

Tiểu thư: “…”

Mấy chục giây sau, vị Bá Tước tiểu thư này trở về bên cạnh phụ thân cô ta, mà người hát rong thì đứng ở dưới bậc thang.

Bá Tước: “Cho nên, ngươi vì ngắt một bông hoa mà xông vào vườn hoa của ta?”

Người hát rong nói: “Không, thực ra tôi tới là để dâng lên một lễ vật, tôi có một thanh đoản kiếm, nó không giống những đoản kiếm khác. Đây là một thanh kiếm biết hát”

Hắn gỡ thanh kiếm từ trên đai lưng xuống, thuận tay để trên tấm thảm lông dê trước mặt.

Thị vệ đi tới nâng kiếm lên để Bá Tước xem xét.

Bá Tước rút đoản kiếm Khải Ca ra, bật ra một tiếng tán thưởng tận đáy lòng: “Nó thật xinh đẹp. Làm sao ta biết được ngươi nói thật hay giả?”

Người hát rong: “Tôi có thể thử”

Trong ý cười của hắn mang theo khí tức thần bí khó có thể dùng lời diễn tả, lại như hiền giả trong câu chuyện thần thoại đã sớm biết trước hết thảy, đang lẳng lặng chờ câu chuyện bắt đầu lại từ đầu.

Bá Tước đột nhiên sinh ra cảnh giác, phất tay, bảo thị vệ đến gần mình hơn, nói tiếp: “Không cần, ngươi đi đi. Nếu thanh kiếm này tốt, ta sẽ phái người gọi ngươi đến lần nữa”

Người hát rong không ừ hử gì, một tay khoát lên trên vành mũ mình, hơi cúi đầu, liền xoay người không kiêu ngạo, không siểm nịnh rời đi.

Vào lúc này, một người hầu đang bưng trái cây tới, vừa lúc đi lướt qua hắn.

Người hát rong đột nhiên duỗi tay, bắt lấy cổ tay người hầu!

Thị vệ bên cạnh tự nhiên cả kinh, tay đã gác trên bội kiếm.

Người hầu – Keno cúi đầu, khóe mắt giật giật, phát hiện khoảng cách hiện giờ của mục tiêu quá xa thì không hành động thiếu suy nghĩ.

Sau đó người hát rong – Tyler cầm lấy một quả quýt trên mâm trái cây của y ăn, phát hiện vỏ bóc không sạch, ghét bỏ nói: “Tay vụng thế này, chắc chắn cầm đao cũng không vững”

Một lời hai nghĩa.

Keno tức muốn nổ tung, trên mặt vẫn duy trì nụ cười bình tĩnh không gợn sóng: Xong chưa! Ngươi xong chưa! Lão phu chưa từng gặp sát thủ nào khiến người ta ghét như ngươi đấy!!

Chú thích:

(1) Adonis: một chàng trai xinh đẹp trong thần thoại Hy Lạp, sự tích liên quan đến chàng rất là máu tró, 

(2) Nữ thần Đất Gaia  là một trong các vị thần thuở ban sơ, được người Hy Lạp tôn thờ là “đất mẹ”. Thần bầu trời Uranus, chồng bà, cũng do bà sinh ra. Hai người sinh ra dòng dõi các vị thần Titans (hậu duệ là các vị thần Olympus) và các Cyclops, Hecatonchire.

(3) Tiểu bạch kiểm “ 小白脸 ”:  để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai hay  những chàng trai được phụ nữ bao nuôi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui