Trong cảm giác của Thiên Dạ, khoang bụng có một không gian kỳ dị ẩn chứa nguyên lực như muốn phá kén mà ra. Nhưng là không gian này bị một bức tường vô hình bao lại, phải phá được bức chắn này mới có thể châm đốt tiết điểm này giúp nguyên lực trong thân thể hội hợp thông suốt. Quá trình đánh vỡ tường chắn tiết điểm của các công pháp khác nhau. Trong đó đại đa công pháp khá ôn hòa chọn dùng phương thức chầm chậm mài cho tường chắn mỏng đi rồi cuối cùng mỏng quá thì vỡ…
Ngoài ra có một vài công pháp khá mãnh liệt, dẫn đường nguyên lực trực tiếp va chạm tường chắn. Binh phạt quyết chính là loại này, nó dẫn động sóng nguyên lực mãnh liệt xung kích, nó mạnh mẽ xung kích ngang với công pháp hàng đầu nhưng là trong quá trình xung kích này cũng chấn thương nội tạng thân thể.
Thiên Dạ rất nhanh đã có thể khởi động đợt sóng hoàn chỉnh đầu tiên, hôm nay mục tiêu của hắn là xung kích tầng chắn tiết điểm. Hắn cẩn thận dẫn đường nguyên lực cuộn trào xông hướng tiết điểm phần bụng. Từng đợt sóng nguyên lực dần thay đổi đường đi xung kích tầng chắn tiết điểm. Tầng chắn tiết điểm như bức đê cao vững vàng ngăn lại từng đợt sóng nguyên lực.
Thiên Dạ dần dần đắm chìm trong đó ngay cả hương khí đặc biệt của chu nhan huyết cũng tan biến trong thế giới cảm quan của hắn. Hắn như hòa làm một thể với từng đợt sóng nguyên lực, cao cao dâng lên, mãnh liệt đập lên tầng chắn sau đó vỡ vụn thành từng giọt nguyên lực. Nhưng là đợt sóng sau sẽ cao hơn, lực xung kích cũng mạnh hơn. Mỗi đợt xung kích đều làm toàn thân Thiên Dạ khẽ run rẩy.
Trong quá trình sóng nguyên lực xung kích tiết điểm, nguyên lực bên ngoài cũng cộng minh không ngừng bổ sung tiêu hao của Thiên Dạ. Cứ như vậy nguyên lực của hắn dần tăng thêm. Tuần hoàn khô khan không biết bao nhiêu lần, đột nhiên sau một đợt sóng nguyên lực, đáng nhẽ sóng phải lắng lại nhưng chỉ hơi chút hạ xuống rồi đột nhiên dâng mạnh lên!
Thiên Dạ vừa mừng vừa sợ vội vàng ngưng thần dẫn đợt sóng tiến hướng tầng chắn tiết điểm. Khi đợt sóng va chạm tầng chắn, trong tai Thiên Dạ vang lên tiếng ông ông, thân thể không tự chủ được hung hăng chấn động. Đây là cơn sóng đầu của vòng sóng thứ hai, chồng thêm dư uy của vòng sóng đầu, lực xung kích đã tương đương với cơn sóng thứ tư của vòng sóng đầu.
Đây là một mở đầu thành công, theo nguyên lực tích lũy thêm, vòng sóng thứ hai sẽ xuất hiện rồi đến thứ ba, thứ tư… Những vòng sóng này càng nhiều thì uy lực càng mạnh, lực xung kích tầng chắn tiết điểm càng mạnh. Nghe nói khi hình thành vòng sóng thứ ba là có thể phá tầng chắn tiết điểm phần bụng.
Lúc này tiếng chuông vang lên, Thiên Dạ như bình thường nhanh chóng mặc quần áo tập hợp. Lần tu luyện này hắn có tiến triển thực chất mà cũng có mười mấy đứa bé nét mặt vui mừng bước ra. Nhưng là trong lòng Thiên Dạ cũng không vui mừng lâu, tiến độ của hắn cũng chỉ xếp trước một phần ba nhóm này. Hiện tại đã học binh phạt quyết được nửa năm, nghe nói đã có đứa ban khác châm đốt tiết điểm nguyên lực đầu tiên.
Đám trẻ theo lệ đứng tập hợp, Trần Lôi không biết vì sao đứng bên cạnh Thiên Dạ. Khi mọi người chạy về theo dẫn đội của giáo quan, Trần Lôi đột nhiên đến gần Thiên Dạ đè thấp thanh âm nói: "Ta đã bắt đầu tu luyện ba vòng sóng nguyên lực. Chờ khi ta châm đốt tiết điểm nguyên lực thì ngươi cẩn thận đấy!"
Thiên Dạ mắt nhìn thẳng phía trước như không nghe thấy gì.
Lớp học tiếp theo là cách đấu thuật và một tiết kết cấu sinh vật. Trong lớp cách đấu thuật, đối thủ của Thiên Dạ là một đứa trẻ bình thường, hai bên không có thù hận hay giao tình gì nên chỉ đánh có thắng thua rồi dừng.
Sau đó là lên lớp kết cấu sinh vật, nhưng lần này người lên lớp là một lão già khô gầy đầu hói. Hắn có đôi mắt vẩn đục mờ xám, khi ánh mắt hắn quét qua Thiên Dạ đột nhiên cảm giác trong ngoài bản thân như bị nhìn thấu nên lập tức rùng mình. Lão già vốn chỉ định quét mắt qua mà thôi nhưng bất chợt mí mắt khẽ giật lại quay lại nhìn Thiên Dạ một cái.
Trước mặt mỗi học sinh là một đài thí nghiệm, bên trên có một vật dùng vải trắng che đi. Thanh âm khàn khàn như quạ kêu của lão già vang lên: "Lũ trẻ, từ hôm nay trở đi ta sẽ là ma quỷ thật sự của các ngươi! Còn về tên ta thì không ai muốn nhớ kỹ cả, nhưng là trong nửa năm tiếp theo cái tên này sẽ làm bạn với các ngươi. Ta tên là Thân Đồ!"
Sau đó Thân Đồ nói nội quy lớp học của hắn, rất đơn giản, hoàn thành nhiệm vụ trong thời gian quy định và không được nôn.
"Được rồi! Hiện tại cuộn tấm vải trắng trước mặt các ngươi đi sau đó cầm lấy thứ này!" Thân Đồ giờ lên một thứ giống với con nhíp.
Thiên Dạ tiến lên trước xốc lên vải trắng lập tức kinh ngạc! Bên dưới là một cỗ thi thể lạnh lẽo nhưng gương mặt quen thuộc với hắn, hắn còn nhớ được đây là đứa trẻ vào trại huấn luyện cùng lúc với hắn. Cỗ thi thể trước mắt này rõ ràng đã được bảo quản tốt, một năm đã qua mà không có chút thối rữa nào.
Trên đài thí nghiệm có một khay nâng bên trong có mấy chục loại công cụ, cái nhíp Thân Đồ cầm nằm trong đó.
Trên đài giảng cũng có một cỗ thi thể, Thân Đồ cắm một con dao vào ngực thi thể sau đó kéo cao lại dùng cái nhíp kéo ra một tầng da.
Đối với gương mặt từng quen biết này, trong lòng Thiên Dạ vô cùng phức tạp sao cũng không hạ thủ được. Hơn nửa đám trẻ cũng như Thiên Dạ, cũng kinh hoảng mê mang. Số ít đứa trẻ bắt đầu động thủ hơn nữa còn tàn nhẫn cười gắn.
Một thủ vệ đột nhiên đếm ngược từ mười. Đám trẻ toàn bộ kinh ngạc nhưng bọn chúng nhanh chóng hiểu ra đó là đếm ngược tính giờ! Khi đếm ngược kết thúc mà chưa động thủ thì sẽ bị trừng phạt, trừng phạt từ Thân Đồ có khi còn hung ác hơn Trương Tĩnh!
Bao gồm cả Thiên Dạ, những đứa trẻ vội vàng làm theo Thân Đồ. Thiên Dạ vừa làm xong thì đột nhiên vang lên tiếng òa bên cạnh, một bé gái đột nhiên khóc thành tiếng sau đó không ngừng ngồi xổm xuống nôn lấy nôn để.
Thân Đồ dừng động tác trong tay lại bình tĩnh nhìn bé gái. Tất cả những đứa bé khác cũng đang nhìn nàng nên phòng học nhất thời vô cùng tĩnh lặng chỉ có tiếng khóc và tiếng nôn.
Đợi đến khi bé gái khóc và nôn giảm bớt, Thân Đồ mới vô cùng ôn hòa nói: "Dẫn nàng xuống, chỉnh lý một chút."
Hai thủ vệ như lang như hổ xách nàng lên như xách gà con rời đi mặc cho nàng khóc lóc giãy dụa.
Khóa học lại tiếp tục, đám trẻ lại trầm mặc học tri thức Thân Đồ dạy. Khắp phòng chỉ có thanh âm khàn khàn giảng bài của lão già. Một tuần sau, Thân Đồ lại xuất hiện trước mặt đám trẻ. Bài này vẫn là giải phẫu, lão già định dùng ba tiết để dạy xong yếu hại và nhược điểm nhân thể.
Khi Thiên Dạ xốc vải trắng lên, trước mặt hắn đặt một thi thể bé gái! Thiên Dạ lập tức hiểu ra chỉnh lý trong miệng Thân Đồ nghĩ là gì. Ngay lúc đó hắn đột nhiên cảm giác được ánh mắt Thân Đồ chăm chú nhìn mình.
Thiên Dạ cũng không ngẩng đầu, tay cũng không chút run rẩy cầm cái nhíp và đao mỏng bắt đầu làm từng bước. Thiên Dạ cũng không biết lớp học kết thúc như nào nữa. Hắn cũng không biết ngày này trôi qua như nào nữa, đột nhiên đến buổi tối và hắn đang nằm trên giường.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng ngáy nhè nhẹ, đa số đám trẻ đã tiến vào giấc ngủ nhưng là Thiên Dạ sao cũng không ngủ được. Trại huấn luyện Hoàng Tuyền này quả thật là địa ngục, hắn cũng không biết bản thân có thể kiên trì bao lâu nữa nhưng là hắn biết nếu như có thể kiên trì thì một vài thứ trên người mình sớm muộn sẽ bị thay đổi.
Thiên Dạ đã thật lâu không nhớ đến một hình bóng mơ hồ khi mới hiểu chuyện, vốn cho là đã quên mất lại đột nhiên xuất hiện trong đầu nhưng là hắn đã dự cảm đến, có chút kiên trì cũng sẽ lãng quên. Gương mặt thứ hai là nụ cười cố gắng kéo lên của Thạch Ngôn, bên tai phảng phất câu nói "còn sống trở về", Thiên Dạ không khỏi khẽ hoảng hốt, thanh âm này không phải của Thạch Ngôn mà là của người kia.
Thiên Dạ nhắm tròng mắt lại, khi một lần nữa mở ra thì đã thanh tỉnh vô cùng. Có người chờ đợi hắn, có người cho hắn một lời hứa, hiện tại hắn đã hiểu ý nghĩa dòng họ 'Lâm'. Mà tất cả đều phải chờ hắn rời khỏi địa ngục này mới có thể thực hiện.
Trong địa ngục này, cơ hội thường chỉ có một lần, không nắm được sẽ mất đi, nơi này không thể chờ đợi. Thiên Dạ đột nhiên nhảy xuống giường, yên ắng không chút tiếng động sau đó là mò đến bên giường Trần Lôi, cả quá trình tựa như không đánh thức ai cả.
Trần Lôi vẫn ngủ rất say nhưng là trên mặt có chút bất an không biết là mơ thấy gì.
Bàn tay rắn chắc kiên định của Thiên Dạ dần vươn ra móc lấy cổ họng hắn. Ngay lúc này, một đứa trẻ giường bên cạnh đột nhiên lật người trợn mắt nhìn động tác Thiên Dạ.
Thiên Dạ quay đầu lại với nó, đứa trẻ kia lập tức rùng mình vội vàng nằm xuống tiếp tục đi ngủ như chưa nhìn thấy gì.
Tay trái Thiên Dạ không chút do dự như điện rơi xuống nắm chặt lấy yết hầu Trần Lôi, đồng thời một quyền toàn lực đấm vào sườn đối phương!
Phốc một tiếng vang lên trong phòng ngủ, đại đa đám trẻ lập tức tỉnh giác, có một ít đứa còn theo bản năng nhảy xuống giường.
Tiếng phốc phốc không ngừng vang lên. Trần Lôi mở lớn hai mắt, tròng mắt lồi ra, viền mắt đã tìm đen đầu lưỡi cố gắng vươn ra. Hắn liều mạng nắm lấy bàn tay đấm xuống nhưng không được, rồi lại có chút hung hăng đánh lên tay chặn họng mình của Thiên Dạ.
Nhưng là bàn tay Thiên Dạ như sắt đúc không chút dao động như là không cảm thấy đau đớn vậy. Tay phải hắn thì vẫn cố định nện xuống phần bụng và sườn bên.
Màn này có chút giống với cảnh đám Trần Lôi đánh Thiên Dạ chỉ là thân phận hoán đổi mà thôi. Trần Lôi rõ ràng hoảng sợ đánh lại bừa bãi, miễn cưỡng chỉ có thể tính là giãy dụa hoảng loạn! Mấy đứa mạnh nhất trong ban nhìn biểu hiện của Trần Lôi liền ngầm lắc đầu cũng không để kẻ này trong lòng nữa.
Nhưng là ánh mắt bọn họ nhìn Thiên Dạ đầy dè chừng. Thiên Dạ không ngừng đánh Trần Lôi nhưng hô hấp gần như không biến hóa, biểu tình cũng không biến hóa y như làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy. Thanh âm phốc phốc không ngừng vang lên bên tai đám trẻ.
Trần Lôi cuối cùng bất động, thân thể theo bản năng co quắp lên. Thiên Dạ ngừng tay về đến giường ngủ của mình như không có việc gì lập tức kéo chăn lên tiếp tục ngủ.
Chốc lát sau, Trần Lôi đột nhiên nhảy xuống khỏi giường, lảo đảo chạy đến bên cửa sổ thảm thiết kêu lên: "Giáo quan! Giáo quan! Có người muốn giết ta, cứu mạng a!"