Vĩnh Dạ Quân Vương


Lúc trời tờ mờ sáng thì phi thuyền đã bắt đầu hạ thấp độ cao, lập tức sắp đến chỗ cần đến.
Một tia ánh nắng ban mai rọi tới, chiếu vào mặt Thiên Dạ. Hắn thật ra đã tỉnh từ sớm rồi rón rén rời khỏi buồng lái, sau đó đi tới bên cửa sổ mạn tàu để nhìn ra bên ngoài.
Trước mắt là mặt đất xiêu vẹo, thành phố sắt thép kéo dài ở đường chân trời dường như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ đổ tới.
Vật bắt mắt nhất trong tầm nhìn là một tòa tháp cao, ở khu vực trung tâm của thành phồ, toàn thân là màu trắng bạc chói mắt tựa như núi cao ngàn trượng, trên đỉnh phun lên những hơi nước màu trắng giống như là mây mù. Nền của tòa tháp cao này cực kỳ rộng lớn, bao trùm ba bốn cái quảng trường.
Đây là lần đầu tiên Thiên Dạ nhìn thấy trái tim thành phố của con người, tháp Vĩnh Động. Hắc thạch có giá thấp nhất, sắt thép tiện nghi nhất, dựng thành tòa tháp Vĩnh Động giống như thần tích* này, ngày đêm không ngừng vận chuyển, cung cấp toàn bộ sinh lực cho thành phố này.
(Thần tích: dấu vết của thần - ý nói làm người ta phải ngạc nhiên là một điều khó có thể xảy ra.)
Tàu vận chuyển lơ lửng giữa bầu trời chậm rãi xẹt qua từ phía tây nam thành phố, phía trước không phận nhiều phi thuyền cũng chầm chậm bay lên, trong đó dĩ nhiên xuất hiện vài chiếc có kiểu dàng thuyền nhỏ, ở mũi tàu là những chạm nổi tinh xảo phức tạp.
(Không phận: phạm vi giới hạn khu vực bay)
Quả nhiên phi thuyền xin vào cảng quá nhiều cho nên nhất định phải xếp hàng, tàu hàng bắt đầu lượn vòng trên bầu trời. Từ trong tiếng oán giận của người điều khiển Thiên Dạ cũng biết được, ngoại trừ tàu khách công cộng, tàu chở hàng thì ngày hôm nay còn có không ít phi thuyền tư gia, mũi tàu có điêu khắc huy hiệu của nhà đó, mỗi một người đều là tượng trưng cho quyền thế ngập trời cùng của cải to lớn.
Tương Dương là một trong những bộ chiêu binh của quân đội đế quốc, hàng nằm vào lúc này sẽ thu hút hàng ngàn, hàng vạn người trẻ tuổi từ bốn phương tám hướng tập trung. Năm nay số người đến đặc biệt nhiều, trong đó không ít con cháu nhà quyền quý, bởi vì trong danh sách chiêu bộ lính mới có thêm hai con quái vật khổng lồ: Chiết Dực Thiên Sứ cùng Hồng Hạt.*
(Chiết Dực Thiên Sứ: thiên thần gãy cánh; Hồng Hạt: bò cạp đỏ)
Đế quốc Đại Tần rất xem trọng quân công, cho dù là những nhà giàu họ lớn thì cũng là đường ngắn để con cháu trong gia tộc tòng quân lập công. Còn nếu có thể tiến vào quân đoàn đặc biệt thì đó chính là một bước lên trời.
Mà Chiết Dực Thiên Sứ cùng Hồng Hạt thì xếp hạng năm vị trí đầu trong trăm cái quân đoàn đặc biệt ở đế quốc. Do bọn họ chiêu mộ nên mới kinh động tới đông đảo nhà giàu họ lớn này, khiến họ không tiếc xa xôi ngàn dặm mà đưa con cháu trong tộc tới để tham dự kiểm tra.
Tàu chở khách của Thiên Dạ bởi vì lệ thuộc vào quân đội cho nên đạt được một vị trí tiến vào cảng khá dễ dàng. Chờ khi hắn xuống tàu mới cảm nhận được sự rầm rộ của trưng binh.
(trưng binh; gọi nhập ngũ (chính phủ triệu tập công dân nhập ngũ))
Căn cứ của phi thuyền có lẽ chỉ là một trong những nơi tập kết mà thôi, chỉ buổi sáng mà ở đây đã chật ních đủ loại người, phần lớn đều là những người trẻ có tuổi ước chừng hai mươi trở lại, mỗi người đều tự tin, phấn chấn và tràn đầy hi vọng. Mà ở ngoài căn cứ, đủ loại kiểu dáng phương tiện giao thông dành cho lục địa được bày ra hàng dài.
Thạch Ngôn khởi động xe tải, cho dù ở trong đông đảo xe cộ thì chiếc xe này cũng được xem là to xác, gào thét lao ra khỏi chỗ tòng quân. Tương Dương là thành thị quân sự công nghiệp đứng hàng thứ ba của cả đế quốc, trừ khu vực quảng trường nơi giữa thành là vùng quản chế của quân đội thì bất kể là các tuyến đường an toàn trên trục đường chính hay là trên không trung, đều có thiết lập con đường chuyên dụng cho quân đội cả.
Thiên Dạ vẫn tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, con đường mà họ chạy là khu quân sự, nếu so với trại huấn luyện Hoàng Tuyền chỉ nói thực dụng chứ không quan tâm chuyện mỹ quan thì hai bên kiến trúc này được thêm vào không ít trang trí nhưng cũng không mất đi uy nghiêm mạnh mẽ. xem tại
Cuối con đường ở trại tân binh thì có thể nhìn thấy trước cổng vòm đã có đội ngũ thật dài đứng báo danh.
Trong đám người ầm ĩ, Thạch Ngôn cao giọng nói với sĩ quan phụ trách đăng ký: "Tôi muốn trực tiếp đến khu duyệt lại (Phục Hạch)!"
Hắn lấy ra thẻ căn cước rồi mang theo Thiên Dạ trực tiếp đi vào đại doanh, vì hắn làm thủ tục báo danh rồi sau đó mới đưa một cái nhãn đại biểu thân phận được làm bằng đồng cho Thiên Dạ. Trên nhãn có ghi ba chữ bằng máy móc là Lâm Thiên Dạ.
Nhìn chữ Lâm trên nhãn, trong lòng Thiên Dạ có một loại cảm xúc khó có thể hình dung. Từ khi sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên hắn cảm giác chính mình có nơi để thuộc về. Chữ Lâm này, không riêng gì khắc ở trên nhãn mà cũng được khắc ở trong lòng hắn.
Sau đó, Thiên Dạ lập tức bị một người lính đưa vào trong doanh trại. Bên trong doanh trại là khu vực sát hạch cho dù là Thạch Ngôn cũng không thể đi vào.
Mãi đến tận khi đi vào bên trong doanh trại, Thiên Dạ mới phát hiện tòa quân doanh này còn phải lớn hơn so với xem từ ngoài cửa.
Mấy ngàn người trẻ tuổi đã thông qua kiểm tra tố chất cơ bản dựa theo đánh số trên nhãn, rồi được sắp xếp tiến vào mỗi cái doanh trại. Ngày mai mới chính là ngày tháng sát hạch chính thức, mà ngày hôm nay thì bọn họ được nghỉ ngơi trước một ngày, để sau có thể phát huy ra trình độ tốt nhất của chính mình.
Rất nhiều người trẻ tuổi đều là ngồi xe thậm chí còn có người đi tàu khách mà tới, những phương tiện giao thông công cộng cung cấp cho phần lớn những dân thường sử dụng đều được khởi động bằng hắc thạch động lực hơi nước, có đặc điểm chung chính là có nhiều tạp âm cùng xốc nảy. Mà như vậy khi đi đường xa thì rất là khổ cực, ảnh hưởng đối với thể năng của bọn họ rất lớn nên tự nhiên cũng sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện trong cuộc thi.
Khi liên quan đến phương diện sát hạch quân đội thì đế quốc luôn luôn công bằng, cực ít chăm sóc đặc biệt cho nhà giàu họ lớn.
Đây chính là căn cơ của đế quốc, nếu không thì một công tử bột không có năng lực lại mang binh lên chiến trường thì đó chính là một lần tai nạn. Chủng tộc Hắc Ám giết người chắc chắn sẽ không quan tâm đến ngươi có địa vị hay thân phận gì.
Nội dung cuộc thi chiêu binh của đế quốc gồm ba hạng phân biệt là nguyên lực, kỹ năng đánh nhau cùng sử dụng súng ống.
Các thi sinh ăn cơm xong lập tức chạy về ký túc xá rồi lên giường ngủ. Thiên Dạ đã quen với việc phục tùng mệnh lệnh, lập tức lên giường rồi rất nhanh hắn đã ngủ say. Thế nhưng những thí sinh khác trong ký túc xá thì có người hưng phấn có người căng thẳng, làm cách nào cũng không ngủ được. Trong đó có hai người trẻ tuổi đến từ cùng một cái thành phố xa xôi lặng lẽ tán gẫu.
Không biết qua bao lâu, Thiên Dạ đang chìm trong ngủ say đột nhiên cảm thấy hồi hợp, lập tức mở mắt ra ngay. Bề ngoài thân thể của hắn không hề có động tác, thế nhưng trên thực tế hết thảy bắp thịt đã căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng có thể giết người mà con mắt của hắn cũng chỉ hé ra một cái khe nhỏ, yên lặng quan sát xung quanh.
Đúng lúc này, Thiên Dạ ngơ ngác phát hiện ra ở cửa sổ nhỏ tại cửa phòng xuất hiện gương mặt của một người đàn ông trung niên, vẻ mặt không chút cảm xúc mà nhìn mọi người trong phòng!
Nhưng ngoại trừ Thiên Dạ dĩ nhiên không có người nào khác chú ý tới người đàn ông trung niên này! Có một thí sinh rõ ràng đảo mắt qua cửa sổ nhưng dường như không thể nhìn thấy ông ta.
Người đàn ông trung niên kia bỗng nhiên liếc mắt nhìn Thiên Dạ, lập tức xoay người rời đi.
Mãi đến tận khi hắn biến mất, Thiên Dạ mới khôi phục từ trong kinh hãi. Tuy nhiên lần này hắn dù làm thế nào cũng không đi ngủ được.
Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông trung niên dung mạo cũng rất bình thường rời đi ký túc xá này, sau đó lại tiến vào một tòa khác. Khi hắn đi xong toàn bộ ký túc xá thì tờ danh sách dày đặc trong tay kia phần lớn những cái tên trong đó đều đánh dấu X, chỉ có một số ít người bên cạnh có đánh dấu con số, từ một đến chín đều có.
Mà bên cạnh tên của Thiên Dạ lại đánh dấu sao. Trong danh sách dày đặc này chỉ có mười bốn người được đánh dấu sao bên cạnh này.
Thiên Dạ cũng không biết, trong lúc vô tình hắn đã qua được cửa thứ nhất.
Đến sáng sớm ngày hôm sau tiếng chuông chói tai đánh thức tất cả thí sinh. Thiên Dạ theo dòng người lao ra khỏi doanh trại, xếp thành hàng mà đứng ở sân tập. Các thí sinh ở đây được chia thành ba tổ, sau đó phân biệt thi những cuộc thi khác nhau.
Tổ của Thiên Dạ thi bắn súng nguyên lực trước tiên.
Súng nguyên lực phân phối cho các thí sinh đều là chuyên dành cho cuộc thi, uy lực bị hạ xuống trên diện rộng, tương tự tiêu hao nguyên lực cũng giảm theo tỉ lệ thuận. Coi như chiến binh cấp một cũng có thể liên tục bắn sáu, bảy súng. Chỉ có nhưng vậy bọn họ mới có thể hoàn thành toàn bộ các môn trong cuộc thi. Nếu đổi lại là súng nguyên lực chính quy thì dù cho là súng ống cấp một cơ bản nhất, chỉ sợ ngay cả Thiên Dạ đã cô đọng nguyên lực dày nặng vượt xa cùng thế hệ cũng khó có thể hoàn thành toàn bộ chương trình kiểm tra bắn súng.
Kiểm tra xong súng nguyên lực, Thiên Dạ cùng chín thí sinh khác đồng thời đứng ở trước đường bắn. Ở ngoài trăm mét dâng lên mười cái tấm bia cố định, tất cả đều mang hình dáng của Nhân Diện Chu Ma.
Trong lúc làm quen vũ khí, chờ đợi thời điểm phát lệnh bắn, thì bên trái Thiên Dạ có một người trẻ tuổi liếc mắt nhìn hắn, bỗng nhiên vò vò dũng quần của mình, lại huýt sáo rồi nói: "Nhóc con, từng chơi qua súng chưa?"
Phối hợp với vẻ mặt đang nháy mắt của hắn, đây là một câu nói mang hai ý nghĩa, khiêu khích hết sức hèn mọn.
Thiên Dạ liếc mắt nhìn hắn, nói với giọng lạnh nhạt: "Chưa chơi, tuy nhiên có bóp nát mấy cái, mày muốn thử chút không?"
Người trẻ tuổi kia nhất thời cười to, nói: "Tao thật sự sợ a! Nhóc con, mày biết tao là ai không, dám nói chuyện với tao như vậy?"
"Chẳng cần biết mày là ai thì cũng chẳng có tăng ày chút điểm nào, không phải sao?" Thiên Dạ bình tĩnh hỏi ngược.
Vẻ mặt người trẻ tuổi kia nhất thời đỏ chót, tức giận nói: "Hung hăn a, nhóc con! Đừng nên nói chuyện lung tung, thế gia vọng tộc đế quốc còn chưa xấu hổ tới mức sẽ giở trò trong cuộc thi này! Nếu bố mày nhìn mày không vừa mắt thì đương nhiên muốn thắng gọn ràng sạch sẽ!"
"Thắng tao? Mày đừng đùa." Thiên Dạ vẫn là bộ mặt hờ hững khiến người khác có thể tức giận đến phát rồ.
Mặt của người trẻ tuổi kia lập tức chìm xuống: "Vậy thì đánh cược một trận?"
Thiên Dạ nhíu mày, nói: "Đánh cược gì? Nếu nhỏ quá tao không hứng thú!"
Người trẻ tuổi kia đưa tay gỡ xuống sợi dây chuyền, đưa tới trước mặt Thiên Dạ. Dây chuyên có màu bạc, trên dây có mang theo một cái mặt hình vuông to bằng ngón cái, trên mặt có khắc một cái đầu chim ưng.
Người trẻ tuổi nói: "Dùng kết quả cuộc thi này mà đánh cược! Nếu như tao thua thì vật này là của mày!"
Thiên Dạ đưa tay ra nắm lấy cái thẻ nhỏ hình vuông này, hỏi: "Vậy này dùng làm gì?" Nghe khẩu khí của hắn, có vẻ như đã đem sợi dây chuyền này là vật trong túi.
Người trẻ tuổi kia lập tức bị chọc không nhẹ, cười lạnh nói: "Ngươi lại xem như mình đã chiến thắng?"
Thiên Dạ chăm chú gật đầu: "Đó là đương nhiên." Sau đó lại hỏi một câu: "Vật này dùng như thế nào?"
Người trẻ tuổi kia hận đến mức ngứa ngáy cả hàm răng, cả giận mà nói: "Đây là tín vật của tao! Mày cầm vật này là có thể yêu cầu nhà tao một việc. Chỉ cần ở trong phạm vị quyền hạn của tao thì mặc kệ là yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn mày!"
Lúc này những thí sinh khác cũng chú ý tới sự tranh chấp giữa hai người, dồn dập nhìn sang. Bọn họ đều chú ý tới đầu chim ưng trên thẻ bài, ngay lập tức đã có người thay đổi sắc mặt, hiển nhiên là nhận ra kí hiệu kia.
"Dĩ nhiên là người của nhà họ Ngụy!" Có người nói nhỏ.
Nghe được những người xung quanh nói nhỏ, người trẻ tuổi kia lập tức phấn chấn tinh thần, hất càm lên làm dáng vẻ gà trống nhỏ liều lĩnh.
Thế nhưng Thiên Dạ cũng không có phản ứng như hắn suy đoán mà chỉ ồ một tiếng, sau đó ánh mắt đánh giá người trẻ tuổi càng thêm ngờ vực. Ý nghĩa quá rõ ràng: Dáng vẻ như gấu của mày thì quyền hạn có thể lớn được bao nhiêu?
Người trẻ tuổi kia bị tức lần hai, hét lớn một tiếng: "Có đánh cược hay không hả?"
Thiên Dạ rốt cục gật đầu: "Đánh cược."
Người trẻ tuổi kia cũng không nói nhiều nữa mà giơ lên súng nguyên lực, yên lặng chờ đợi cuộc thi bắt đầu.
Đã đến giờ đi. Sau tiếng huýt còi thì mười thí sinh đều giơ lên súng nguyên lực, bắt đầu nhắm chăm chú.
Phần lớn súng nguyên lực có độ chính xác không ra sao cả, muốn bắn trúng bia ngắm ở ngoài trăm mét rất dễ nhưng, nhưng nếu muốn bắn trúng hồng tâm thì lại khó khăn vô cùng. Khu vực hồng tâm có một trăm vòng, thế như nó chỉ to bằng móng tay. Nếu như bắn lạc khỏi hồng tâm thì nhiếu nhất cũng chỉ có tám mươi vòng. Các loại hình bia ngắm đều có tỉ số như vậy.
Cũng không lâu lắm thì đã có tiếng súng vang lên. Một ánh sáng đỏ tinh tế bắn trúng bia ngắm, bia ngắm kim loại lung lay, một lỗ nhỏ xuất hiện ở vị trí cỡ một người cao. Một phát súng này uy lực không hề nhỏ nhưng độ chính xác lại chẳng ra làm sao, chỉ có thể miễn cưỡng xem là trúng bia mà thôi.
"Hai mươi vòng!" Giám khảo cất cao giọng nói, một giám khảo khác thì ghi lại thành tích.
Tiếng súng vang lên theo thứ tự, tám người kia đều bắn trúng bia, thế nhưng người cao nhất cũng chỉ bắn trúng năm mươi vòng. Trong nháy mắt, người không nổ súng chỉ còn Thiên Dạ cùng người trẻ tuổi kia.
Người trẻ tuổi đã ngắm rất lâu còn Thiên Dạ thì đứng bên cạnh nhìn kỹ hắn. Dưới ánh mắt của Thiên Dạ, người trẻ tuổi luôn có cảm giác phập phồng thấp thỏm. Khi hắn vừa bóp súng thì lập tức trong lòng kêu to rằng gay go rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui