Sau khi Trương Tĩnh đi, Thiên Dạ rời khỏi phòng học cùng với quyển sách dạy biết chữ trong tay. Một tháng sau, hắn phải nhớ được một ngàn chữ mới qua được bài kiểm tra của Trương Tĩnh. Hậu quả của không qua bài kiểm tra là mười roi! Hiện tại Thiên Dạ mới biết được roi da là yêu thích chung của các giáo quan trong trại huấn luyện này.
Nhưng khóa huấn luyện không vì bọn họ cần biết chữ mà giảm đi, lượng và thời gian không có chút thay đổi nào. Khi đêm khuya về đến buồng ngủ, Thiên Dạ mệt đến muốn rã xương. Hắn vừa bước lên giường đã ngủ, cho đến khi tiếng chuông hôm sau reo lên mới nhớ bản thân chưa học được chữ nào.
Phần lớn những đứa trẻ cũng giống với Thiên Dạ cho nên ngày hôm sau, đại đa số chúng đều cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, liều mạng học chữ. Thiên Dạ miễn cưỡng nhớ đến chữ thứ năm mươi mới không cố được nữa gục đầu té ngủ.
Thời gian cứ như vậy một tháng nháy mắt đã trôi qua. Bài học thứ hai của Trương Tĩnh đã đến, trước khi vào học là kiểm tra. Trong nửa giờ dài lâu, Thiên Dạ viết được một ngàn năm trăm chữ, đây chính là kết quả học một tháng của hắn.
Trong đám trẻ, thành tích của Thiên Dạ đứng thứ năm. Bốn đứa đứng đầu đều là con em thế gia, từ nhỏ đã đọc sách học chữ. Trong đám chưa biết chữ thì Thiên Dạ không chút nghi ngờ đứng đầu. Đứng sau hắn còn có ba đứa trẻ đến từ danh gia vọng tộc. Tổng cộng có mười một người không vượt qua được bài kiểm tra của Trương Tĩnh.
"Hiện tại là lúc các ngươi trả giá cho việc dám khinh thường bài học của ta!" Vị mỹ nữ này ôn nhu nói sau đó không ngờ tự tay cầm roi da quật đám trẻ không hoàn thành bài kiểm tra, lực lượng quật xuống thậm chí còn lớn hơn Long Hải mấy phần.
Mười roi là hình phạt cực nặng, ngay trước mặt Thiên Dạ, hai đứa bé không ngờ bị quật chết! Thiên Dạ lúc này mới biết vị mỹ nữ này còn ngoan độc hơn cả Long Hải! Lần kiểm tra này giúp đám trẻ nhớ kỹ đọc sách biết chữ quan trọng không kém rèn luyện thể chất.
Trương Tĩnh gọi đến hai đại hán bảo họ kéo hai đứa trẻ đã bất động ra sau đó viết lên bảng đen bốn chữ: "chiến tranh bình minh."
Sau khi viết xuống bốn chữ này, biểu tình của Trương Tĩnh vô cùng trang nghiêm, ngay cả thanh âm cũng mang theo trầm trọng: "Chiến tranh bình minh đã kết thúc một ngàn một trăm năm trước…"
Chiến tranh bình minh nổ ra ở đại lục tầng đáy Vĩnh Dạ đại lục, đó là nơi phồn diễn nhân tộc hơn nữa là nơi nhân tộc lớn mạnh. Trong cuộc chiến này, nhân tộc dùng hết tất cả lực lượng của mình, nguyên lực bình minh, hắc thạch hừng hực thiêu đốt, năng lượng khí hơi tuôn trào, súng ống nguyên lực nổ vang quyết đấu cùng nguyên lực hắc ám!
Trận chiến này kéo dài hơn một trăm năm, nhân tộc mới thức tỉnh nguyên lực trả giá cực thảm mới chiến thắng, cả nhân tộc chỉ còn lại một phần mười nhưng là đã đánh bại chủng tộc hắc ám, thoát khỏi thân phận gia súc, nô lệ và phụ thuộc hơn nữa trục xuất chủng tộc hắc ám khỏi Vĩnh Dạ đại lục, thành lập đế quốc đầu tiên của nhân tộc: Tần.
Trận quyết chiến vận mệnh này được sách sử ghi lại dưới cái tên chiến tranh bình minh. Bởi vì nhân loại từ trước đến giờ sinh hoạt trong đêm đen lần đầu tiên nhìn thấy tia sáng hy vọng. Những người đầu tiên thức tỉnh nguyên lực cũng gọi nguyên lực này là nguyên lực bình minh. Trận chiến này cũng chính thức chia mọi thứ thành hai trận doanh bình minh và vĩnh dạ. Chiến tranh bình minh cũng chưa phải là kết thúc mà mới chỉ mờ đầu. Trong một ngàn một trăm năm sau, nhân tộc lục tục công chiếm bốn đại lục mới ở thế giới hạ tầng và trung tầng hơn nữa bắt đầu chỉ hướng thế giới thượng tầng. Đại Tần đế quốc chính thức dời đô mang đi phần lớn môn phiệt vọng tộc tiến hướng đại lục mới, càng nhiều quốc gia nhân tộc xuất hiện.
Mà Vĩnh Dạ đại lục vì hoàn cảnh tự nhiên quá mức ác liệt, tài nguyên cũng bị chiến tranh hủy hoại đến thiếu thốn nên dần biến thành bãi rác, hơn nữa bị chủng tộc hắc ám không cam thất bại thẩm thấu. Nghe đến đó Thiên Dạ không khỏi rùng mình. Hắn nhớ từng ngẫu nhiên nghe thấy người lớn trong bãi rác nói chuyện từng thấy chủng tộc hắc ám, hóa ra đấy cũng không phải nói dối.
Nhưng là biểu tình và ngữ khí của Thiên Dạ làm hắn lạnh lẽo, đó là biểu tình không chút để ý. Chính là như vậy, hơn ngàn năm qua, nhân loại và chủng tộc hắc ám tranh đấu không ngừng nghĩ, mỗi đại lục mỗi góc biên giới đều có chiến tranh. Trăm ngàn năm qua, thù hận và máu tươi chảy khắp nơi không chút dừng lại. Trong đông đảo chiến trường, đại lục Vĩnh Dạ không được chút coi trọng nào thậm chí là một trong những nơi không được coi trọng nhất.
Khi tiết học kết thúc, Thiên Dạ cảm giác tâm lý nặng trình trịch có thêm chút đồ nói không rõ ràng. Những đứa trẻ khác ít nhiều cũng có cảm giác, bọn họ còn nhỏ còn không biết đây là lịch sử dày nặng tang thương. Nhưng khi rời khỏi phòng học, cả đám lại chạy như điên đến sân huấn luyện vì đến muộn là bị ba roi.
Sinh hoạt lại trở về quỹ đạo vốn có trước đó. Thời gian cứ như vậy nháy mắt trôi đi nửa năm. Thể trạng Thiên Dạ đột nhiên tăng mạnh, nửa năm cao hơn mười centimet. Được như vậy ngoài huấn luyện khắc nghiệt mà khoa học ra còn nhờ thức ăn phong phú đầy đủ dinh dưỡng. Những thức ăn bọn trẻ ăn thậm chí còn có một chút lấy trực tiếp từ các chủng tộc hắc ám. Ngoài ra mỗi tháng đều có một ít thức ăn đặc biệt tăng trưởng tiềm chất thân thể.
Thiên Dạ chỉ cảm thấy từng ngày trùng lặp như thể không chút biến hóa, chỉ là đồng bọn bên người không ngừng ít đi. Đến khi Thiên Dạ và đám trẻ còn lại không đến năm mươi người, bọn họ sẽ có đồng bọn mới. Những đứa trẻ mới đến có lớn có nhỏ, tất cả hợp lại cũng khoảng trăm người. Điểm chung duy nhất giữa hai nhóm là các phương diện thể chất không sai khác là bao.
Lại qua nửa năm, Thiên Dạ lại phát hiện đồng bọn bên người chỉ còn lại năm mươi người, thế là lại có một nhóm đồng bọn mới. Lúc này Thiên Dạ mới biết cứ một trăm người là một doanh, mỗi khi hao tổn một nữa sẽ được bổ sung người mới cho đủ trăm người. Nguyên tắc bổ sung là thực lực tương đương.
Khi Thiên Dạ huấn luyện trong trại được một năm, đột nhiên bọn trẻ bị triệu tập xếp đội chờ lệnh. Trong quá trình tập hợp, Thiên Dạ đột nhiên có xung động mãnh liệt muốn xem xung quanh, dù cho động tác nhỏ này rất có thể bị phạt một roi. Hắn mau chóng ngắm trái ngắm phải sau đó nhìn kỹ tầm nhìn của các giáo quan rồi nhanh chóng nhìn quanh rồi khôi phục bình thường. Động tác đơn giản này lại làm hắn kinh hoàng không thôi.
Bởi vì hắn phát hiện những gương mặt quen thuộc còn không đến ba mươi! Một trăm đứa trẻ ban đầu có hơn nữa đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này! Cho đến lúc này Thiên Dạ mới thật sự hiểu được hàm nghĩa thật sự của câu "chào mừng đến địa ngục".
Long Hải hiện ra trước mặt đám trẻ, ánh mắt lành lạnh quét quanh, độc nhãn giúp hắn càng thêm hung ác. Nhưng những đứa trẻ này đều dũng cảm đón lại không có chút sợ sệt nào. Qua một năm huấn luyện, những đứa trẻ ở đây đều học được một trái tim dũng cảm hoặc là tâm tình tê dại!
Long Hải vô cùng hài lòng nói: "Rất tốt! Sau khi đào thải cặn bã còn lại một đám nhìn được. Nhưng là…"
Sau khi dừng lại dài lâu, Long Hải đầy khó hiểu cười: "Tin tốt là các ngươi được thừa nhận sơ bộ, sẽ nhận được bồi dưỡng tỉ mỉ không bị phạt vì vài việc nhỏ nữa. Đương nhiên kết cục vi phạm cấm lệnh vẫn như cũ mà tin xấu là các ngươi sẽ phát hiện huấn luyện đến bây giờ mới thật sự bắt đầu!"
Long Hải tiến lên trước, thanh âm của hắn ầm ầm vang vọng trong lỗ tai mỗi đứa trẻ: "Mấy năm tới các ngươi sẽ thật sự tu luyện! Tu luyện nguyên lực! Các ngươi sẽ học được kỹ thuật giết người đơn giản nhất, hữu hiệu nhất. Các ngươi sẽ tự tay giết mỗi chủng tộc hắc ám, đương nhiên cũng có tỷ lệ bị chúng giết cho nên tự cầu khấn đi đám nhóc! Sau cùng, ta có thể nói cho các ngươi, chỉ không đến một phần tư trong số các ngươi may mắn còn sống rời khỏi đây!"
Câu nói sau cùng rất trầm trọng nhưng Thiên Dạ không chút để trong lòng. Hắn đã học được không phiền não vì chuyện không thể khống chế. Dù cho cơ hội mù mịt như nào, chỉ cần có tồn tại Thiên Dạ sẽ toàn tâm tranh thủ. Nếu như không có phần chuyên chú này thì hắn đã sớm biến thành bùn đất trong bãi rác rồi.
Long Hải vung tay lên, vài đại hán đi phát sách mới ỗi đứa trẻ. Trên bìa sách viết ba chữ lớn 'binh phạt quyết', thế bút mạnh mẽ như đao kiếm vạch ra! Thiên Dạ khi mớ nhìn vào không ngờ ẩn ẩn sinh nhói đau.
Đây là công quyết tu luyện! Là then chốt chia tách người phàm và có năng lực! Nâng lên quyển binh phạt quyết này, tâm linh nhỏ bé của Thiên Dạ đột nhiên nảy sinh cảm giác vận mệnh bản thân sẽ thay đổi vì quyển sách mỏng này!
Đám trẻ được đưa vào phòng học, người lên lớp dạy không ngờ lại là mỹ nữ Trương Tĩnh. Xem ra dưới dáng vẻ xinh đẹp của nàng là thực lực ẩn tàng. Thiên Dạ thật ra đã chú ý đến Long Hải trước giờ không đến quá gần Trương Tĩnh, cự ly này đại khái khoảng năm mét, hiện tại hắn đã hiểu ra là kiêng sợ. Trương Tĩnh đẩy lên kinh mắt, bộ ngực no đủ theo động tác này phập phồng kịch liệt.
"Bộ binh phạt quyết này là công phát chuẩn bị cho pháo hôi!"
Nghe thấy đánh giá này Thiên Dạ cũng vô cùng bất ngờ. Một năm này trong trại huấn luyện tuy tàn khốc hơn cả bãi rác nhưng còn tính là xã hội bình thường. Trong đệ tử rất ít giao lưu nhưng Thiên Dạ cũng từ sinh hoạt thường ngày hiểu được ở đây tiêu tốn không ít tài nguyên. Mà tỉ lệ đào thải ở đây cao đến kinh khủng, nghe nói thành công ra ngoài không đến một phần trăm. Như vậy tài nguyên tiêu tốn trên 99 người thuần túy là lãng phí! Tiêu nhiều tiền như vậy bồi dưỡng không ngờ cho bọn họ một công pháp cho pháo hôi? Không ít đứa cũng có cách nghĩ như Thiên Dạ.
Trương Tĩnh thấy hết biến hóa trên mặt đám trẻ, nàng lập tức cười lạnh nói: "Các ngươi cho rằng pháo hôi là xấu? Trên thực tế có vô số người muốn làm pháo hôi cũng không đủ tư cách! Chỉ có sống sót, hoàn chỉnh rời khỏi đây các ngươi mới đủ tư cách làm pháo hôi! Trong ba tháng tiếp theo các ngươi phải tu luyện ra sóng nguyên lực hoàn chỉnh đầu tiên, trong một năm tiếp theo phải châm đốt được tiết điểm nguyên lực đầu tiên! Nếu như không làm được…"
Trương Tĩnh đột nhiên liếm liếm môi, mềm mại nói: "Vậy thì phải chịu phạt…"