Vây lấy Thiên Dạ là những đứa trẻ của liên đội khác mới ghép lại, đám này thường xuyên tụ lại cùng nhau. Đứa cầm đầu là một đứa cao to tóc quăn dùng ánh mắt như nhìn con mồi đánh giá Thiên Dạ. Đứa này tên là Trần Lôi, tính cách hung hãn to gan. Thành tích các khóa thể chất của hắn luôn đứng top mười nhưng là các khóa tri thức thì luôn kém nên xếp hạng gần đây bị Thiên Dạ vượt qua.
Trần Lôi nhích người đến gần, chóp mũi hai người gần như chạm vào nhau. Hắn đè thấp thanh âm hung hăng nói: "Ngươi nghe đây! Sau này thành thật hạ thấp điểm khoa tri thức xuống! Chu nhan huyết cho loại trứng mềm như ngươi hoàn toàn là lãng phí. Nếu ngươi dám không nghe thì mỗi lần lên lớp cách đấu thuật ta sẽ sai người đánh chết ngươi, mỗi ngày trước khi ngươi ngủ cũng sẽ có một trận đòn như hôm nay. Hôm nay mới chỉ là buổi đầu tiên thôi!"
Lời còn chưa dứt, Trần Lôi đã hung hăng đấm lên bụng Thiên Dạ. Một quyền này rất hung ác gần như dùng hết sức! Dạ dày Thiên Dạ không khỏi co quắp, cảm giác muốn nôn mửa úa lên nhưng yết hầu bị chặn lại không thể nhả ra thế là trong nháy mắt sắc mặt Thiên Dạ tím ngắt.
Trần Lôi lấy ra một miếng băng dính bịt lên miệng Thiên Dạ sau đó nói: "Tốt rồi như này hắn không kêu được! Đánh cho ta!"
Thiên Dạ trong nháy mắt ngã xuống đất, bảy tám đứa trẻ vây lấy hắn đá mạnh. Phối hợp với khóa cách đấu thuật là khóa kết cấu sinh vật, trong đó học tập đầu tiên chính là kết cấu nhân thể. Đám trẻ này xuống tay rất độc, mỗi chiêu hạ xuống đều có thể thương đến nội tạng nhưng lại không để lại dấu vết bên ngoài. Nếu như cứ để mặc bọn họ đánh tiếp thì Thiên Dạ rất có thể sẽ bị tổn thương vĩnh viễn, căn bản không chịu được huấn luyện cường độ cao, chỉ cần không đến mấy ngày sẽ biến thành thi thể. Đám Trần Lôi này cũng không đơn giản chỉ muốn ra oai mà rất có thể muốn trực tiếp phế đi Thiên Dạ!
Đám trẻ trong phòng ngủ lành lạnh nhìn cũng không ra tay ngăn lại cũng không ai đi báo cáo giáo quan hay thủ vệ. Trong những đứa trẻ này cũng có mấy đứa mạnh hơn Trần Lôi, trong ánh mắt đám này nhìn Trần Lôi đã có thêm một tia đề phòng và âm lãnh.
Trong trại huấn luyện không cho đánh nhau ngoài khóa cách đấu thuật nhưng phần lớn người đều hiểu vì sao Trần Lôi xuống tay với Thiên Dạ bởi vì Thiên Dạ là cô nhi hơn nữa xuất thân từ bãi rác đế quốc! Từ lúc bắt đầu học những khóa tri thức, tư liệu về đám đệ tử đều hữu ý vô ý bị tiết lộ, chỉ cần để ý thì chắc chắn biết lai lịch và thân phận đối phương. Cuối cùng Trần Lôi bắt đầu một thế cục vô cùng nguy hiểm. Đám trẻ bắt đầu suy xét đến vấn đề quan hệ và định vị giữa nhau.
Thiên Dạ giống như trở lại bãi rác bị đám trẻ lớn hơn vây đánh. Lúc đó hắn thường xuyên không chịu cúi đầu cho nên rất hay bị đánh. Hắn cố gắng bảo vệ điểm yếu chờ đợi cơ hội. Đau đơn trên người không ngừng ập đến nhưng càng đau hắn lại càng bình tĩnh.
"Bình tĩnh! Bình tĩnh! Chỉ tức giận khi cần sau đó dùng lửa giận phối hợp với phương pháp bình tĩnh biểu đạt nó!" Thanh âm gầm rú của giáo quan vang lên trong đầu Thiên Dạ.
Ngay lúc này, Thiên Dạ cảm giác những cú đá của đám trẻ yếu đi. Những đứa kia cũng cảm thấy thế là đủ rồi hơn nữa sợ đánh nhiều sẽ để lộ dấu vết.
"Tương lai sẽ có cơ hội cho các ngươi tàn sát lẫn nhau nhưng không phải hiện tại! Hiện tại ai dám giết lẫn nhau ta sẽ giết kẻ đó trước!" Long Hải từng nói không biết bao nhiêu lần câu này.
Trần Lôi cũng cho là đủ rồi vung tay lên nói: "Được rồi! Một đứa bãi rác cũng dám tranh cùng chúng ta…"
Nhưng lời của hắn còn chưa hết, Thiên Dạ đã như báo săn đột nhiên bắn lên, đụng ngã một đứa trẻ sau đó nắm chặt lấy điểm yếu giữa hai chân đối phương! Cả đám đó đồng thời ngây dại, đứa trẻ bị nắm điểm yếu càng không dám động!
Thiên Dạ dùng tay trái xé xuống miếng băng dính, động tác của hắn vô cùng nhanh nhìn không ra chút miễn cưỡng nào. Băng dính vừa xé xuống, mọi người đều chờ đợi hành động tiếp theo của Thiên Dạ. Trên mặt Trần Lôi hiện lên tia độc ác, sau đó bắt đầu ra dấu cho đồng bọn, chỉ cần Thiên Dạ dám gọi thủ vệ bên ngoài, bọn họ sẽ chỉ nhận đây là Thiên Dạ khiêu khích trước! Dưới tình huống thiếu chứng cứ trực tiếp, theo quy củ của trại huấn luyện thì đôi bên đều phải chịu phạt.
Thiên Dạ bình tĩnh nhìn Trần Lôi, ánh mắt hắn thanh triệt như nước, bên trong không có chút phẫn nộ hay oán hận nào. Hắn cứ như vậy bình tĩnh không chút biểu tình nhìn Trần Lôi.
"Ta không kêu." Thiên Dạ đột nhiên nhẹ nhàng nói.
Đáy lòng Trần Lôi khẽ phát lạnh, lần đầu tiên hắn cảm thấy sợ hãi. Tay phải Thiên Dạ đột nhiên co lại rồi dần nắm chặt! Đứa bé bị nắm điểm yếu đột nhiên mặt trắng bệch, miệng há rộng như có thể nuốt xuống trứng ngỗng! Cổ họng hắn mở lớn hô hấp liên tục nhưng cố gắng không phát ra thanh âm, dù như vậy thì không ai có thể chắc mấy giây nữa hắn sẽ kêu thảm!
Lúc này cả đám trẻ đều hiểu ra! Người hét lên tiếng sẽ vi phạm cấm lệnh sau khi tắt đèn không được làm huyên náo và bị phạt nặng nhất! Trong trại huấn luyện kêu cứu phải trả giá! Đứa trẻ kia cũng biết rõ hậu quả kêu lên nên liều mạng nhẫn nhịn. Nhưng là Thiên Dạ không chút lưu tình tiếp tục nắm chặt lại giống như trong tay hắn chỉ là khăn lông thôi vậy.
Đám trẻ đột nhiên hiểu ra Thiên Dạ muốn nắm vỡ trứng đối phương! Đứa trẻ tướng mạo thanh tú lớn lên từ bãi rác này là kẻ điên không hơn không kém!
"A!" Tiếng kêu thảm vang vọng khắp doanh trại.
Đau đớn và sợ hãi làm đứa trẻ kia sụp đổ bắt đầu kêu thảm. Nó đã không còn sức lực phản kháng hay công kích lại Thiên Dạ nữa, tất cả cảm quan đều bị đau đớn nhấn chìm! Tiếng kêu thảm trong nháy mắt nghẽn tắt, đứa trẻ đó đã bị đau đớn làm ngất xỉu. Lúc này Thiên Dạ mới nới lỏng tay mặc cho hắn ngã trên đất.
Ầm, cửa buồng ngủ bị một cước đá văng. Thủ vệ xông vào nhíu mày nhìn xung quanh, ánh mắt lập tức hung dữ rút ra roi da. Ba phút sau, Long Hải chỉ mặc khố tiến vào. Hắn nhìn quanh hiện trường, khi nhìn thấy Thiên Dạ miệng mũi không ngừng chảy máu nhưng vẫn quật cường đứng lên không khỏi nhíu mày, đột nhiên một roi quật xuống đánh ngã Thiên Dạ.
Một roi này đánh đến Thiên Dạ toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực hoàn toàn gục trên đất. Một roi này vô cùng đau nhưng nguyên lực trong đó lại chấn động máu ứ trong thân thể Thiên Dạ giúp hắn cảm giác nhẹ nhàng hơn nhiều.
Một đại hán đi tới kéo đứa trẻ hôn mê khom lưng kéo xuống quần dài nhìn chút rồi nhún vai nói: "Vụn!"
Long Hải khẽ ngớ người rồi gật đầu nói: "Vậy thì kéo đi."
Sau đó Long Hải khẽ dùng roi da vỗ lên bàn tay: "Hiện tại ai nói cho ta biết chuyện gì xảy ra?"
Trần Lôi nửa cúi thấp đầu nhưng khóe mắt âm u lướt qua những đứa trẻ khác, trong mắt hắn lộ rõ tia hung dữ như đe dọa.
Đột nhiên phốc một tiếng, roi da trong tay Long Hải như độc long quật lên lưng Trần Lôi, một quật đánh ngã hắn. Một roi này hung ác hơn trên người Thiên Dạ nhiều, lập tức áo Trần Lôi nứt vỡ, da thịt bong tróc đau đến chết đi sống lại. May mà hắn biết lợi hại cắn chặt hàm răng không dám lên tiếng.
"Ở trước mặt ta còn dám chơi tiểu xảo sao, muốn chết à?" Long Hải cười gằn nhưng không đánh xuống roi thứ hai.
Cũng không phải đứa trẻ nào cũng sợ Trần Lôi nên lập tức có hai đứa thực lực mạnh hơn nói ra chuyện vừa rồi. Lúc này không chỉ Trần Lôi mà những đứa trẻ đánh Thiên Dạ cùng hắn toàn bộ sắc mặt trắng bệch.
Long Hải đá đứa trẻ bị hôn mê lạnh lùng nói: "Hóa ra là như này! Như vậy đứa xui xẻo này không những không bắt nạt được còn bị làm cho nửa sống nửa chết? Đúng là phế vật! Ở đây không cần phế vật, kéo ra đi!"
Tiếp theo là xử phạt những đứa trẻ khác, đúng với phong cách tàn nhẫn của Long Hải, những đứa trẻ khác ngoài Trần Lôi đều bị lôi đến thao trường mỗi đứa chịu mười roi. Mười roi đủ để đánh bọn chúng gần chết mà huấn luyện hôm sau lại không chút giảm đi. Điều này cũng ý nghĩa tuần tiếp theo bọn họ không thể tiến vào top năm mươi mà lại còn phải nghĩ biện pháp để vượt qua đau đớn không bị người khác đánh tàn trong khóa cách đấu thuật. Có thể đoán được những đứa này chỉ một thời gian ngắn nữa thôi sẽ bị đào thải.
Khi tiếng kêu thảm không ngừng vang lên bên ngoài, Trần Lôi có chút không dám tin đứng trong phòng ngủ. Hắn không ngờ ngoài một roi đau thấu xương tủy ra bản thân không bịt rừng phạt thêm. Cho đến khi Long Hải mang đám thủ vệ rời đi hắn mới xác nhận đây là sự thật.
Thiên Dạ cũng chầm chậm có chút đong đưa đứng lên. Dư âm một roi của Long Hải vẫn còn làm hắn toàn thân có chút vô lực nhưng thương thế nội tạng dưới một roi này tốt hơn phân nửa.
Trần Lôi đột nhiên đi tới trước mặt Thiên Dạ, nắm chặt cổ áo đối phương hung dữ nói: "Chuyện này chưa xong đâu!"
Thiên Dạ vô cùng bình tĩnh nhìn hắn trả lời: "Chuyện này chưa xong nếu ngươi không giết ta ngay bây giờ thì nhớ cẩn thận mỗi khi đi ngủ, không biết chừng lúc nào đó ngươi sẽ biến thành đứa xui xẻo kia."
Ngữ khí và biểu tình của Thiên Dạ vô cùng tự nhiên, phảng phất tán gẫu ngày thường vậy nhưng là đằng sau bình tĩnh lại là sởn tóc gáy, đám trẻ đều cảm giác được nguy hiểm và tàn độc trong lời Thiên Dạ. Vừa nghĩ đến đứa trẻ xui xẻo kia, một vài đứa theo ý thức kẹp chặt hai đùi.
Sắc mặt Trần Lôi biến ảo liên tục, hắn cũng không muốn một ngày nào đó đang mơ ngủ bị người bóp nát trứng cho dù sau đó đánh chết Thiên Dạ thì cũng không vãn hồi được gì. Hay là hiện tại dứt khoát giết hắn? Đây là một quyết định khó, Trần Lôi thủy chung không hạ được quyết tâm đồng quy vu tận cùng Thiên Dạ vì thế vết roi trên lưng hắn bỗng lại càng thêm đau rát.
Chuyện này cứ như vậy đi qua, đã không có ai khiêu khích Thiên Dạ. Đám trẻ đều có dự cảm nếu không thể giết Thiên Dạ ngay thì những ngày tiếp theo sẽ là ác mộng vô tận.
Cứ như vậy một tháng bình tĩnh trôi qua, Thiên Dạ ổn định vị trí top năm mươi của mình, điều này cũng nhờ đám trẻ phe Trần Lôi toàn bộ rơi xuống cuối bảng xếp hạng. Có chu nhan huyết trợ giúp, tốc độ tu luyện của Thiên Dạ nhanh hơn nhiều. Sóng nguyên lực càng lúc càng lớn ẩn ẩn có cảm giác sóng lớn vỗ bờ. Thiên Dạ đã cảm giác được tiết điểm nguyên lực ở vị trí bụng nhỏ.