Vĩnh Hằng Chi Tâm

Trần Vũ thầm kêu khổ, trong lòng thấp thỏm không yên.

Nếu như vị chấp pháp giả kia soát người thì hắn có mấy phần yên tâm có thể lừa dối để vượt qua. Nhưng mà cái tên Vương Lăng Vân này chính là ‘tìm xương trong trứng gà’ mà, chỉ sợ không có gì cũng làm cho có chuyện đi.

Trần Vũ cũng không chắc lý do mà mình chuẩn bị kia có thể lừa được tên này hay không nữa. Cũng ngay lúc này, tay Vương Lăng Vân đã từ cổ soát đến trước ngực hắn. Tâm tình của Trần Vũ đã nghẹn đến cổ họng rồi; tim của hắn cũng đập liên hồi. Vì khối thủy tinh kia… đang để trước ngực hắn!

Thình thịch! Thình thịch!

Đột nhiên! Trần Vũ cảm thấy một áp lực nặng nề, một tiếng tim đập làm rung chuyển núi rừng, đất trời; dường như hòa cùng nhịp đập của không gian, tạo thành sự cộng hưởng nào đó trong minh minh.

Thậm chí, chính không gian lúc này cũng có chút ảo giác như đang rung động. Nhưng điều kỳ lạ là Vương Lăng Vân cùng chấp pháp áo đen lại không cảm nhận được gì.

“Hả!”

Nơi ngực Trần Vũ truyền đến một hồi rung động nóng nảy. Dường như tiếng tim đập vô hình kia vang lên từ khối thủy tinh đang ép sát trong ngực hắn. Ngay sau chớp mắt đó, tay của Vương Lăng Vân cũng chạm tới phần ngực của Trần Vũ. Lúc này đây, Trần Vũ như ngừng thở, trên trán rịn ra mấy giọt mồ hôi. Dị trạng của hắn không thể nào qua mặt được chấp pháp giả cùng Vương Lăng Vân nhưng chẳng qua họ đều nghĩ rằng hắn đang chịu áp lực từ “nội tức” mà thôi.

Một tức… hai tức… ba tức (* tức ở đây là hơi thở ấy).

Cuối cùng thì tay Vương Lăng Vân cũng xoạt qua vị trí của tim rồi hướng xuống bụng, qua lưng mà soát.

Trần Vũ có chút lo lắng trong lòng: “Xảy ra chuyện gì? Y không phát hiện ra sao?”

Lúc này, nơi giữa tim hắn đang truyền ra từng đợt cảm giác ấm áp, càng ngàng càng rõ, hơn nữa dường như còn có một dòng điện nhỏ đang kích vào gây đau đớn.

Dường như khối kỳ thạch chỗ ngực hắn đã biến mất rồi.

Mà toàn thân Trần Vũ như bị tê dại đi, không nhúc nhích chút nào, cứ để yên cho Vương Lăng Vân lục soát.

“Chấp pháp đại nhân, ta đã kiểm tra cẩn thận, không thấy gì cả…” – Vương Lăng Vân cung kính nói.

Chấp pháp áo đen gật đầu, hơi thâm ý nói ra: “Ngươi kiểm tra thì ta hoàn toàn yên tâm.”

Dĩ nhiên y có thể nhìn ra vẻ căm ghét giữa hai người này, chắc chắn Vương Lăng Vân sẽ không cho Trần Vũ bất kì cơ hội gian dối nào, so với chính mình tự tay làm còn yên tâm hơn nhiều.

Nói đoạn, chấp pháp áo đen xoay người lướt đi.

Vương Lăng Vân thì vẫn chưa bỏ đi, dù có bận bịu ra sao thì gã vẫn ung dung, hiện ra vẻ mặt trêu tức nhìn Trần Vũ.

Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, một sự yên lặng đáng sợ.

Trần Vũ vẫn không nhúc nhích, cảm giác tê dại như điện chích ở ngực đang dần biến mất. Vô thức, hắn lấy tay xoa xoa ngực mình.

“Hả!?”

Trong nội tâm Trần Vũ chấn động, khối thủy tinh kỳ thạch kia đã biến mất rồi.

Cái này… chuyện gì đang xảy ra đây?

Nơi ngực hắn chỉ còn đọng lại chút ấm áp cùng một ít đau đớn mà thôi. Còn về phần Vương Lăng Vân đang trưng bộ mặt kia thì hắn chẳng buồn để ý đến.

Bộ dạng “mất hồn mất vía” của Trần Vũ làm cho Vương Lăng Vân vô cùng đắc ý, kỳ này mình đã phá đi “kỳ ngộ” của hắn, chắc chắn sẽ tạo ra đả kích nặng nề rồi đây. Mất đi lần kỳ ngộ này, chắc chắn hắn sẽ khó vượt qua kỳ hạn sắp tới, nếu không đột phá Thông Mạch Kỳ sẽ bị đuổi khỏi tông môn.

“Trần Vũ!”

Chợt Vương Lăng Vân cất lời, sắc mặt nghiêm khắc: “Ta khuyên ngươi hãy sớm buông tha Mục Tuyết Tình và trốn về thành Tương Dương đi! Nơi này không còn là nơi yên ổn cho ngươi sống nữa rồi!”

“Tuyết Tình?”

Trần Vũ chợt hoảng hốt, tạm thời quên đi chuyện khối thủy tinh kỳ thạch. Trong đầu hắn lóe lên bóng dáng của một thiếu nữ yêu kiều, xinh đẹp và nho nhã. Trong Vân Nhạc Mông, Mục Tuyết Tình là người có thiên tư không minh, vẻ đẹp thanh thuần động lòng người, có không ít kẻ ái mộ, truy cầu. Trần Vũ và Vương Lăng Vân cũng vậy. Hơn nữa, ba người bọn họ đều xuất thân từ thành Tương Dương; mà quan hệ giữa Trần Vũ với nàng cũng thân thiết hơn một chút, từ đó làm cho Vương Lăng Vân đem lòng ghen ghét.

“Ha ha, cũng không cần ta nhắc nhở làm gì. Sẽ nhanh thôi, ngươi cũng bị trục xuất mà thôi. Từ nay về sau, chúng ta không còn là người cùng thế giới rồi… ha… ha…”

Vương Lăng Vân chợt cười trào phúng. Nói xong, gã cười một tràng dài rồi quay người bước đi. Từ lúc này trở đi, Trần Vũ chẳng là gì nữa! Một kẻ không thể dừng chân ở ngoại môn thì làm sao có thể cạnh tranh cùng gã được chứ!?

Nhìn Vương Lăng Vân đi khỏi, Trần Vũ trầm mặc không nói.

“Còn lại hai tháng mà thôi, nếu ta cố gắng trùng kích “Thông Mạch Kỳ” cũng chỉ có hai ba phần thành công. Nếu như có linh tài trân quý hỗ trợ thì có thể tăng gấp đôi xác suất thành công, chỉ là…” – Trần Vũ thở dài trong lòng.

Tính ra hắn vẫn kém Vương Lăng Vân, dù sao đối phương cũng là Thiếu chủ của Vương gia, có được sự ủng hộ lớn nhất từ gia tộc. Còn ở gia tộc của mình, tư chất của hắn cũng không tệ, địa vị cũng không thấp nhưng so với tên thiếu chủ kia thì không giúp ích được nhiều.

Đạo tu hành quan trọng nhất là thiên tư nhưng mà tài nguyên tu luyện cũng quan trọng không kém. Vốn dĩ Trần Vũ nhặt được mảnh vỡ thiên thạch cũng coi là một lần kỳ ngộ rồi, đáng tiếc lại bị tên khốn họ Vương phá hoại.

“Đúng rồi!”

Chợt Trần Vũ nghĩ tới điều gì đó, vội đóng cửa lại. Hắn cởi áo nhìn về vị trí trái tim; hắn vẫn nhớ rõ làm cất kỹ khối thủy tinh kia ở nơi này. Chẳng qua khi xem qua đã dọa cho hắn nhảy dựng. Chỉ thấy nửa mặt ngoài bên trái của tim xuất hiện một cái đồ án “tâm hình” (hình trái tim) đỏ như máu.

Chi, chi~~~

Chỗ đồ án đỏ kia còn chớp động một tia sáng óng ánh, từ đó truyền ra chút cảm giác tê dại như điện giật. Quỷ dị hơn là, dường như Trần Vũ đang thấy một trái tim tinh xảo bằng thủy tinh, trong suốt như nước đang từ từ dung nhập vào trái tim của bản thân.

“Chuyện này…”

Trần Vũ sợ tới mất hồn mất vía, loại hiện tượng này đúng là mới nghe qua lần đầu!

Cẩn thận hồi tưởng lại. Hình dạng của khối thủy tinh kỳ thạch kia giống như một trái tim vậy.

Thình thịch! Thình thịch!

Trần Vũ cảm giác nhịp tim của mình trở nên trầm ổn, có lực hơn, mỗi lần nảy lên đều mang đến một niềm tin vô cùng cường đại. Sau mấy hơi thở, đồ án trên ngực hắn dần biến mất.

Haiz~~~

Trần Vũ thở dài một hơi, có cảm giác như bản thân vừa trải qua một giấc mộng. Nhưng rõ ràng mọi thứ đều là thực. Dường như trong đó, có một tia khí tức thuần khiết đang chảy qua xương cốt toàn thân, thậm chí là đại não nữa; mà tất cả đều bắt nguồn từ trái tim mình. Quá trình này xảy ra mất hết nửa canh giờ.

“Oanh!”

Đột nhiên, Trầm Vũ cảm thấy tâm thần trong suốt, máu huyết toàn thân đang sôi trào. Một cỗ lực lượng kì dị không rõ đang từ tim chảy ra, toàn thân hắn cảm thấy phấn chấn, tràn đầy sức sống.

Xoạt!

Chân hắn nhẹ đạp một bước thì thân thể nảy lên cao nửa người, so với ngày trước càng nhẹ nhàng hơn.

“Oanh!”

Hắn liền đánh ra một quyền, chợt tạo ra tiếng gió rít vô hình, cực kì khí thế.

Oanh, rắc…!

Trên vách tường chợt nứt ra một cái khe hẹp, lực lượng cỡ này tăng gấp bốn năm lần so với ngày thường!

“Tốc độ, lực lượng… đều tăng lên rõ rệt!” – Trần Vũ khó tin nói ra.

Không chỉ vậy!

Ánh mắt hắn có thể xuyên thấu qua khe hở trên cửa sổ, nhìn rõ từng bóng người, cỏ cây, phòng ốc trong đêm tối ở ngoài.

Ban đêm như ban ngày!

Hắn nín thở tập trung tư tưởng, rồi chợt nghe từng lời xì xào bàn tán của mấy đệ tử ngoại môn khác ở các phòng xá gần bên. Không chỉ tố chất thân thể tăng lên mà tất cả các giác quan đều được cường hóa.

“Thân thể của mình…”

Trần Vũ ran rẫy giơ tay, trong lòng ngập tràn nghi vấn, đây là thể chất mà con người có thể đạt được hay sao chứ?

Cánh tay vừa giơ lên không, ánh mắt hắn lại ngưng tụ.

“Không đúng! Vết sẹo trên tay sao lại biến mất rồi!”

Trần Vũ nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, giống như đang nhìn thấy quỷ vậy. Hắn nhớ rất rõ, trên cánh tay này có một vết thương bị chảy máu, chính là do mảnh vỡ thiên thạch quẹt hắn. Nhưng giờ nhìn kỹ, trên đó chỉ còn lại một ngấn nhỏ màu hồng, nhìn bằng mắt cũng thấy nó đang từ từ nhạt đi rồi biến mất.

Năng lực tự lành khủng khiếp!

Trần Vũ hít một hơi lạnh, cho dù thân thể người tu hành có mạnh mẽ đi nữa thì chiếu theo tốc độ hồi phục bình thường cũng phải mất nửa tháng mới có thể lành được. Trong điển tịch có ghi, chỉ có những thể chất đặc biệt trong truyền thuyết hay những chủ tộc Thần thoại đã ấn tích mới có năng lực tự lành nhanh như thế này.

“Rốt cuộc thì quả tim thủy tinh kia là vật gì đây?”

Trần Vũ đưa tay chạm đến bên trái của tim, tiếng tim đập trầm ổn kia làm cho hắn có thêm một niềm tin mạnh mẽ. Trong nhất thời, hắn vừa vui lại vừa buồn.

Vui vì trái tim thủy tinh kia mang đến cho mình sự cường đại, lo chính là dù sao đó cũng là ngoại vật, ai biết được là họa hay phúc đây? Có trời mới biết trái tim này là loại đồ chơi gì, có làm cho mình trở thành “Phi nhân hóa” (không phải con người) hay không đây?

Ọt…ọt…!

Bao tử hắn bắt đầu kháng nghị, đánh gãy dòng suy nghĩ!

“Kỳ lạ, ta mới ăn cách đây một canh giờ mà…”

Trần Vũ khẽ nói.

“Xoạt!”

Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, xoay người đi vào vùng núi ở rìa sơn môn. Dựa nào thị lực đã được cường hóa và tốc độ của mình, Trần Vũ dễ dàng bắt được một con thỏ rừng để làm đồ nướng. Kết quả sau khi hắn ăn hết con thỏ cũng không có cảm giác no gì cả. Hắn đành đi bắn một con sói hoang rồi ăn hết nửa con, khoảng hơn mười cân thì mới cảm thấy vừa bụng.

Sức ăn như thế này, cùng với năng lực tiêu hóa mạnh mẽ đã vượt qua phạm trù nhân loại rồi. Trần Vũ ngẫm nghĩ càng thấy lo lắng. Chỉ là hắn đã không còn đường lui nữa, chẳng lẽ lại móc tim mình ra sao? Thừa dịp đang là đêm tối hắn dứt khoát đi luyện quyền.

"Thiết Lê Quyền!"

Hai đấm của Trần Vũ như hai quả cầu sắt, vù vù xé gió, tốc độ ngày càng nhanh. Trong bóng đêm động tác của hắn mạnh mẽ có lực, lại vô cùng trôi chảy, thông thuận.

Chẳng qua mới luyện vài quyền, Trần Vũ cảm thấy không đúng!

“Thiết Lê Quyền” là võ học khi hắn mới gia nhập tông môn, uy lực của nó trong võ học cấp thấp cũng có chút danh tiếng. Nhưng mà, trong hàng võ học thì quyền này thuộc dạng dễ học khó tinh. Môn quyền pháp này nhập môn thì đơn giản nhưng lại không có nhiều tinh diệu. Nếu muốn luyện nó có chút thành tựu thì cần yêu cầu rất cao với thân thể, tố chất, thậm chí là nghị lực của người luyện.

Mà khi nãy, hắn phát hiện mình diễn luyện “Thiết Lê Quyền” lại trôi chảy hơn xưa rất nhiều, uy lực cũng tăng rõ rệt!

“Tiếp tục.”

Trần Vũ tập trung tinh thần, triển khai quyền pháp, toàn bộ quá trình như mây trôi nước chảy, liên tục không ngừng. Những chỗ khó trong chiêu thức mà hay gặp thường ngày lại dễ dàng thực hiện.

Hô! Ầm ầm! Ầm ầm…

Trong bóng đêm, quyền pháp của thiếu niên như hoa lê đái vũ, mỗi quyền như quả cầu sắt bay đi, vô cùng kinh người. Quanh thân hắn bốc lên nhiều lớp bụi, ẩn trong đó là từng hồi gào rít.

“Làm sao có thể chứ!? Không những Thiết Lê Quyền đột phá tới tiểu thành, mà hỏa hầu còn rất ổn định nữa..”

Trần Vũ đứng tại chỗ ngẩn ngơ, khó có thể tin được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui