Vĩnh Hằng Chi Tâm

- Vương Lăng Vân, quả nhiên là ngươi!

Trong lòng Trần Vũ đã khẳng định, Vương gia kia sẽ không vì hắn là một bán linh thể mà bày xuống sát cục như vậy.

Hơn nữa, thiên tài chân chính của Trần gia là “Trần Dĩnh Nhi” đã bị lộ ra ngoài ánh sáng, có lẽ nữ nhân này mới là mối đe dọa khiến Vương gia kiêng kị nhất.

“Bịch...”

Thân hình Trần Vũ khẽ lóe lên, như một cơn gió xông vào trong rừng.

Hắn sẽ không dừng tay dễ dàng như vậy.

- Chạy mau!

Trong rừng rậm, có một đám người bịt mặt đang rút lui, trên lưng mỗi người đều mang một cái cung nỏ nặng nề.

Những nỏ thủ này chẳng qua chỉ là Luyện Thể kỳ, lưng đeo trọng nỏ, làm sao chạy thoát khỏi Trần Vũ?

- Chết đi!

Trần Vũ nhanh chóng đuổi kịp một tên nỏ thủ, Vân Sát quyền mang theo hung sát chi khí kinh người gầm thét, một quyền đánh bay đối phương, lập tức bỏ mạng.

Nỏ thủ còn lại đều kinh hoàng đào tẩu.

Sau khi tiến vào rừng, địa hình phức tạp, vật cản quá nhiều, với thân pháp huyền diệu của Trần Vũ, căn bản không sợ Phá Giáp tiễn của bọn họ.

- A... A....A...

Tiếng hét thê thảm không ngừng vang lên trong rừng.

Vân Sát quyền của Trần Vũ uy sát lẫm liệt, chỉ dùng vài phần hỏa hầu, thậm chí không cần nội tức (*) là có thể miểu sát (**) những nỏ thủ Luyện Thể kỳ này.

Mục tiêu bị uy lực của sát khí phong tỏa, thân thể rét lạnh, căn bản không có sức phản kháng.

Qua một trận đánh giết, Trần Vũ chỉ cảm thấy nội tức âm sát trong cơ thể càng mãnh liệt và thông thuận. Bình cảnh (***) của Vân Sát quyền pháp và nội tức đều mơ hồ có cảm giác tinh tiến.

- Tiểu tử này thật đúng là sát tinh.

Cao thủ hậu kỳ dùng mâu cảm thấy trong lòng kinh hãi, mượn địa lý quen thuộc và nỏ thủ sau lưng ngăn cản, cuối cùng chạy ra khỏi tầm mắt của Trần Vũ.

Thế nhưng, những nỏ thủ Luyện Thể kỳ thì đều bị Trần Vũ đánh chết từng người một.

Không chỉ đánh chết, hắn còn đem toàn bộ trọng nỏ tiêu hủy.

Trần Vũ biết, muốn bí mật bồi dưỡng một nhóm nỏ thủ trung thành như vậy, cần phí một lượng tâm huyết và tài lực rất lớn, bao gồm cả việc mua Phá Giáp nỏ, tất cả đều rất xa xỉ.

- Hừ! Vương Lăng Vân... Lần này ta chỉ thu chút lợi tức của ngươi.

Trần Vũ không tiếp tục truy sát nữa.

Vương Lăng Vân thân ở tông môn, sớm muộn sẽ chạm mặt, vẫn còn nhiều thời gian, hắn cuối cùng sẽ có cơ hội đối phó người này.

Nửa canh giờ sau.

Trong hạp cốc ở một nơi khác, một người ẩn núp trước hang núi.

“Vù vù...”

Cao thủ dùng mâu thở hồng hộc, đi tới trước mặt một thiếu niên mặc thanh sam.

- Lăng Vân tiểu chất.

Sắc mặt trung niên dùng mâu rất khó coi, nói:

- Lần này nghe lời ngươi, bày cuộc diệt sát kẻ kia, vậy mà khiến gia tộc tổn thất năm tên cao thủ Thông Mạch kỳ, cộng thêm hơn hai mươi tên nỏ thủ được gia tộc tỉ mỉ bồi dưỡng.

Lần này bố trí mai phục, Vương gia trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tổn thất nặng nề.

- Tiểu tử này, chắc chắn có kỳ ngộ...

Vương Lăng Vân nghiến răng nghiến lợi, trên mặt lộ vẻ âm lệ và giận dữ, cực kỳ bất an.

Hắn nắm chặt song quyền, móng tay thậm chí đâm vào trong da thịt, từ lòng bàn tay chảy ra một vệt máu.

- Kỳ ngộ bà nó!

Trung niên dùng mâu gần như chửi ầm lên:

- Ta và Tứ đường thúc của ngươi chính là bị ngươi lừa gạt, nói trên người hắn có khả năng có mảnh vỡ vẫn thạch. Xem tình huống bây giờ, cho dù người may mắn được một hai khối vẫn thạch, e rằng đã sớm tiêu hóa, dùng để tăng phúc thực lực rồi.

Thực ra, lúc đầu Vương Lăng Vân đề nghị “kế hoạch chặn giết”, phần lớn tộc lão Vương gia cũng không đồng ý.

Suy cho cùng, Vương gia kiêng kỵ nhất vẫn là Trần Dĩnh Nhi, cao đồ của trưởng lão.

Về sau, Vương Lăng Vân nghĩ cách mượn sức hai vị thúc bá, chắc chắn trên người Trần Vũ có kỳ ngộ, rất có khả năng cất giấu mảnh vỡ vẫn thạch, lúc này mới thuyết phục hai vị tộc lão.

Nhưng kết quả cuối cùng, không ngờ lại thê thảm như vậy.

Lần chặn giết này, ngoại trừ vị trung niên dùng mâu của Vương gia ra, có thể nói là toàn quân bị diệt.

- Thất bại lần này, ta sẽ gánh trách nhiệm.

Vương Lăng Vân hít sâu một hơi, cuối cùng bình tĩnh lại.

Bất kể nói thế nào, trước khi có thể trở thành đệ tử nội môn, hắn rất cần tài nguyên của gia tộc đại lực trợ giúp.

- Thế nhưng... Ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy, cho dù ta đồng ý bỏ qua, tên Trần Vũ kia cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Ta không có đường lui...

Trong mắt Vương Lăng Vân thoáng hiện một tia sát cơ nồng nặc.

- Hừ! Cho dù ngươi và ta liên thủ cũng không phải đối thủ của tiểu tử đó. Tiểu tử kia lực phòng ngự vô cùng chắc chắn, không đơn giản là luyện ngoại công.

Trung niên dùng mâu cũng không nhịn được.

- Ta thừa nhận, bây giờ mình còn không phải đối thủ của hắn. Trong thế tục, người có thể đối phó được hắn rất ít. Thế nhưng, trong tông môn, người có thể bóp chết hắn lại có quá nhiều. Vương Lăng Vân ta vừa vặn ở trong tông môn, nhân duyên cực rộng, có ít nhất mười loại biện pháp âm thầm hãm hại hắn...

Trên gương mặt bình tĩnh của Vương Lăng Vân lộ ra một tia lãnh ý nhàn nhạt.

Cao thủ dùng mâu chợt cảm thấy một loại hàn ý không tên.

...

Mấy ngày sau, Trần Vũ về đến Vân Nhạc môn.

Chuyện thứ nhất Trần Vũ làm khi hồi tông, đó là đến Thiên Võ các, lựa chọn một môn võ học trung cấp. Dù sao cũng là phúc lợi miễn phí khi đạt tới Thông Mạch trung kỳ, không cần thì phí.

Lần này, Trần Vũ cũng không gặp lão giả mặt đỏ lúc trước.

Từ chỗ một vị chấp sự trung niên, Trần Vũ lấy được một môn võ học trung cấp gọi là Trảm Phong Kiếm.

Môn võ học Trảm Phong Kiếm này, chú trọng là nhanh đến cực hạn, ở phương diện này, cùng với “Phong Ngâm kiếm” của hắn cực kỳ xứng đôi.

Trở lại nơi ở.

Trần Vũ thử tu hành Trảm Phong Kiếm.

Hắn lựa chọn môn võ học kiếm pháp này, không phải vì chủ tu, cũng không phải đặc biệt chuẩn bị cho “Phong Ngâm kiếm”.

Hắn muốn thử nghiệm chứng một việc.

- Ta có thiên phú thể thuật, tại phương diện tu hành quyền pháp thân thể như có thần trợ. Không biết tại phương diện đao, kiếm vũ khí, có thiên phú hay không.

Trần Vũ thầm nghĩ.

Ba ngày sau, Trần Vũ tay cầm Phong Ngâm kiếm, đi tới một mảnh đất hoang trong tông môn, múa ra một loạt bóng kiếm tàn phong sắc bén, kiếm pháp và thân pháp giao thoa, kình phong dạt dào.

Môn võ học Trảm Phong Kiếm này, tiến bộ tu hành của Trần Vũ có thể nói là không tệ, bất tri bất giác đã “nhập môn”.

Tiến triển như vậy đủ khiến một vài đệ tử nội môn phải kinh ngạc.

Chẳng qua, tiến độ này so với võ học quyền pháp của Trần Vũ vẫn chậm hơn không ít. Thế nhưng, nếu so với tu luyện Vân Sát nội tức thì lại nhanh hơn quá nhiều.

Giờ khắc này, Trần Vũ đã chứng thực được tư chất của mình.

Tư chất của hắn quả nhiên khuynh hướng thể thuật, có thể nói là thiên tài thể thuật.

Hắn cho ra kết luận: thân thể đơn thuần, vận dụng tứ chi, ví dụ như võ học quyền cước các loại, công pháp luyện thể, tiến độ tu hành của bản thân có thể.

Mà thông qua tứ chi, các loại võ học dùng vũ khí gián tiếp, ví dụ như kiếm pháp, đao pháp, bản thân cũng có thể xem là thiên tài.

Cuối cùng, phương diện tâm pháp, khuynh hướng phù hợp hệ thống năng lượng, tư chất của hắn cũng rất bình thường.

Sau khi thăm dò chân tướng tư chất của mình, Trần Vũ thầm thở phào một hơi.

Mặc dù tư chất tu hành của hắn không tính là hoàn mỹ, nhưng cũng có ưu thế độc đáo.

- Đã như vậy...

Ánh mắt Trần Vũ chớp động, sau khi nghiệm chứng tư chất, trong lòng hắn không khỏi tái hiện một ý nghĩ tu hành mơ hồ.

Dựa theo ý nghĩ tu hành này, nếu tương đối thuận lợi, trước “Thi đấu Ngoại môn”, tấn thăng Thông Mạch trung kỳ, thực lực sẽ lại tiến thêm một tầng cũng không có vấn đề.

...

Ngày hôm sau, Trần Vũ đi tới Tông Vụ Đường.

Lần này, hắn không phải đến làm nhiệm vụ tông môn, mà tới đổi một vài dược liệu linh tính.

Tông Vụ Đường ngoại trừ phát ra nhiệm vụ, còn có thể đổi một vài linh tài, đan dược thường thấy, đa số là thuốc trị thương hoặc đan dược phụ trợ tu luyện.

Trong một căn điện.

- Tổng cộng 102 khối Nguyên thạch thứ phẩm, 210 điểm cống hiến. Ngoài ra, “Man Ngưu chi tủy”, “Nguyên Chu Thảo” ngươi muốn tương đối hiếm, trước mắt không có hàng.

Một tên chấp sự áo đỏ thản nhiên nói.

Nhiều như vậy ư?

Trần Vũ thầm giật mình, cảm thấy ngoài ý muốn.

Những linh tài hắn cần chính là phương thuốc luyện thể hơi cao hơn “phương thuốc bình dân” trong Đồng Tượng công.

Phương thuốc luyện thể thứ hai trong Đồng Tượng công cũng tương đối thấp. Chẳng qua, trong phương thuốc này, đã không còn dùng trân tài trong thế tục nữa.

Mặc dù Trần Vũ đã sớm chuẩn bị, nhưng giá cả cuối cùng vẫn nằm ngoài dự liệu.

Mấu chốt nhất là... tài liệu chính “Man Ngưu chi tủy” trong phương thuốc vẫn không đổi được, chỉ mới bảy tám loại linh tài phụ trợ đã dùng hết nhiều Nguyên thạch thứ phẩm và điểm cống hiến như vậy.

- Ngại đắt? Hứ...

Tên chấp sự áo đỏ cười một tiếng quái dị, nói:

- Tài liệu của Tông Vụ Đường ta so với âm thầm mua ngoài còn đắt hơn hai thành. Bằng không, tự ngươi phí sức tìm kiếm từng thứ thì giá cả sẽ càng rẻ hơn.

Trần Vũ không nói nhảm nữa, liền chi ra Nguyên thạch thứ phẩm và điểm cống hiến, đổi những tài liệu phụ trợ này.

“Thi đấu Ngoại môn” chỉ còn nửa tháng, hắn nào có nhiều thời gian đi tìm từng trân tài phụ trợ.

Cứ như vậy, điểm cống hiến trên người Trần Vũ đã không còn sót lại bao nhiêu, Nguyên thạch thứ phẩm còn lại không đến trăm khối.

Hai loại linh tài “Man Ngưu chi tủy” và “Nguyên Chu Thảo” còn lại, Trần Vũ chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Đi ra Tông Vụ Đường.

Trần Vũ lại đụng phải người quen, một nam tử mắt tam giác, chính là Đinh Cửu Huy.

- Trần sư đệ? Ngươi tới Tông Vụ Đường sưu tập tài liệu?

Đinh Cửu Huy mừng rỡ, chào hỏi Trần Vũ.

Từ sau nhiệm vụ chém giết “Gấu Vương” Đinh Cửu Huy đã nhìn Trần Vũ với ánh mắt khác xưa.

Lúc đầu nếu không có Trần Vũ ra tay, hắn cũng không có khả năng thuận lợi tấn thăng Thông Mạch trung kỳ.

Hôm nay, Trần Vũ tấn thăng Thông Mạch kỳ, trở thành đệ tử ngoại môn chính thức. Đối với người có thực lực như vậy, Đinh Cửu Huy tất nhiên sẽ nhìn bằng ánh mắt khác.

- Đúng vậy, chỉ thiếu một ít trân tài nữa.

Trần Vũ giơ cái túi trong tay lên, nói rõ tình huống cụ thể của mình.

- Ồ?

Đinh Cửu Huy ngạc nhiên, nói:

- Ở Tông Vụ Đường sưu tập tài liệu, giá cũng không rẻ. Nhưng nếu như chỉ thiếu chút trân tài hiếm hoi, có thể đến “hội giao lưu ngoại môn” thử thời vận.

Hội giao lưu ngoại môn ư?

Trần Vũ sững sờ, chợt nghĩ tới lời đồn về hội giao lưu này.

- Bây giờ, Trần sư đệ tấn thắng Thông Mạch kỳ, đã là đệ tử chính thức, nên tiếp xúc với “vòng tròn” này. Bằng không, để ta dẫn ngươi đi.

Đinh Cửu Huy chợt tỉnh ngộ.

Thì ra, “hội giao lưu ngoại môn” này, chỉ nhằm vào đệ tử ngoại môn thâm niên, ít nhất phải tấn thăng Thông Mạch kỳ.

Trước đây, Trần Vũ chỉ có tu vi Luyện Thể kỳ, là nhân vật sát ngoài vòng như vậy, tất nhiên không có tư cách tiến vào vòng tròn nhỏ kia.

- Vậy làm phiền Đinh sư huynh.

Trần Vũ vội vàng cảm ơn.

Theo hắn biết, Hội giao lưu ngoại môn là hoạt động nhỏ của đệ tử ngoại môn thâm niên, xúc tiến lẫn nhau giao lưu các loại kinh nghiệm võ học.

Hơn nữa, trên hội giao lưu, giữa các đệ tử thâm niên cũng có thể tiến hành giao dịch các loại tài nguyên.

Trần Vũ cũng đã chờ mong hội giao lưu ngoại môn này từ lâu.

Nghe nói, một vài tinh anh và thiên tài ngoại môn chân chính, đều sẽ xuất hiện trên hội giao lưu.

- Hi vọng hội giao lưu ngày kia sẽ có thu hoạch.

Trần Vũ trở về nơi ở, khoanh chân tiến hành tu luyện.

Sưu tập phương thuốc là một bước quan trọng trong ý tưởng tu hành của hắn, có thể trùng kích nội môn hay không, then chốt ở Đồng Tượng công.

***

(*) Nội tức: luồng nội khí trong cơ thể.

(**) Miểu sát: tiêu diệt trong chớp mắt, không thể chống cự được.

(***) Bình cảnh: gặp chướng ngại trong tu luyện khi đột phá cảnh giới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui