Vĩnh Hằng Chi Tâm

Bộ dạng đắc ý của Mao trưởng lão khiến người của Thủy Nguyệt phái đều lộ vẻ mặt âm trầm.

Lúc này, Thường Hiên thi triển “Huyết Cuồng Bí Đao”, đôi mắt huyết hồng, điên cuồng múa đao, vòng lốc xoáy bắn ra ánh đao khắp nơi, giống hệt Sát Thần.

Trong mắt hắn chỉ còn sót một tia lý trí, đó là nghiền nát hủy diệt hết thảy mọi thứ xung quanh.

Kiếm trận của ba người Dịch Vân Phi phải khó khăn lắm mới ngăn cản được công kích như phát cuồng của Thường Hiên.

Trần Vũ và Vạn Đông được nhắc nhở từ trước, cũng đã sớm kéo giãn khoảng cách với Thường Hiên.

- Trận chiến này đã không còn ý nghĩa nữa.

Vân Nhạc tông chủ cười nhạt nói.

- Chỉ bằng vào thực lực của một mình Trần Vũ đủ để quét ngang hai nữ nhân kia rồi.

Mấy vị trưởng lão cũng gật gù tán thành.

Cán cân thắng lợi đang nghiêng về phía Vân Nhạc môn.

- Chớ đắc ý vội, Trần Vũ có thể thành công hay không còn chưa biết, nhưng loại bí thuật Huyết Cuồng Bí Đao này mặc dù có thể kích phát tiềm năng, tăng cường chiến lực trên diện rộng, e rằng trả giá cũng không nhỏ. Có lẽ, không thể kéo dài được bao lâu. Nếu không thì tại sao các ngươi không sớm dùng từ trước.

Khóe miệng Thủy Nguyệt tông chủ nhếch lên một tia châm chọc.

- Hắc hắc! Huyết Cuồng Bí Đao trời sinh thích hợp để lật ngược tình thế, thi triển nó lúc quá nhiều người, ngược lại sẽ bất lợi. Hơn nữa, cơ hội thắng của chúng ta cũng không phải trên người Thường Hiên.

Mao trưởng lão khinh thường nói.

Quả thực, khả năng duy trì Huyết Cuồng Bí Đao kém xa kiếm trận của ba người Dịch Vân Phi.

Nhưng lúc này, tin rằng với thực lực của Trần Vũ, đủ để nghiền ép đám người còn lại của Thủy Nguyệt phái rồi.

Như vậy, thế cục trên sân, đã quá rõ ràng.

Thắng bại không quyết định bởi Huyết Cuồng Bí Đao hay kiếm trận của ba người, mà nằm trên người Trần Vũ.

- Ha ha... Nếu quý tông ký thác hi vọng thắng lợi trên người đứa trẻ này, vậy thì khiến các ngươi thất vọng rồi.

Thủy Nguyệt tông chủ cười một tiếng kiều mị, dáng vẻ tựa như đã nắm chắc phần thắng.

Vừa dứt lời, chỉ thấy thiếu nữ thanh nhã ngồi ở góc đài cong ngón tay như hoa sen, đột nhiên búng lên dây đàn.

Đôi mắt trong suốt lạnh lùng nhìn Trần Vũ, chậm rãi gẩy lên dây đàn.

Ngay lập tức, một tiếng đàn tang thương vang vọng khắp Thí Kim Đài, lúc to lúc nhỏ, lúc trầm lúc bổng, khiến tâm thần người khác trở nên xoay chuyển nhộn nhạo.

- Tiếng cầm này...

Trần Vũ và Vạn Đông đang xông về phía nữ tử đánh đàn, chỉ cảm thấy Vân Sát nội tức trong cơ thể xao động, bất an một cách kỳ lạ.

Sát khí trong nội tức cũng đảo loạn, thậm chí khiến tâm linh sinh ra một tia cuồng bạo.

“A...”

Vạn Đông rống lên đau đớn, bị tiếng cầm ảnh hưởng rất lớn.

Lúc này, mười thành thực lực của hắn, thậm chí còn không phát huy được ba bốn thành. Phần lớn tâm lực và nội tức đều tập trung đối kháng với tiếng đàn sâu thẳm mà quỷ dị kia.

Càng đến gần, loại ảnh hưởng này càng mạnh.

Với trạng thái của Vạn Đông, nếu như chân chính tiếp cận nói không chừng sẽ có nguy cơ khiến Vân Sát nội tức phản phệ.

Trần Vũ thì đứng yên bất động, thân thể cũng theo tiếng đàn mà chấn động.

- Hừ! Với trạng thái này của các ngươi, một kiếm của ta có thể xử lý một tên.

Thiếu nữ dung mạo phổ thông bên cạnh thiếu nữ đánh đàn chợt cười lạnh, tay cầm nhuyễn kiếm thủ hộ thiếu nữ đánh đàn.

- Đây là tiếng đàn gì?

- Vạn Đông và Trần Vũ đều bị ảnh hưởng, tiếng đàn này hình như đặc biệt nhằm vào người tu hành tà công hoặc sát công.

Bên phía Vân Nhạc môn, mọi người đều ồ lên.

Tiếng đàn sâu thẳm quỷ dị không chỉ ảnh hưởng đến hai người Trần Vũ, còn gián tiếp ảnh hưởng đến Thường Hiên ở phía xa đang thi triển Huyết Cuồng Bí Đao.

Mặc dù Thường Hiên đang điên cuồng múa đao, nhưng trên mặt đã bắt đầu vặn vẹo khó chịu.

Cũng may, tiếng cầm càng gần càng uy lực cho nên chủ yếu là hai người Trần Vũ bị ảnh hưởng.

- Thiếp thân từ chỗ khuyển tử biết được, Trần Vũ thông qua kỳ ngộ ao máu, mượn ngoại lực cưỡng ép đề thăng tới Thông Mạch hậu kỳ, cảnh giới bất ổn, thể nội ẩn chứa khí tức hung lệ...

Trong đôi mắt mỹ lệ của Thủy Nguyệt tông chủ chợt lóe một tia hàn quang.

Nghe vậy, Vân Nhạc tông chủ và vài tên trưởng lão đều khẽ biến sắc.

Hiển nhiên, tiếng đàn của Thủy Nguyệt phái là đặc biệt nhằm vào Trần Vũ - chủ lực cường đại của Vân Nhạc môn.

Vạn Đồng tu luyện Vân Sát quyền, nên “tiện thể” bị nhằm vào.

- Ha ha... Trần Vũ! Tu vi cảnh giới của ngươi bất ổn, khí tức hung lệ trong cơ thể có thể bị phản phệ bất cứ lúc nào!

Trong lòng Dịch Vân Phi sảng khoái vô cùng.

Cuộc chiến tranh đoạt này, thực tế do một tay hắn thúc đẩy. Hắn muốn thông qua phương thức này khiến Trần Vũ bị phản phệ, thậm chí tẩu hỏa nhập ma.

Hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào nhúng chàm Sở Uyển Ngọc.

Nhất là Trần Vũ, bởi vì hắn là vị hôn phu của Sở Uyển Ngọc, là đại tình địch số một.

Trên Thí Kim Đài.

Vạn Đông giãy dụa thống khổ, trên trán ứa ra mồ hôi lạnh, bước chân đình chỉ.

Còn Trần Vũ, lúc mới đầu thì thân thể có chút chấn động, về sau thì mặt không biểu tình, từng bước tiến tới gần nữ tử đánh đàn, bước chân trầm ổn.

- Hắn... Không ổn!

Thiếu nữ cầm nhuyễn kiếm bên cạnh nữ tử đánh đàn lập tức biến sắc.

Sao lại như vậy? Trần Vũ có vẻ không ảnh hưởng quá lớn?

“Vù...”

Thân hình Trần Vũ đột nhiên vọt lên, giống như con báo, nhằm thẳng về phía hai nữ tử trước mặt.

Tuyệt đối không thể!

Một màn này, khiến đám người Thủy Nguyệt tông chủ đều hô lên thất thanh.

- Tại sao hắn không bị ảnh hưởng?

Sắc mặt Thủy Nguyệt tông chủ biến đổi không ngừng. Từ khi bắt đầu Cuộc chiến tranh đoạt, đây là lần đầu tiên nàng lộ ra biểu tình kinh hoảng.

- Trên người Trần Vũ có hai tầng bảo hộ. Thứ nhất là “Băng Tâm Chi Lệ”, có thể che chắn tâm thần. Một tầng khác, đó là hai ngày trước hắn đã phục dụng Uẩn Khí đan, dược lực vẫn còn trong cơ thể, có thể giúp hắn áp chế khí tức hung lệ phản phệ.

Vân Nhạc tông chủ cười nói.

- Hắc hắc... Các ngươi có thể tính toán như vậy, chúng ta há không thể không có phòng bị?

Mao trưởng lão cũng đắc ý cười một tiếng.

Cuộc chiến tranh đoạt này liên quan đến lợi ích và thể diện của hai môn phái, cho nên tính toán tầng tầng bất tận.

Thực ra, phân tích của Vân Nhạc tông chủ vẫn còn thiếu một điểm.

Đó là trong cơ thể Trần Vũ có trái tim thần bí, có thể áp chế hết thảy lực lượng hỗn loạn trong người.

Hơn nữa, dược hiệu của Thanh Khí đan đã sớm bị Trần Vũ hấp thu hoàn toàn, hiệu quả càng tốt hơn.

Nói cách khác, bây giờ hắn căn bản không tồn tại bất kỳ tai họa ngầm nào. Ngược lại, Vân Sát nội tức trong cơ thể hắn còn tinh thuần hơn Vạn Phong tu vi Thông Mạch kỳ đỉnh phong.

“Vù...”

Trần Vũ chỉ nhảy vài cái đã bức tới trước mặt hai nữ tử kia.

Mà lúc này, uy lực của tiếng đàn cũng đạt tới cực hạn.

Cũng may, “Băng Tâm Chi Lệ” đeo trên người Trần Vũ tản ra khí tức mát lạnh, thấm sâu vào tâm thần, khiến cho linh đài (*) thanh minh, tỉnh táo dị thường.

Đặc trưng lớn nhất của tiếng cầm là có thể ảnh hưởng đến tâm thần, lại bị “Băng Tâm Chi Lệ” khắc chế vài phần.

“Thịch thịch thịch...”

Trái tim trong ngực nhảy vang trầm ổn, Vân Sát nội tức giống như dòng suối chảy siết, vận chuyển khắp cơ thể, mãnh liệt mà không mất đi sự linh hoạt.

- Không ổn!

Hai nữ tử biến sắc.

- Ha ha... Ta tới rồi đây!

Trần Vũ cười lớn một tiếng, nhảy lên tung một cước, đạp tới cổ cầm.

Cổ cầm này là đầu sỏ gây họa, nếu không bởi vì nó, lúc trước Vân Nhạc môn cũng không thua chóng vánh như vậy.

- Sở sư tỷ! Ta tới cản hắn!

Thiếu nữ dung mạo phổ thông vung nhuyễn kiếm trong tay lên, nội tức như nước chảy dâng trào, thế như kinh đào, quét về phía Trần Vũ.

Ồ?

Trần Vũ cảm thấy ngoài dự liệu, thực lực của thiếu nữ này hẳn là đã tiếp cận Luyện Tạng kỳ rồi.

- Đồng Tượng công!

Hắn thản nhiên không sợ hãi, vươn ra đồng thủ, tiện tay ngăn cản một kiếm của đối phương.

- Đồng cước!

Một cước của Trần Vũ vẫn đánh tới cổ cầm trước mặt thiếu nữ thanh nhã.

- Không!

Thiếu nữ thanh nhã hoa dung thất sắc, một cước của Trần Vũ mang theo lực lượng khổng lồ và nội tức bá đạo, chuẩn xác đánh trúng cổ cầm.

“Ầm...”

Tiếng đàn im bặt, cổ cầm vỡ thành từng mảnh, nữ tử thanh nhã kinh hô, thần sắc bi thống vô cùng, nỗ lực bảo vệ cổ cầm.

Kết quả, cả người lẫn đàn đều bị Trần Vũ đạp ra khỏi Thí Kim Đài.

Một màn này, khiến mọi người nhìn mà ngẩn người.

- Ngươi... ngươi hủy cầm của ta?

Nữ tử thanh nhã rơi xuống đài, đôi mắt u lãnh nhìn Trần Vũ, ánh mắt tràn ngập oán hận.

Trần Vũ ngạc nhiên: không phải chỉ là một cái đàn thôi sao, ngay cả ngươi cũng bị ta đạp, huống chi là đàn?

- Vũ ca, nàng là vị hôn thê của ngươi đấy!

Phía sau, Trần Dĩnh Nhi hô to, mặt đầy kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm.

Cái gì?

Vị hôn thê?

Trần Vũ không khỏi nhìn kỹ nữ tử thanh nhã một lần nữa, chỉ thấy nàng dáng vẻ uyển chuyển hàm súc, lúc này tâm trạng bi phẫn vô cùng, có vẻ rất giống với nữ tử trong bức tranh của mẫu thân.

- Ngươi... ngươi là Sở Uyển Ngọc?

Trần Vũ ấp úng, có chút lắp bắp, nghĩ tới hành động vừa rồi của mình, trong lòng có chút thấp thỏm.

Một cước đạp bay vị hôn thê?

Nếu để cho mẹ hắn, Liễu Văn biết được, còn không lột da hắn?

- Trần Vũ! Ngươi dám hủy “Lạc Hà Cầm” yêu thích của ta, nó là trân tàng duy nhất gia gia để lại cho ta sau khi qua đời.

Sở Uyển Ngọc cắn chặt răng, gương mặt lạnh lùng ôm hận.

Sở Uyển Ngọc bị đối phương đạp xuống đài, nàng cũng không ghi hận, dù sao thì bây giờ cũng đang so tài. Nhưng người này lại dám làm hỏng Lạc Hà Cầm mà gia gia tặng nàng, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Ngay lúc Trần Vũ im lặng không biết nói gì, chợt có một tiếng hét từ sau lưng truyền đến.

- Tiểu tử chết đi! Uyển Ngọc chắc chắn sẽ không gả cho loại người bạo lực cuồng như ngươi.

Thiếu nữ dung mạo phổ thông ở sau lưng cầm nhuyễn kiếm đâm về phía Trần Vũ.

“Phành...”

Trần Vũ nâng một chân lên, Đồng Tượng công bộc phát, đá cả người lẫn kiếm xuống đài.

- A...

Nữ tử hét lên, cánh tay tê rần, bay ra khỏi Thí Kim Đài.

Thành biên ba tông có mặt tại hiện trường đều chìm vào tĩnh mịch.

Liên tục đá rơi hai thiếu nữ, Trần Vũ xuất cước rất dứt khoát.

- Nếu ngay cả vị hôn thê cũng đã bị đạp ra ngoài, thêm một nữ tử nữa cũng không nhiều.

Trần Vũ lạnh nhạt nói.

Sau khi giải quyết hai nữ tử này, Trần Vũ lại quay người đi tiếp viện Thường Hiên sư huynh.

Lúc này, Thường Hiên đang chính diện cuồng công Tam Kiếm trận của Dịch Vân Phi, sau khi mất đi tiếng cầm ảnh hưởng, thế công của hắn càng chính xác hơn.

- Trọng Kiếm Thành Cương!

Trần Vũ tay cầm Huyền Trọng kiếm, cường thế xông vào trong luồng hàn khí của Tam Kiếm trận, từ phía sau tập kích.

“Phịch...”

Đại kiếm nặng nề chém ra một mảnh kiếm cương lóa mắt, tấn công về phía thiếu niên âm nhu bên cạnh Dịch Vân Phi.

Không ổn!

Thiếu niên âm nhu kinh hãi, bảo khí hàn kiếm trong tay xoay một vòng ra sau, ngăn trở một kích của Huyền Trọng kiếm.

Ngay lập tức, một luồng đại lực chấn cho hắn khí huyết sôi trào, lập tức lùi lại vài bước.

Nếu không phải có uy lực của “Tam Kiếm trận” gia trì, e rằng một kiếm của Trần Vũ đã khiến hắn bị thương rồi.

Dù vậy, việc Trần Vũ từ phía sau tập kích cũng đánh loạn trận hình phối hợp của “Tam Kiếm trận”, bắt đầu xuất hiện sơ hở.

- Đáng trách! Tại sao có thể như vậy?

Lúc trận hình rối loạn, Dịch Vân Phi cũng bị Thường Hiên ép cho liên tục bại lui.

Trên mặt hắn tràn ngập vẻ chấn kinh, khó có thể tin nổi: không phải Trần Vũ cảnh giới bất ổn, lệ khí quấn thân ư? Hắn làm thế nào có thể làm được những chuyện này?

- Ha ha! Thắng thua đã định rồi.

Bên phía Vân Nhạc môn, các trưởng lão cao tầng đều vỗ tay cười.

Thường Hiên và Trần Vũ trước sau cuồng công kết hợp, phá tan Tam Kiếm trận, ba người còn lại của Thủy Nguyệt phái đều thất kinh.

Chỉ vài nhịp hô hấp sau, trọng kiếm trong tay Trần Vũ đã quét bay thiếu niên âm nhu ra khỏi Thí Kim Đài.

Tam Kiếm trận mất đi một người, uy lực đại giảm.

Ngay sau đó, Trần Vũ cầm trọng kiếm, nheo mắt nhìn Trần Dĩnh Nhi, nói:

- Ngươi muốn tự nhảy xuống, hay để ta giúp?

- Vũ ca ca, có thể nhẹ nhàng một chút không?

Trần Dĩnh Nhi hai mắt đẫm lệ, bộ dạng run rẩy đáng thương.

Lúc này, ngoài sân chợt truyền đến tiếng hô:

- Các ngươi thắng rồi!

Thủy Nguyệt tông chủ cắn răng nói, vẻ mặt không cam lòng.

***

(*) Linh đài: vị trí gần tim, là tên một huyệt của trung y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui