Cảm giác mất mà có lại được, Sesshomaru đã từng trải qua, nhưng chưa bao giờ mãnh liệt như vậy, sâu sắc như vậy.
Hắn mạnh mẽ ôm người kia vào lòng, dùng sức mạnh khắc sâu vào xương tủy. Sesshomaru không thể không thừa nhận, giữa hai thời đại nàng đã chọn hắn, khiến hắn vô cùng vui vẻ và may mắn. Hắn biết tính cách của Aoko, muốn nàng lựa chọn điều gì thật khó, nhất là sau khi nàng chuyển thế luôn năm lần bảy lượt phủ nhận tình cảm của bọn họ.
Nhưng nàng đã lựa chọn hắn, điều này nháy mắt đã lấp đầy chỗ trống trong đáy lòng hắn.
Aoko cũng biết, chuyện này không chỉ là khảo nghiệm của Kagome, mà còn là khảo nghiệm của chính nàng. Sau khi Kagome ý thức được tầm quan trọng của Inuyasha, nàng đã thành công. Còn Aoko, mặc dù cho tới giờ luôn biết tầm quan trọng của
Sesshomaru trong lòng mình nhưng lại khó đưa ra lựa chọn.
Cho đến khi, nàng nói ra câu kia.
“Sesshomaru, ta muốn ở bên cạnh chàng.”
Lòng của nàng, rốt cuộc đã thay nàng lựa chọn.
“Thật xin lỗi Sesshomaru, để chàng đợi lâu như vậy.”
Aoko thuận theo tựa vào đầu vai hắn, ôm lấy cổ hắn : “ Sesshomaru, chúng ta ở bên nhau đi.”
“Ừ.”
Hai người im lặng ôm nhau bên cạnh giếng ăn xương, vài người trốn trong rừng cây cười hắc hắc, lúc này mới tự rời đi.
Hai người nắm tay nhau đi tới sơn động, pháp sư Midoriko đang tựa người vào tượng đá nhìn chằm chằm cửa động, hai người vừa tiến vào nàng đã nhìn thấy. Nàng thấy hai người nắm chặt tay nhau, khóe môi nhếch lên một cái, còn cười chào hỏi với hai người.
Mặc dù linh hồn Midoriko đã trở lại, nhưng Aoko vừa nhìn thấy nàng đã lại nghĩ tới mấy trăm năm nay nàng phải chịu khổ trong ngọc tứ hồn, liền nhịn không được đau lòng, đáy mắt cũng lộ ra thương cảm: “Tỷ tỷ…”
Pháp sư Midoriko thoải mái nói : “Aoko, muội làm tốt lắm. Lần khảo nghiệm này kết quả ra sao đều là phản ứng chân thật của muội, ta tôn trọng lựa chọn của muội, còn có cô bé tên Kagome kia.”
“Cám ơn Midoriko tỷ tỷ.”
Aoko nhìn sơn động quạnh quẽ, không đành lòng nói : “Tỷ tỷ, quay về thôn trừ yêu sư đi. Tuy rằng thôn trừ yêu sư đã bị hủy, nhưng chúng ta có thể sửa lại nó.”
Midoriko nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài một tiếng : “Không được, Aoko, bởi vì thân thể đã bị hủy, cho nên từ nay về sau linh hồn của ta sẽ bị hạn chế trong cái sơn động này.” Thấy sắc mặt Aoko thay đổi, nàng vội vàng an ủi “Muội đừng tự trách mình, kỳ thật có thể rời khỏi ngọc tứ hồn và tiếp tục bảo vệ thôn xóm quanh đây, ta đã rất thỏa mãn rồi.”
Aoko thấp giọng nói : “Là muội đã tùy hứng, nếu không tìm linh hồn tỷ trở về, có lẽ tỷ đã có thể chuyển thế.”
Midoriko lắc đầu : “Có lẽ không được như vậy. Ta đã ở trong ngọc tứ hồn quá lâu, không phải hồn phi phách tán thì là thành Phật.”
Ánh mắt Aoko buồn bã : “Tỷ tỷ, nhất định sẽ thành Phật…”
Sesshomaru nhíu mày : “Nàng ta cũng không có trách nàng, không được tự trách.”
Khuyên người mà còn khuyên bá đạo như vậy, thật là.
Midoriko nhìn thấy Aoko khôi phục cảm xúc, âm thầm lắc đầu thở dài, đang nói chuyện với tỷ tỷ mà….
Sức mạnh nối liền giữa hai thời đại của giếng ăn xương được khôi phục, cuộc sống cũng trở về trạng thái bình thường. Kagome và Aoko lại có thể qua lại giữa hai thời đại. Kagome về nhà thảo luận với người thân, mẹ Kagome tuy rằng rất nuối tiếc nhưng cũng vui vẻ thay nàng, đồng ý về sau nếu giếng ăn xương đóng cửa lần thứ hai sẽ để cho nàng ở lại thời đại Chiến quốc.
Aoko tiếp tục phụ đạo thêm cho Kagome, đồng thời cũng bắt tay vào tìm kiếm và bồi dưỡng người thừa kế cho gia tộc Shiina. Việc tập luyện ở câu lạc bộ viết kịch cũng khôi phục tiến độ bình thường, dưới sự bức hiếp của Shimizu Masaki nàng đương nhiên trốn không thoát. May mắn Sesshomaru thường xuyên tới đây ở cùng nàng.
Nghe Kagome nói lúc này ở thời đại Chiến quốc rất yên bình, Sango và pháp sư Miroku đã kết hôn, bắt đầu bắt tay vào việc xây dựng gia đình, thân thể Kohaku đã khôi phục hoàn toàn, vì muốn trở thành một trừ yêu sư xuất sắc nên hắn thường xuyên ra ngoài lịch lãm, còn Rin được Sesshomaru để lại trong thôn của Kaede bà bà để học tập và thích ứng với cuộc sống của con người bình thường.
Aoko lúc rảnh cũng sẽ ghé qua thời đại Chiến quốc, ở cùng tỷ tỷ, cũng thuận tiện đến nhìn vùng đất vĩnh hằng đã không còn như trước.
Vùng đất vĩnh hằng bây giờ chỉ có thể dùng từ hoang vu để hình dung, cây cỏ dưới đất héo rũ toàn bộ, gốc cây anh đào đã hoàn toàn chết héo. Bắt đầu từ nơi này, lại nhìn thấy nó chấm dứt.
Vài ngày sau, quản gia mang tới một cậu bé tên là Shiina Keishou. Nghe nói từ nhỏ đã mất cha mẹ, được gửi nuôi ở nhà người thân, năm nay 10 tuổi, học lực rất giỏi nhưng thân thể hơi yếu, hình như đã bị ngược đãi, nhìn qua đã biết không có đủ tiêu chuẩn làm người thừa kế.
Aoko đưa cậu bé tên Shiina Keishou kia về nhà mình, trải qua vài ngày ở chung liền phát hiện kỳ thật cậu bé này rất hiền lành lại nghe lời, tuy cũng có chút yếu đuối, nhưng được cái rất thông minh, nàng liền quyết định chọn nó là người thừa kế tiếp theo để bồi dưỡng.
Lúc Sesshomaru đến đã ngửi thấy một mùi khác, bước vào phòng khách liền nhìn thấy một cậu bé nhu thuận ngồi trên ghế sôpha nghe Aoko nói chuyện.
Aoko thấy Sesshomaru bước vào liền kêu quản gia dẫn cậu bé lên phòng đọc sách học tập, mặc dù có chút đau đầu nhưng sau khi nhìn thấy hắn thì chỗ đầu mày của nàng cũng có dấu hiệu giãn ra.
“Đứa bé cũng thật là, dù dạy thế nào cũng không bỏ được tật xấu nhát gan. Rõ ràng sẽ trở thành gia chủ của gia tộc, nếu cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ bị người ta phế bỏ.”
Sesshomaru chỉ nhíu mày không nói gì,
Hôm nay là ngày cuối tuần, buổi chiều Kagome tới tìm Aoko học thêm, sau khi nhìn thấy Sesshomaru ở đó, nàng vốn có chút quen thuộc với nơi này bỗng dưng lại khẩn trương.
Quản gia đột nhiên cung kính nói với Sesshomaru : “Sesshomaru thiếu gia muốn kết bạn lâu dài với tiểu thư nhà chúng tôi có phải không ?”
Aoko hiển nhiên là không đoán được quản gia sẽ hỏi như thế, nàng kinh ngạc nhìn qua. Thấy vẻ mặt thành khẩn của quản gia, nàng cũng hiểu rằng ông ấy là vì muốn tốt ình, nghĩ vậy nàng nhìn về phía Sesshomaru.
Sesshomaru thản nhiên gật gật đầu.
“Xin thứ cho tôi mạo muội hỏi một câu, không biết Sesshomaru thiếu gia là người của gia tộc nào ?”
Sesshomaru hình như suy nghĩ một chút mới trả lời :”Khuyển tộc.”
Aoko, Kagome: “…”
Quản gia sửng sốt một chút mới thử hỏi : “Xin hỏi đây là gia tộc ở đâu ? Có phải gia tộc ở Tokyo không ?”
“Không phải.” Sesshomaru mặt không đổi sắc “Ở thời đại Chiến quốc năm trăm năm trước, quốc gia phía Tây.”
Quản gia bừng tỉnh đại ngộ : “Thì ra gia tộc của ngài đã có từ thời Chiến quốc, lịch sử thật sự quá dài, là gia tộc ở khu Kyoto, trách không được người ở khu Tokyo chưa từng nghe qua.”
Aoko, Kagome: “…” Lão quản gia, từ nơi nào mà ông kết luận được điều này.
Lúc Aoko mang theo Kagome vào phòng học phụ đạo, nàng đành phải để Sesshomaru ngồi không, nếu hắn muốn trở về cũng có thể.
Sesshomaru hình như nghĩ gì đó, đột nhiên đứng dậy đi tới phòng đọc sách ở tầng một. Cậu bé Shiina Keishou đang im lặng ngồi đọc sách trong phòng đọc, đột nhiên hoảng sợ ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt lãnh khốc kia.
Sesshomaru híp mắt lại : “Hừ, con người yếu ớt.”
…
Lúc Aoko đến gặp Midoriko, nàng liền đem phiền não của mình nói cho nàng.
Sau khi Midoriko trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi Aoko và Sesshomaru : “Sao tự dưng lại quan tâm đến đứa nhỏ của người khác, vì sao không tự sinh một đứa ?”
Aoko xấu hổ : “… Không phải, người thừa kế tiếp theo của gia tộc Shiina phải ở lại gia tộc, về sau nếu muội muốn dến đây sống, tất nhiên không thể để con của muội ở bên kia. Không phải, ý muội muốn nói…Tỷ tỷ, vấn đề của tỷ rất kỳ quái !”
Sesshomaru lại trầm mặc suy nghĩ.
Midoriko gật đầu : “Cũng phải, hai người các ngươi còn chưa có kết hôn đâu.”
Aoko kéo tay Sesshomaru chạy như bay khỏi sơn động, nếu tiếp tục ở đó không biết tỷ tỷ còn có thể nói ra lời kinh người đến mức nào nữa. Trước kia Midoriko rất ổn trọng, nhưng từ sau khi ra khỏi ngọc tứ hồn, cả người hình như trở nên có chút nghịch ngợm.
Trở lại thôn của Kaede bà bà, hai người gặp được Sango và Miroku.
Miroku cười ha hả nói cho hai người một tin vui, Sango mang thai nên gần đây hắn thường xuyên phải ra ngoài kiếm tiền.
Gần đây sao khắp nơi đều là chuyện đứa nhỏ như vậy.
Aoko mệt mỏi trở về trường học, hôm nay phần diễn của nàng cần luyện tập rất nhiều, nàng và Kougen Terunosuke chạy tới chạy lui trên cái sân khấu to như vậy suốt nhiều giờ liền, nếu không phải Shimizu Masaki ma quỷ thấy nàng thật sự mệt đến mức xụi lơ, có lẽ cũng sẽ không thả người sớm như vậy đâu.
Lại nói tiếp đến cái người Kougen Terunosuke này, thật sự từ đầu tới chân đều làm cho người ta cảm thấy kỳ quái.
Aoko không thể nói rõ cụ thể là không đúng ở chỗ nào, chỉ cảm thấy người này rất không bình thường.
Sessshomaru đứng đợi ở cửa đi tới ôm nàng vào trong phòng, ngồi xuống giường, thấp giọng hỏi : “Mệt lắm hả ?”
Ủy khuất của Aoko ở trước mặt Sesshomaru một chút cũng không che giấu : “Ừ, mệt chết đi được.”
Sesshomaru sờ sờ mặt nàng, đột nhiên nói : “Lời tỷ tỷ nàng nói hôm nay ta đã nghĩ qua.”
Aoko nghi hoặc: “Cái gì?”
Sesshomaru lặng yên nhìn nàng : “Chúng ta quả thật nên có một đứa bé, về sau kế thừa khuyển tộc.”
Aoko im lặng, qua vài ngày mỹ mãn, thiếu chút nữa nàng đã quên mất chuyện mình sắp hồn phi phách tán. Ý của Sesshomaru là muốn nàng để lại một điều gì đó cho hắn. Nàng im lặng nói : “Sesshomaru, nếu ta chết đi, ta không muốn để lại bất kỳ thứ gì cho chàng. Thời gian dài lâu như thế, một ngày nào đó chàng sẽ quên ta đi. Nhưng nếu để lại nửa điểm liên quan đến ta, chẳng phải mỗi lần nhìn thấy chàng sẽ phải đau khổ một lần sao ?”
Giọng của Seshomaru vẫn bình tĩnh như vậy, ánh mắt không hề bận tâm : “Aoko, rất lâu trước kia nàng đã đồng ý, tương lai sẽ làm thê tử duy nhất của Sesshomaru ta, là người thừa kế của mẫu thân.”
Aoko thở dài nhắm mắt lại, sau một lúc lâu mới nói: “Chàng…để ta suy nghĩ một thời gian đi.”
Ngày hôm sau Sesshomaru trở về thời đại Chiến quốc, nói là buổi chiều còn có thể trở lại. Aoko gọi điện cho Vương Vũ ở Trung Quốc, muốn hỏi mọi việc đã tiến triển tới đâu.
Vương Vũ thở dài, vẫn nói là đừng ôm hy vọng quá lớn.
Aoko nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ nửa ngày, tưởng tượng khoảnh khắc mình rời khỏi Sesshomaru vĩnh viễn, đau khổ trong đáy lòng từng chút một dâng lên, khiến hô hấp của nàng cũng không thuận. Nếu…nàng nói là nếu, nếu có thể, nàng cũng muốn để lại cho hắn điều gì đó.
Lúc Sesshomaru tới đã là nửa đêm, Aoko tựa vào đầu giường ngủ thiếp đi. Hắn yên lặng đắp cho nàng một tấm chăn, ngồi bên giường nàng, bảo vệ một đêm.
Ngày hôm sau Aoko mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy rõ người ngồi bên giường thì lập tức ngồi dậy : “Chang về rồi à, ta chờ chàng đã nửa ngày rồi, a ? Trời sáng…”
Sesshomaru ngẩn ra, trách không được đêm qua nàng ngủ không yên, thì ra là đang đợi hắn.
Aoko giữ chặt tay hắn, mỉm cười : “Sesshomaru, là do ta nghĩ nhiều, chúng ta sinh một đứa bé đi.”
Sau đó vào lúc hắn giật mình, nàng chủ động hôn lên.
Ánh mắt Sesshomaru căng thẳng, lập tức đảo khách thành chủ.