Trời đần về khuya, bóng tối dần dần khéo đến, không khí cũng bắt đầu chuyển lạnh, Lâm Vận cũng bắt đầu nhóm lửa lên, lấy ra vài cây sắt rồi xiên từng từng miếng thịt Tử Kim thú đã được sơ chế từ trước.
Hắn cũng chỉ chế biến Tử Kim thú thôi, còn Kim Quan Xà hắn lém vào nhẫn trữ vật, hai con yếu thú khá to, một lần không thể ăn hết được, để lại ăn từ từ, dù sao thịt yêu thú không dễ dàng phân hủy, không giống với thịt của động vật bình thương, thịt yêu thú cho dù không cần đông lạnh vẫn có thể dể được thời gian dài, yêu thú càng mạnh thì thời gian phân hủy càng lâu, kể cả nhân loại cũng vậy, cảnh giới càng cao, da thịt càng rắn chắc thì thời gian phân hủy càng dài, đến một cảnh giới nào đó, cơ thể của tu sĩ sẽ không thể bị phân hủy.
Lửa nhón lên, bôi một lần hương liệu rồi dơ lên mặt nửa nhẹ nhàng chuyển đông, hương liệu thứ này lúc rời chấn đi hắn để Lâm Song mang theo một ít, đối với kẻ ăn hàng như hắn, trong người núc nào cũng phải có hương liệu chế biến, còn học trong tiểu thuyết cứ thế mà nướng lên ăn thôi, xin lỗi hắn không rảnh, có nhẫn trữ vật mà không mang theo nổi lọ gia vị, ngươi ăn không thế ngon sao,
Những miếng thịt nhanh chóng nướng thành vàng óng, mùi hương lan tỏa.
“ Thơm quá”
Cách đó không xa Phạm Phương Thanh đang trò chuyện cùng Lâm Song yên lặng nuốt từng ngụn nước miến, cô nương này hoạt bát lại tinh quái, không qua vài câu đã buông xuống lòng cảnh giác của tiểu nha hoàn, bây giờ hai người trò chuyện ăn ý còn hơn cả chị em.
Phạm Phương Thanh đi qua, rất không khách khí muốn vươn tay lấy, bất qua nàng chỉ mới vươn tay ra đã bị Lâm Vận đập trở về! Một mặt tức giận nhìn Lâm Vận, xù lông nói rằng:
“ ngươi làm gì?”
“ cô bị ngốc hả, ta vừa mới nướng, ở đâu ra đã chín mà cô cầm, còn có, đây là của ta, muốn ăn phải xin một tiếng.”
Nhìn gương mặt cợt nhả của Lâm Vận, Phạm Phương Thanh nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn chết tên khốn kiếp này, thật muốn đánh.
“ nhưng đây là tọa kỹ của ta!”
“ cô đã làm dao dao dịch với ta rồi, nó là của ta.”
“ hừ, quỷ hẹp hòi, ta không tin không ăn đồ ăn của ngươi ta sẽ chết đói.”
Nói rồi nàng ngạo kiều quay đầu, chạy về bên Lâm Song tiếp tục buôn giở câu truyện.
Lâm Vận cũng không thèm để ý đến nàng, tiếp tục chuyên tâm nướng thịt của mình, qua một lúc, chỉ thấy tiểu nha hoàn Lâm Song chạy đến, giật giật tay áo của hắn, thanh âm mền mại nói ra: “ thiếu gia, thịt nướng song chưa.”
Lâm Vận thấy vậy thì quay sang lườm Phạm Phương Thanh đang ngạo kiều quay đầu sang một bên, nhưng thật ra ánh mắt vẫn luôn ngó sang bên này nói: “ bảo nàng đợi một lát.”
Bị vạch trần tiểu nha đầu nghịch ngợm lè lưỡi, Phạm Phương Thanh khuôn mặt đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa tức giận.
Vốn với tu vi của nàng đã sớm có thể tích cốc, nhưng tên khốn kia không biết cho cái gì vào trong thịt làm thịt nướng lên mùi thơm không thể tả, cho dù nàng cố nhịn nhưng cái bụng của nàng lại phất cờ phản đối, đường cùng, nàng đành nhờ Lâm Song đi ra xin, thế mà tên khốn khiếp kia còn cố tình kinh bỉ nàng, phải rồi là khinh bỉ, nàng có thể cảm nhận trong lời nói của hắn tràn ngập sự khinh bỉ.
Ghê tởm
Hừ, có một miếng thịt làm gì ghê gớm, nếu ở tông môn …
Chờ đã, không phải tên kia muốn đi Thanh Mộc tông báo danh sao, ánh mắt Phạm Phương Thanh sáng lên, trong đầu tưởng tượng cảnh Lâm Vận quỳ xuống chân nàng khóc rống cầu xin tha thứ mà không khiềm chế được cười rộ lên.
Bên kia Lâm Vận trông thấy đang tự nhiên cười ngây ngô Phạm Phương Thanh thì ánh mắt không khỏi cổ quái, cô nàng này sẽ không có bệnh gì đi.
Cảm nhận được ánh mắt của Lâm Vận, nụ cười Phạm Phương Thanh cứng lại, vừa xấu hổ vừa giận dữ quay lưng không thèm nhìn Lâm Vận
“ tên ghê tởm này! Bổn tiểu thư nhất định sẽ hảo hảo thu thập ngươi.”
Qua một hồi điên cuồng nguyền rủa, cuối cùng tiểu Lâm Song cũng bê một đĩa đầy thịt xiên nướng đi qua, ban đầu nàng định không thèm ăn, nhưng nhìn những miếng thịt nướng vàng giòn như đang mời gọi thì không nhịn được cầm lên cắn một miếng.
“ Ân, thật ngon.”
Không thể không thừa nhận tên khốn kia mặc dù đáng ghét nhưng kĩ năng nướng không tồi, cảm thụ miếng thịt giòn ta trong miệng làm người ta cảm giác me say, một miếng lại không tự chủ được một miếng, chẳng mấy chốc đã hết một đĩa.
Liếm mép, chưa hết thèm một bộ nhìn chằm chằm vào đống thịt bên cạnh Lâm Vận, Lâm Vận thấy vậy thì bĩu môi, quơ quơ mấy xiên thịt trước trước mặt Phạm Phương Thanh:
“ muốn ăn”
Phạm Phương Thanh vô ý thức gật đầu, sau đó lại hung hăng trợn mắt với Lâm Vận.
Con gái thật khó hiểu.
không thèm chấp nhặt với nàng, Lâm Vận đẩy đống thịt chưa nướng ra bảo, “muốn ăn thì tự nướng”
“ ta cũng không cần ngươi nướng”
Nói rồi nàng sắn tay áo, lấy mấy sâu chưa được nướng rồi học Lâm Vận bộ dạng xoạc một hồi hương liệu rồi bỏ lên lửa chậm rãi quơ quơ, qua một hồi, một mùi khét nhanh chóng chuyền ra, hai ba xiên thịt trên tay nàng toàn bộ đều biến thành màu đen, nhìn ra sao đều không giống thịt, Phạm Phương Thanh nghẹn một cục, kiên trì bỏ miếng thịt vào miệng, khôn mặt xinh đẹp của nàng không khỏi co rút, nhìn bên kia đã cười nghiên ngả Lâm Vận, nàng gương mặt đằng đằng sát khí.
Bên cạnh Lâm Song không nhìn nổi nữa chủ động đi lên trợ giúp: “Phương Thanh tỷ, để ta nướng giúp ngươi.”
Phạm Phương Thanh ngương ngùng nhường Lâm Song nói: “ Lâm Song, cảm ơn ngươi.”
Nói rồi nàng hung hăng quay sang nhìn Lâm Vận, gằn tưng chữ: “ trông thấy mỹ nữ chịu khổ vui vẻ vậy sao?.”
“ đúng vậy à.” Lâm vận mặt đầy ý cười trả lời.
Phạm Phương Thanh cứng họng, ngiến răng ngiến lợi, trong lòng không ngừng nguyền rủa, tên chết tiệt, đợi đến tông môn ta để ngươi trả cả vốn lẫn lời cho ta..