“ có thể cho ta biết ai phái các ngươi tới không”
Nghe vậy đại hán mặt sẹo rùng mình, giọng nói nhẹ nhàn đó qua tai hắn như giọng của ác ma làm hắn bừng tỉnh, hắn không ngừng dập đầu, run rẩy hướng Lâm Vận xin tha:
“ xin tiên nhân tha mạng, xin tiên nhân tha mạng”
Lâm Vận mặt không lộ ra bất kì cảm súc nào nói:
“ Nói cho ta biết ai phái ngươi tới, ta không định nói lần thứ 3”
Nghe vậy đại hán mặt sẹo sắc mặt tái nhợt, mín chặt môi, trong đôi mắt lộ ra vẻ do dự.
Lâm Vận cũng không vội vàng, hắn lẳng lặng đợi, đại hán mặt sẹo trả lời, coi như là sự nhân từ cuối cùng với một kẻ sắp chết đi.
Điều mà hắn băn khoăn là đối phương là nhắm vào mình sao, nếu nhắm vào mình thì tại sao lại để một tên Luyện khí lục trọng đi, còn về đơn thuần cướp thì bị Lâm Vận ngay lập tức bác bỏ, một Luyện Khí lục trọng đi làm cướp mấy đồng tiền lẻ, nói ra ai mà tin.
Thời gian rất nhanh qua 5 phút, sự kiên nhẫn của hắn đã đến giới hạn, hắn nhẹ nhàng quay sang Lâm Song đướng kế bên gật đầu, Lâm Song hiểu ý chuẩn bị giơ cây cung lên bắn thì đại hán vội la lên.
“ Là tiểu thiếu gia của Hoàng gia”
“Hoàng gia” Lâm Vận hơi kinh ngạt, Hoàng gia hắn biết, là một trong hai đại bá chủ của Bạch Mộc trấn, nghe nói có một vị lão tổ là đại trưởng lão của Thanh Mộc tông, tu vi đạt tới Kim Đan cửu trọng, nhưng vấn đề là hình như hắn không nhận biết đối phương à.
Thấy Lâm Vận nghi hoặc nhìn mình đại hán mới vội vàng mở miệng:
“ Là vừa nãy Hoàng tiểu công tử trên đường nhìn thấy vị tiên tử này, cho lên mới để cho chúng tiểu nhân …”
Lúc này Lâm Vận cũng hiểu ra rồi, hóa ra là cướp sắc, mà lại còn đánh chủ ý trên người của hắn, đây là muốn chết không khác gì.
Tiểu nha đầu Lâm Song bên cạnh mặt không cảm súc, tựa như việc này không có liên quan tới nàng một dạng, nàng chỉ nghe lời thiếu gia, thiếu gia để nàng làm gì thì nàng làm đấy, trước nay chưa có dị nghị, chưa có thắc mắc.
Lâm Vận nhìn trước mặt đại hán hỏi:
“ Bây giờ vị Hoàng thiếu gia này đang ở đâu”
Đại hán run rẩy trả lời: “ ở quán trọ đối diện đợi”
Nói song đại hán không ngừng dập đầu: “ Xin đại nhân tha mạng, những gì tôi biết tôi đã nói hết rồi, xin đại nhân tha mạng”
Lậm Vận không phản ứng đại hán, nhẹ nhàng phất tay, đại hán mặt sẹo chỉ thấy cả người mệt mỏi, đôi mắt không tự chủ được nhắm lại, theo con buồn ngủ kéo đến, hắn vô lực ngã ra đất, hơi thở dừng lại, đã chết không thể chết hơn.
Đây là điều duy nhất Lâm Vận có thể cho đại hán, một cái chết nhẹ nhàng không có đau đớn, hắn sẽ không để cứ kẻ nào đánh chủ ý thân nhân của hắn sống sót trên thế giới này.
Nhìn sang phía đối diện khách sạn, đôi mắt Lâm Vận toát ra từng đợt băng lãnh, hắn từ trong nhân trữ vật lấy ra một chiếc mặt lạ, đeo lên mặt rồi nhẹ nhàng vời Lâm Song nói:
“ đi thôi”.