Hôm nay Thái phu nhân phá lệ chọn nơi này để tiếp Trương Xương Ung là vì Cố Tuyền tìm hiểu biết được, Trương Xương Ung mặc dù nhậm chức Phủ thừa Ứng Thiên Phủ không bao lâu mà đã đứng vững vàng gót chân ở phủ nha, chẳng những được Ứng Thiên Phủ Doãn tin cậy mà các thuộc hạ đều đối xử cung cung kính kính.
Hơn nữa khoản tiền trùng tu Ứng Thiên Phủ học được Hộ Bộ phê chuẩn, việc gia tăng học bổng cho Lẫm thực sinh và gia tăng số lượng Tăng quảng sinh cũng được cấp trên cho phép, Trương Xương Ung lúc này nổi bật không ai sánh bằng.
Tuy nhiên, Thái phu nhân thực sự không ngờ Trương Xương Ung đột nhiên đưa ra một cái gọi là hôn sự không thể tưởng tượng được như vậy.
Liếc mắt về phía Trương Kỳ sắc mặt tái nhợt, Thái phu nhân nhíu mày hỏi: “Việc này sao ta chưa bao giờ nghe nói qua?”
Trương Xương Ung vội vàng cúi người trình bày: “Nhạc mẫu đại nhân, năm đó rốt cuộc chỉ là Thái Thị lang thương lượng với tế tử, hơn nữa khi đó chúng ta đều là tiểu quan không quan trọng, vì thế cũng không phô trương.
Tuy nhiên, phu nhân rất xem trọng Thái Thị lang, nếu không đâu thể nào trao lại trâm bạc cho Du nhi?” Thấy Trương Kỳ quả nhiên cắn môi không lên tiếng, hắn cảm thấy mấy ngày nay mình chuẩn bị tất cả thật không uổng phí, lập tức nói năng quả quyết hơn, “Hiện giờ Thái Thị lang đã được tiền đồ như gấm, đích trưởng tử cũng có tương lai tươi sáng, người muốn kết thân với huynh ấy đếm không hết.
Vậy mà Thái Thị lang vẫn không quên lời hẹn ước lúc xưa, đủ có thể thấy nhân phẩm rất tốt.”
Mặc dù tế tử nói một cách rất thuyết phục nhưng Thái phu nhân là người khôn khéo cỡ nào, từ trong kế hoạch nhìn như hoàn mỹ vô khuyết ấy vẫn có thể nhìn ra sơ hở rõ ràng -- -- nếu năm đó ấu nữ thật sự nhìn trúng vị quan phẩm trạch còn thấp Thái Thị lang kia, thậm chí tiếp nhận trâm bạc làm tín vật đính hôn, vì sao lại còn viết thư cho mình mưu cầu vị trí Tri Vương phi cho Trương Du? Ánh mắt Thái phu nhân không khỏi có chút do dự.
Vị Công Bộ Thái Thị lang kia có thể nói là dính chút quan hệ họ hàng với Thái Tử Phi, mặc dù Cố Tuyền nghe được quan hệ thân thích quanh co lòng vòng này đã thực xa lắc xa lơ rồi, nhưng thà rằng tin là có chứ không nên tin rằng không.
Thái gia không thể giàu có bằng Cảnh gia, nhưng Thái Thị lang cũng là quan chính tam phẩm, đích trưởng tử lại có tiền đồ.
Cho dù Trương Xương Ung có thật tính kế, nhưng hôn sự này thực ra coi như cũng xứng đôi.
Vì thế, Thái phu nhân do dự một lát rồi nhìn Trương Kỳ nói: “Du nhi, con tháo cây trâm xuống cho ta xem nào.”
“Lão tổ tông...”
Thấy Thái phu nhân có vẻ kiên quyết, Trương Kỳ đột nhiên xoay người nhìn về phía Trương Xương Ung, từng câu từng chữ hỏi: “Cha thật sự thấy rõ, cây trâm đính hôn với Thái gia mà ngài vừa nói, chính là cây trâm trên đầu nữ nhi?”
Chuyện tới nước này mà Trương Kỳ còn chưa chịu nhận mệnh, Trương Xương Ung nhớ tới Anh Thảo hồi báo, nói mấy ngày nay lúc nào Trương Kỳ cũng chỉ dùng cây trâm bạc này, trong lòng cho rằng Trương Kỳ vẫn không chịu đi vào khuôn khổ, bèn giận dữ cười lạnh nói: “Không phải cây trâm này thì còn cây nào khác? Tuy rằng cha tuổi lớn nhưng vẫn chưa già đến nỗi mắt mờ! Thái phu nhân kêu con lấy xuống cây trâm cho bà nhìn một cái, con không nghe được sao?”
Lúc này Trương Kỳ mới chậm rãi duỗi tay tháo xuống cây trâm bạc trên búi tóc, quỳ gối trước mặt Thái phu nhân dùng hai tay dâng lên, trầm giọng nói: “Lão tổ tông minh giám, con không biết lời này của cha từ đâu mà ra.
Thời điểm mẫu thân rời cõi thế xác thật để lại cho con rất nhiều trang sức vàng bạc châu báu, nhưng trước đó tất cả đều do Tống mụ mụ quản lý.
Sau khi Tống mụ mụ bị đuổi đi, là lão tổ tông tự mình phân phó Sở mụ mụ thay con bảo quản.
Còn phần cây trâm này là do hôm trước Tứ ca tặng cho con!”
Trương Xương Ung trăm triệu lần không thể ngờ được Trương Kỳ dám bỏ luôn cả thể diện, chính miệng thừa nhận mình và Cố Minh lén lút trao nhận, tức giận đến mức thất khiếu bốc khói, lập tức quát: “Nha đầu nói năng lộn xộn gì thế? Tứ biểu ca chính là quân tử lỗi lạc, sao có thể đưa ngươi trâm bạc có khắc chữ...”
“Cha luôn miệng nói trên trâm bạc có khắc chữ 'Trăm năm hạnh phúc', vậy thỉnh lão tổ tông nhìn một chút, trâm bạc này rốt cuộc có chữ gì?”
Thái phu nhân nhìn đôi cha con đột nhiên đối chọi gay gắt, cảm thấy điểm khả nghi trong lòng càng sâu, tiếp nhận cây trâm bạc Trương Kỳ dâng lên, bà tỉ mỉ nhìn từ đầu đến đuôi, sắc mặt tức khắc trầm xuống.
Nhìn thoáng qua Trương Xương Ung một cách thâm thúy, Thái phu nhân nhàn nhạt nói: “Có lẽ là ngươi đã nhớ lầm, cây trâm trên đầu Du nhi một chữ cũng không có!”
“Sao có thể?” Trương Xương Ung nào biết đâu sự tình sẽ đột nhiên chuyển biến bất ngờ như vậy, dưới sự hoảng loạn buột miệng thốt ra một câu, thấy hàng mày của Thái phu nhân đã xoắn chặt vào nhau, hắn hung tợn liếc Trương Kỳ một cái sắc như dao, rốt cuộc miễn cưỡng trấn định lại, “Nha đầu này, cho dù là biểu ca biểu muội thân thiết, nhưng đồ Tứ ca đưa con cũng không nên tùy tiện nhận lấy...”
Lúc này, Trương Kỳ không chờ Trương Xương Ung nói xong liền thản nhiên cười nói: “Từ đâu cha lại suy nghĩ méo mó như vậy? Tứ ca thân là huynh trưởng, xưa nay có thứ gì đều tặng cho tất cả các muội muội trong nhà.
Cung hoa cũng vậy mà tượng đất cũng thế, tất cả đều có phần cho Đại tỷ tỷ Tam tỷ tỷ cùng nữ nhi và Hàm muội muội, ngay cả trâm bạc này cũng không ngoại lệ, Đại tỷ tỷ Tam tỷ tỷ và Hàm muội muội mỗi người đều được một cây giống nhau như đúc.
Lão tổ tông nếu không tin có thể hỏi mọi người.”
Nói tới đây, Trương Kỳ thậm chí còn cười mỉa mai nói: “Cũng không cần gọi người khác, cứ kêu Tam tỷ tỷ lại đây là được.
Hôm trước chính là Tam tỷ tỷ được Tứ ca nhờ đưa đến cho con và Hàm muội muội đấy.”
Ngay lúc này, nếu Thái phu nhân còn không rõ có điều gì ẩn giấu trong chuyện này thì cũng đã uổng sống vài thập niên.
Thấy trên mặt Trương Xương Ung lúc xanh lúc trắng, bà nghĩ đến tất nhiên là vị Thái Thị lang kia đã hứa cho hắn chỗ tốt gì, trong lòng không khỏi càng thêm bực bội.
Nếu tế tử danh chính ngôn thuận tới cửa thương lượng hôn sự thì không sao, nhưng chuyện cây trâm bạc hôm nay rõ ràng kỳ quặc! Đúng lúc này, gian ngoài đột nhiên truyền vào tiếng Lục Bình.
“Thái phu nhân, Phò mã gia gởi một phong thơ trở về."
Cố Trấn?
Lúc này Thái phu nhân đúng là tâm tình phiền loạn, chờ nghe rõ là trưởng tôn truyền tin trở về, bà mới cố gắng kiềm chế sự bực bội trong lòng.
Mở miệng phân phó Lục Bình tiến vào, thấy nha hoàn cung cung kính kính dâng phong thơ đến trước mặt, Thái phu nhân vươn tay tiếp nhận rồi cho người lui ra, trầm ngâm một lát rồi xé mở phong thư trước mặt Trương Xương Ung và Trương Kỳ.
Nhưng sau khi rút tờ thư mở ra chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt Thái phu nhân đột nhiên đại biến, sau đó cầm tờ thư rũ xuống mí mắt trầm ngâm thật lâu, lúc này mới khẽ thở dài.
“Ta có chút mệt mỏi, việc này để sau rồi tính.”
Trương Xương Ung vốn định cuối cùng đánh cuộc một keo Trương Kỳ có phải chỉ nói suông chứ không dám làm, muốn để Thái phu nhân kêu Cố Ngọc tiến đến, nhưng sau khi Thái phu nhân đọc tin của Cố Trấn xong đột nhiên toát ra thái độ như thế, hắn tức khắc có chút không yên tâm.
Sợ Cố gia thật sự lại gặp chuyện đại biến bất ngờ gì, hắn bèn cố giữ nụ cười đứng dậy.
“Nếu đã như thế, nhạc mẫu đại nhân xin bảo trọng thân thể, tiểu tế liền cáo lui.”
Lúc này đây, Trương Kỳ chỉ cắn môi không nói gì, thậm chí còn làm như không thấy được khi Trương Xương Ung rời đi ném một ánh mắt oán giận về phía mình.
Thẳng đến lúc người đã đi rồi, cô nàng mới cảm thấy cỗ sức lực vừa mới chống đỡ thân thể giống như thủy triều rút sạch ra khỏi người, dưới chân thậm chí sắp sửa không thể đứng thẳng.
Mãi đến khi bên tai truyền đến giọng nói của Thái phu nhân, cô nàng mới lập tức vực dậy tinh thần.
“Du nhi, con cũng về phòng đi.”
“Lão tổ tông, con xin cáo lui.”
Sau khi Trương Kỳ nhún gối hành lễ lui ra ngoài, Thái phu nhân vẫn ngồi yên không nhúc nhích trong phòng khách nhỏ một lúc lâu.
Tin tức Cố Trấn đưa tới nội dung rất đơn giản -- Trương Xương Ung ở Phủ học dùng học bổng không nhỏ của Lẫm thực sinh và vị trí Tăng quảng sinh trao đổi với người khác để đẩy hắn lên chức vụ Hữu Thiêm Đô Ngự sử, lại còn hứa hẹn với Thái gia hôn sự của nữ nhi.
Nghĩ tới phản ứng kỳ quái của đôi cha con hôm nay, lại kết hợp với tin Cố Trấn đưa trở về, bàn tay đang bóp chặt tờ thư nhịn không được đấm thật mạnh trên tay vịn.
“Đồ lòng lang dạ sói, vì công danh lợi lộc mà sự tình ngu xuẩn gì cũng làm ra được!”
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Trong dãy phòng phía Đông của Ninh An Các, khi Chương Hàm nghe Trương Kỳ thuật lại ngọn nguồn chuyện xảy ra lúc nãy, nàng chỉ thản nhiên cười nói: “Cha tỷ quả nhiên vì bản thân mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, chuyện gì cũng có thể cân nhắc ra cái giá để bán!”
Dù cho năm đó Cố phu nhân có muôn vàn cái sai, nhưng rốt cuộc cũng là thê tử kết tóc với Trương Xương Ung, hơn nữa nếu không nhờ Cố gia chống lưng, với tính tình của Trương Xương Ung thì có lẽ ngay cả Tri phủ Quy Đức cũng làm không nổi.
Thế mà Cố phu nhân bệnh nặng, Trương Xương Ung bảo Tống mụ mụ mưu đoạt của hồi môn của Cố phu nhân, kế tiếp Cố phu nhân vừa chết liền hạ độc giết Trịnh mụ mụ, gián tiếp hại chết nữ nhi Trương Du của chính mình, lại nổi lên tâm cầm thú với dưỡng nữ.
Nếu không nhờ nàng phân tích lợi hại đả động được Trương Xương Ung để thắng được cơ hội thoát ly ma chưởng, hiện giờ có lẽ nàng chỉ là món đồ chơi trong tay người khác.
Còn lần này vừa nhìn thấy tiền đồ có hy vọng, Trương Xương Ung lập tức nghĩ đến bán đi nữ nhi.
“Nhưng hôm nay ta thấy phản ứng ban đầu của lão tổ tông, dường như đã phát hiện lời của cha không thật nhưng lại không bác bỏ ngay tại chỗ.” Trương Kỳ vừa nói vừa xoắn chặt khăn trong tay, hoảng loạn hỏi, “Hay là, lão tổ tông cũng tán đồng việc hôn nhân này?”
Sự tình còn chưa bàn bạc xong, bên ngoài truyền vào giọng của Bạch Chỉ: “Hàm cô nương, Thái phu nhân thỉnh ngài đến chính phòng một chuyến.”
“Ta liền tới ngay!”
Thấy Trương Kỳ sau khi kinh ngạc lại lộ ra sầu lo thật sâu, Chương Hàm an ủi: “Không có việc gì đâu, ngay cả tỷ mà còn có thể bình tĩnh ứng phó với cha tỷ huống chi là ta? Hiện giờ ta chỉ tạm trú tại Hầu phủ, không phải bắt buộc ăn nhờ ở đậu giống như lúc trước, ta sẽ đối phó được mà.”
Tuy nói như thế nhưng khi Chương Hàm vừa vào chính phòng, thời điểm Thái phu nhân không quanh co lòng vòng trực tiếp hỏi đến cây trâm bạc của Trương Kỳ, trong lòng nàng vẫn thầm rùng mình, ngay sau đó bình tĩnh hỏi lại: “Lão tổ tông muốn nhắc đến cây trâm bạc nào của Du tỷ tỷ?”
Thái phu nhân biết Chương Hàm luôn luôn thông tuệ biết lễ, cho nên mới nghĩ hỏi Trương Du không bằng hỏi chính Chương Hàm, nhưng lúc này nghe Chương Hàm hỏi lại như thế, bà không khỏi có chút kinh ngạc, lập tức trầm giọng nói: “Ta biết tiểu Tứ tặng tỷ muội các con mỗi người một cây trâm bạc, ta hỏi chính là cây trâm kia của Du nhi.”
“Con hiểu ý của lão tổ tông.” Chương Hàm nhún gối, đạm nhiên trấn định nói, “Thật ra Du tỷ tỷ có tới hai cây trâm bạc.
Một cây là lúc trước đi chùa Long Phúc, Anh Thảo lấy lý do Tứ biểu ca tặng đồ bèn đưa tới một cây trâm, phía trên có khắc bốn chữ 'Trăm năm hạnh phúc'.
Du tỷ tỷ nhận được đồ liền cảm thấy không đúng, cho nên sai người đến hỏi Tứ biểu ca, kết quả Tứ biểu ca tức khắc nổi cơn thịnh nộ.
Vì điều tra rõ là ai mượn danh nghĩa của mình để quấy phá, Tứ biểu ca cho làm bốn cây trâm bạc kiểu dáng giống như vậy đưa cho các tỷ muội, chỉ là không khắc chữ.
Tỷ tỷ vẫn luôn cài cây trâm này, muốn xem một chút đến tột cùng là ai nghĩ ra trò xiếc như vậy, không ngờ được...”
Ba chữ “Không ngờ được” chỉ nói bỏ lửng không có đoạn cuối, nhưng cho dù Chương Hàm không nói hết nhưng Thái phu nhân cũng đã hiểu rõ đầu đuôi.
Quả nhiên, tính kế Trương Du không phải ai khác mà chính là thân phụ Trương Xương Ung! Càng không ngờ được, vốn tưởng rằng những người đó muốn liên hôn với Trương Xương Ung bởi vì hắn là tế tử của Cố gia, cũng coi như gián tiếp thiết lập giao tình với Cố gia; thế mà không thể ngờ có người dám xúi giục Trương Xương Ung làm ra những chuyện không hề quang minh chánh đại, thông đồng mua bán học bổng của sĩ tử quốc gia, hành động này không thể nào chấp nhận được.
Hơn nữa, Trương Xương Ung sai nha hoàn mượn danh nghĩa Cố Minh lén trao tín vật định tình, vì kiếm lợi cho bản thân mà không tiếc bại hoại thanh danh của Cố thị!.