Phủ Long Bình Hầu ở phố Đông nơi Ứng Thiên Phủ nha tọa lạc, đã từng là một trong những phủ đệ huy hoàng nhất thuộc vòng huân quý của toàn bộ kinh thành, bởi vì vị Long Bình Hầu hiện giờ nằm liệt trên giường đã từng là người khẳng khái hào sảng vung tay rộng rãi.
Nhưng khi vị Hầu gia kia mất Thánh tâm, cuối cùng lại bệnh liệt giường không thể nói chuyện, tòa hầu phủ lừng lẫy một thời đã dần dần suy tàn.
Long Bình Hầu phu nhân vì không được trượng phu coi trọng, ngay từ xưa đã trở thành người bên lề trong vòng xã giao của các phu nhân huân quý, mấy năm nay càng rất ít khi ra cửa.
Còn Trương Như thân là thiên kim Hầu phủ dường như cũng bị bỏ quên trong một khoảnh sân nho nhỏ giữa đất trời.
Nhưng vị Đại tiểu thư Long Bình Hầu không người biết đến hiện giờ lại được sính làm Tri Vương phi!
Khi xe ngựa đi ngang qua góc tường nhìn có vẻ điêu tàn hướng về phía cửa Tây vào phủ Long Bình Hầu, Chương Hàm vén mành lên quan sát xung quanh.
Đập vào mắt là tiền viện rõ ràng không được sửa chữa, từng tòa nhà đều rêu phong u ám cũ xưa, ngẫu nhiên lọt vào tầm mắt là một đám người hầu trên mặt bối rối nhìn theo xe ngựa.
Đi thẳng đến cửa nhị môn thì xe ngựa dừng lại, Chương Hàm nâng váy dẫm lên bàn đạp xuống xe, liền thấy một thiếu nữ mặc váy áo màu ngà bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển ra đón.
“Như tỷ tỷ!”
“Các muội đã tới rồi!”
Trương Như đời này thật không ra khỏi phủ Long Bình Hầu mấy lần, mà ở trong nhà tiếp đãi khách nhân do chính mình mời tới thì càng là 'khai thiên tích địa'.
Thấy Trương Kỳ cũng theo Chương Hàm xuống xe, trên mặt hai tỷ muội rõ ràng là nụ cười vui thật lòng khác hẳn với nụ cười dối trá của người trong nhà và đám hạ nhân, Trương Như bỗng nhiên sững sờ.
Mãi đến khi bàn tay bị nắm chặt, lúc này cô nàng mới phục hồi tinh thần, phát hiện Trương Kỳ mặt đầy trêu chọc.
“Chúc mừng chúc mừng! Sao nào, được lên làm Vương phi nên vui mừng phát điên luôn rồi, ở trước mặt bọn muội mà cũng phát ngốc?”
“Xì!”
Trương Như chưa từng gặp qua nam nhân nào bên ngoài, nhưng một lần đến chùa Long Phúc lại thấy Tri Vương rất rõ ràng, đâu thể nào tưởng tượng nổi đấy lại là vị hôn phu phẩm mạo song toàn từ trên trời rơi trúng người mình, tuy lườm nguýt Trương Kỳ nhưng mặt lại đỏ bừng.
Thấy Chương Hàm cũng cười tủm tỉm nhìn mình, cô nàng bụm mặt xấu hổ dậm chân nói: “Không đùa với các muội nữa! Mau vào đi, ở trong phòng ta dự bị thứ tốt chiêu đãi các muội đấy!”
“Vậy thì tụi muội sẽ không khách khí!”
Chương Hàm kéo tay Trương Kỳ mỉm cười đáp ứng, khi theo Trương Như vào nhị môn, nàng mới đột nhiên nhớ ra vội vàng hỏi: “Đúng rồi, chúng ta không nên đến bái kiến Long Bình Hầu phu nhân trước hay sao?”
“Nương đang chăm sóc cha.” Trương Như tạm dừng chân một chút, đôi mắt đánh một vòng chung quanh, thấy một đám bà tử vội vàng tránh đi ánh mắt của mình rồi bỏ trốn rất xa, cuối cùng chỉ còn lại Chương Hàm Trương Kỳ cùng nha hoàn đi theo và nha đầu Tử Tình là người duy nhất mình tín nhiệm, Trương Như mới đạm nhiên cười nói, “Tuy ý chỉ đã ban xuống nhưng nương vẫn lo lắng chuyện tới trước mắt sẽ bị người ta phá hỏng, cho nên càng không dám rời đi nửa bước, đỡ phải có người quấy rối.”
“Ôi trời, Như nhi nói gì lạ vậy? Phủ Long Bình Hầu sắp có một vị Vương phi, mọi người hưng phấn còn không kịp, đâu thể nào có ai quấy phá?”
Đang nói chuyện thì từ chỗ quẹo xuất hiện một đoàn người.
Cầm đầu là phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, dáng người đẫy đà nhưng mặt lại dài như mặt ngựa, hơn nữa cặp mắt ti hí cộng thêm đôi môi mỏng dính càng hiện ra vài phần ranh khôn khắc nghiệt.
Đầu mụ ta đội châu quan ở giữa khảm viên hồng ngọc theo bước chân run rẩy, hai bên tóc mai cài hai cây kẹp thúy diệp, toàn thân váy áo màu hồng tím dính kim tuyến khắp nơi lấp lánh dưới ánh nắng rực rỡ, trên tay mang một đôi vòng râu tôm bằng vàng nặng trĩu, vừa thoáng nhìn là giống như bị một mảng kim bích huy hoàng thình lình đập vào mắt.
Mụ ta vừa cười nói vừa tiến lại gần, làm như thân thiết muốn duỗi tay kéo Trương Kỳ, nhưng lại bị Trương Kỳ nhanh nhẹn lui về phía sau một bước khiến bàn tay chụp vào khoảng không.
Thấy vậy sắc mặt mụ ta hơi trầm xuống, ngay sau đó cố cười nói: “Trong nhà hiếm khi có khách nhân, Như nhi còn nhỏ mà mẫu thân nàng có quá nhiều việc lo liệu không xuể.
Ta là bá mẫu đương nhiên tới hỗ trợ khoản đãi.”
Đây là bá mẫu của Trương Như, thân mẫu của Long Bình Hầu thế tử?
Chương Hàm thấy mụ này trẻ hơn Long Bình Hầu phu nhân rất nhiều, không thể phân biệt được bởi do trang điểm hay vì tục huyền, nàng khẽ cười hỏi: “Vị này là đại bá mẫu của Long Bình Hầu thế tử phải không?”
Chương Hàm cố tình nhấn mạnh ba chữ 'đại bá mẫu', thấy phụ nhân đối diện sắc mặt cứng đờ, nàng mới dường như lơ đãng nói: “Ngày hôm qua lão tổ tông biết được Như tỷ tỷ được sính làm Tri Vương phi nên vui vẻ vô cùng, vừa nghe mời liền bảo chúng ta tới ngay.
Tuy chỉ gặp mặt một lần ở chùa Long Phúc, nhưng chúng ta và Như tỷ tỷ vừa gặp đã thân thiết giống như tỷ muội.
Hôm nay tới đây cũng là bạn thân khuê trung đi lại, đâu cần gì phải khách khí khoản đãi gì chứ?”
Phụ nhân kia chính là kế bá mẫu Thân thị của Trương Như, bị Chương Hàm móc mỉa nghẹn họng.
Mụ ta định mắng trả nhưng nghĩ đến hai tỷ muội này đến từ Cố gia, đành phải cố gắng nén xuống cơn tức.
Ngay cả mụ ta có tâm bồi bên cạnh cũng bị Chương Hàm và Trương Kỳ làm lơ, Trương Như càng coi mụ ta là không khí, Thân thị tò tò đi theo một đoạn càng thêm nhẫn nhịn không được bèn dứt khoát đứng lại.
“Nhắc tới chuyện tứ hôn, Như tỷ tỷ có biết vì sao tỷ được sính làm Vương phi hay không?”
Thời điểm mụ ta đang nghiến răng nghiến lợi âm thầm mắng chửi, đằng trước truyền đến giọng nói mơ hồ của Chương Hàm.
Thân thị ngẩn ra rồi cuống quít cất bước đuổi theo, lập tức nghe được lời nói kế tiếp của Chương Hàm.
“Nếu không muốn ai biết trừ phi mình đừng làm, Hoàng Thượng luôn nhìn rõ mọi người mọi việc.
Tuy nói Long Bình Hầu bệnh liệt trên giường, nhưng trạng huống trong nhà thế nào Hoàng thượng đương nhiên biết.
Cho nên chuyện tốt người khác muốn mà cũng không được thì lại rơi trên người Như tỷ tỷ.
Bởi vậy mới có câu: Tái ông mất ngựa nào biết không phải phúc?” Nói tới đây, Chương Hàm hơi liếc về phía sau một cái, thấy sắc mặt Thân thị vô cùng khó coi, nàng nhàn nhạt nói tiếp, “Thật ra Long Bình Hầu phu nhân đề phòng như vậy cũng quá cẩn thận rồi -- ý chỉ sính Vương phi vừa ban ra, nếu phủ Long Bình Hầu phát sinh ra chuyện gì không đúng, bốn chữ 'Khi quân phạm thượng' còn thoát được hay sao?”
Chờ đến khi xác định Thân thị rốt cuộc không theo kịp, Trương Kỳ đang kéo tay Trương Như mới giơ ngón cái lên cho Chương Hàm rồi khen: “Miệng lưỡi muội thật sắc bén, mụ ta không dám lộn xộn cản đường nữa." Trương Như biết Chương Hàm đang cố ý dùng lời nói gõ Thân thị và đám hạ nhân, nhưng cô nàng vẫn hơi có vài phần nghĩ mà sợ: “Hàm muội muội, những lời mới nãy có thể quá nặng hay không? Mụ ta trước nay không phải tính tình tốt gì, nếu mụ ta 'chỉ cây dâu mà mắng cây hòe' thì vẫn là nhẹ, chỉ sợ khiến mụ ta thật tức muốn hộc máu thì sẽ làm ra sự tình gì đó với cha nương ta...”
“Trước khác nay khác, hiện giờ mụ ta không dám đâu!” Trương Kỳ giành trả lời trước, thấy Trương Như nghe vậy sửng sốt bèn cầm tay Trương Như mỉm cười nói, “Mẫu thân của tỷ chỉ có một mình tỷ là nữ nhi, cho dù tỷ được gả cao cũng đâu ảnh hưởng gì đến việc thừa kế gia sản, tương lai tất cả gia nghiệp này đều phải để lại cho thế tử mà thôi.
Hơn nữa, tỷ làm Vương phi không chừng còn có thể giúp đỡ hắn tiến thân.
Nhưng nếu bọn họ dám ám hại cha nương của tỷ, vậy đây là không những là tội mưu hại mà còn 'Khi quân phạm thượng' nữa đó! Ý chỉ tứ hôn đã ban xuống rồi, chọc vào là họa sát thân, mụ ta nếu muốn cắm đầu vô thử thì muội phải phục lá gan của mụ ta đấy!”
Chương Hàm thấy Trương Kỳ giải thích rất rõ ràng bèn vui vẻ nói: “Chính là lời này, nếu không bọn họ đã tự nghị hôn cho tỷ, Hoàng Thượng sao có thể sính tỷ làm Tri Vương phi? Tri Vương điện hạ tính tình hào phóng hoà nhã, nhưng dù sao cũng là hậu duệ quý tộc, tỷ phải nâng cao tinh thần mà ngẩng đầu lên, đừng sợ ai khác! Nên biết rằng, tỷ chính là chỗ dựa cho nương tỷ sau này, chẳng lẽ tỷ còn trông cậy nương tỷ sẽ dựa được vào vị ca ca hờ kia sao?”
“Ừ, ta hiểu rồi.” Trương Như gật đầu, trên gương mặt mảnh mai lộ ra vài phần kiên nghị, hết quay trái đến quay phải nhìn Trương Kỳ và Chương Hàm, vô cùng xúc động mỗi tay vòng lấy cánh tay một người, hồi lâu mới cắn môi nhẹ giọng nói, “Cảm ơn, cảm ơn các muội! Ta thật sự không thể ngờ được, chỉ bị ép buộc bất đắc dĩ đi theo nương một chuyến đến chùa Long Phúc, vậy mà có thể gặp được những người bạn tri kỷ như các muội!”
“Muội và tỷ tỷ vào kinh hơn nửa năm rồi, đây là lần đầu tiên đáp ứng lời mời đến nhà người khác làm khách, còn không phải là duyên phận hay sao?” Nói tới đây, Chương Hàm cười chuyển đề tài, “Đúng rồi, tỷ chuẩn bị thứ tốt gì thế? Muội không kiên nhẫn để chờ nữa rồi!”
“Trời ơi, xem trí nhớ của ta này!”
Ba người và nha hoàn đi tới viện của Trương Như.
Mặc dù Trương Kỳ không phải sống trong nhung lụa mà lớn lên, nhưng nhìn tòa viện vừa nhỏ hẹp chật chội vừa tiêu điều này vẫn không nhịn được nhíu mày.
Còn Chương Hàm làm như không phát hiện ra, nhưng khi cùng Trương Như vào chính sảnh ba gian, ngửi mùi ẩm mốc tuy đã xông hương nhưng vẫn không át đi được, Chương Hàm mới đưa mắt về phía Trương Kỳ sắc mặt trầm trọng -- Sinh nhật cùng ngày, chỉ là số tuổi hơn kém nhau một năm, cảnh ngộ cũng tương tự nhau, thật là duyên phận do ông trời mang đến!
Trương Như chuẩn bị điểm tâm cũng không phải là loại tinh vi đủ mầu sắc kiểu dáng được mua ngoài tiệm giống các nhà thế gia hay dùng đãi khách, mà chỉ là bánh in màu xanh lục nhìn như tầm thường.
Chương Hàm nếm một miếng liền nhướng mày ngạc nhiên, còn Trương Kỳ thì tỉ mỉ nhấm nháp một phen vẫn chưa đoán được mùi vị đặc biệt này, đành phải hỏi: “Không giống mùi ngải thảo cũng không giống như mùi vị các loại lá hoa quả khác, đây là...”
“Là quả du.” Chương Hàm đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra thốt lên.
Thấy Trương Như ngạc nhiên nàng đã đoán trúng rồi liên tục gật đầu, Chương Hàm bèn cười nói, “Lúc xưa Đại ca nhà muội phá phách lắm, cứ mỗi tháng ba tháng tư là trèo cây hái quả du, dùng nước nấu cơm sẽ có mùi hương thanh thản dễ chịu.
Không ngờ Như tỷ tỷ ở Hầu môn mà cũng biết đến loại thức ăn dân gian này.”
“Cả ngày bị đè nén ở nhà, chỉ có thể làm này làm nọ cho đỡ buồn.
Trong sân viện không phải vừa vặn có một gốc cây du hay sao?” Trương Như nhìn mấy chiếc bánh vị quả du, ngơ ngẩn một lát rồi mới phục hồi tinh thần, nghiêm túc nhìn Trương Kỳ và Chương Hàm nói, “Nhưng thật ra hai muội cũng khá khó xử, vẫn luôn sống nhờ Cố gia.
Trước mắt ta lại không giúp được các muội chuyện gì, nhưng nếu có bất cứ vấn đề nào cần đến ta, các muội cứ nói một tiếng là được.”
Thấy Trương Như mặt mày trịnh trọng không giống nói đãi bôi, Chương Hàm hơi sửng sốt rồi bật cười, gật đầu nói: “Thật ra hôm nay chúng muội tới đây, muội xác thật có một việc muốn xin Như tỷ tỷ hỗ trợ.
Cũng không phải chuyện gì khó giải quyết, từ viện của tỷ đi ra ngoài có tiện hay không? Muội muốn sai nha hoàn đi đến gần đây làm một chút chuyện, muốn tìm cớ gì đó để cho nó ra ngoài.”
Trương Như ngạc nhiên một chớp mắt rồi vội vàng gật đầu ngay: “Tiện lắm.
Viện của ta rất gần cửa sau, bình thường ta cũng sai nha hoàn cầm đồ may vá đưa ra ngoài đổi chút tiền bạc.
Bọn họ đã cắt xén tiền bạc đến mức tối đa nhưng lại làm ngơ không chặt đứt con đường sống cuối cùng này của chúng ta.
Thật ra chỉ vì mẫu gia không còn ai để dựa vào, ở kinh thành cũng không có thân bằng quyến thuộc, do đó không sợ chúng ta nháo ra chuyện gì.
Nếu muội muốn cho nha hoàn ra ngoài làm việc, ta sai Tử Tình dẫn đi!”.