Có lẽ vì lần nào đi chùa Long Phúc cũng đều gặp chuyện không may, mà trước đây đi Ngọc Hư Quan lại bình yên vô sự, cho nên Thái phu nhân quyết định lập đàn cầu siêu cho Cố phu nhân ở Ngọc Hư Quan ngoài thành, sớm dặn dò Cố Trấn và Cố Minh theo bảo vệ.
Sáng sớm hôm nay, Chương Hàm cùng Trương Kỳ ra cửa, ngoại trừ huynh đệ Cố Trấn Cố Minh hộ tống, Thẩm cô cô và tất cả nha hoàn đều đi, Thái phu nhân còn phân phó Cố Tuyền tuyển hai mươi gia đinh theo bảo vệ.
Ngọc Hư Quan ở phía Nam kinh thành, tuy cũng là đạo quan lớn nhưng hương khói so với những chùa trong nội thành kém hơn rất nhiều, gia đình quyền quý lui tới cũng ít.
Thái phu nhân sai người báo trước sẽ lập đàn cầu siêu ở đây, mặc dù Lý đạo sĩ đã đích thân chỉ huy các đạo nhân dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới một lần, nhưng ngày hôm nay đạo quan vẫn phải phong tỏa.
Lý đạo sĩ dặn dò mọi người không được tự tiện đi loạn để ngăn ngừa va chạm nữ quyến, chính mình thì mang theo đạo sĩ ra đại môn chờ đón.
Khi nhìn thấy một hàng hai chục hộ vệ che chở mấy chiếc xe xa xa mà đến, Lý đạo sĩ vội vàng bước nhanh ra tiếp.
Đầu tiên là một thiếu nữ mặc áo dài lụa xanh lục bước xuống xe ngựa, Lý đạo sĩ định tiến đến chào hỏi nhưng lại thấy thiếu nữ kia vén màn xe đứng sang bên cạnh, thế mới biết hóa ra là một nha hoàn.
Chờ đến khi trên xe lại bước xuống một thiếu nữ khác mặc xiêm y trắng vạt chéo dung nhan sáng bừng, Lý đạo sĩ đánh giá thiếu nữ này ăn mặc quá giản dị, còn chủ động duỗi tay đỡ xuống một thiếu nữ khác, vốn tự cho là thông minh đoán rằng đây cũng là một nha hoàn.
Tuy nhiên, nghe hai vị dáng vẻ thiếu gia xuống ngựa xưng hô Hàm muội muội, rốt cuộc Lý đạo sĩ tỉnh ngộ vị ăn mặc xiêm y mộc mạc này mới là chính chủ của ngày hôm nay.
Vị đó chính là cô nương xuất thân hàn vi, may mắn sắp gả vào phủ Triệu Vương!
Lý đạo sĩ biết lần này người tới không phải những cáo mệnh phu nhân già cả yêu cầu mình phải đi theo toàn bộ hành trình, cho nên trực tiếp đưa người vào sơn môn.
Chờ đến khi mọi người biết rõ lễ nghi đi vào bên trong bái tạ làm lễ xong rồi, Lý đạo sĩ bèn cười cầu tài hành lễ với Cố Minh một đường theo vào hận không thể kéo ra kiểm tra mỗi tấm màn che trong từng gian của đại điện, sau đó lại nói với Cố Trấn đang xem xét khắp mọi nơi: “Phò mã gia, Tứ công tử, từ hôm qua bần đạo đã bắt đầu đóng cửa từ chối tiếp khách, cũng kiểm tra từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần, nhất định sẽ không có người ngoài trà trộn vào.
Ngay cả đám đồ tử đồ tôn của bần đạo cũng đều lui ra làm pháp sự bên ngoài.”
Cố Trấn và Cố Minh liếc nhau.
Cố Trấn đang muốn lên tiếng thì nghe Chương Hàm nói: “Nếu đã như thế, xin nhờ Đại biểu ca và Tứ biểu ca canh giữ ở nhị môn, tụi muội ở trong này có thể đi dạo khắp nơi giải sầu.”
Cố Trấn biết trước đây mỗi khi xảy ra sự tình khi đang bái Phật làm pháp sự đều bắt đầu từ nhị môn, lúc này nghe vậy đương nhiên đồng ý, dặn dò Cố Minh giữ cửa phía sau, còn mình thì mang theo Lý đạo sĩ xoay người đi trước.
Lúc này, Chương Hàm mới nhìn Thẩm cô cô nói: “Cô cô đã tới Ngọc Hư Quan chưa? Vừa rồi một đường tiến thẳng vào bái Phật nên cũng không kịp đi khắp nơi ngắm cảnh một chút.”
“Nô tỳ chưa tới đây bao giờ, nếu có dịp được theo Chương cô nương đi dạo một vòng thì tốt quá."
Thấy Thẩm cô cô hiểu ý trả lời như thế, Chương Hàm liền phân phó cho mấy nha hoàn: “Chỉ cần một mình Thu Vận đi theo ta được rồi.
Hôm nay tỷ tỷ bái lạy cả ngày, chắc hẳn cũng đã mệt mỏi, các ngươi ở chỗ này canh chừng cho tỷ tỷ nghỉ ngơi.”
Không ai cho rằng Thẩm cô cô - một giáo tập cô cô trong cung - đi theo Chương Hàm sẽ có gì không ổn, hơn nữa lại còn có Thu Vận.
Trương Kỳ há miệng định nói muốn đi theo nhưng thấy Chương Hàm đã bỏ đi trước, còn Cố Minh mặt mày trầm ngâm cũng không dời bước, thế là dưới chân cô nàng như mọc rễ, mặc dù biết thế không ổn nhưng lại không cách gì nhúc nhích.
Chương Hàm cùng Thẩm cô cô và Thu Vận đi đến phía sau Tam Thanh Điện.
Thu Vận thấy Thẩm cô cô và Chương Hàm nói cười rất thân thiết, thái độ không chút nào xa cách và khách sáo, không giống quan hệ giữa giáo tập cô cô trong cung và Thế tử phi tương lai, khiến cho Thu Vận âm thầm kinh ngạc một phen.
Mà điều càng làm Thu Vận thầm suy đoán không ngừng chính là vì sao Cố Minh lưu lại trong điện, rõ ràng có chuyện gì đó muốn nói với Trương Kỳ.
Nhưng Thu Vận càng biết rõ hơn vị trí của mình hiện giờ, vội vàng phục hồi tinh thần chuyên tâm đi theo sau Chương Hàm và Thẩm cô cô.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, khi sắp vào một tòa nhà hai tầng thấp thoáng sau tàng cây hòe cổ thụ, đột nhiên thấy một bóng người từ sau thân cây xuất hiện.
Đối mặt với sự xuất hiện bất ngờ này, Chương Hàm sửng sốt một chút rồi mỉm cười hành lễ: “Bái kiến Thế tử.”
Vừa rồi Thu Vận thiếu chút kinh hô thành tiếng, thấy Chương Hàm không chút nào ngoài ý muốn bèn âm thầm may mắn mình dừng tiếng hô kịp thời, sau đó mới ý thức được Thẩm cô cô đang ở ngay bên cạnh Chương Hàm, tức khắc tim đập chậm một nhịp.
Tuy nhiên, Thu Vận thấy Thẩm cô cô mỉm cười nhún gối hành lễ, rất tự nhiên chào một tiếng 'Thế tử gia', cô nàng chỉ cảm thấy trong lòng quay cuồng một trận.
Còn chưa kịp suy đoán gì đã thấy Thẩm cô cô lui lại mấy bước đứng bên cạnh mình nháy mắt ra hiệu, Thu Vận gần như theo bản năng lùi ra xa hơn với Thẩm cô cô.
Trần Thiện Chiêu thấy Thẩm cô cô và Thu Vận đều rất thức thời bèn cười nói: “Ta còn tưởng rằng sẽ dọa cô nương một cú kinh hồn!”
“Dân nữ đã bị Thế tử dọa sợ nhiều quá rồi, hôm nay nếu ngài không tới mới khiến dân nữ thắc mắc.” Chương Hàm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Trần Thiện Chiêu, ánh mắt dần dần trở nên sáng ngời sắc bén, đột nhiên trực tiếp hỏi, “Vì sao thế?”
“Cái gì mà 'vì sao thế'?” Trần Thiện Chiêu nhướng mày, “Vì sao Hoàng gia gia chọn cô nương à?”
“Hoàng Thượng suy nghĩ thế nào không phải một giới dân nữ có thể phỏng đoán, câu hỏi chỉ là vì sao Thế tử phải hao tổn tâm huyết như thế, giống như đã sớm biết Hoàng Thượng sẽ chọn dân nữ!”
Trần Thiện Chiêu thấy gò má không chút son phấn của Chương Hàm dần dần đỏ bừng, không biết vì tức giận hay bởi vì trời vào hạ đã bắt đầu nóng nực, hoặc là có thể vì ngượng ngùng.
Hắn nhìn Đông nhìn Tây một chút rồi chỉ vào cây hòe cổ thụ đề nghị: “Mặt trời chiếu xuống quá nóng, chúng ta đứng dưới tàng cây nói chuyện nhé?”
“Thế tử nói ra hai chữ 'chúng ta' rất thuận miệng!” Chương Hàm nhướng mày nhưng không cự tuyệt đề nghị này, đợi đi đến dưới gốc cây mát mẻ, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm anh chàng, “Nếu hôm nay Thế tử đã tới đây, cũng xin đừng nói gần nói xa lừa dối cho qua! Thế tử có biết hay không, mấy ngày trước đây đưa lễ dạm ngõ, trong cung đã dựa theo quy lệ của thân vương phi đấy...”
“Ta đương nhiên biết.” Trần Thiện Chiêu nhìn bộ dáng nửa lo nửa giận của Chương Hàm, chỉ cảm thấy thật sống động và thẳng thắn, đáp một câu như vậy rồi lại quan sát gương mặt nàng một hồi lâu.
Mãi đến khi mày liễu sắp sửa dựng ngược, anh chàng mới thản nhiên cười nói, “Ta là Triệu Vương Thế tử, cam đoan là hậu duệ quý tộc hàng thật giá thật, nhưng cuộc sống cũng giống cô nương -- -- tuổi còn nhỏ phải tới một nơi xa lạ, không thể không chịu cảnh cô đơn 'ăn nhờ ở đậu' nhìn sắc mặt người khác mà sống.”
Chương Hàm tức khắc ngơ ngẩn.
Thấy Trần Thiện Chiêu hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt chuyên chú nhìn ánh mặt trời xuyên qua tàng cây lung linh như đang nhảy múa, cứ nhìn chằm chằm giống như không hề cảm thấy ánh mặt trời chói mắt, toàn thân toát ra một loại tịch liêu khiến người thương cảm, nàng nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: “Đừng luôn ngẩng đầu nhìn mặt trời như vậy, tuy đang ở dưới bóng cây, nhưng nhìn lâu thì đôi mắt vẫn dễ dàng rơi lệ, trở về chỉ khiến đôi mắt bị đau đớn chứ không được lợi gì!”
Trần Thiện Chiêu lúc này mới cúi đầu, trên mặt toát ra vẻ dịu dàng ấm áp: “Lần đó ở chùa Long Phúc khi ta đập vỡ đầu, nàng cũng trách ta giống y như vậy, không cho phân trần liền răn dạy một trận.
Rõ ràng có phụ mẫu lại không thể ở bên cạnh để được âu yếm, rõ ràng có huynh đệ lại không thể chơi chung với nhau hàng ngày, còn phải đề phòng những đả kích ngấm ngầm hay công khai không biết sẽ đến từ chỗ nào, cuộc sống cô đơn và bất lực này tin chắc nàng là người hiểu rõ nhất.”
“Thế tử...!chẳng lẽ vì điều này...”
Thấy Chương Hàm nhẹ nhàng cắn môi, Trần Thiện Chiêu nhún vai cười: “Đương nhiên không phải chỉ vì điều này.
Lần đầu tiên gặp nàng, ta chỉ cảm thấy thực kinh ngạc, một cô nương có thể ra tay tàn nhẫn tự cứa ngang cổ của mình trước nay ta chưa từng thấy qua.
Lần thứ hai gặp nàng ở phủ Lục An Hầu, một cô nương dưỡng trong khuê phòng mà lại biết cuộc sống gian nan của dân chúng, hơn nữa khi Cẩm Y Vệ xông vào còn có thể lâm nguy không sợ, ta càng có hứng thú hơn.
Sau đó ở trên phố Đại Trung, nàng giả thành một quý nữ thay Cố gia làm chuyện nguy hiểm như vậy, sao ta có thể không lưu tâm đến nàng một chút? Không sai, cha và ca ca nàng là ta nghĩ cách điều nhập vào đội hộ vệ của Triệu Vương.”
Nghi hoặc trước nay được chứng thực, Chương Hàm lại không có cảm giác như trút được gánh nặng, ngược lại càng ngơ ngẩn hơn.
Trần Thiện Chiêu vẫn chưa dừng lại, chắp tay sau lưng trầm ngâm nói: “Lúc ước định đồng minh với nàng, thật ra ban đầu ta cũng không trông cậy nhận được tin tức gì.
Tuy nhiên, cứ hết lần này đến lần khác hao tổn tâm huyết truyền thư, nhận được bao nhiêu tin tức quan trọng, ta nhịn không được muốn thấy nàng nhiều hơn.
Mà nàng cũng thật sự để ta gặp được, mặc dù chỉ nhìn một cái, hiếm khi mới có thể nói vài câu, nhưng chúng ta cũng coi như đã tiếp xúc qua không phải sao? Còn phần hôn sự này làm thế nào định thành...!ha ha, là do ta thiết kế đấy, nhưng cũng phải nhờ ông trời có mắt.
Cho dù ta muốn thổi gió thì ông trời cũng phải cho ta cơ hội để có gió mà thổi chứ đúng không?”
Chương Hàm thấy Trần Thiện Chiêu cười cực kỳ vui vẻ, mọi bất an và kinh nghi trong lòng đều được hóa giải không ít.
Qua một hồi lâu, nàng mới nhẹ giọng hỏi: “Thế tử không sợ chỉ mới nhìn thấy một mặt tốt...”
“Không thành vấn đề, chẳng lẽ không phải nàng đã nhìn ra mặt tốt nhất của ta?”
Nghe Trần Thiện Chiêu tự cho là đúng trả lời như vậy, tâm tư vốn kích động khó yên của Chương Hàm tức khắc cứng lại, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Thế tử còn dám nói như vậy! Cái gì mà một mặt tốt nhất? Dân nữ chỉ thấy một người giả ngu giả ngơ chơi cho một đám người xoay quanh, rốt cuộc là người thắng cuối cùng!”
“Hình dung theo cách như vậy cũng không tệ, ta thích.” Trần Thiện Chiêu cười toe toét, hai chiếc răng cửa trắng như tuyết sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời, “Nàng muốn cho người khác thấy được giá trị của nàng, nhưng ta lại không thể để người khác thấy được giá trị của ta.
Cho nên, nàng nhạy bén ổn trọng, ta ngốc ngếch tùy tính, đây không phải là 'trời sinh một đôi' hay sao?” Không đợi Chương Hàm lại một lần nữa trở mặt, chàng ta liền cười tủm tỉm nói tiếp, “Dù sao khó khăn lắm mới có thể gặp nhau một lần, nàng không muốn hỏi một chút phụ huynh nàng hiện giờ như thế nào sao?”
“Cha và Đại ca thế nào rồi ạ?”
Lời Chương Hàm vừa ra khỏi miệng, thấy trên mặt Trần Thiện Chiêu lộ ra nụ cười đắc ý, nàng mới lập tức ý thức được mình lại bị ông tướng này dụ dỗ dăm ba câu là rơi ngay vào tầm bắn tên.
Tuy nhiên, khi chàng ta mỉm cười từ từ kể ra, nàng lại không tự chủ được mà cảm thấy, thời khắc này đứng dưới tàng cây đại thụ, cái nóng mùa hè dường như đã tan biến, thay vào đó chính là cảm giác mát mẻ thấm vào ruột gan..