Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


“Quận vương...”
Đông An Quận vương Trần Thiện Gia luôn thân thiết với Đại ca Trần Thiện Chiêu nhất, cho nên mặc dù thư đồng đứng ngoài cửa vừa mở miệng định ngăn cản, hắn vẫn lập tức vọt vào thư phòng của Trần Thiện Chiêu.

Thế nhưng vừa thấy Đại ca kính yêu đang trần trùng trục thay y phục, chàng ta bỗng choáng váng vội vàng thụt lui về phía sau, không rảnh quan tâm cái ót đụng phải mành cửa, một mực thối lui ra đến minh gian mới dừng bước.

Ngay sau đó bên trong truyền ra một giọng lười biếng.
“Có câu 'phi lễ chớ nhìn', nhưng đệ đâu phải người ngoài, lại không phải chưa từng thấy qua, hoang mang rối loạn như vậy làm gì?”
Trần Thiện Gia nhớ tới mọi người trong quân đều thoải mái tắm chung dưới sông, cùng nhau ăn chung trong một nồi, chợt sửng sốt không biết bỗng nhiên mình ngại chuyện gì, lúc này mới vén rèm đi vào.

Thấy Trần Thiện Chiêu đang mặc lên người một áo giáp mềm, đồng tử không khỏi co rút lại, kinh ngạc hỏi: “Đại ca, cho tới bây giờ...!huynh vẫn phải mặc cái này?”
“Biết làm sao bây giờ, đại ca đệ là kẻ nhát gan sợ chết!” Trần Thiện Chiêu cười nói một câu, sau khi tròng lên trung y, bắt đầu mặc vào áo ngoài mới tiếp tục nói, “Kể từ ngày đó, chỉ cần người khác không phải muốn chém đầu ta, tỷ lệ bảo mệnh cao hơn rất nhiều.

Đâu còn cách nào, ai biểu phụ thân anh hùng lại có nhi tử là bọc mủ -- phụ vương ở bên ngoài uy phong thần võ, nhưng đắc tội nhiều người khiến người kiêng kị cũng nhiều, luôn có những kẻ nhắm về phía bọc mủ ta đây.

Phòng bị nhiều một chút còn hơn bị người tính kế.”
“Đại ca mới không phải bọc mủ!”
“Ha ha, vẫn là Tam đệ tốt nhất, nếu là người khác chắc chắn sẽ có chút do dự khi nói lời này.” Trần Thiện Chiêu vừa cài một hàng nút thắt của áo choàng vừa mỉm cười tiến lên duỗi tay xoa đầu Trần Thiện Gia giống như hồi nhỏ, “Người khác nói ta là bọc mủ cũng không thành vấn đề.

'Thắng làm vua thua làm giặc, người cười cuối cùng mới cười vui vẻ nhất', đây chính là câu nói của một vị chư hầu thời nhà Tống khi xách động khởi nghĩa muốn soái vị Tống Thái Tổ, kẻ giết huynh giết cháu đoạt ngôi.

Chỉ tiếc vị chư hầu kia cũng không thành công lấy được giang sơn, câu nói đó rốt cuộc thành trò cười.”
Trần Thiện Gia xưa nay luôn khó có thể ứng phó kiểu nói chuyện "Đông một búa Tây một gậy" của Trần Thiện Chiêu, lúc này anh chàng cũng không biết nên nói gì cho phải.

Hồi lâu sau, hắn mới vỗ đầu một cái: “Đều tại Đại ca làm đệ suýt quên mất! Đệ mới từ Chương gia trở về, đợi lát nữa phụ tử Chương gia sẽ về phủ cùng chúng ta khởi hành đến trạm dịch Giang Đông hội họp với phụ vương.

Đúng rồi đúng rồi, Chương cô nương nhờ Đan ma ma mang về quà đáp lễ! Chương cô nương nói theo tục lệ của vùng Quy Đức, khi dọn vào nhà mới phải đưa quà đáp lễ bực này cho hương lân tứ phương, lưu đệ lại chờ một hồi lâu.

Đệ vừa mới xem rồi, là mì trộn, bánh bao, bánh tiêu, màn thầu, tổng cộng bốn món, do Chương cô nương đích tay làm.”
Nghe được lần này Chương Hàm tặng mì trộn, nghĩ đến lần trước khi Đan ma ma trở về mình còn oán trách đùa một câu sao cô nàng không làm mì đáp lễ, Trần Thiện Chiêu nhịn không được mỉm cười, gật gật đầu nói: “Tốt quá, lúc này ra khỏi thành tới Giang Đông có lẽ phải bỏ lỡ cơm trưa.

Mau đem mì trộn vào đây chúng ta lấp bụng trước, đỡ phải bị đói không có sức đi đường! Còn những món khác thì mang theo trên đường để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào.”
Tòa nhà ba sân Trần Thiện Chiêu tặng Chương gia chỉ cách phủ Triệu Vương một con phố, lúc này mì trộn dọn ra vẫn còn nóng hôi hổi.

Trộn đều mì với dưa leo thái sợi, tương đậu, hành hoa, tương ớt cùng đủ loại gia vị, mùi thơm xông vào mũi khiến dạ dày sôi trào.

Trần Thiện Chiêu trầm ngâm như suy tư gì cầm đôi đũa vẫn chưa gắp thì Trần Thiện Gia đã ăn lia lịa.

Một hồi lâu, chàng ta mới đột nhiên dừng đũa hỏi; “Sao Đại ca không ăn? Vừa rồi Chương cô nương còn nhờ nhắn lại, vốn dĩ định làm mì nước nhưng chợt nhớ lần trước chúng ta đã thử qua, lần này bèn làm mì trộn tương kiểu Bắc Bình.

Ăn món này khiến đệ nhớ tới mỗi lần sinh nhật nương làm mì trường thọ cho đệ! Sau này đến ngày sinh nhật của Đại ca, huynh hãy nhờ Đại tẩu làm mì trường thọ cho mình!”
Trần Thiện Chiêu đang miên man cảm khái thì bị Trần Thiện Gia gián đoạn, thật sự dở khóc dở cười.

Hắn bắt đầu động đũa ăn một miếng, cũng ma xui quỷ khiến nghĩ tới tình cảnh khi còn nhỏ.

Trong nháy mắt, hắn chỉ cảm thấy lòng mình kiên định xưa nay chưa từng có.

Dù ở trước mặt người khác hắn mang dáng vẻ ngờ nghệch, thư ngốc hay bướng bỉnh đều được, nhưng tâm trạng tịch liêu cô đơn thì hắn vĩnh viễn không được lộ ra.

Tương lai có nàng, rốt cuộc hắn được một nơi có thể che mưa chắn gió để tâm hồn hắn có chỗ nghỉ ngơi.
“Chà, đệ có ý kiến hay đấy!” Hắn vừa nói vừa định xoa đầu Trần Thiện Gia, thấy Tam đệ nhanh nhẹn nghiêng đầu tránh đi rồi cảnh giác nhìn mình, hắn phì cười, “Hy vọng vị Tam đệ muội tương lai cũng sẽ rửa tay hầm canh cho đệ.”
Cảm ơn chịu vào ω∆ttp∆∂ thăm nhà
Mã dịch Giang Đông vốn là trạm cuối cùng cho các ngoại thần nghỉ ngơi trước khi nhập kinh.

Nhưng lúc này người trưng dụng trạm dịch chính là Triệu Vương, hơn nữa, hai ngàn vệ binh mã đi theo cũng đóng quân ở vùng phụ cận, từ trên xuống dưới đương nhiên bận rộn sấp sấp ngửa ngửa, sợ có nửa điểm không chu toàn sẽ đưa tới cơn giận của Triệu Vương.

Dịch thừa và một đám dịch đinh nơm nớp lo sợ suốt cả một đêm, mãi đến khi Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu và Đông An Quận vương Trần Thiện Gia mang theo phụ tử Chương gia và các quan quân vào kinh trước quay lại hội họp rồi cùng rời đi với đoàn người trong cung truyền chỉ, rốt cuộc mọi người trong trạm dịch mới thở phào nhẹ nhõm.
May quá các quý nhân chỉ dừng lại ở Giang Đông một đêm!
Dù là báo tin chiến thắng hay hiến tù binh, cứ liên quan đến cuộc khải hoàn của Triệu Vương là Lễ Bộ bắt đầu gióng trống khua chiêng xử lý -- mặc dù chủ trì Lễ Bộ xưa nay luôn là quân tử thanh lưu tuân thủ nghiêm ngặt lễ pháp tôn ti, nhưng không đến mấy tháng mà Lễ Bộ Thượng thư Thị lang đã thay đổi hai nhóm người, nếu vẫn còn chưa nắm bắt được tâm ý của Hoàng đế thì khỏi cần làm quan tốn sức.

Vì thế, đoàn người Triệu Vương mới đến trạm dịch Giang Đông là tất cả mọi nghi lễ đón chào đoàn quân khải hoàn đều đã chuẩn bị ổn thoả.
Sau khi chấm dứt lễ tuyên bố chiến thắng và lễ hiến tù binh ở Ngọ môn vào ngày đầu tiên, ngày kế là lễ luận công ban thưởng.

Khi tiếng trống cổ thứ nhất vang rền, Kim Ngô Vệ giương cờ xí và vũ khí đi trước, Củng Vệ Ty điều khiển xe nghi thức theo sau, đội quân diễu hành bắt đầu khởi động trong tiếng nhạc lừng vang.
Tiếng trống cổ thứ hai vang lên, Triệu Vương và Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong dẫn đầu quan quân trong danh sách ban thưởng đứng trang nghiêm trước thềm son, văn võ bá quan còn lại thì sắp hàng chỉnh tề hai bên thềm son giống như khi tham dự đại triều.

Đến khi tiếng trống thứ ba vang rền là thời khắc mời Hoàng đế ở Cẩn Thân Điện đeo cổn miện, Thái tử và các chư vương chờ ở nhĩ phòng Phụng Thiên Điện đổi mới miện phục.

Hết thảy ổn thoả, xa giá của Hoàng đế đi tới, tiếng nhạc lại trỗi lên.

Sau khi Hoàng đế lên Ngự tòa, theo ba tiếng roi vun vút, đủ loại quan viên đồng loạt đứng nghiêm, Thái tử và chư vương nhập điện vào chỗ, Tri Ban quan và Tán Lễ quan bên cạnh Hoàng đế song song tiến lên một bước.
“Chuẩn bị!”
“Quỳ!”
Ngay khoảnh khắc này, từ trong điện ra đến ngoài điện, hoàng thân quốc thích văn võ bá quan triều phục chỉnh tề đồng loạt quỳ lạy trông như cơn sóng thủy triều nhấp nhô, làm Hoàng đế ngồi trên bảo tọa phải nheo mắt.
Ba quỳ chín lạy hành đại lễ xong, tiếp theo là thanh âm rền vang như núi động sóng ngầm.
“Hoàng đế bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
“Khởi!”
Thần tử trong điện ngoài điện lại đồng loạt đứng lên, vị quan Thừa chế của Lễ Bộ mặt mày nghiêm túc đôi tay nâng cuộn cáo chỉ bước ra ngoài điện.

Mãi đến khi ra khỏi Phụng Thiên Điện đứng nghiêm trên thềm son, ông ta mới kéo dài giọng hô lớn: “Truyền chế!”
Theo tiếng hô quỳ của Tán Lễ quan, Triệu Vương và các tướng lĩnh một lần nữa phủ phục xuống đất.

Lúc này, vị quan Thừa chế bèn cao giọng ngân nga từng câu từng chữ: “Chúng thần tử của Trẫm vì nước kiến công, xứng đáng thêm tước ban thưởng.

Nay thụ phong Hoàng Tam tử Triệu Vương lãnh đạo Bắc Bình Đô ty, Bắc Bình Hành Đô ty, Bắc Bình Tam vệ, ban một ngàn lượng hoàng kim, năm ngàn lượng bạch kim, ngàn thất lụa.”
Nhìn Triệu Vương hành lễ cảm tạ, Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong không khỏi hít vào một hơi thật sâu.

Mặc dù hắn không được như Triệu Vương chỉ huy đại quân đánh đâu thắng đó cuối cùng còn bắt được đám phản loạn Thư thị, nhưng nếu xét lại thì công huân cũng không ít.

Quả nhiên, quan Thừa chế chỉ dừng lại một chút rồi tiếp tục ngân nga: “Thụ phong Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong thành Thái Tử Thái sư.

Ban ấm nhi tử thứ hai nhập Quốc Tử Giám.

Thưởng năm trăm lượng hoàng kim, hai ngàn lượng bạch kim, năm trăm thất lụa.”
Mặc dù tước vị không được tăng lên một bậc, nhưng Cố Trường Phong hiểu rõ tước vị Quốc Công khó được đến độ nào, huống hồ nếu lần này tăng lên một bậc, tương lai cho dù có công lao cũng không thể thưởng hơn được, cho nên thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi dập đầu tạ ơn, Cố Trường Phong bắt đầu chăm chú nghe phần ban thưởng cho các tướng sĩ.

Nghe được Triệu Vương Tam tử Đông An Quận vương Trần Thiện Gia và Tứ tử Uyển Bình Quận vương Trần Thiện Duệ một người lãnh Bắc Bình Tả vệ, một người lãnh Bắc Bình Hữu vệ, Cố Trường Phong thầm hít hà một hơi, lặng lẽ liếc mắt xem sắc mặt Triệu Vương, nhưng cuối cùng chẳng nhìn ra điều gì.

Trong lúc đang phân tâm thì bên tai Cố Trường Phong nghe hai cái tên chính mình cực kỳ quen thuộc.
“Thụ phong Phó Thiên hộ Chương Phong trong đội hộ vệ Triệu Vương thành Chỉ Huy Đồng tri, ban trăm lượng hoàng kim, tám trăm lượng bạch kim.

Thụ phong Bách hộ Chương Thịnh trong đội hộ vệ Triệu Vương thành Chỉ Huy Thiêm sự, ban năm mươi lượng hoàng kim, năm trăm lượng bạch kim.”
Hai phụ tử Chương gia đều lập tức được thăng ba cấp!
Nếu là trước đây, chuyện thăng chức trong quân như vậy vẫn xuất hiện phổ biến, nhưng bởi vì Chương gia sắp có một vị Thế tử phi nên hầu như tất cả quá khứ liên quan đến phụ tử Chương Phong đều bị người moi ra tỉ mỉ xem xét, phát hiện quân công trước khi về đội hộ vệ Triệu Vương chẳng thấy đâu.

Tuy nhiên, mọi người đều không cho rằng Triệu Vương có thể biết trước vụ tứ hôn mà làm giả chiến công, hơn nữa phong thưởng như vậy xác thật phù hợp với thói quen khẳng khái hào phóng của Hoàng Đế.

Rốt cuộc ai cũng biết hậu nhân Thư gia của Hàn Quốc công là cái gai trong lòng Hoàng đế những năm gần đây, trận thắng lần này được ban thưởng lớn là điều đương nhiên.
Hồi lâu, danh sách phong thưởng thật dài mới kết thúc tuyên cáo.

Triệu Vương là người được thưởng đầu tiên tất nhiên tiến lên tiếp nhận cáo mệnh lễ vật, sau đó trịnh trọng giao cho Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong bên trái và Đông An Quận vương Trần Thiện Gia bên phải, hai người cuống quít bái nhận.

Thế là buổi lễ đã hoàn tất, toàn bộ công thần được thụ phong ban thưởng lại đồng loạt quỳ xuống bái tạ, thanh âm vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế lại lần nữa vang vọng tiền điện.
Chờ đến khi lễ phong thưởng dài dòng qua đi, Hoàng đế khởi giá hồi cung, lễ vật cáo mệnh được bày biện trong Long đình ngoài Ngọ môn, thể theo chế lệ sẽ dùng cờ xí cổ nhạc đưa về gia trạch của từng người.

So sánh với sự rầm rộ mỗi khi Tam giáp đề danh bảng vàng dạo phố sau kỳ khoa cử ba năm một lần, màn nghi thức gióng trống khua chiêng ăn mừng phong thưởng như vậy cũng cực kỳ hiếm thấy, cho nên đầu đường cuối ngõ bá tánh vây xem vô cùng náo nhiệt, tất cả đều hướng về các quan quân uy vũ hùng tráng ngồi trên lưng ngựa mà chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trước đây Chương Thịnh tuy cũng được ban thưởng một lần, nhưng lúc ấy cấp bậc không đủ, hiện giờ thấy trong số bá tánh vây xem hai bên đường có rất nhiều nữ tử, không ít cô nương chưa gả dùng ánh mắt mãnh liệt quan sát hắn, chẳng những có người vẫy tay mà còn có người ném hoa thơm khăn lụa đồ linh tinh về phía hắn khiến Chương Thịnh phải nhíu mày.

Đã vậy phụ thân Chương Phong lại còn nhẹ giọng nói một câu.
“Người xưa đã dạy lớn nhỏ phải có thứ tự, trước đây vẫn luôn không rảnh lo suy xét vấn đề này, để cho hôn sự của con bị trì hoãn đã lâu.

Hiện giờ muội muội con đã định hôn xong rồi, cũng nên để con cưới một tức phụ vào cửa mới yên lòng được!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui