Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Trong gian phòng mờ tối, Chương Hàm gần như không còn khái niệm thời gian và không gian.

Nàng không biết hiện tại là giờ nào, hầu như không biết mình đang ở đâu, càng không biết đây là lần thứ mấy rơi vào trạng thái quên hết mọi thứ.
So với cảm giác ngây ngô đau nhức trong đêm tân hôn, tuy lúc đầu nàng có chút không thể thích ứng, nhưng sau khi được Trần Thiện Chiêu đưa lên đỉnh điểm hết lần này đến lần khác, nàng bèn thay đổi từ bị động tiếp thu đến chủ động đón ý hùa theo, bản thân nàng cũng không biết đã trải qua bao lâu, trong nháy mắt hay là vĩnh cửu.

Mãi đến khi anh chàng rốt cuộc ngừng lại, cứ thế mà ôm chặt eo nàng từ phía sau, nàng mới cảm giác lý trí sớm bị bỏ quên không biết bao lâu rốt cuộc mới hoạt động lại.
"Là giờ nào rồi?"
"Không biết." Trần Thiện Chiêu lười nhác đáp một câu, tuy biết lúc này Chương Hàm chắc hẳn không còn sức đứng dậy nhưng hắn vẫn không buông tay.

Nghe trước người có tiếng nghiến răng nghiến lợi, hắn bật cười trêu, "Sao vậy, lúc nãy vẫn cắn chưa đủ, đang tính thử cắn ta thêm một lần nữa xem mùi vị thế nào à?"
"Chỉ cắn một lần thôi hả? Em thật muốn cắn chết chàng!" Chương Hàm rầu rĩ vùi đầu trong chăn gấm, thầm nghĩ lúc xưa học tập kinh sử với tiên sinh do Cố phu nhân chọn lựa kỹ càng, lúc nào cũng nhấn mạnh vụ tuyên dâm giữa ban ngày là hạ đẳng nhất.

Nhưng hôm nay nàng lại chiều theo yêu cầu của Trần Thiện Chiêu làm bậy làm bạ, thậm chí hiện tại ngay cả giờ giấc cũng không biết.

Nhớ tới bản thân từ lúc nhập kinh hầu như chưa từng chạm qua cầm kỳ thư họa, nàng chợt cảm giác khoảng thời gian trước đó dường như không tồn tại.
So sánh với hiện tại, khoảng thời gian đó như là giấc mộng...!À không, đúng ra phải nói khoảng thời gian trước mới là thực tế, hiện giờ mới là ảo mộng?
Sau lưng truyền đến tiếng cười vui vẻ của Trần Thiện Chiêu.

Tuy Chương Hàm giận dỗi định không thèm để ý tới chàng ta, nhưng khi sau gáy lại bị đôi môi dịu dàng mà nóng bỏng dán vào, nàng vẫn cảm thấy cả người căng thẳng, vội vàng mở miệng ngăn lại: "Đừng...!đừng náo loạn nữa! Nếu không em sẽ..."
"Nếu không nàng sẽ làm gì?"
"Nếu không chàng đừng mơ tưởng em sẽ quan tâm đến chàng!"
Nghe giọng điệu uy hiếp yếu xìu của Chương Hàm, Trần Thiện Chiêu không khỏi bật cười ha ha.


Nhưng hắn cũng biết màn luân phiên "đại chiến" vừa nãy thực sự không phải đùa, mặc dù Tống tú tài không có ý bảo hắn phải kiềm chế đến mức biến thành hòa thượng, nhưng quá phóng túng thì có điều dưỡng thân thể cũng vô ích.

Vì thế hắn lưu luyến buông tay rồi xê dịch ra một khoảng.

Quả nhiên, Chương Hàm lập tức giãy giụa muốn ngồi dậy, ngay sau đó cả người mềm nhũn lại đổ xuống giường.
Vị Thế tử phi mặt mỏng của hắn, chắc hẳn đang xấu hổ không muốn gọi người vào!
Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên lười biếng ngáp một cái rồi há mồm kêu: "Người..."
Chữ thứ hai còn chưa ra khỏi miệng, hắn chỉ thấy Chương Hàm nhanh như chớp xoay người giơ tay bưng kín miệng mình.

Nhìn bộ dáng vừa thẹn vừa gấp của nàng, hắn nhịn không được duỗi tay kéo một cái, liền cứ thế kéo người vào lòng mình.

Da thịt dán sát truyền đến nhiệt độ kinh người, khiến cho phần bụng dưới của hắn sinh ra từng đợt nóng rực.

Còn nàng dường như cảm giác sự biến đổi của hắn, ngẩng đầu lên hung tợn lườm hắn một cái, sau đó lại ra sức chống tay ngồi quỳ lên, lập tức vơ lấy chăn gấm bị màn quay cuồng vừa nãy của bọn họ dồn vào góc giường, gắt gao bao chặt thân người.
Nhưng mặc dù chỉ hé đầu ra ngoài, Chương Hàm vẫn không thể ngăn cản Trần Thiện Chiêu duỗi tay tới, ngón tay vuốt ve cằm và gò má của nàng.

Nàng không cần nhìn cũng biết gương mặt mình đỏ đến mức nào, chỉ có thể cắn môi giận dỗi.

Mãi đến khi anh chàng ghé sát lại gần kéo chăn trên người nàng, nàng mới gắt lên: "Làm gì thế!"
"Nàng cuốn hết chăn vào người, không sợ ta bị đông lạnh thành bệnh?" Trần Thiện Chiêu vừa nói xong liền phối hợp cho ngay một cái hắt xì vang dội.

Thấy Chương Hàm hoảng loạn thả lỏng chăn, giận dỗi phân một nửa cho mình, anh chàng lúc này mới an phận nằm lại đàng hoàng, cứ thế mà nhìn đỉnh màn xuất thần.


Thật lâu sau, chàng ta mới mở miệng hỏi, "Nàng nói xem, tương lai chúng ta có hài tử, nên đặt tên gì cho hay?"
Chương Hàm vốn còn đang bực bội, đột nhiên nghe Trần Thiện Chiêu hỏi một câu bất ngờ như vậy, nàng tức khắc ngẩn người.

Cũng không biết qua bao lâu, nàng mới kết luận ông tướng này chắc lại muốn trêu ghẹo mình, bèn giận dỗi nhấm nhẳn: "Chàng là con mọt sách tiếng tăm lừng lẫy, hỏi thiếp làm gì! Hơn nữa, chưa có một xíu động tĩnh nào mà đã ngồi đó lo trước, nói ra chỉ khiến người chê cười!"
"Tên của nàng là Hàm, nghĩa là trời hửng sáng, đêm tối qua đi bình minh tiến đến.

Nếu tương lai chúng ta có hài tử, ta hy vọng con chúng ta sẽ như vầng thái dương vào lúc bình minh, không cần sống trong đêm tối rét lạnh, từ từ lên cao chiếu rọi bốn phương.

Cho nên bất luận nam hay nữ, ta đều mong đứa bé được gọi là Hi.

Người tên Hi sẽ như tia nắng bình minh, cũng là ánh sáng mặt trời rực rỡ, con chúng ta nhất định sẽ may mắn hơn hai chúng ta."
Tâm trạng Chương Hàm bất giác mềm nhũn sau câu nói của Trần Thiện Chiêu.

Nàng lẩm bẩm nhắc lại từ này, cuối cùng gật đầu nói: "Được, cho dù Hoàng Thượng hoặc phụ vương ban danh, chúng ta vẫn có thể dùng chữ này làm tên tự cho đứa bé."
"Không phải tên tự mà là đại danh!" Trần Thiện Chiêu nâng cằm Chương Hàm lên, chính mình thò lại gần một lần nữa hôn nàng, sau đó mới mỉm cười nói: "Nàng yên tâm, nếu đã nghĩ kỹ được cái tên thích hợp, vậy tương lai bất luận thế nào ta cũng sẽ để con chúng ta được dùng tên này! Phụ vương cũng vậy, Hoàng gia gia cũng thế, cứ để ta nghĩ cách!"
"Chàng nói mạnh miệng ghê!"
Mặc dù mắng yêu như vậy nhưng Chương Hàm vẫn nhịn không được nhẹ nhàng đặt tay trên bụng, nghĩ tới tương lai có cốt nhục của chính mình, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp nói không nên lời.

Trong lúc nàng đang lơ đãng, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Trần Thiện Chiêu: "Người đâu!"
Giọng kêu vừa to vừa vang, Chương Hàm biết người bên ngoài trừ phi là kẻ điếc mới không nghe được.


Tuy biết dù sao cũng phải gọi người tiến vào, nhưng nàng vẫn nhịn không được lườm chàng ta một cái.

Đặc biệt khi thấy Thẩm cô cô và Đan ma ma thản nhiên đi vào làm như không có chuyện gì, mặt nàng càng đỏ hơn, đáy lòng lại thầm may mắn không phải là ba nha hoàn tiến vào.
Nếu để thiếu nữ chưa gả nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, chỉ sợ nàng phải tìm khe đất chui đầu xuống!
Trần Thiện Chiêu da mặt thật dày, tiếp nhận y phục do Đan ma ma đưa qua khoác lên người rồi hỏi tỉnh bơ: "Giờ nào rồi?"
"Hồi bẩm Thế tử gia, đã là giờ Tuất (bảy giờ) một khắc."
Trần Thiện Chiêu không cần nhìn cũng biết sắc mặt Chương Hàm tất nhiên không tốt.

Cứ nghĩ xem, vừa đầu giờ Dậu trở về phòng, vốn nên là thời điểm dùng cơm chiều, kết quả bị hắn lăn lộn một hồi, trực tiếp vượt qua giờ Tuất, ngay cả cơm chiều cũng lỡ; còn không biết người của phòng bếp sẽ nghị luận thế nào.

Vì thế hắn bèn phân phó: "Lát nữa bảo phòng bếp một tiếng, ta và Thế tử phi bị tức giận đến mức không muốn dùng cơm, kêu bọn họ làm chút thức ăn mềm đưa tới...!Thôi, cứ nấu hai chén mì gà là được, thêm một ít thứ ăn kèm!"
Ông tướng này, lại còn trợn mắt nói dối!
Chương Hàm chỉ cảm thấy vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng trong lòng cũng biết đây là lý do tốt nhất để che lấp, bèn liếc Đan ma ma một cái.

Mà Đan ma ma dường như cũng nhận ra ánh mắt thăm dò của nàng, hơi gật đầu rồi cười nói: "Thế tử gia yên tâm, lúc nãy phòng bếp sai người tới hỏi, lão nô cũng tống cổ như vậy.

Hiện giờ mọi người đều biết Thế tử gia và Thế tử phi trở về phòng mà vẫn còn rất giận!"
Mặc dù Đan ma ma che lấp rất khá, nhưng khi Chương Hàm trơ mắt nhìn Trần Thiện Chiêu tiếp nhận toàn bộ y phục do Đan ma ma đưa cho rồi xuống giường lê giày ra ngoài, nàng không nhịn được chửi thầm vài câu.

Sau khi Đan ma ma đi theo Trần Thiện Chiêu rời phòng, Thẩm cô cô mới tiến lại nâng nàng dậy.

Cả người nàng bủn rủn vô lực, thậm chí không dám quay đầu nhìn một đống hỗn độn trên giường, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Đám Phương Thảo ba đứa đâu rồi?"
"Một đứa ở phòng bếp, một đứa ở trướng phòng, một đứa đang chỉ dẫn hai tiểu nha đầu vừa tiến vào làm việc vặt."
Thẩm cô cô ở trong cung nửa đời người, không biết đã hầu hạ qua bao nhiêu quý nhân, tuy nhiên chưa từng thấy ai như Chương Hàm -- khi đối mặt với đại sự bên ngoài thì bình tĩnh trấn định dị thường, nhưng đối với chuyện ân ái trong phòng thì lại giống nữ nhi khuê các e ấp.

Mà Thế tử Trần Thiện Chiêu dường như hiểu rất rõ, mọi chuyện đều chiều theo ý nàng, loại thời điểm này thà kêu mình và Đan ma ma chứ không hề dùng nha hoàn.


Thẩm cô cô lấy nước ấm tới, hầu hạ Chương Hàm lau rửa sạch sẽ, thay bộ xiêm y mới, sau đó nhanh nhẹn dọn dẹp vài thứ trên giường, thành thạo thay chăn đệm mới, lúc này mới xoay người đi đến trước mặt Chương Hàm đang đứng ngây ngốc đỡ người lên giường.
Thừa dịp Trần Thiện Chiêu còn chưa vào, Thẩm cô cô bèn nhỏ giọng khuyên: "Thế tử phi, hiện giờ Thế tử gia và ngài đúng là thời điểm gắn bó keo sơn, dĩ nhiên vui vẻ chiều chuộng.

Nhưng những lúc này không thể cứ tránh đi mấy nha đầu kia, dần dà bọn nó sẽ nghĩ rằng ngài đề phòng bọn nó..."
Chương Hàm làm sao có thể nói rõ chỉ vì mình thực sự ngượng ngùng, ừ một tiếng chưa nói đáp ứng hoặc là không đáp ứng.

Thẩm cô cô chỉ điểm như vậy rồi thôi, sau đó đổi đề tài nhỏ giọng báo: "Đúng rồi, vừa nãy bên ngoài Chương gia muốn chuyển lời nên nô tỳ ra gặp xem có chuyện gì.

Chương gia bảo nô tỳ chuyển cáo Thế tử phi, nói là tin tức xác thực, Thái tử phi sai người đuổi hai chưởng quầy và toàn bộ người nhà ra khỏi thành, ngay cả cây kim sợi chỉ cũng không được mang theo, chỉ cho bọn họ giữ lại bộ y phục trên người.

Trời giá rét thế này sợ rằng chỉ còn con đường chết!"
Vốn dĩ đầu óc đều là bóng dáng của Trần Thiện Chiêu, nhưng vừa nghe Thẩm cô cô nói xong, những cảnh nóng bỏng lập tức bị hòa tan.

Chương Hàm híp mắt trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Ta nhớ rõ giờ Tuất tam khắc (qua 8 giờ) mới đóng cửa thành, cô cô nhanh đi nói với Chương Thịnh đích thân mang mấy người ổn thỏa đuổi theo đoàn người kia giữ lại, ngày mai mang người về cho ta! Khoan đã, cô cô hãy đi thông báo tin này cho Thế tử gia trước, xem Thế tử quyết định ra sao?"
Chỉ trong chốc lát, Trần Thiện Chiêu cầm trong tay một chén hoa thật bự vào phòng.

Thấy Chương Hàm nửa ngồi trên giường đưa mắt nhìn mình, anh chàng mỉm cười: "Thẩm cô cô nói với ta rồi.

Ta đã sai người phân phó Đại cữu ca đi giải quyết chuyện này.

Không ngờ vị Cửu thẩm thẩm của ta lại nghiêm khắc đến thế, nếu đã như vậy, coi bộ ta phải nhanh chóng đi gặp Thái tử Cửu thúc tối nay! Tuy nói hai chưởng quầy kia chỉ vì cái lợi trước mắt, nhưng thật ra bản lĩnh vẫn phải có, huống hồ hiếm khi có cơ hội đào được toàn bộ người một nhà đến đây, đâu thể nào bỏ lỡ?"
Thấy Trần Thiện Chiêu thế nhưng hiểu rõ ý mình, Chương Hàm mỉm cười hài lòng, chợt nhớ ra một vấn đề bèn do dự nói: "Trễ như vậy mà vào cung? Cửa cung chắc hẳn sắp khóa..."
"Không sao đâu, cùng lắm thì đêm nay ta nghỉ trọ trong Đông Cung." Trần Thiện Chiêu khoa trương vươn người bẻ lưng, sau đó cười ha hả nói: "Dù sao ta đã bị nàng ép khô, cho dù tư chất cung nữ của Đông Cung tốt đến mấy thì ta cũng có lòng nhưng không có sức..."
Vừa dứt lời, hắn nhanh nhẹn tránh thoát gối đầu Chương Hàm ra sức ném tới, mặt mày sung sướng hí hửng ra cửa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận