Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Trần Thiện Duệ giục ngựa phi nhanh đến trước cổng lớn của phủ Triệu Vương, vừa dừng lại thì thấy xe ngựa của Trần Thiện Chiêu đang quẹo vào hướng cửa Tây, mấy gã sai vặt vội vàng kéo xe qua cổng.

Trần Thiện Duệ bèn giựt nhẹ dây cương từ từ tiến đến hô lên: “Đại ca.”
Trần Thiện Chiêu lập tức vén mành, cười nói: “Là Tứ đệ à, hôm nay buổi thuyết giảng ở Văn Hoa Điện kết thúc sớm như vậy?”
“Hôm nay vị Hàn lâm kia không nói quá dài dòng, bằng không chẳng biết phải muộn cỡ nào.” Trần Thiện Duệ thấy xe sắp qua cửa bèn chậm vài bước nhường đường, sau đó lại lần nữa đi theo.

Sau khi vào cửa, hắn cứ thế giục ngựa đi song song bên cạnh xe của Trần Thiện Chiêu, cười như không cười nói: “Đại ca, trước màn kiếm vũ đêm giao thừa, Đại tẩu tới kính rượu cho đệ đã từng đề cập, nói là nếu đệ thắng tên mập chết tiệt kia, Đại ca sẽ mời đệ ăn cá Trường Giang thỏa thích.

Không biết lời này có được thực hiện chứ?”
“Ôi chao, vậy mà đệ nhớ đến tận bây giờ!” Trần Thiện Chiêu tức khắc mỉm cười, gật đầu nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, nếu Đại tẩu đệ đã nói như vậy, hơn nữa tên mập chết tiệt lại bị đệ làm mất hết mặt mũi, chính là đệ mang lại thể diện cho phủ Triệu Vương, lời này đương nhiên tính chứ.

Như vậy đi, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, đơn giản đi ngay buổi tối hôm nay, được không nào?”
Trần Thiện Duệ vốn chỉ đột nhiên nhớ tới chuyện này, thuận miệng nhắc lại mà thôi, không ngờ Trần Thiện Chiêu liền sảng khoái đáp ứng.

Nghe Đại ca cũng thân thiết dùng câu chửi "tên mập chết tiệt" giống mình, hắn cũng không cần nghĩ ngợi lập tức đồng ý: “Vậy tốt quá, chỉ là, nếu tối nay Đại tẩu không thấy Đại ca rồi oán trách, Đại ca đừng đổ thừa cho đệ đó nhe!”
“Đó là đương nhiên, cùng lắm thì ta chuẩn bị chạy đến thư phòng mà thôi!” Trần Thiện Chiêu cười sang sảng: "Vậy Tứ đệ về viện thay y phục cái đã, nhớ nói với Tứ đệ muội một tiếng, để ta đi cất tranh chữ của Hoàng gia gia cho đàng hoàng, lát nữa chúng ta gặp nhau ở nhị môn.”
Nghe Hoàng đế lại ban tranh chữ cho Trần Thiện Chiêu, Trần Thiện Duệ tức khắc sửng sốt.

Đến khi xuống ngựa trước nhị môn, hắn phân phó gã sai vặt cứ để ngựa chờ ở đó rồi theo Trần Thiện Chiêu đi vào, tò mò hỏi vài câu.

Tuy Trần Thiện Chiêu nói chỉ là ở Ngự tiền đối đáp được vận may, hắn nhìn hộp gấm đỏ trong tay Trần Thiện Chiêu, không khỏi lộ ra vẻ mặt hâm mộ.

“Từ đám hoàng tử hoàng tôn chúng ta cho đến đại thần văn võ cả triều, không ai được Ngự tứ thi họa nhiều như Đại ca.”
Không chỉ là đệ đệ Trần Thiện Duệ phát ra cảm thán như vậy, khi Trần Thiện Chiêu bước vào Chính Tâm trai, thư đồng Phúc Huy tiến đến đón chào nhìn thấy hộp gấm trong tay Thế tử nhà mình, trong lòng cũng chạy qua suy nghĩ tương tự.

Tuy nhiên, hắn có sự tình càng quan trọng hơn cần bẩm báo, tiến lên hành lễ xong, thấy Trần Thiện Chiêu nhìn chằm chằm cánh tay bị treo trước ngực, hắn liền mặt mày đưa đám nói: “Thế tử gia, hôm nay tiểu nhân không cẩn thận vấp ngã ở hậu hoa viên.

Kết quả ngã ngay vào cục đá bên cạnh, cánh tay bị đập xuống.

Sau khi bẩm báo Quận vương phi có mời đại phu đến khám, nói là bị thương gân động cốt, phải dưỡng hồi lâu.”
Thường thường bị thương gân động cốt kiểu này phải dưỡng cả trăm ngày, công việc của hắn phải để người khác thay thế.

Trăm ngày sau hắn còn có thể trở về Chính Tâm trai làm việc hay không thì vẫn chưa chắc chắn!
Quả nhiên, hắn lập tức nhận lãnh ánh mắt bất mãn của Trần Thiện Chiêu.

Thế nhưng một câu kế tiếp lại khiến hắn vui mừng suýt nữa nhảy cẫng: “Thôi được, gia đình ngươi nếu thiếu đi một phần tiền lương, còn phải chạy chữa thương thế cho ngươi, không biết làm sao có thể thắt lưng buộc bụng.

Ngươi cứ ở lại thư phòng làm những việc nhẹ nhàng, lát nữa ta sẽ tìm một người phụ với ngươi là được.

Về sau phải nhớ kỹ bài học này, đừng hấp tấp lỗ mãng như vậy nữa!”
“Vâng vâng vâng, đa tạ Thế tử gia!”
Trần Thiện Chiêu vào Chính Tâm trai cất hộp gấm Ngự tứ thật cẩn thận.

Khi quay ra nhìn cánh tay bị thương của Phúc Huy, hắn không nhịn được nhếch lên khóe miệng.

Khi rời khỏi sân của thư phòng bước vào con đường nhỏ, hắn đột nhiên thấy bên cửa hông có một người cúi đầu đi ra, nhìn rõ là ai, ý cười trên mặt càng sâu.

“Ủa, là Thế tử gia.” Hôm nay Tôn Niệm Hi mặc áo cân vạt màu xanh lá, váy lụa xanh cát, trông thật duyên dáng yêu kiều hết sức quyến rũ.

Thấy Trần Thiện Chiêu quả nhiên dừng chân, cô nàng bèn nhân cơ hội mở miệng: “Hôm nay nô tỳ lại lãnh được mười cây nến, đa tạ Thế tử gia quan tâm.

Nghe nói ngay cả phòng kim chỉ cũng phải thắp đèn dầu, cho dù có nến cũng chỉ được hai cây một tháng.

Nếu không nhờ Thế tử gia, nô tỳ chỉ sợ mỗi ngày phải ra ngoài mượn ánh sáng của đèn ngói.”
“Chẳng phải vì đọc sách hay sao? Về sau nếu dùng không đủ cứ việc đi lãnh thêm.

Nếu ngươi có thể hiếu học không biết mỏi mệt, đương nhiên ta có thể thành toàn cho ngươi.” Trần Thiện Chiêu gật đầu rồi đang muốn đi về phía trước, đột nhiên lại dừng bước xoay người: “Đúng rồi, ngươi nói công việc ở Cảnh An đường luôn thoải mái, vậy nếu có rảnh thì hãy đến Chính Tâm trai giúp ta phân loại sách, vừa vặn tay Phúc Huy bị thương.

Nhớ kỹ buổi tối hãy lại đây, nếu không bí mật khó giữ khi nhiều người biết.”
Gặp mặt nói vài câu lại được chuyện tốt như vậy, Tôn Niệm Hi mừng rỡ như điên, cuống quít cố tự kiềm chế để vẻ mặt không lộ ra sự kinh hỉ, nhún gối đáp ứng ngay.

Chờ khi Trần Thiện Chiêu bước nhanh đi về phía trước, cô nàng càng nhịn không được nắm chặt tay, trong lòng tràn ngập cảm giác thoả thuê mãn nguyện.

Ai cũng nói Chính Tâm trai của Triệu Vương Thế tử có quy củ nghiêm nhất, người không liên quan không bao giờ được tiến vào; hiện tại lại cho mình ngoại lệ, đủ có thể thấy Trần Thiện Chiêu quả nhiên đối xử với mình hết sức đặc biệt! Truyện do bà còm ở ɯattραd biên tập.

Biết Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ ước hẹn đi ăn cá Trường Giang, nghe được duyên cớ Chương Hàm không khỏi mỉm cười.

Thấy mấy nha hoàn hầu hạ Trần Thiện Chiêu thay một bộ thường phục của thế tử bằng bộ y phục lụa xanh bình thường, nàng cười nhận xét: “Nhìn xem rương tủ y phục của chàng kìa, hết màu xanh đá đến màu xanh hoa sen, còn màu xanh tươi của cây cỏ sau cơn mưa, màu xanh đậm của cây tùng, màu đậu xanh mát, tất cả đều là màu xanh lá, mặc bộ nào nhìn cũng giống nhau.”
“Ai bảo sĩ tử trên phố đều thích thanh bào, ta mặc như vậy ra ngoài, người khác đều cho là thư sinh tầm thường?” Trần Thiện Chiêu vừa nói vừa đi tới, lập tức ngồi xổm xuống ghé tai lên bụng Chương Hàm nghe ngóng hồi lâu mới tiếc nuối rời ra rồi thở dài: “Nhóc con này, mỗi lần ta không ở nhà thì nhóc liền lộn xộn, ta vừa trở về là chẳng còn động tĩnh gì!”
Nói xong, anh chàng đột nhiên bỡn cợt vỗ nhẹ vào bụng Chương Hàm: “Bảo bảo, cha con và Tứ thúc ra ngoài ăn cá Trường Giang đây nè, chờ khi con sinh ra lớn lên, cha cũng dẫn con đi!”
Chương Hàm bị giọng điệu của Trần Thiện Chiêu chọc cho bật cười.

Trần Thiện Chiêu đứng dậy muốn đi, nàng bèn tiễn ra tận cửa, thấy khi chàng nện bước, bên hông phải đong đưa hình kết như ý đỏ tươi chính mình đã từng đưa làm tín vật định tình, khóe miệng nàng không khỏi cong lên.

Trở vào phòng ngồi lại trên trường kỷ, nàng nhìn bàn nhỏ đang bày ra một ván cờ tàn cục, ngón tay vuốt ve quân cờ bóng loáng, vẻ mặt có chút hoảng hốt.

Nhoáng cái mà mẫu thân đã mang theo Đại tẩu và tiểu đệ đi Bắc Bình cũng mấy tháng rồi.

Tuy có gởi thư nói vạn sự đều bình an, nhưng dù sao thân nhân không ở bên cạnh, trong lòng cho dù tưởng nhớ cũng không thể nói ra với ai, rốt cuộc chính là nàng cứng rắn nhất định phải đuổi người nhà đi.

Kinh thành tuy là nơi phồn hoa, hiện giờ nàng còn mang thân phận Thế tử phi cao quý, nhưng từng bước đều đầy rẫy chông gai sát khí, nàng không hề muốn người nhà phải bị cuốn vào.

Nếu không phải Triệu Vương chỉ định Chương Thịnh ở lại, ngay cả Đại ca mà nàng cũng vốn không muốn lưu...!
“Thế tử phi.” Phương Thảo đến bên cạnh Chương Hàm khẽ kêu, thấy nàng lập tức phục hồi tinh thần liền nhỏ giọng báo: “Có người nhìn thấy khi Thế tử gia từ Chính Tâm trai đi ra đường nhỏ, cái ả tên Tôn Niệm Hi cố ý ló ra, nói chuyện với Thế tử gia một hồi rồi cuối cùng vui rạo rực quay về.”
“Biết rồi.” Chương Hàm gật đầu rồi trầm ngâm hỏi: “Là ai nhìn thấy tới báo cho ngươi?”
“Một người là tiểu nha đầu vẩy nước quét nhà trong viện chúng ta, đi làm chân chạy đến chỗ Hạ gia nương tử, khi trở về nhìn thấy nên báo cho nô tỳ.

Một người khác là bà tử cai quản việc đốt đèn ngói mbên ngoài mỗi đêm, bà ta thêm mắm thêm muối nói cứ như người trong cuộc.”
“Sau này nếu lại có chuyện quan hệ đến vụ này, ngươi trực tiếp nghe xong thì thôi, không cần tới báo với ta.” Thấy Phương Thảo rất kinh ngạc, Chương Hàm nhàn nhạt chỉ dẫn: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ những kẻ tới báo cho ngươi là được.

Nếu là người chỉ đặt trọng tâm vào sự việc chứ không phải phán xét người khác, nghe không giống như thêm mắm thêm muối thì ngươi liền nhớ kỹ; nếu là kẻ mượn đề tài để nói xấu người khác lung tung, ngươi cũng nhớ kỹ; còn một loại người khác, lúc nào cũng thích soi mói tìm đề tài, thường xuyên tới báo với ngươi, ngươi cần phá lệ lưu ý hơn.

Trong ba loại người trên, loại thứ nhất là xuất phát từ sự cẩn thận cùng trung thành, loại thứ hai là quá coi trọng hiệu quả và lợi ích, còn loại thứ ba là muốn leo lên cành cao.”
Lần đầu tiên Phương Thảo nghe Chương Hàm chỉ dẫn chuyện này, tuy trong một chốc một lát vẫn chưa hiểu rõ, nhưng lập tức dựa vào học bằng cách nhớ, đem tất cả lời Chương Hàm ghi vào trong đầu.

Nhưng đến khi Chương Hàm phân phó lát nữa cũng dặn dò Bích Nhân những điều này, Phương Thảo có chút thắc mắc.

Ra bên ngoài thuật lại cho Bích Nhân một lần, Phương Thảo nhìn thoáng qua Thu Vận đang chỉ huy nhóm tiểu nha đầu phơi đệm chăn, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: “Bích Nhân, có phải chúng ta quá ngu ngốc, cho nên chuyện này Thế tử phi phải đặc biệt dặn dò? Nếu không sao không bảo ta cũng dặn dò Thu Vận một tiếng, nàng luôn luôn lanh lợi hơn chúng ta!”
“Nếu thật chê bai chúng ta quá ngốc, Thế tử phi còn sẽ dặn dò chuyện này?” Bích Nhân so với Phương Thảo càng thành thật hơn nhưng suy nghĩ rất thông suốt, lắc đầu xong rồi nhẹ nhàng phân tích: “Theo ý ta, ngươi hãy ngẫm lại xem, lúc xưa Thu Vận chính là nha hoàn hồi môn của Lục An Hầu phu nhân, hiện giờ đã sắp hai mươi, Thế tử phi là người nhân hậu, đâu thể nào cứ giữ nàng lại mà không gả chồng? Tới lúc đó chỉ còn hai người chúng ta là tin cậy được nhất, không mài giũa chúng ta thật tốt sao được?”
Tuy không nghe được hai nha hoàn bên ngoài kề tai thầm thì, nhưng Chương Hàm ngồi ở trong phòng đích xác đang nghĩ giống như vậy.

Sau khi Vương Lăng vào phủ đã dùng thủ đoạn lôi đình chỉnh đốn trên dưới, xử lý không ít đám gian tế, lại cùng chính mình không mưu mà hợp.

Trước đó chỉ một mình Trần Thiện Chiêu con mọt sách ở kinh thành, phu thê Triệu Vương cố ý tung hỏa mù, vì thế tùy ý để người trong vương phủ rồng rắn hỗn tạp.

Thế nhưng Trần Thiện Chiêu và Trần Thiện Duệ đều đã thành hôn, nếu các nàng vào cửa xong vẫn mặc kệ phủ vụ thì bất luận thế nào cũng không thể chấp nhận được.

May mắn Vương Lăng tuy trong xương cốt có chút kiêu ngạo, nhưng lại là người rất hiểu lý lẽ, hai người ở chung đến nay vẫn thật hòa thuận.

Tuy nhiên Vương Lăng rốt cuộc xuất thân từ phủ Định Viễn Hầu, bên cạnh luôn có những người đắc dụng, trong khi nàng lại thế đơn lực cô, không thể vạn sự đều dựa vào Trần Thiện Chiêu.

Vì thế đoạn thời gian này phải chuyên tâm mài giũa hai nha hoàn, lại chọn thêm một vài người có thể dùng, ít nhất người bên cạnh nhất định phải kín bưng không rỉ một giọt nước!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui