Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Edited by Bà Còm in Wattpad
“Mọi người xem này, Tam Lang liều mạng của chúng ta đã tới!”
Theo sau tiếng hô kia, thiếu niên cao to bị Công chúa An Khánh một thân đỏ thẫm kéo vào nhà thủy tạ, không phải Đông An Quận vương Trần Thiện Gia thì còn là ai? Chương Hàm xa xa nhìn qua, thấy hắn toát mồ hôi hột đối mặt với một đoàn oanh oanh yến yến vây quanh.

Trần Thiện Gia bị Công chúa An Khánh chặt chẽ túm lấy, Tam cô cô Tứ cô cô Ngũ cô cô đồng loạt kêu hắn lại gần, tuy hắn không dập đầu nhưng lần lượt chắp tay khom lưng vái chào từng vị công chúa lễ nghĩa rất chu toàn.

Nhìn Trần Thiện Gia ngoan ngoãn như vậy hoàn toàn khác hẳn với khí thế giận dữ mắng sa sả Lạc Xuyên Quận vương Trần Thiện Thông ở chùa Long Phúc lúc trước, rõ ràng đây chỉ là một thiếu niên có chút thẹn thùng.

Trong lúc Chương Hàm ngồi một bên xem náo nhiệt, Công chúa An Khánh nhìn xung quanh tìm không thấy Công chúa Gia Hưng, lại thoáng nhìn thấy Chương Hàm ôm bé con ngồi ở trong góc, tròng mắt vừa chuyển cười tủm tỉm lôi kéo Trần Thiện Gia đi về hướng Chương Hàm.

Quả nhiên, chung quanh có một đoàn Công chúa cô cô bao vây nên Trần Thiện Gia vẫn luôn cúi thấp đầu, Công chúa An Khánh còn chưa mở miệng giới thiệu, hắn chỉ nhìn thấy bọc tã lót trong tay Chương Hàm liền thành thành thật thật cong lưng vái chào: “Thập nhị cô cô.”
“Xì...”
“Ha ha, quả nhiên chào rồi!”
“Ái dồ dồ, Tam Lang liều mạng của chúng ta đúng là rất ngoan ngoãn!”
Nghe bên cạnh vang lên một trận cười ngặt nghẽo, Trần Thiện Gia đứng thẳng người, vẫn chưa thể hiểu được.

Thoáng thấy "Thập nhị cô cô" tuy không cài trâm thúy phượng hay đeo trang sức hoa mẫu đơn hai bên thái dương, thế nhưng trên người lại mặc áo cánh vạt chéo màu xanh ngọc bích, xiêm y có chút mộc mạc so với các công chúa khác, nhưng kiểu dáng xiêm y rõ ràng do Ngự dụng trong cung làm ra.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng ngay lúc này hắn lại không thể nghĩ ra chỗ nào không thích hợp.

Mãi đến khi Chương Hàm ôm bé con đứng lên, hắn còn đứng ngây ngốc nhìn các vị Công chúa cô cô đang cười nghiêng ngả.

“Dân nữ tham kiến Quận vương...!Công chúa Gia Hưng và Công chúa Ninh An không biết đi đâu, dân nữ chỉ thay Công chúa Gia Hưng chăm sóc Trân ca nhi.” Chương Hàm không ngờ mấy vị công chúa nghĩ ra trò đùa như vậy, bất chợt có chút dở khóc dở cười, hai má không kiềm được cũng ửng đỏ.

Ôm bé con nặng trĩu miễn cưỡng nói câu vạn phúc, thấy Trần Thiện Gia vẫn ngơ ngác nhìn nàng khiến nàng càng cảm thấy bối rối, cân nhắc một lát bèn cười giải thích, “Hôm nay vội vàng ra gặp khách, đây là xiêm y của Công chúa Gia Hưng, có lẽ vì vậy mà Quận vương đã nhận sai người...”
Nàng còn chưa nói xong, Trần Thiện Gia đột nhiên bừng tỉnh ngộ ra cắt ngang lời nàng hô lên: “Hóa ra là ngươi!”
“Trời ơi, Tam Lang liều mạng của chúng ta lúc này mới nhận ra người!” Công chúa Nhữ Ninh ôm bụng gập lưng cười, sau đó mới trực tiếp cốc đầu Trần Thiện Gia mắng yêu, “Ngươi cũng thật là ngốc, chỉ biết lo nhận xiêm y, chẳng lẽ kiểu tóc của cô nương chưa gả với kiểu tóc phụ nhân mà ngươi lại nhận không ra?”
“À!” Trần Thiện Gia vừa mới nhớ ra Chương Hàm chính là nữ nhân hắn gặp trên chùa, cũng đã tỉnh ngộ vừa rồi mình cảm thấy không thích hợp chính là cái gì, lúc này thấy Công chúa Nhữ Ninh lôi ra chiêu cốc đầu trước nay vẫn dùng để đối đãi hắn bèn cuống quít nghiêng người né tránh, ngượng ngùng chữa thẹn, “Không phải vì chất nhi trong một lúc gặp nhiều cô cô như vậy, luống cuống hồ đồ nên nhận sai người hay sao?”
Hắn vừa nói vừa âm thầm oán trách hèn chi Đại ca không chịu đi mà cứ nhất định đẩy cho hắn nhiệm vụ mang thọ lễ tới đây.

May mắn bên ngoài lại truyền vào thanh âm thông báo có vị Quận vương nào khác đến đưa thọ lễ, tất nhiên các cô cô thích trêu chọc đám chất nhi lại lập tức ào ra ngoài.

Nghĩ đến các vị cô cô sẽ đem tới phiền toái cho tên xui xẻo nào mới tới, hắn thở phào một hơi, lúc này mới nhìn về phía Chương Hàm ôm bé con có chút xấu hổ đang đứng yên tại chỗ, ánh mắt cứ tự nhiên như thế mà nhìn lướt qua cổ nàng rồi hỏi thẳng: “Thương thế của ngươi ổn cả rồi chứ?”
Lần trước Chương Hàm gặp lại Triệu Vương Thế tử ở phủ Lục An Hầu, vị kia làm như chưa từng phát sinh ra chuyện trên chùa, chỉ nhân lúc Tri Vương hỏi chuyện thì thuận miệng nêu thắc mắc về tình hình ở Quy Đức, nàng đâu thể nào ngờ được vị Đông An Quận vương này lại không e dè hỏi thẳng thương tích của nàng.

Hôm đó nàng chỉ cắt nhẹ một chút, được tống cho bao nhiêu thuốc trị thương tốt nhất chẳng cần tiền vốn để dùng, hơn một tháng đã không để lại dấu vết gì.

Nhưng lúc này nghe nhắc tới, nàng lại theo bản năng dùng tay phải nhẹ nhàng vuốt ve cần cổ một chút rồi mới cúi đầu trả lời: “Đa tạ Quận vương quan tâm, đã không có việc gì.”
“Vậy là tốt rồi, về sau nhớ kỹ không cần làm chuyện ngốc như vậy, mạng người chỉ có một cái, muốn liều mạng cũng phải dùng để đẩy rớt người khác chứ!”
Lúc xưa Chương Hàm đã nghe Cố phu nhân tỉ mỉ phân tích tất cả mọi chuyện liên quan đến các hoàng tử và hoàng tôn.

Cố phu nhân nói thân mẫu của Trần Thiện Gia xuất thân thấp kém, chỉ là nha hoàn hồi môn của Triệu Vương phi, sinh sản xong liền qua đời.

Cố phu nhân cho rằng Triệu Vương phi vì muốn được thanh danh rộng lượng nên vẫn luôn dưỡng Trần Thiện Gia dưới gối, thậm chí sau khi Triệu Vương Thế tử phụng chỉ vào kinh học hành, Trần Thiện Gia vẫn luôn sinh hoạt ngay dưới mí mắt Triệu Vương phi, chỉ thích võ nghệ không thích đọc sách, mới mười hai tuổi đã theo Triệu Vương chinh chiến, Cố phu nhân đã từng nhận xét rõ ràng Vương phi có tâm chèn ép thứ tử.

Tuy nhiên một lần trong chùa Chương Hàm thấy hắn và Triệu Vương Thế tử rất ăn ý, tuy ngôn hành cử chỉ có chút manh động nhưng cảm tình huynh đệ rõ ràng vô cùng thân thiết, mà ngay lúc này hắn lại nghiêm túc nhắc nhở một ngoại nhân như mình, nàng chỉ cảm thấy những gì Cố phu nhân nhận xét hình như không đúng, coi bộ Cố phu nhân phê bình kiểu 'suy bụng ta ra bụng người'.

Chương Hàm mỉm cười, “Đa tạ Quận vương nhắc nhở.

Dân nữ cũng biết, trên chiến trường có một câu gọi là 'giết một tên địch là đủ, giết hai coi như có lời, giết ba lời gấp đôi', nhưng có đôi khi không thể không đánh cược tính mạng của mình.”
Chư vị công chúa đều không ở đây, các nha hoàn cũng đứng cách xa, Chương Hàm nhỏ giọng đáp một câu như vậy.

Ngay lúc này, Trân ca nhi vẫn luôn an tĩnh đột nhiên khóc ré lên, nàng lập tức quên luôn Trần Thiện Gia còn ở trước mặt, ôm bé con nhẹ nhàng dỗ nín, trong miệng ngâm nga một khúc ca dao.

Đợi cho tiếng khóc giảm xuống một ít, nàng thuần thục thò tay sờ sờ tã lót thăm dò, xác nhận tã vẫn khô mát không chút ẩm ướt, nàng bấm ngón tay tính toán canh giờ, sau đó nhún gối chào Trần Thiện Gia, “Quận vương thứ tội, Trân ca nhi ước chừng đã có chút đói bụng, dân nữ phải tìm nhũ mẫu cho bú, xin cáo lui trước.”
Thấy Chương Hàm xoay người rời đi, đôi mắt Trần Thiện Gia trừng to như hai cái chén, không thể tin được câu vừa rồi là lời các quân sĩ liều mạng trên chiến trường thường xuyên nói ra, thế nhưng hắn lại nghe được từ miệng một thiếu nữ khuê các.

Nhìn Chương Hàm đi về hướng bên kia, hắn cân nhắc một lát, nghĩ đến lát nữa các Công chúa cô cô trở vào nói không chừng lại lôi mình ra trêu ghẹo, thế là lập tức đuổi theo phía sau Chương Hàm.

“Lý mụ mụ, Trân ca nhi chắc hẳn đã đói bụng rồi.”
Công chúa Gia Hưng mang theo nhi tử tới đây, nhũ mẫu Lý thị chỉ ngồi trong phòng chờ, không cùng các nha hoàn tập trung đằng trước, Chương Hàm lập tức ôm Trân ca nhi tới giao cho nhũ mẫu.

Nhũ mẫu đón lấy cuống quít cởi áo cho bú, Chương Hàm chợt thấy Trần Thiện Gia lại xuất hiện ngoài cửa khiến nàng cực kỳ kinh hoảng, vội vàng chạy ra dùng thân người ngăn chặn: “Vì sao Quận vương lại theo tới nơi này?”
Trần Thiện Gia sửng sốt, lập tức nhận ra mình đã quá càn rỡ, nhưng vẫn không nhịn được thắc mắc: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, mới vừa rồi lời nói kia là học được từ đâu? Ta nghe nói ngươi lớn lên cùng với ngoại chất nữ của Thục Phi nương nương, sao có thể biết được những lời thô thiển của binh sĩ trong quân ngũ?”
“Quận vương chính vì hỏi điều này mà đuổi tới tận đây?” Chương Hàm thấy Trần Thiện Gia gật đầu, thật sự quên mất thân phận tôn quý của vị cành vàng lá ngọc này, vừa tức giận vừa buồn cười nói, “Chắc Quận vương chưa biết, cha huynh của dân nữ chính là 'binh sĩ thô thiển' trong quân ngũ đấy.

Tuy nói dân nữ đã nhiều năm chưa gặp lại cha huynh, nhưng những lời này từ nhỏ đều đã nghe qua.

Cha dân nữ tòng quân lên được chức Tổng kỳ, huynh trưởng là tiểu kỳ dưới trướng, bình thường đều nói chuyện như thế.”
“Thì ra là vậy!” Tuy Trần Thiện Gia lăn lộn trong quân chưa đến bốn năm, nhưng hắn rất thích cuộc sống trong quân ngũ -- khi đối địch vô cùng khẩn trương, nghỉ ngơi thì mọi người tận tình buông thả.

Lúc này vừa nghe nói cha huynh của Chương Hàm cũng là người trong quân ngũ, hắn lập tức nảy sinh hứng thú, nhịn không được lại truy vấn, “Cha huynh ngươi trong toán quân nào?”
Nghĩ đến lần trước Triệu Vương Thế tử đã ám chỉ, lúc này bộ dáng tò mò của Trần Thiện Gia lại không giống ngụy trang, Chương Hàm không muốn chơi tâm nhãn với vị Quận vương tính tình hào sảng này, đơn giản nói thẳng nói thật: “Hai người họ vốn ở dưới trướng Võ Ninh Hầu, hiện giờ hẳn là tạm thời do Triệu Vương điện hạ tiếp quản.”
“Hóa ra lại trùng hợp như vậy? Ngươi mau nói ra tên họ của hai người, có lẽ ta biết đến!”
“Chuyện này...” Do dự một lát, Chương Hàm bèn thản nhiên báo, “Gia phụ tên Chương Phong, gia huynh tên Chương Thịnh.”
Thấy Trần Thiện Gia nhíu lại mày suy nghĩ một hồi lâu, Chương Hàm liền biết hắn xác thật không biết hai người.

Ngẫm lại đây cũng không phải là chỗ để nói chuyện, nàng liền nhún gối nói: “Bên ngoài các công chúa chắc hẳn đã trở lại, mời Quận vương nên ra đằng trước đi thôi.

Nơi này dù sao cũng là chỗ của hạ nhân, Quận vương ở đây không hợp lễ nghĩa.”
Trần Thiện Gia nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết được ai có tên này, thấy Chương Hàm bỗng dưng bỏ hắn quay người vào phòng, sau đó lại giống như sợ hắn theo vào liền đóng cửa lại, hắn nhịn không được sờ sờ chóp mũi rồi suy tư xoay người trở về.

Chờ khi về đến chính đường của nhà thủy tạ tổ chức yến tiệc, hắn phát hiện ngoại trừ bản thân thì không còn tôn thất nào khác, không khỏi có chút hồ đồ.

Mãi đến lúc này, chủ nhân Công chúa An Khánh mới đi tới, Trần Thiện Gia liền cảnh giác lui về phía sau một bước.

“Tứ cô cô...”
“Ủa, Tam Lang liều mạng hôm nay thật sự nhàn rỗi nhỉ? Lúc nãy ngoại trừ ngươi còn có người khác tới, mấy chất nhi chỉ đưa đến thọ lễ, gặp nhiều cô cô như vậy liền bỏ chạy không thấy bóng dáng, chỉ có ngươi là hiếu kính chúng ta, lưu lại đến lúc này còn chưa đi.

Nào nào nào lại đây, hôm nay là tiệc mừng thọ của Tứ cô cô, ngươi uống với ta vài chén rượu nhé!”
Trần Thiện Gia lúc này mới bừng tỉnh, thấy một đoàn Công chúa cô cô cười tủm tỉm đi tới, hắn cuống quít vái chào sát đất: “Chư vị cô cô thứ lỗi, chất nhi còn có chuyện quan trọng, xin được cáo lui trước!”
Nói xong lời này, hắn bèn lấy ra bản lĩnh tung hoành chốn thiên quân vạn mã, vái chào xong lập tức tả xung hữu đột phá vòng vây trùng trùng, đợi đến khi chạy trối chết ra khỏi nhà thuỷ tạ đã đổ mồ hôi đầy đầu.

Nhìn theo bóng dáng chạy trốn chật vật của hắn, Công chúa An Khánh nhịn không được cười ha hả, mấy công chúa còn lại cũng đều bật cười.

Công chúa Nhữ Ninh tiến lên cười nói: “Còn nhớ rõ lúc trước Tam tẩu mang theo hắn vào kinh triều kiến chỉ mới nhỏ xíu thế này, không thể tưởng tượng được hiện giờ đã trưởng thành như vậy.”
“Đúng rồi, lúc trước còn tưởng hắn là nhi tử ruột thịt của Tam tẩu nữa chứ...”
“Tuy nói chúng ta huynh đệ rất nhiều, chất nhi càng nhiều đến mức đếm không xuể, nhưng ta lại có ấn tượng khắc sâu với nhi tử của Tam ca -- lão Đại là một ngốc tử, vụ án của phủ Lục An Hầu mà hắn cũng dám hướng phụ hoàng cầu tình, hơn nữa phụ hoàng vậy mà lại đáp ứng hắn, kết quả cho đến bây giờ vẫn còn bị phạt chép sách; lão Nhị thì bình thường đến nỗi một chút đặc trưng gì cũng không có; lão Tam chính là thằng nhóc này, lại là một tên võ si, ngoại trừ luyện võ đánh giặc thì mặc kệ những thứ khác; lão Tứ thì văn võ song toàn, là nhi tử được Tam ca sủng ái nhất, vẫn luôn mang theo bên người, lần này triều kiến cuối năm mới có thể đi theo vào cung.”
Nói tới đây, Công chúa Nhữ Ninh đột nhiên nhìn xung quanh một vòng, kinh ngạc hỏi: “Thập nhị muội và Nhị tỷ đi cùng với nhau nói chuyện riêng thì không tính, nhưng sao ngay cả Chương Hàm cũng không thấy đâu?”
Vừa dứt lời, nàng thấy nha hoàn vén màn lên để Chương Hàm tiến vào.

Thấy trong tay Chương Hàm vẫn ôm Trân ca nhi, nàng lập tức minh bạch Chương Hàm vừa đưa bé con đến nhũ mẫu cho bú.

Nhìn mấy công chúa lôi kéo Chương Hàm muốn xem bé con, nàng hướng về phía Công chúa An Khánh thì thầm: “Nghe nói Nhị ca Nhị tẩu cũng vào kinh.

Khi chuyện trong chùa truyền tới tai Nhị tẩu, Nhị tẩu bèn tính toán thuận thế thỉnh phụ hoàng tứ hôn?”
“Nếu đem so sánh với Tam tẩu, thủ đoạn của Nhị tẩu thật sự quá vụng về.” Công chúa An Khánh khinh thường nhướng mày, ngay sau đó hừ nhẹ một tiếng, “Không biết cách dạy dỗ nhi tử của mình cho đàng hoàng, chỉ biết lo tính kế thứ tử...”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Công chúa Gia Hưng và Công chúa Ninh An đã cùng quay lại.

Thấy các công chúa khác đang giành nhau ôm hài tử, Công chúa Gia Hưng vội vàng tiến lên đón lấy.

Chương Hàm thấy các vị công chúa nói nói cười cười cực kỳ cao hứng, nàng suy nghĩ một lát biết đây là lúc mình nên lui thân, nếu cứ trộn lẫn trong nhóm 'lá ngọc cành vàng' này thì thật không biết điều, lập tức lặng yên rời khỏi nhà thuỷ tạ.

Nhưng vừa mới ra bên ngoài, nàng liền thấy một nha hoàn bước nhanh tới trước mặt.

“Chương cô nương, bên ngoài nhị môn Đông An Quận Vương sai người tiến vào truyền lời, nói là vốn có một gói đồ tiện thể mang đến cho Công chúa Gia Hưng, mới vừa rồi trong lúc vội vàng lại quên mất, lúc này muốn mời Chương cô nương ra nhị môn một chút.” Nói tới đây, chợt nhớ lại vẻ mặt ảo não của Đông An Quận vương không dám đi vào, nha hoàn không khỏi cong môi cười, “Nô tỳ vốn mời Đông An Quận vương tiến vào, nhưng Quận vương nhất định không chịu, đành phải mời Chương cô nương đi một chuyến.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui