Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong Đông phủ, khi biết được tin tức xác nhận tiểu thúc bị hạ ngục, Hồ phu nhân suy nghĩ xuất thần một lúc lâu, cuối cùng đột nhiên mỉm cười.

Cố Trừ thấy vẻ mặt kỳ quái của mẫu thân nhịn không được rùng mình, vội vàng cầm gối đầu kê lưng cho Hồ phu nhân rồi ấp úng nêu lên thắc mắc: “Nương...!lúc nãy sao ngài có thể nói như vậy trước mặt lão tổ tông? Tam đệ tính tình lưu manh, Cố gia trước nay vẫn luôn được Nhị thúc có công huân hiển hách chống đỡ.

Nếu Nhị thúc xảy ra chuyện, Cố gia chúng ta...!Cố gia chúng ta làm sao bây giờ?”
Thấy Cố Trừ nước mắt lã chã, Hồ phu nhân thản nhiên cười, vươn tay muốn lau nước mắt trên mặt nữ nhi, nhưng giãy giụa một hồi rốt cuộc vẫn không đủ sức đành thả tay xuống.

Sau một lúc lâu, Hồ phu nhân mới nhẹ giọng giải thích: “Công huân hiển hách...!lúc này Nhị thúc công huân hiển hách của con thật không bằng một thằng nhãi hoang đàng.

Mấy năm trước những nhà lục tục bị rơi đài, nhà nào mà chẳng có công lao hiển hách? Hoàng Thượng là người tàn nhẫn, nhưng khi ra tay lại luôn để lại cho mỗi nhà một con đường sống.

Tỷ như giết ba huynh đệ Lục An Hầu thì lưu lại một ấu đệ; giết Liêu Quốc Công nhưng lại để đệ đệ kia kế thừa tước vị; khiến Văn An Bá chết đói chết rét trong tù nhưng không chạm đến gia quyến...!Nếu Nhị thúc con xảy chuyện, Tam đệ con hẳn là có thể an toàn.”
“Chỉ là...!vì sao nương phải bịa ra chuyện Hoàng Thượng có ý tuyển hôn trong dân gian cho Hoàng tộc?”
“Không bịa ra như vậy thì tổ mẫu con sẽ chịu đính hôn Trương Du cho Tam đệ nhà này hay sao?” Hồ phu nhân lặng lẽ cười khẩy một tiếng rồi thản nhiên giải thích tiếp, “Ta đã nói đúng sự thật một vụ, do đó vụ kia có bịa ra tổ mẫu con cũng sẽ tin mà thôi.

Trong tình cảnh này, để bảo toàn cốt nhục duy nhất của tiểu cô cô con, còn muốn giữ được Cố gia tương lai vẫn hưởng vinh hoa phú quý, tổ mẫu con đương nhiên sẽ đáp ứng việc hôn nhân này.

Chờ khi mọi thứ được sáng tỏ, lúc đó hôn ước đều đã định xong, chẳng lẽ còn có thể sửa đổi?”
Nói tới đây, Hồ phu nhân lại hổn hển hít thở một hồi lâu mới yên ổn xuống.


Phát hiện vẻ mặt Cố Trừ không thể tin tưởng, Hồ phu nhân gằn giọng: “Nói tóm lại, ta làm tất cả những chuyện này đều vì con...!Hãy nhìn xem tiểu cô cô của con hiếu thắng cả đời, chỉ tính sai một bước là chưa an bài tốt hết thảy mọi việc cho nữ nhi liền buông tay rời đi, ta không thể dẫm vào vết xe đổ đó! Chỉ tiếc Nhị thẩm của con cả đời này đều mạnh hơn ta trong mọi phương diện, cuối cùng lại thua bởi vì tên nam nhân ham giết người thành tánh trong nhà này!”
Mời vào đọc ở wa,tTp.Ad cho tớ mừng
So với Đông phủ hoảng mà không loạn, tin tức bất thình lình này đối với Tây phủ giống như 'sét đánh giữa trời quang'.

Rốt cuộc tin tức lớn như vậy căn bản che dấu không được, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn liền từ chính phòng của Ninh An Các loan truyền khắp nơi giữa các hạ nhân.

Nếu không phải Vương phu nhân xưa nay có cách trị gia, chỉ sợ lập tức sẽ vì thế mà đại loạn.

Dù vậy, bọn hạ nhân vẫn hoảng sợ không thôi, Anh Thảo và Ninh Hương ra ra vào vào đều là bộ dáng thất hồn lạc phách, còn Tống mụ mụ thì dứt khoát chạy tới trước mặt Trương Kỳ và Chương Hàm.
“Chuyện đi tới nước này thì không thể ngốc ở đây được nữa, rốt cuộc chúng ta đâu phải người Cố gia, không thể trụ lại để bị liên lụy.

Hai người hãy đi nói với Thái phu nhân, chúng ta sẽ dọn đến tổ trạch của Trương gia!”
Trương Kỳ từ nhỏ đến lớn luôn bị người thân ghẻ lạnh, tới kinh thành vào được phủ Võ Ninh Hầu, mặc dù luôn có đủ loại vấn đề thình lình xảy ra nhưng Thái phu nhân vẫn đối xử với nàng rất thân thiết, cho nên Trương Kỳ bất tri bất giác đã coi đây là nhà của mình.

Nhưng rốt cuộc nàng chưa từng trải qua sự tình phức tạp, đã bị tin tức vừa rồi gây chấn động đến phát ngốc, lúc này ngơ ngơ ngác ngác định gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Chương Hàm nhìn qua, Trương Kỳ vội vàng ngậm miệng rũ xuống mí mắt không lên tiếng.
“Đại tiểu thư! Lúc này không đi, nếu lỡ có người tới cửa xét nhà, vậy thì đi không kịp nữa rồi!” Tống mụ mụ cũng bất chấp đang ở trong phạm vi của Ninh An Các, lập tức đề cao thanh âm, “Chúng ta vào kinh tới nương nhờ họ hàng, không phải đi tìm cái chết!”
Thấy sắc mặt Tống mụ mụ lúc xanh lúc trắng, Chương Hàm biết mụ ta nhất định đang hối hận một chuyến vào kinh quả thực chẳng thu hoạch được gì, không khỏi nhếch lên khóe miệng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đề nghị của Tống mụ mụ cũng không phải không có lý, nhưng hai người chúng ta cũng không thể quá hấp tấp dọn đi ngay lập tức.


Không bằng như vậy, trước tiên ngươi thu thập vài thứ qua đó chuẩn bị sẵn sàng, kế tiếp chúng ta sẽ từ từ báo với Thái phu nhân, nghĩ cách rời Hầu phủ đến Trương gia tổ trạch.”
Tống mụ mụ nghe vậy sửng sốt, nhìn thoáng qua Trương Kỳ thấy nàng không có chút chủ kiến nào chỉ biết liên tục gật đầu.

Tống mụ mụ thầm suy tính trong lòng, chợt nhớ tới hôm trước Hồ phu nhân đã đáp ứng vụ hiến kế của mình.

Tuy nói lần này vào kinh mọi việc không thuận, có không ít chuyện xảy ra ngoài dự kiến, nhưng nếu thật sự có thể khiến Trương Kỳ gả đến phủ Uy Ninh Hầu, vậy thì coi như vẫn còn có thể vớt vát.

Nhưng ngàn tính vạn tính lại không thể ngờ hiện giờ Cố gia lại gặp phải vấn đề này, mụ muốn đi gặp Hồ phu nhân nhưng lại bị gia phó canh chừng cẩn mật cản lại, lúc này nếu không rời khỏi Hầu phủ thì có lẽ sẽ không đi được! Nghe Chương Hàm kiến nghị xong, suy đi tính lại một lúc thì mụ lập tức xoay người về phòng thu thập đồ quý giá.
Chương Hàm ra dấu ngăn Trương Kỳ đang muốn lên tiếng, hai người cứ song song ngồi trên giường nệm không động đậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Phương Thảo đột nhiên vén mành vọt vào, mở miệng cáo trạng: “Đại tiểu thư, cô nương, Tống mụ mụ ôm một tay nải lớn mang theo hai bà tử muốn về Trương gia tổ trạch, lại kêu xa phu cùng đến với chúng ta từ Quy Đức đánh xe bỏ đi, nói là được Đại tiểu thư cho phép rời phủ.

Người canh giữ nhị môn tới đây hỏi có phải thật sự được cho phép hay không?”
“Bà ta nói không sai, cứ để bà ta đi.”
Chương Hàm dùng ánh mắt nghiêm khắc  trừng Phương Thảo, thấy Phương Thảo không dám hỏi thêm câu nào chỉ cáo lui, Chương Hàm thở phào một hơi nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra nét cười.

Nhìn dáng vẻ của Chương Hàm, Trương Kỳ cảm thấy vừa thắc mắc lại vừa sợ hãi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Trong hồ lô của muội rốt cuộc chứa gì thế?”
“Nếu sự tình thật sự không xong, cho dù chúng ta rời khỏi nơi này, nhưng từ nay cuộc sống sẽ nằm trong tầm kiểm soát của Tống mụ mụ, chúng ta đâu có chỗ nào tốt? Nhưng nếu sự tình không đến nỗi không ổn, Tống mụ mụ vừa ngu xuẩn lại vừa thiển cận như vậy, thế thì đừng trách ta không khách khí!” Thấp giọng nói xong, Chương Hàm cầm chặt tay Trương Kỳ nhìn vào mắt nàng, từng câu từng chữ hỏi, “Tỷ có tin được ta hay không?”
“Đương nhiên tin.” Trương Kỳ không chút do dự gật đầu.


Vừa dứt lời liền thấy Chương Hàm cười vui vẻ, sau đó ghé sát tai nàng thì thầm vài câu.

Chờ nghe được minh bạch, Trương Kỳ lập tức mở to hai mắt nhìn Chương Hàm một hồi lâu, thấy đây cũng không phải nói đùa, nàng mới khó tin hỏi lại, “Muội nói thật à? Chúng ta sẽ lưu lại nơi này?”
“Đúng vậy, hơn nữa lời này chúng ta còn phải nói ra ngay trước mặt Thái phu nhân.

Nhưng trước mắt chưa phải thời điểm, chúng ta hãy chờ thêm một chút.”
Hãy vào w,aTtp,Ad ủng hộ bà còm
Khi sắc trời đã hoàn toàn tối đen, trên con đường Uy Vũ dĩ nhiên là một mảnh yên tĩnh.

Điều khiến chủ nhân và tất cả hạ nhân của phủ Uy Ninh Hầu đều thở phào chính là -- hôm nay không có Cẩm Y Vệ đột nhiên tới cửa.

Bữa cơm tối từ trên xuống dưới không một người nào ăn vô, cho dù Công chúa Gia Hưng tự mình tới ăn cùng Thái phu nhân nhưng bà chỉ thoáng động đũa rồi sai người dọn xuống mâm cơm gần như không suy suyển.
“Lão tổ tông, ngài không ăn cơm sao được, cho dù thật sự tới nông nỗi kia, ngài còn có con đây mà!” Công chúa  Gia Hưng cố gắng muốn lời nói của mình phát ra đầy vẻ tự tin, nhưng thanh âm không kiềm được vẫn có chút run rẩy.

Phụ hoàng giành được giang sơn, xưa nay sát phạt vô cùng quyết đoán; đừng nói nàng chỉ là một nữ nhi, cho dù là Hoàng tử thậm chí Thái Tử nhân hậu nhất cũng chưa chắc có thể nói động phụ hoàng để ngài sửa chủ ý.

Nhưng dù vậy, nàng vẫn phải cố ổn định tinh thần gắng sức khuyên nhủ, “Ngài yên tâm, đến lúc này vẫn chưa có Cẩm Y Vệ tới cửa, đã nói lên phụ hoàng cùng lắm chỉ là tức giận nhất thời, chờ khi cơn giận đi qua thì sẽ tốt thôi.”
Thái phu nhân không hùa theo, chỉ đột nhiên mở miệng hỏi: “Bên dãy nhà phía Đông, nghe nói Tống Tâm Liên kia đã đi rồi?”
Công chúa Gia Hưng nghe vậy cứng người, thấy Sở mụ mụ hơi gật đầu, nàng tức khắc không biết nói gì mới tốt.

Đúng lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thông báo biểu tiểu thư và Hàm cô nương cầu kiến.

Thái phu nhân chỉ nhàn nhạt cười: “Phu thê vốn là chim liền cánh mà khi đại nạn tới mỗi người cũng muốn bay một hướng huống chi thân bằng quyến thuộc? Có lẽ hai đứa bé muốn đến cáo từ...!Tụi nó vẫn còn là trẻ con, có sợ hãi cũng không kỳ quái...”
Thái phu nhân lẩm bẩm dường như tự nói tự nghe, thấy hai tỷ muội tiến vào quả nhiên lập tức quỳ gối trước mặt, bà khẽ cười nói: “Vốn định đón các con đến kinh thành cho các con có người thân, nhóm biểu tỷ muội ở chung cũng có thể náo nhiệt một chút, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.


Kế tiếp cũng không biết sẽ phát sinh ra vấn đề gì, nếu các con phải đi thì nhân lúc còn sớm...”
“Lão tổ tông, con không đi đâu hết!”
Nhìn Trương Kỳ đột nhiên dùng hai tay cầm thật chặt tay Thái phu nhân đang buông thõng xuống giường La Hán, Chương Hàm hít một hơi để bình tĩnh rồi nói: “Thái phu nhân, ngài đã không quản đường xá xa xôi đến đón chúng con từ Quy Đức về đây nuôi dưỡng, nếu vừa xảy ra chuyện thì chúng con đã mau chóng bỏ chạy, vậy chúng con là phận tiểu bối mà không biết hiếu kính cảm ơn! Huống hồ, 'tổ lật làm sao còn trứng lành', chúng con tuy rằng không  phải họ Cố nhưng rốt cuộc cũng là người một nhà, nếu chúng con đi rồi, chẳng phải khiến cho người khác chế giễu? Lúc nãy Tống mụ mụ có nói qua là phải đi, bà ta là người xưa bên cạnh dưỡng mẫu, chúng con không lay chuyển được, chỉ có thể để bà ta đi trước.

Nhưng con và tỷ tỷ đã thương lượng rồi, chúng con tuyệt đối sẽ không rời đi, ở lại ngay chỗ này theo ngài!”.

truyện ngôn tình
Vừa nãy Công chúa Gia Hưng đầy mặt giận dữ, nhưng nghe Chương Hàm nói vậy tất cả tức giận lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt vừa mừng vừa bất ngờ, vội tiến lên ngồi xổm xuống ôm lấy Chương Hàm cười nói: “Ta suýt nữa tưởng rằng hai muội nhẫn tâm bỏ đi.

Tốt quá, ta quả nhiên không nhìn lầm người! Hai muội cứ việc yên tâm, 'sấm to mưa nhỏ' mà thôi, việc này qua một hồi là có thể trở thành quá khứ!”
Thái phu nhân ngơ ngẩn nhìn đôi trẻ trước mặt, dần dần nở nụ cười.

Bà vui mừng vuốt ve gò má Trương Kỳ, ngay sau đó hướng về phía Chương Hàm gật đầu nói: “Không ngờ hai người các con có tâm như vậy.

Tốt lắm, vậy thì đành làm khó các con!”
Trương Kỳ buột miệng thốt ra: “Chỗ nào là làm khó đâu ạ, đây là chuyện nên làm mà.”
Thấy câu nói của Trương Kỳ khiến Thái phu nhân lộ ra vẻ mặt tán thưởng, Chương Hàm thuận miệng nói tiếp: “Nương đã từng nói qua, càng là đại sự trước mặt thì càng phải vui buồn cùng nhau đồng hội đồng thuyền.”
“Nói rất hay!”
Khi đang nói chuyện, Vương phu nhân từ bên ngoài vào phòng.

Thấy hai tỷ muội quỳ gối trước giường La Hán, Vương phu nhân từ từ tiến lên, khuỵu gối nói vạn phúc rồi báo cáo với Thái phu nhân: “Nương, con đã tuần tra các nơi kiểm lại một lần, ngoại trừ Tống mụ mụ bên người Du nhi và Hàm nhi, còn có một mã phu và hai bà tử từ Quy Đức mang đến, trong nhà không thiếu một người nào.”
Nói tới đây, Vương phu nhân ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Đúng rồi, vừa nãy con đi ngang qua dãy phòng phía Đông, nghe được bên trong mấy nha đầu nghị luận, dường như lúc Tống mụ mụ bỏ đi đã mang theo tất cả trang sức và đồ quý giá”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận