Vinh Hoa Phú Quý Phủ Thiên


Edited by Bà Còm in Wattpad
Đối với Cố gia, cảm nghĩ của Chương Phong và Chương Thịnh có chút phức tạp.

Nếu không vì Cố phu nhân xuất hiện, mặc dù bọn họ tòng quân nhưng Chương Hàm vẫn có thể sống cùng mẫu thân và đệ đệ ở Quy Đức phủ, tuy không giàu có nhưng ít ra cuộc sống sẽ trôi qua bình an tốt đẹp.

Nhưng nếu không có Cố phu nhân, phụ tử bọn họ khi đó vì những đồng chí đồng hương mà kiên trì không chịu điều nhập vào trung quân hộ vệ của Cố Trường Phong làm thân binh, chỉ cần dùng bốn chữ 'Bất tuân quân lệnh' là Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong sẽ không dễ dàng buông tha bọn họ, ít nhất có thể đặt bọn họ ở vị trí tiên phong coi như pháo hôi.

Vì thế, mặc dù bị Cố Trường Phong đè xuống bao nhiêu quân công nhưng rốt cuộc bọn họ cũng đã bảo vệ được tánh mạng, hiện giờ lại lên chức, còn được điều nhập vào đoàn hộ vệ của Triệu Vương mang theo tất cả đồng chí đồng hương, hơn nữa lại còn ở ngay dưới trướng Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, một thiếu niên tuy lỗ mãng nhưng là hậu duệ quý tộc rất thật tình.

Cho nên, lúc này đi ngang cổng chào bằng gỗ khí thế ở phía Đông của phố Uy Vũ, Chương Thịnh nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Thấy lão cha không vui nhìn hắn, Chương Thịnh ghìm ngựa nói: “Cha, ngài tin hay không, một ngày nào đó nhà chúng ta cũng có thể bày ra thanh thế giống như Cố gia bây giờ?”
“Thằng nhóc này, hoá ra lúc trước những lời hùng hồn ngươi nói trước mặt Hàm nhi không phải đơn thuần chỉ là lời nói khoác!” Chương Phong liếc xéo trưởng tử một cái, lúc này mới trầm giọng bảo, “Nói ngoài miệng thôi không thú vị, thật sự phải làm được, hãy dựa vào bản lĩnh của chính mình! Đi thôi, đừng để Cố gia Thái phu nhân chờ sốt ruột, chúng ta là phụ huynh của Hàm nhi, không thể để con bé bị mất mặt!”
Tại cửa Tây của Cố gia, Cố Tuyền lãnh mệnh của Thái phu nhân tự mình đứng chờ đón.

Thấy hai người cưỡi ngựa xa xa tiến lại, Cố Tuyền đi theo Cố Trường Phong Nam chinh Bắc chiến nên cũng từng gặp qua phụ tử Chương thị, lập tức nhận ra ngay.

Thấy Cố Tuyền tiến lên đón chào, tuổi trẻ Chương Thịnh nhịn không được sửng sốt, nhưng Chương Phong thì chỉ mỉm cười chắp tay.

“Tuyền gia mấy năm nay đều lưu tại kinh sư trông nom phủ Võ Ninh Hầu, đã lâu không gặp.

Nghe nói tiểu nữ trước đó đều được Tuyền gia chiếu ứng, không khỏi cảm kích.”
“Chương gia quá khách khí, quan tâm Hàm cô nương là thuộc bổn phận của tại hạ, sao dám nhận một chữ 'tạ'? Hai chữ 'Tuyền gia' là người dưới thuận miệng gọi bậy, tại hạ trăm triệu lần không đảm đương nổi.

Nhưng thật ra Chương gia và Chương công tử chiến công lớn lao được Triệu Vương điện hạ thưởng thức, thật sự đáng mừng!”
“Nếu huynh muốn, với những chiến công huynh đạt được thì đã sớm không ngừng ở vị trí Thiên hộ.” Chương Thịnh nhịn không được bĩu môi.

Thấy phụ thân quay đầu liếc một cái cảnh cáo, hắn mới nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Vốn dĩ đúng vậy mà, trong quân ai không biết một con mãnh hổ lợi hại nhất bên người Hầu gia chính là ông tướng này? Nếu thật tính quân công thì đã sớm thăng chức rất nhanh!”
Cố Tuyền đối với tính tình của phụ tử Chương gia cũng có chút hiểu biết, lúc này chỉ làm như không nghe được lời Chương Thịnh, cung kính đưa hai người đi vào.

Lần này vào kinh, hai phụ tử đã gặp Đông An Quận vương Trần Thiện Gia, gặp Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu, trước đó còn theo Trần Thiện Gia đi yết kiến Triệu Vương điện hạ, cả đời gặp qua quý nhân còn không nhiều bằng một vài tháng này.

Cho nên đi vào Hầu phủ to lớn trùng điệp, hai người cũng chẳng có gì kinh hãi, mặc dù dọc theo đường đi không ít người lặng lẽ quan sát bọn họ, hai phụ tử đều thản nhiên ưỡn lưng thẳng tắp.

Phụ tử Chương gia dù sao cũng là người ngoài, Thái phu nhân bởi vì Chương Hàm nên cố ý cho bọn họ thể diện, an bài gặp mặt ở chính sảnh hiếm khi đón khách của phủ Võ Ninh Hầu.

Phủ Võ Ninh Hầu và phủ Uy Ninh Hầu giống nhau, đều có bố cục tam đường tứ môn, chính sảnh Vinh Hoa Đường bảy gian chín khung.

Tên này chẳng những tục khí, hơn nữa ba chữ trên tấm biển được Võ Ninh Hầu Cố Trường Phong đích thân viết, ba chữ kia cực kỳ tương tự với phong cách đánh giặc cường ngạnh lạnh lùng của hắn, từng nét bút nét chữ rất cứng rắn, không ai dám chê không tốt.

Thế nhưng nếu thật muốn khen ba chữ này vừa hay vừa đẹp, cũng không có ai tự nguyện mở miệng nói được thành lời.

Trước đây hai phụ tử diện kiến Triệu Vương cũng vậy, gặp Triệu Vương Thế tử hay Đông An Quận vương hậu duệ quý tộc cũng thế, tất cả đều là ở bên trong phòng khách riêng của mỗi viện hoặc thư phòng, lúc này đột nhiên bước vào chính sảnh, phóng mắt nhìn lại toàn là bàn ghế bằng gỗ tử đàn, tranh chữ đỉnh đồng, thanh tự câu đối,...!đồ vật nào cũng trang trọng khiến hai cha con không tự chủ được có chút khẩn trương.

Đặc biệt là khi nhìn thấy trên vị trí chủ vị có một lão phụ một thân quý phái trang trọng, đứng hầu hai bên một là Chương Hàm, còn một là phu nhân đoan chính và thiên kim tiểu thư, cho dù Chương Thịnh trước nay tràn đầy tự tin cũng phải hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần rồi mới theo phụ thân tiến lên phía trước.

“Ti chức xin chào Thái phu nhân.”
Mặc dù phụ tử Chương gia đều đã thăng quan, nhưng ở trước mặt Thái phu nhân thân phận thua kém quá xa, cho nên Chương Phong tới gần liền dẫn đầu quỳ xuống.

Nhưng không đợi ông hành lễ, Thái phu nhân lập tức phân phó: “Hàm nhi, mau nâng cha con lên, còn có Đại ca con nữa.

Đều không phải người ngoài, đa lễ như vậy làm gì!”
Chương Hàm cũng không muốn nhìn cha huynh vì chính mình mà phải dập đầu với người khác, nghe Thái phu nhân lên tiếng bèn lập tức tiến lên đỡ cánh tay phụ thân.

Cảm giác được phụ thân lúc đứng dậy nhẹ nhàng cầm tay mình, nàng cảm thấy trong lòng ấm áp, sau đó lại đi nâng dậy Đại ca Chương Thịnh.

So sánh với Chương Phong, Chương Thịnh lớn mật hơn nhiều, không những nháy mắt với muội muội vài cái, thậm chí còn thấp giọng thì thầm: “Muội muội, cha và Đại ca tới đón muội trở về...!Ui da!”
Còn chưa nói dứt lời, Chương Thịnh cảm thấy trên tay nhói lên một cái, biết Chương Hàm cố ý, hắn chỉ có thể nhe răng trợn mắt mặt mày ấm ức cúi đầu xuống.

Tất cả động tác nhỏ vừa rồi đều xem vào mắt Thái phu nhân cùng Vương phu nhân và Trương Kỳ -- Trương Kỳ hâm mộ Chương Hàm có một Đại ca như vậy, Vương phu nhân hơi nhíu mày, còn Thái phu nhân lại làm như không chút phát hiện, vẫn giữ vẻ mặt tươi cười hiền từ.

“Đã sớm muốn gặp nhị vị, chỉ là trước đây vẫn luôn không có cơ duyên, lần này rốt cuộc đuổi kịp trước lúc các vị khởi hành, cuối cùng mới được thấy mặt.” Thái phu nhân mỉm cười nói với Chương Phong và Chương Thịnh, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Chương Hàm, lại cười nói, “Hàm nhi vào kinh tuy mới mấy tháng, nhưng ta quả thực coi con bé là ngoại tôn nữ ruột thịt.

Bất luận cách đối nhân xử thế hay tính tình phẩm hạnh, đừng nói là tỷ tỷ kết nghĩa mà tất cả tôn nữ của Cố gia đều không có một ai so được với con bé.”
Lời khen ngợi như vậy Chương Thịnh nghe được nhíu mày rất muốn cắt ngang, nhưng trước khi tới đây phụ thân ra lệnh cho hắn không được mở miệng lung tung, hắn chỉ có thể rũ xuống mí mắt cảm thấy Thái phu nhân quá phô trương.

Còn Chương Phong thì lập tức cúi người nói: “Hàm nhi cùng lắm chỉ là một đứa nhỏ, Thái phu nhân quá khích lệ con bé rồi.

Cho dù là tốt thì cũng nhờ con bé nhiều năm đi theo bên người Cố phu nhân, 'mưa dầm thấm đất' mới được như ngày hôm nay.”
“Nơi nào là khích lệ chứ, ta thật sự thích con bé.” Thái phu nhân nói xong liền hướng Trương Kỳ gật đầu mỉm cười bảo, “Du nhi, đây là phụ huynh của muội muội kết nghĩa, con hãy chào hỏi đi.”
“Vâng, lão tổ tông.” Trương Kỳ vội vàng đứng dậy đi đến trước mặt Chương Phong và Chương Thịnh, nhún chân nghiêng người hành lễ thật sâu rồi ngẩng đầu nói, “Chương gia, Chương công tử, mấy năm nay ít nhiều gì vẫn luôn có Hàm muội muội bên cạnh tiểu nữ, tuy nói phần tình cảm này không phải chỉ dùng một chữ 'tạ' là có thể nói hết, nhưng tiểu nữ vẫn thật lòng muốn nói đa tạ nhị vị!”
Thấy Trương Kỳ thật sự tiến đến uốn gối hành lễ, Chương Phong vội vàng túm Chương Thịnh đứng dậy, muốn duỗi tay đỡ lên nhưng ông lại cố kỵ nam nữ có khác, chỉ có thể nghiêng người không dám nhận lễ.

Chương Hàm vội vàng đến nâng dậy Trương Kỳ, lúc này mới nhìn phụ huynh nói: “Cha, đại ca, tỷ tỷ không có huynh đệ, nhiều năm như vậy vẫn luôn coi con trở thành muội muội ruột thịt.”
Chương Thịnh thấy Trương Kỳ bộ dáng yếu ớt gió thổi cũng bay, nhưng nắm tay Chương Hàm đứng chung một chỗ xác thực nhìn qua cảm tình thật tốt.

Huống chi trước đó Chương Hàm vẫn luôn mồm nhắc tới vị tỷ tỷ kết nghĩa này, Chương Thịnh liền nhịn không được mở miệng: “Đây thật đúng là duyên phận.

Trước nay muội cứ than vãn chỉ có huynh đệ không có tỷ muội, hiện giờ cuối cùng đã được đền bù tâm nguyện.”
“Khụ!”
Chương Phong không thể không đắng hắng thật mạnh một tiếng cắt đứt Chương Thịnh bắt đầu mở máy, chờ Chương Hàm đỡ Trương Kỳ về chỗ, ông mới nhìn thoáng qua Vương phu nhân rồi cúi người nói: “Lần này tới đây ti chức cũng có một việc muốn bẩm báo Thái phu nhân.

Đã được chuyển vào đoàn hộ vệ của Triệu Vương, ti chức và Thịnh ca nhi cầu ân điển Triệu Vương xin cho gia quyến nhập vào Bảo Định phủ.

Trước đó đã đi Quy Đức phủ đón mẫu thân và đệ đệ của Hàm nhi, đầu tháng giêng vừa rồi mới đến.”
Chương Phong thực cẩn thận lược qua vụ đoàn viên hôm Trừ tịch, thấy Thái phu nhân và Vương phu nhân quả nhiên đều rất kinh ngạc, lúc này ông mới tiếp tục nói: “Gia quyến trong đội hộ vệ của Triệu Vương hơn phân nửa đều ở Bảo Định phủ, điện hạ và Vương phi đã ân chuẩn rồi.

Cho nên ti chức muốn đón Hàm nhi cùng về Bảo Định phủ, cũng để cho ba mẫu nhi bọn họ được đoàn viên, có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Chuyện này thực sự ra ngoài dự kiến của Thái phu nhân, bà do dự một lát đột nhiên mở miệng nói: “Hàm nhi, Đại ca con khó được tới đây, con và Du nhi hãy đưa Đại ca đi gặp Tứ biểu ca tụi con, ta và Nhị cữu mẫu con còn có một chuyện muốn thương lượng với cha con.”
Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng Chương Hàm nhìn thoáng qua phụ thân, thấy ông tuy cũng có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn gật đầu ra hiệu cho mình, nàng nghĩ ngợi một chút rồi cùng Trương Kỳ đứng lên.

Còn Chương Thịnh thì có tâm lưu lại nghe một chút xem đôi bà bà tức phụ Cố gia có gì cần nói với phụ thân, nhưng cuối cùng như 'trứng chọi đá', không tình nguyện rời chỗ.

Vừa ra khỏi Vinh Hoa Đường, Chương Thịnh lập tức xịu mặt xuống, đợi qua một đạo cửa hông hướng về phía Tây, thấy mấy nha hoàn bà tử đều đi theo xa xa phía sau, hắn mới thình lình hắng giọng mở miệng hỏi: “Muội muội, nghe nói nhà Võ Ninh Hầu có đến chín huynh đệ đồng lứa, vì sao Thái phu nhân lại muốn muội dẫn ta chỉ đi gặp một mình Tứ công tử?”
Sắc mặt của hắn đột nhiên trở nên cổ quái, thậm chí mang theo vài phần địch ý: “Không phải là...”
Thấy sắc mặt Trương Kỳ lập tức trắng bệch, Chương Hàm tức giận cắt ngang lời Chương Thịnh: “Đại ca, ca nói hươu nói vượn cái gì thế? Cố gia ngoại trừ Đại biểu ca là phò mã ở ngoài phủ, người khác đều có việc riêng như đi học, tòng quân.

Trước mắt vừa lúc nghỉ phép chỉ có một mình Tứ biểu ca, hơn nữa, Tứ biểu ca đã sớm có người trong lòng!”
“Muội muội!”
Thấy Trương Kỳ túm chặt tay mình mặt mày đỏ bừng, Chương Hàm hướng về phía Chương Thịnh vừa bừng tỉnh ngộ ra: “Thế nào, chuyện này Đại ca đã minh bạch chưa?”
“Minh bạch minh bạch.”
Trương Kỳ nhìn Chương Thịnh gật đầu như gà mổ thóc, nhịn không được mặt càng đỏ lan ra tới cổ.

Lúc này, Chương Hàm lại cười tủm tỉm thấp giọng phân trần: “Tính tình Đại ca muội chính là nghĩ gì nói đấy, miệng không biết che đậy tí nào, tỷ đừng chấp nhất.

Cứ quen một thời gian liền biết, Đại ca chính là người bộc tuệch nhất, không có mắt nhìn nhất...”
Nghe được Chương Hàm gần như tả mình thành một kẻ thiếu tâm nhãn, Chương Thịnh không thể không đằng hắng thật mạnh một tiếng, sau đó dừng lại bước chân hướng về phía Trương Kỳ và Chương Hàm khom người thật sâu bái một cái rồi nói: “Được được, ta hướng nhị vị nhận lỗi được chưa? Đều là ta nói hươu nói vượn, xin nhị vị muội muội tha thứ cho ta lần này!”
Cho dù tới Cố gia có nhiều huynh đệ xuất chúng, nhưng ngoại trừ Cố Minh thì những người khác đối với Trương Kỳ đều rất xa lạ, lúc này thấy Chương Thịnh tự nhiên như thế, Trương Kỳ rốt cuộc nhịn không được bật cười, gương mặt mảnh mai giống như một đóa hoa tươi nở rộ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui