Tiểu thư khuê các là phải cửa lớn không ra cửa sau không ghé, đề cao đức tính nhã nhặn lịch sự trong trắng thùy mị.
Mặc dù triều đại chỉ vừa mới khai quốc, nhưng vì coi trọng Nho học nên bất luận là nhà quan văn hay quan võ thì hơn phân nửa đều nghiêm khắc dạy dỗ nữ nhi nhà mình như thế.
Trên đường cái có thể thấy được phần lớn là nữ tử nhà bần hàn, cho dù tiểu gia bích ngọc cũng hiếm khi đi ra bên ngoài.
Chương Hàm ngoại trừ vài lần lúc trước bất đắc dĩ phải ra cửa, rồi một lần duy nhất về nhà lôi kéo mẫu thân đệ đệ dưới sự bảo vệ của cha huynh bừa bãi đi dạo phố một hồi, mặc dù chỉ một lần đó mà suýt nữa cũng bị đăng đồ tử quấy rầy.
Cho nên với thế đạo như thế, Chương Hàm cũng biết lá thư kia gởi ra thì chỉ có thể kiên nhẫn chờ Triệu Vương Thế tử Trần Thiện Chiêu tìm cách hồi âm.
Thế mà nàng đưa bộ xiêm y giày vớ đến phủ Triệu Vương không quá hai ngày, bên kia lập tức đưa tới hai cuộn vải bông Tùng Giang, đều là màu sắc mộc mạc.
Người tới đưa đồ là Đan ma ma, hành lễ với Thái phu nhân rồi ngồi xuống xong liền cúi cúi người nhìn Chương Hàm mỉm cười.
“Thế tử nói, phía Bắc chiến sự căng thẳng nhiều năm, ngoại trừ phải vận chuyển tiền bạc và lương thực từ miền Nam đưa ra thì y phục cũng rất khan hiếm.
Chương cô nương muốn gởi đi y phục giày vớ cũng vừa lúc trong phủ muốn đóng gói đồ vật nên sẽ cùng nhau đưa đi, chỉ là hiện giờ còn phải chờ thêm mấy ngày.
Nghe nói Chương cô nương may vá rất tốt, có thể dùng hai cuộn vải bông này làm thêm mấy bộ y phục? Lão nô cũng biết đề nghị này thật sự đường đột, nhưng Thế tử nói, Vương phi mấy năm nay mỗi khi nhàn rỗi đều cùng nữ quyến trong Vương phủ dệt vải may áo, mà các gia đình quân nhân cũng làm như thế, cuối năm gom hết lại để thưởng cho các gia đình binh sĩ.
Ngay cả Thế tử đang ở kinh thành, mỗi năm bốn mùa vào thời điểm gởi đồ luôn tiện thể gởi theo y phục.
Chương cô nương nếu có thể làm một vài bộ, khi đưa đến đó trực tiếp giao cho phụ huynh cũng là tốt.”
Thái phu nhân đã sớm nghe qua Triệu Vương ở Bắc địa trị quân rất nghiêm cẩn, Vương phi thì luôn ưu đãi và an ủi đông đảo quân sĩ trong đội hộ vệ của Triệu Vương, vốn tưởng rằng vị Đan ma ma này là Triệu Vương Thế tử phái tới ban thưởng thứ gì, hiện giờ mới bừng tỉnh ngộ ra.
Bà thầm nghĩ cho dù phủ Triệu Vương đã có tiền lệ như thế, nhưng Triệu Vương Thế tử này cũng thật ngờ nghệch -- Chương Hàm còn ở kinh thành, tặng đồ về phía Bắc mà cũng phải tính cho con bé một phần.
Còn Chương Hàm sau khi sửng sốt một chút lập tức mỉm cười nói: “Nếu Vương phủ đã có tiền lệ như thế, tiểu nữ cũng nên hỗ trợ.
Dù sao ngày thường tiểu nữ cũng rảnh rỗi không có việc gì, sau một thời gian ma ma cứ việc tới lấy y phục.”
“Lão nô liền trở về bẩm báo Thế tử.” Đan ma ma mỉm cười đứng dậy nhún gối thi lễ.
Thấy Thái phu nhân sai người đưa tiền thưởng, Đan ma ma tức khắc có chút ngượng ngùng nói, “Không phải lão nô làm ra vẻ, thật sự là từ trước Vương phi giao cho lão nô chăm sóc Thế tử gia đã nói qua 'Vô công bất thụ lộc', ý tốt của Thái phu nhân lão nô xin nhận trong lòng.”
Trước đây bởi vì vụ tiệm vàng bạc Phúc Sinh mà Thái phu nhân không khỏi ra sức tìm hiểu về vị Triệu Vương Thế tử lưu tại kinh thành, biết Đan ma ma là bảo mẫu tâm phúc bên người Thế tử nên không hề cưỡng cầu.
Vừa vặn Sở mụ mụ báo rằng phòng bếp mới làm mẻ bánh táo, Thái phu nhân liền cười phân phó: “Nếu đã như vậy, ta cũng không để ngươi khó xử, bánh táo này hãy mang một hộp về từ từ ăn, cũng coi như cảm ơn ngươi đã chạy đến đây một chuyến.”
Đan ma ma cười đáp ứng.
Chờ đến khi Đan ma ma vừa đi, Thái phu nhân nhìn Chương Hàm thở dài: “Vị Triệu Vương Thế tử này...!cũng thật không biết cái gì gọi là 'Khách khí'.
Đúng lý hợp tình ném bao nhiêu chuyện may vá thế này cho con.”
“Không sao đâu ạ, con cũng nhàn rỗi.” Chương Hàm đoan trang thu hết hai cuộn vải bông Tùng Giang trên bàn rồi trầm ngâm nói, “Chỉ là vải bông Tùng Giang nghe nói quý ngang với tơ lụa, y phục này thật là hao phí xa xỉ.”
“Ai nói không phải? Nhất định là Triệu Vương Thế tử lại tái phát tính tình con mọt sách, vải Hoàng Thượng ban thưởng không may cho bản thân vài bộ đồ mới mà mặc.
Đây rõ ràng là ân điển của Thiên Tử, lại muốn con may y phục đưa đến Bảo Định phủ.”
Truyện do bà còm ở wattpad biên tập
Người khác cười Trần Thiện Chiêu ngốc, nhưng chờ đến khi Chương Hàm đem hai cuộn vải này về lại dãy phòng phía Đông, cho hết tất cả nha hoàn lui ra, tự mình cầm thước đo bắt đầu cắt vải, quả nhiên cắt xong một đoạn liền phát hiện có tờ giấy kẹp ở giữa cuộn vải, nhất thời ngây người ngẩn ngơ.
Mặc dù đã nghĩ đến Trần Thiện Chiêu có lẽ sẽ tìm mọi cách truyền lại tin tức giống nàng, nhưng xem nàng phải cẩn thận biết bao nhiêu, đâu giống ông tướng này cứ tùy tiện nhét thẳng tờ giấy vào trong cuộn vải như thế? Nghĩ đến đây, nàng cũng cảm thấy quá may mắn đã cho Phương Thảo và Bích Nhân lui ra, trước tiên nhét tờ giấy vào trong tay áo, sau đó mới hít một hơi thật sâu.
Đợi cho bình tĩnh lại một chút, trong lòng nàng mới suy nghĩ được minh bạch.
Nếu phủ Triệu Vương đưa tới gấm vóc tơ lụa thì có lẽ sẽ thu rồi cất vào hòm xiểng, có lẽ sẽ tạm thời để Thái phu nhân giữ, càng có lẽ sẽ trực tiếp đưa vào nhà kho của Cố gia.
Cũng chỉ có vải bông Tùng Giang, hơn nữa lại muốn nàng lập tức cắt may y phục để kịp đưa tới Bảo Định phủ, vì thế hai cuộn vải nhất định sẽ 'danh chính ngôn thuận' tới tay nàng, cho dù bị người thấy được thì chỉ có người bên cạnh của nàng nhìn thấy mà thôi.
Ông tướng này cứ thế mà chắc chắn nàng có thể quản được người bên cạnh không nhiều chuyện lắm miệng?
Chương Hàm trấn định thản nhiên cắt cho xong hết cuộn vải dựa theo kích cỡ, lúc này nàng mới kêu Phương Thảo và Bích Nhân tiến vào, sai hai người họ mang hết những mảnh áo đã cắt ra ngoài phơi nắng.
Chờ hai người ôm đống lớn vải vóc đi rồi, Chương Hàm mới ngồi xuống giường La Hán, lấy ra từ giấy từ trong tay áo lướt qua một lần.
Trên giấy là từng hàng chữ nhỏ xíu san sát nhau đặc kín cả trang, hóa ra là lý lịch của Đại Lý Tự Thiếu khanh Cảnh Khoan.
“Cảnh Khoan, tên tự Hoành Khoát, người Đại Đồng Sơn Tây, tiến sĩ năm Hồng Chính thứ hai, vào Hình Bộ tu nghiệp rồi lên được tới chức Đại Lý Tự Thiếu khanh, làm quan thanh chính phong nhã, giao du rộng rãi nhưng chỉ bàn luận suông về văn sử, hiếm khi đề cập tới tình hình chính trị đương thời.”
Sau vài dòng san sát như trên thì có một ít chỗ trống, kế tiếp là bốn chữ phê bình -- -- “Học đòi văn vẻ”.
Không hiểu sao khi nàng nhìn bốn chữ này lại không nhịn được mà bật cười, ngay sau đó vội thu hồi nụ cười tiếp tục xem.
Quả nhiên, nội dung kế tiếp có chút 'kinh tâm động phách'.
“Từng nạp một thiếp, là nữ nhi nhà nhũ mẫu của Đằng Xuân, tiền Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, trùng hợp bệnh chết một ngày trước khi Đằng Xuân rơi đài.
Là bạn học cùng năm với Thiếu Chiêm sự Ngô Thu của Chiêm Sự Phủ, là một trong nhóm bạn bè tri kỉ nhiều năm.
Ngô Thu cũng là tiến sĩ năm Hồng Chính thứ hai, là tộc nhân của Quý Phi đã mất, không thuộc ngũ phục.”
(Ngũ phục: năm loại tang phục cho những người cùng một họ theo mức độ thân thuộc: cha, nội, anh em họ nội, cố nội, kỵ nội.
Vì thế nếu không thuộc ngũ phục thì chỉ coi như là người trong tộc xa lắc xa lơ mà thôi)
Chương Hàm nhịn không được hít một hơi thật sâu.
Nàng vốn cảm thấy Trương Xương Ung vừa mới đến kinh thành mà lập tức có bạn cùng năm tới chơi, không khỏi tin tức quá mức linh thông.
Nhưng sau khi Triệu Vương Thế tử điều tra một cách tường tận như thế, nếu tinh tế cân nhắc những tin tức này thì không khỏi khiến nàng hồi hộp.
Lấy lại bình tĩnh, Chương Hàm phát hiện phía sau vẫn còn tiếp tục nên vội vàng lật lại xem cho hết.
Nhưng lần này xem xong, nàng lại có chút dở khóc dở cười.
“Vốn có ý dùng Triệu Phá Quân liên lạc, khổ nỗi quan tâm ắt sẽ bị loạn, nên đã ra lệnh cho hắn giám thị Trương gia.
Việc may y phục đúng là bất đắc dĩ, mong khanh bao dung.
Tuy nhiên nhờ khanh vất vả mà tướng sĩ có y phục che thân thể, là việc thiện lớn!”
[Triệu đại ca, huynh thật không nên lưu lại kinh thành! Đi theo một vị chủ nhân như vậy, bị y hố chết huynh cũng không biết!] Chương Hàm thầm nhủ.
“Muội muội!”
Chương Hàm đang ở trong bụng phỉ báng một câu, không lưu ý đột nhiên nghe trước người vang lên thanh âm.
Nàng giật bắn mình suýt nữa nhảy dựng, khi thấy rõ ràng người trước mặt là Trương Kỳ, nàng mới thở hắt ra một hơi.
Chương Hàm vỗ ngực đang muốn ngồi xuống, đột nhiên phát hiện bản thân trong lúc vô tình đã để lộ ra tờ giấy kia.
Trương Kỳ tinh mắt nhìn thấy, tức khắc tò mò hỏi: “Đây là gì thế?”
“Không có gì, chỉ là kích cỡ để đối chiếu!” Chương Hàm tiện tay đút tờ giấy vào ngực.
Thấy Trương Kỳ đầu tiên là đầy mặt hoài nghi, sau đó mở to hai mắt giống như bừng tỉnh ngộ ra, Chương Hàm tức giận mắng, “Thật không có gì ghê gớm đâu, đừng có mà suy diễn!”
Thấy Chương Hàm ngoảnh mặt đi, Trương Kỳ tức khắc cười hì hì ngồi xuống ôm cánh tay Chương Hàm, thò đầu qua chớp chớp mắt: “Ta vẫn chưa nói có chuyện gì mà! Hơn nữa ta sẽ không nói với người ngoài, muội khẩn trương như vậy làm gì?”
Thấy Chương Hàm xoay đầu lại vừa tức giận vừa buồn cười nhìn mình, Trương Kỳ bèn giơ tay lên đầu hàng: “Được được, ta không nói nữa, không nói nữa được chưa? Triệu Vương Thế tử này thật không biết săn sóc người khác, muốn muội làm y phục thì đưa đến một cuộn vải là đủ rồi, còn cố tình đưa một lúc hai cuộn.
Đây không phải cố ý không cho muội ra cửa suốt một tháng hay sao? Bằng không, để ta giúp muội cùng làm?”
Nghe Trương Kỳ nói như vậy, Chương Hàm cũng cảm thấy Trần Thiện Chiêu không có việc gì lại đưa đến hai cuộn vải xác thật rất cổ quái, nhưng trước tiên vẫn kiềm chế không lộ ra biểu cảm gì, chỉ hỏi Trương Kỳ: “Tỷ đã luyện chữ hết chưa, những thi văn đều ngâm xong rồi? Tất cả những lễ nghi trước đó ta vừa dạy tỷ đều nhớ hết? Còn sổ sách...”
“Được được, ta không hỗ trợ, không hỗ trợ nữa là được rồi chứ gì?”
Trương Kỳ bị Chương Hàm hỏi một tràng mặt mày nhăn nhó, cuối cùng không thể chống đỡ nổi ánh mắt của Chương Hàm đành phải ủ rũ cụp đuôi trở về Nam phòng luyện chữ.
Khi còn nhỏ Trương Kỳ luôn hâm mộ Trương Du và Chương Hàm có danh sư dạy dỗ, nhưng khi chính mình thật sự bị Chương Hàm nghiêm khắc huấn luyện, cô nàng lại không khỏi cảm thấy may mắn mình không trải qua chuỗi ngày không thở nổi như Chương Hàm.
Còn Chương Hàm chờ đến khi Trương Kỳ vừa đi bèn lập tức cầm lên cuộn vải kia, ngẫm nghĩ một chút rồi lại bắt đầu cắt.
Nhưng cắt đến cuối cuộn vải nàng mới nhìn thấy một tờ giấy nữa giấu bên trong.
Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền vào tiếng nói chuyện của Phương Thảo và Bích Nhân, cho dù nàng có chút tức muốn hộc máu cũng không thể không túm lấy tờ giấy giấu sau lưng.
Mãi đến khi Phương Thảo và Bích Nhân vẻ mặt đau khổ lại ôm một đống vải lớn ra ngoài, lúc này nàng mới mở tờ giấy kia ra.
“Có một chuyện khác, trước đó Huệ phi cố ý chọn cô nương làm Hàn Vương phi nhưng Hoàng Thượng không chuẩn.
Chuyện hôn sự của cô nương, ngay cả phụ mẫu cũng không nhất định có thể làm chủ, cô nương có ý gì khác hay không?”
Một câu 'có ý gì khác hay không' khiến Chương Hàm tâm loạn như ma.
Nếu thời gian lùi lại đến thời điểm nàng vừa tới kinh thành, vì sinh tồn thì tất cả những chuyện gì nên làm nàng vẫn cứ nhắm mắt nhắm mũi mà làm, mặc kệ có thể vì vậy mà khiến cho đám quyền quý để ý.
Chỉ là, hiện giờ hôn sự của bản thân lại không do chính mình nắm giữ, thậm chí ngay cả phụ mẫu cũng không thể chuyên quyền, loại mất kiểm soát như vậy thật sự không dễ chịu.
Ngay lúc này, nàng bỗng nhiên rất muốn lập tức hồi âm cho Trần Thiện Chiêu bằng một câu,“Có ý thì như thế nào?”
Nếu ta có ý, lại có thể làm được gì sao?
Cũng giống như ngài thôi Trần Thiện Chiêu à, cho dù thật sự có người trong lòng, chẳng lẽ còn có thể thoải mái hào phóng đến trước mặt Hoàng đế tổ phụ bẩm báo, tôn nhi nhìn trúng tiểu thư nhà đó, thỉnh Hoàng gia gia tứ hôn? Đây chỉ là chuyện cổ tích có trong những vở kịch mà thôi, trong hiện thực tuyệt đối không thể! .
Nàng bóp tờ giấy thần sắc u ám, đúng lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng Phương Thảo và Bích Nhân: “Ôi chao, Ninh Hương, cuối cùng ngươi đã trở lại!”
Chương Hàm lấy lại tinh thần, nhớ tới hôm trước Trương gia quả nhiên phái người tới chuyển lời cho Anh Thảo và Ninh Hương, cho nên Trương Kỳ thay hai người họ xin phép Thái phu nhân, sáng sớm hôm nay Ninh Hương trở về Trương gia.
Chương Hàm lập tức dập tắt một tia không cam lòng vừa mới nhen nhúm, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.
Ngay sau đó, Ninh Hương liền từ ngoài cửa vào phòng, chỉ thấy đôi mắt còn sưng đỏ, rõ ràng vừa mới khóc xong, tay nải trước đó mang theo lại không thấy đâu..