Vinh Khô Hoa Niên

La Sát xâm phạm Tây Bắc, nhiễu loạn an ổn nơi biên cương.

Hoàng đế tức giận, lệnh cho Đại Tướng quân Thương Liêm thống lĩnh mười lăm vạn đại quân viện trợ trú đóng ở Tây Bắc.

Huệ Thân vương Thân Văn Úy làm Giám Quân, tòng quân xuất chinh.

● ● ●

“Ngũ Hoàng đệ, đã lâu không gặp.”

Động tác dưới chân Vinh Khô dừng lại, nhẹ nhàng hoán thanh “Kiến quá Tam hoàng huynh.”

Nhìn vào cặp mắt đen vô thần của hắn, ánh mắt Thân Văn Úy chợt lóe lên, khóe miệng cong cao gợi ra một tia tiếu ý “Nghe nói ngươi thân thể vẫn chưa khỏe, hôm nay trời lạnh như thế, sao còn ra ngoài đi lại?”

Vinh Khô nhẹ cong môi dưới “Trong tẩm thất có chút buồn, ta ra ngoài hít thở không khí. . .”

“Nga?” giọng nói bỗng ngân cao, Thân Văn Úy tựa tiếu phi tiếu “Cũng phải, dạo này sợ là ngươi ở trong tẩm thất ngột ngạt đến chết đi. Lúc ta nghe nói ngươi sinh bệnh, vốn định đến viếng thăm, có điều phụ hoàng lại hạ thánh chỉ, không ân chuẩn bất cứ ai quấy rầy ngươi nghỉ ngơi.”

“Đa tạ Tam hoàng huynh đã quan tâm.” Vinh Khô nhàn nhạt nở nụ cười, rồi lại im lặng không nói nữa.

Nhĩ lực của hắn rất tốt, loáng thoáng nghe được giọng nói của thị tòng Thân Văn Úy nhắc nhở không nên ở nơi này quá lâu.

Nếu thực như lời Thân Văn Úy, mấy tháng nay Hoàng đế không ân chuẩn bất cứ kẻ nào đến thăm mình, nhưng mặt khác lại không hề hạn chế hành động của hắn.

Vinh Khô vẫn ngụ tại Dục Hoành cung. Kẻ ở bên ngoài nhìn vào, tựa hồ như hắn so với trước khi bị quyển cấm càng được sủng ái hơn. Hiện tại hắn chính là hoàng tử duy nhất trong số tất cả các hoàng tử không ai có cơ hội tiếp cận. . . hay nói đúng hơn, không ai dám tiếp cận.

“Được rồi.”


Ngữ khí Thân Văn Úy có chút âm trầm, thấp giọng quát mắng kẻ thúc giục mình, sau đó quay sang nói với Vinh Khô “Ngũ Hoàng đệ, vi huynh vài hôm nữa phải rời kinh đi Tây Bắc, các huynh đệ đêm nay đều đến quý phủ của ta tề tụ một chút, ngươi có thể nể mặt chứ?”

Vinh Khô im lặng một lúc, mới hoãn thanh trả lời “Để hoàng đệ hỏi xin ý chỉ của phụ hoàng.”

“A, ta thật là sơ sót, Ngũ hoàng đệ ngươi hiện tại đang ở tẩm cung của phụ hoàng, xuất nhập tất nhiên không thể tùy ý so với ở ngoại cung.”

Ngữ khí nói chuyện của Thân Văn Úy vẫn là có chút bất âm bất dương1. Vinh Khô nghe thấy cũng không quá để ý, chỉ bâng quơ thấp giọng trả lời lại, nhưng chung quy không nói thêm gì khác, mà chuyển người hướng sang một bên tránh đường cho đối phương có lối rời đi.

Khẽ hừ một tiếng, Thân Văn Úy đảo mắt lần nữa nhìn chủ tớ Vinh Khô rồi phất tay áo, rảo bước hướng ra ngoài Dục Hoành cung.

Lam Minh thu hồi tầm mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời có chút u ám, thở nhẹ một hơi “Hình như tuyết rơi.”

Vinh Khô cũng ngẩng đầu lên, vài hạt bông tuyết li ti nhẹ nhàng đáp lên mặt hắn, xúc cảm lành lạnh lan dần, bất giác khóe môi khẽ cong “Thảo nào hôm nay lại đặc biệt lạnh như thế.”

“Biết lạnh còn ăn mặc đơn bạc như vậy!” thanh âm bất duyệt của nam nhân đột nhiên truyền đến.

Hoàng đế nhanh chóng bước đến trước người Vinh Khô, một phen bắt lấy tay hắn, ngữ khí trở nên âm trầm “Tay lạnh như vậy, sao không biết mặc thêm y? Lam Minh!”

Ấm áp bao lấy tay khiến Vinh Khô có chút cứng ngắc, nhiệt độ cơ thể người khác quả thực khiến hắn không được tự nhiên cho lắm, muốn nhẹ nhàng né tránh lại bị người kia nắm chặt hơn.

“Tuyết rơi nhiều, trở về!”

Hoàng đế bao giờ cũng dùng ngữ khí cao cao tại thượng theo thói quen để nói ra lời quan tâm của mình. Vinh Khô khẽ nhếch môi, cảm nhận được tay mình dần dần ấm lên, cũng không nói lời nào.

● ● ●


Không quá lâu sau, thiên không tuyết bắt đầu rơi nhiều như nga mao2.

Hoàng đế nhìn về phía người đang ôm noãn lô, nhíu mày hỏi “Xuất cung?”

“A, vâng.” Vinh Khô rụt người vào mao sưởng to sù sù, qua loa ngữ khí “Tam hoàng huynh bảo đêm nay các huynh đệ đều tề tụ tại phủ thượng huynh ấy.”

“Bất quá chỉ là xuất chinh, hà tất hưng sư động chúng!” Hoàng đế lãnh thanh nói, nhìn thấy nét mặt bình đạm của Vinh Khô, mới hòa hoãn sắc mặt “Tống biệt yến kia có mấy huynh đệ của ngươi đủ rồi, tính ngươi thích tĩnh, không cần phải đến.”

Vinh Khô hờ hững nhẹ gật đầu, câu trả lời của Hoàng đế cũng không ngoài ý muốn lắm. Hắn có thể cảm giác được rõ ràng Hoàng đế không thích hắn tiếp xúc với bất kỳ kẻ nào, tuy rằng không rõ nguyên nhân, nhưng hắn cũng không bận tâm.

● ● ●

Vinh Khô khoác tuyết thanh sắc phi phong3, đặt hờ tay lên vai Lam Minh, cẩn thận bước đi trên mặt tuyết trắng xóa.

“Điện hạ, phía trước chính là ngự liễn, Hoàng thượng đã chờ sẵn.”

Gật đầu, Vinh Khô tăng nhanh cước bộ lên một chút.

Lúc đang dụng tảo thiện, cung thị vào truyền lời của Hoàng đế, bảo sau khi bãi triều, sẽ dẫn hắn xuất cung một chuyến.

“Đến Y Hiên Tây thành.”

Vinh Khô ngay lập tức hiểu ra.

Nghe nói chủ nhân Y Hiên là thần y nổi danh nơi này, cơ hồ không có thiên hạ kỳ thật nào y không thể chữa, có điều hành tung của y thần bí, hiếm có ai biết được tung tích của y.


Nhưng Hoàng đế đâu phải người tầm thường, y luôn có thủ đoạn tìm được người y muốn tìm.

Nghe thấy hô hấp khinh thiển4 trong xe, Vinh Khô dựa theo thanh âm mà “nhìn” qua, hắn biết nam nhân đang im lặng nhìn mình chằm chằm, ánh mắt nặng nề lực áp bức như vậy thật sự làm cho hắn cảm thấy trong lòng nổi lên cỗ cảm giác hơi kỳ dị.

Vô luận là xuất phát từ mục đích gì, có thể được Hoàng đế quan tâm như vậy, hắn nên hết sức kinh sợ hay là nên cảm tạ ơn đức đây?

“Đường đi hơi xa, ngươi có thể tạm thời nằm nghĩ dưỡng thần.”

Vinh Khô rũ mi, nhẹ nhàng lắc đầu “Nhi thần không cảm thấy mệt.”

Mấy ngày nay, hắn bởi vì mắt lòa mà chuyện gì cũng không thể làm được, cả ngày đều là tĩnh dưỡng.

Hoàng đế chăm chú nhìn mi nhãn Vinh Khô, dần dần trầm mặc.

Hai người không phải là kẻ thích nói chuyện, huống chi quan hệ giữa bọn họ vẫn luôn vi diệu5 mà cổ quái, càng vô pháp mà bắt chuyện với nhau. Không gian trong xe vừa nhỏ hẹp lại vừa kín bế, nhất thời nổi lên áp lực nặng nề.

“Nghe Đặng Tề nói nghươi thích đạn cầm. . .” mục quang chuyển đến, chăm chú nhìn ngón tay trắng tinh tế của Vinh Khô, Hoàng đế đạm nhiên nói “Cầm kỳ cũng là vật dưỡng tính, tầm thường vô sự, nhưng lại có thể dùng để tiêu pha nhàn hạ.”

“Phụ hoàng nói rất đúng.” Vinh Khô vẫn ôn thuận trả lời.

“Vinh Khô!” Hoàng đế có chút tức giận “Ngươi ngoại trừ những lời có lệ như thế, không thể nói khác đi một chút sao!?”

Gần bảy năm, hài tử này vẫn là một bộ dạng biểu hiện cung kính ôn thuận với y, nhưng thực tế thái độ lúc nào cũng thờ ơ hờ hững.

Vinh Khô có chút giật mình, vừa do dự vừa nghi hoặc hỏi lại “Không biết phụ hoàng hi vọng nhi thần nói cái gì?”

Hắn đối với Hoàng đế cũng không có cảm giác bất mãn hay là muốn gây hấn, chỉ là từ đó đến giờ hắn vốn như thế đã sớm thành thói quen. Người khác có bảo hắn làm việc gì đi nữa, hắn cũng không nói ra chính kiến của mình, chỉ ngoan ngoãn nghe theo không chút cãi lời.

Hoàng đế nhíu chặt mày, tức giận lúc nãy phút chốc tiêu tán, trong lòng đột nhiên dâng lên từng đợt vô lực cùng chán nản.


Mãi một lúc lâu sau, y mới mở lời lại, chuyển sang chuyện khác “Chủ nhân Y Hiên hành y thủ pháp rất cổ quái, mấy ngày này có khả năng ngươi phải chịu khổ một chút, cứ nhẫn nại nhẫn nại.”

Vinh Khô nhẹ gật đầu.

● ● ●

Lúc từ Y Hiên trở ra, phía chân trời lóe lên vài mạt tinh quang yếu ớt.

Hoàng đế ôm Vinh Khô thật chặt bước lên xe, cúi đầu nhìn thụy nhan không an ổn của người nọ, cảm thấy có chút mệt mỏi thở dài. . .

Chẳng lẽ người này, thật sự vĩnh viễn không thể nhìn thấy sao? Là Hoàng tử mà mù lòa, có khác gì so với phế nhân đâu chứ.

Thân Hoa Ngự y nắm trong tay sinh tử của cả thiên hạ, vậy mà bây giờ đối với nhãn tật của người này, không có chút biện pháp nào. . .

Độ ấm trong xe làm người ta có chút khó chịu, nhưng thân thể Vinh Khô lại lạnh lẽo hơn lúc thường. . . Lúc ở Y Hiên của thần y quỷ dị kia, hắn đã ngâm dược thang cả một buổi chiều, chỉ sợ quãng thời gian này, thân thể hắn sẽ không dễ chịu gì.

Hoàng đế nghĩ như vậy, bèn sờ lên trán cùng mặt của Vinh Khô, sau đó kéo mao sưởng của mình ra, đem người nọ kéo thật sát vào trong ngực mình, một bên chuyển chân khí, một bên dùng chính nhiệt độ cơ thể mình để làm ấm đối phương.

Trong lúc hỗn độn, Vinh Khô chỉ cảm thấy hàn lãnh thứ cốt lập tức dịu lại không ít, một luồng ấm áp thoang thoảng vây lấy toàn thân, trong lòng bỗng chốc dâng lên vài tia thỏa mãn.

_______________

1 Bất âm bất dương : không rõ là tốt hay xấu

2 Nga mao : lông ngỗng

3 Tuyết thanh sắc phi phong: áo choàng màu tím nhạt

4 Khinh thiển : khinh là nhẹ, thiển là nhạt, khinh thiển là vừa nhẹ lại vừa nhạt, tức là gần như không nghe được

5 Vi diệu : không biết chính xác là thế nào (


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận