Vinh Khô Hoa Niên

“La Sát Tất Mông phản bội, tướng sĩ Đại Hạ thiệt hại nghiêm trọng, bức hai mươi vạn quân địch lùi xa hơn trăm dặm. Giám Quốc La Sát Thác Bạt Hoàn trước trận tiền trảm sát Tát Mông, dâng thủ cấp Tát Nặc Đồ để biểu thị thành tâm. Nay bẩm phụng thánh ý, lấy hoài nhu chi tâm mà cáo chung : La Sát không mong mâu thuẫn can qua, muốn nhân dịp này mà sơ thông tình lý, nguyện lưỡng quốc kết vi hữu hảo bang lân. .”

● ● ●

Trận chiến lần này cùng La Sát, Thác Bạt Hoàn thân chinh trận tiền, trảm sát thủ cấp những kẻ phản bội. Lưỡng quân từ Kỳ Sơn Cốc cùng nhau lui về ba mươi dặm, lại lấy cáo chung mà tuyên bố chấm dứt hoàn toàn chiến sự. Nhân lần quốc nội phản loạn dẫn đến nổ ra chiến tranh này, Thác Bạt Hoàn hướng Đại Hạ Quốc bày tỏ lời xin lỗi, đồng thời bồi tống lễ vật phong hậu, biểu đạt mục đích quy hàng.

● ● ●

“Hoàng thượng, Đại Hạ quốc ta quốc phú binh cường, bọn tiểu quốc kia lòng tham không đáy, hiện tại nghị hòa, chỉ sợ trong lòng vẫn còn tâm, tuyệt đối không thể sa vào bẫy của địch nhân. . .”

Kẻ này lời chưa dứt, người kia đã ngay lập tức phản bác “Lâm đại nhân nói lời ấy là sai rồi, Đại Hạ quốc đã quốc phú binh cường, sao phải sợ bọn ngoại bang man hoang! Hiện tại Đại Hạ chấp nhận nghị hòa của La Sát, mới là thể hiện phong phạm của đại quốc.

Hoàng đế tọa trên long ỷ, nghe các đại thần biện bạc, biểu tình cao thâm mạc trắc.

“. . . Lời Tô khanh nói rất hợp ý trẫm.” đương lúc những kẻ ở dưới tranh chấp không ngừng thì Hoàng đế bỗng nhiên mở miệng “Lưu Việt nếu thành tâm quy phục, Tây Bắc biên cương bách tính của chúng ta từ nay về sau có thể an cư, có thể nói là chuyện vô cùng tốt đẹp. Nếu thật sự chúng vẫn còn tâm, Đại Hạ ta tướng sĩ dũng mãnh vô úy, việc gì phải sợ hãi!”

“Chiến sự đã chấm dứt, tuyên ý chỉ trẫm, triệu Thương Liêm, Huệ Vương ngay lập tức hồi kinh.”

Hoàng đế đã quyết định chấp nhận cầu hòa của La Sát, các đại thần cũng không dám tiếp tục tranh luận nữa. Quân thần lại tiếp tục tường tế thảo luận việc nghị hòa một phen.

“Nếu vô sự khả tấu, vậy thì bãi triệu”

“Thần có tấu. . .”

Nghe đám đại thần đều lấy chuyện Vinh Khô ngụ tại Dục Hoành cung đem ra bàn luận. Hoàng đế dần dần lãnh mặt.


Có vài cựu thần, từ nói về nhãn tật của Vinh Khô, sau cùng lại nói đến chuyện hôn sự.

“Lý Thân vương đến nay chưa hôn thú, thực không hợp với lễ chế triều đình. . .”

“Đủ rồi!” Hoàng đế đột nhiên lãnh thanh quát “Đều do lúc ấu nhân không thể chiếu cố chu toàn, Vinh Khô mới phải gánh chịu nhãn tật này, vốn đó là thất trách của trẫm. Nhãn tật bất hảo một ngày, trẫm cũng sẽ bất an một ngày. Để Vinh Khô ngụ lại tẩm cung của trẫm là để trẫm có thể sớm tối chăm sóc.”

“Hoàng thượng, việc này không hợp lễ!”

Hoàng đế kiểm sắc nhất hàn1, lạnh lùng nhìn chằm chằm kẻ vừa nói, thẳng cho đến lúc kẻ kia sợ tới mức hận không thể co rút cả thân mình lại, y mới thu hồi ánh mắt, nói thẳng “Chuyện Lý Thân vương trẫm tự hiểu rõ, các khanh không cần tiếp tục lo lắng.”

Trên đại điện một mảnh tĩnh lặng, các đại thần đều không dám lắm lời.

Hoàng đế lãnh khốc ngoan tuyệt, từ trước đến giờ đều là hỉ nộ bất hình vu sắc, dù là La Sát mấy lần nhiễu loạn biên thành cũng chưa từng có bất kỳ biến sắc nào, mà hiện giờ, phàm là kẻ nào đề cập đến chuyện của Lý Thân vương, tất sẽ phải hứng chịu hết thảy nộ hỏa.

Long hữu nghịch lân, xúc chi tất nộ.2

Hiện tại, nghịch lân của Hoàng đế, chính là Lý Thân vương.

● ● ●

“Bức họa triêu dương này thật là có khí thế!”

Vinh Khô vô thanh loan thần, chậm rãi thu hồi bút hào, cẩn thận đưa sang đặt lên tay Đặng Tề đang đứng bên trái, rồi mới mở miệng “Lam Minh cả ngươi cũng trêu ta.”

Lam Minh nghiêm túc trả lời “Điện hạ, nô tài nào dám trêu người! Không tin, người thử hỏi Đặng Tề, xem bức họa này có phải là họa rất có khí thế hay không?”


Vinh Khô cười cười, vừa định mở miệng nói, liền phát hiện ngoài cửa có người đang đến gần.

Lúc này mà đến chỉ có Hoàng đế. Một năm qua, hắn đã phần nào quen thuộc.

Vinh Khô xoay người nhìn ra cửa, Đặng Tề cùng Lam Minh ngay lập tức phản ứng, vội vàng ra ngoài cửa nghênh đón.

● ● ●

“Hôm nay sao rồi?”

Hoàng đế đi đến trước thư trác, đảo mắt nhìn triêu dương kim quang bàng bạc trên bức họa, mày khẽ động. Một năm qua luyện tập, họa của Vinh Khô so với những hoàng tử khác cũng không thua kém là bao. . . có điều, con người này vô luận là họa cái gì, tựa hồ như cũng đều lộ ra một cỗ khí hiu quạnh cô tịch.

Phẩm họa tiên thần vận, thần vận khán bản tâm.3

Hoàng đế chuyển mắt nhìn lại thanh niên thần tình đạp nhiên, trong lòng chợt dâng lên một tia buồn bực.

Thời gian một năm, ít nhiều cũng có thể thay đổi một vài thứ.

Với Vinh Khô, đó là có thể tự nhiên hơn một chút mà cùng Hoàng đế nói một hai câu.

“Hôm nay cùng hôm qua cũng không có gì khác biệt.” Hắn đạm mạc hồi đáp.

Hoàng đế nhẹ mím môi, lẳng lặng nhìn Vinh Khô một lúc, chờ đến lúc hoàn toàn áp chế cảm xúc đang dâng lên trong nội tâm rồi mới chậm rãi nói “Đi thôi.”


Vinh Khô nhẹ nhàng gật đầu, lúc đối phương nắm lấy tay hắn thì vẫn có chút cứng ngắc, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại vẻ tự nhiên mà nối bước theo đối phương ra khỏi thư phòng.

Lúc phương pháp trị liệu của chủ nhân Y Hiên dụng với hắn không có kết quả, Hoàng đế không biết từ nơi nào tìm ra bản bí ịch võ công cùng nội tâm tâm pháp, cùng với những thứ lúc trước hắn đã luyện nhất mạch tương thừa4, hơn nữa bộ công pháp này càng thích hợp với người thân thể có tàn khuyết như hắn tập luyện.

Nếu có gặp nguy cấp, hắn có thể tự bảo vệ mình, hơn nữa có thể khiến kẻ tấn công không kịp phòng bị.

Vinh Khô cúi thấp đầu, cảm giác được trên mu bàn tay có một luồng ấm áp đang khuếch tán từng chút một. Hơn nửa năm nay, mỗi lần đi luyện công, Hoàng đế nhất định sẽ nắm tay mà dẫn đường cho hắn như vậy.

Hắn tất nhiên cảm thấy kỳ quái, nhưng trong đó có chứa thâm ý, bất tất phải truy cứu.

“Đang suy nghĩ cái gì?”

Vinh Khô hồi thần, thấp giọng nói “Nhi thần đang nhớ lại chiêu thức vô hình hữu ý5 ngày hôm qua luyện tập.”

“Ân?”

“Luyện không được cảm giác như trong bí tịch ghi lại.”

Hoàng đế khoanh tay đứng dưới tàn cây, ánh mắt ám trầm nhìn Vinh Khô đang tập công pháp giữa tràng địa trống trải.

Người kia, thân khinh tự yến, kiểu như du long. Y mệ tuyết thanh sắc phiêu phi phiên chuyển5. . một bộ chủy pháp hoàn mỹ đến không có điểm nào có thể chê. . .

Hoàng đế bát giác nắm chặt tay thành quyền.

Người này, vốn dĩ là một kẻ thông tuệ lại thấu triệt, nhưng vì cái gì lại biến thành bộ dáng như hiện tại chứ? Không chỉ hai mắt mù lòa, cả tâm như cũng không còn. Càng ở cạnh người này lâu bao nhiêu, đau đớn trong lòng lại càng tăng thêm bấy nhiêu.

Vinh Khô ngừng lại thở dốc, cước hạ có chút bất ổn, cũng may sau lưng đúng có người kịp lúc đỡ hắn.

“Đa tạ phụ hoàng.” thể lực mới vừa hao tốn khá nhiều, hơi thở của hắn có chút bất ổn.


“Bộ chủy pháp này phòng thân ám tập thích hợp nhất” Hoàng đế mặc kệ động tác giãy ra của Vinh Khô, dứt khoát trói hắn vào trong ngực, nói “Chiêu thức của ngươi rất hoàn mỹ, nhưng lực đạo cảnh tay vẫn không đủ.”

Vinh Khô nghe vậy nói “Cho nên trên thư có viết vô hình hữu ý, nhi thần thế nào cũng vô pháp hiểu rõ.”

Hoàng đế buông tay ra, bước lại cầm cổ tay Vinh Khô, dìu hắn bắt đầu luyện lại chiêu thức kia, thi thoảng lại chỉ điểm một chút. Không đến một khắc chung, Vinh Khô đã dần dần nắm được bí quyết.

Nghe gió thổi bên tay, có phần lãnh ý. Vinh Khô luyện tập thêm hai khắc chung nữa, “nhìn” sang hướng Hoàng đế đứng gần đó “Sắc trời cũng không còn sớm, phụ hoàng chính sự quan trọng hơn, nên trở về trước. Nhi thần tự mình luyện tập cũng được rồi.”

Hoàng đế không thích hắn mở miệng là đầy lời khiêm cung nên Vinh Khô cũng tuân theo ý nguyện đối phương, lúc nói chuyện thì tùy ý hết mức có thể.

“Không cần.” Hoàng đế trầm thanh trả lời “Trẫm chờ ngươi luyện xong rồi cùng nhau trở về.”

Vinh Khô im lặng một lúc liền nhẹ nhàng mà ứng thanh, cũng không băn khoăn Hoàng đế nữa mà nghiêm túc bắt đầu tiếp tục luyện chủy pháp.

Hoàng đế muốn làm cái gì, không ai có quyền phản đối hoặc ngăn cản.

_______________

1 Kiểm sắc nhất hàn : sắc mặt chợt lạnh

2 Long hữu nghịch lân, xúc chi tất nộ : Rồng có vảy ngược, bị nảy lên ắt sẽ nổi giận

3 Phẩm họa tiên thần vận, thần vận khán bản tâm: xem họa trước là thần thái (của tranh), từ thần thái của tranh mới xem ra được tâm (lòng).

4 Nhất mạch tương thừa : cùng một mạch có thể hỗ trợ lẫn nhau

5 Vô hình hữu ý : không có hình dạng nhưng có ý, ai không hiểu thỉnh đi coi kiếm hiệp văn~~

6 Thân khinh tự yến, kiểu như du long. Y mệ tuyết thanh sắc phiêu phi phiên chuyển : Thân nhẹ như chim yến, thẳng như du long (rồng phi), tay áo màu tím sạt tung bay lay động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận