Vinh Khô Hoa Niên

Lưu Việt đầu thành, Quốc Chủ thân phó đế đô Đại Hạ, huề lễ vô số , tùy tùng trăm ngàn, cùng quân đội Huệ Thân Vương một đường trở lại kinh thành.

Hoàng đế đại hỉ, mở yến thỉnh Thác Bạt Hoàn tại Trữ Hòa Điện, trọng thần trong triều cùng các vị Hoàng tử không được phép vắng mặt.

● ● ●

“Đại Hạ bệ hạ, nay hai quốc kết vi hữu minh, bản vương vui sướng vô cùng, xem như thay mặt cho thành ý Lưu Việt, ngã quốc đặc biệt tặng cho quý quốc bách thất tuấn mã, thiên kim hương liệu cùng vô số thổ sản đại mạc.”

Thác Bạt Hoàn nâng tửu thương, hướng Hoàng đế kính một chung, dùng ngữ Đại Hạ không lưu loát lắm nói “Lịch triều minh ước hảo, quý tại hòa thân. . .” (1)

Hoàng đế vẫn duy trì mỉm cười, nghe đến việc hòa thân, nhãn thần thoáng dừng lại, lơ đãng phóng tầm nhìn qua Vinh Khô đang ngồi ở thủ tịch gian bên phải.

“Từ trước đã nghe Đại Hạ Lý Thân Vương khí độ bất phàm, tính đức vô song, nay bản vương mới được gặp, Lý Thân Vương quả thật là dáng vẻ đường đường, phong lưu anh tuấn.” Thác Bạt Hoàn cong một mạt cười, ánh mắt đột nhiên chuyển hướng sang Vinh Khô đang ngồi im lặng ở chỗ dành cho Hoàng tử “Bản vương vừa gặp đã cảm thấy yêu thích, nên nảy lên ý liên nhân. Biểu muội của bản vương là trưởng nữ bộ tộc Nhã Đồ, Nhã Tĩnh Lam, nàng là đệ nhất minh châu trong mười một bộ tộc đại mạc, trường ca thiện vũ, mạo mỹ đức hinh, nếu như có thể cùng Lý Thân Vương kết vi thân hảo, quả thật là lang tài nữ mạo.” (2)

Hoàng đế thần tình khẽ biến, âm thầm thi lực lên ngón tay mạnh mẽ xiết chặt tửu thương, tự như hận không thể đem tửu thượng làm từ đồng chất này bóp nát ra, ngoài miệng vẫn là vân đạm phong khinh “Hai nước hòa thân, đích thực là mỹ sự. Nhã Đồ công chúa tài mạo vô song, chỉ tiếc Vinh Khô nhãn tật hiện tại vẫn chưa hảo chuyển(3), chỉ sợ sẽ ủy khuất công chúa.”

Thác Bạt Hoàn khẽ nhíu mày, ý cười càng sâu “Ý bệ hạ là cự tuyệt thân sự này?”

“Mỹ ý của Quốc Chủ, Đại Hạ Quốc tất không thể cự tuyệt.” Hoàng đế lãnh đạm nói “Trên dưới Đại Hạ ta, dũng sĩ trí giả có thể nói là không thiếu, Nhã Đồ công chúa có thể tẫn khả(4) mà lựa chọn, nếu công chúa cảm thấy coi trọng kẻ nào, trẫm tự nhiên sẽ chấp thuận việc hòa thân.”

Hoàng đế hai nước kẻ đáp người thưa, cùng trò chuyện một phen. Các đại thần ở bên dưới lẳng lặng chú tâm nghe hai người nói chuyện, ánh mắt thỉnh thoảng lại trộm dò xét Vinh Khô, mà người nọ chỉ khẽ rũ mi, không thể nhìn ra được dao động hay tâm tư.

● ● ●

Diên tịch(5) rồi cũng tàn.

Vinh Khô chậm rãi bước trên đình viện, nhẹ nhàng thở một hơi, vãn phong thanh lương lướt quá thổi vào nóng bức trong tâm, khiến người ta thoải mái không ít. Không khí diên tịch lúc nãy thật sự là có chút áp lực.


“Ngũ ca ca!”

Vinh Khô dừng bước, có phần kinh ngạc. Vị Thất Hoàng tử, hiện tại là Trang Quận vương này, đã rất lâu rồi chưa từng gọi hắn như vậy.

Hắn mỉm cười “Thất Hoàng đệ.”

Thân Văn Nghĩa kéo lấy tay Vinh Khô “Ngũ ca ca đi đâu vậy? Đây đâu phải đường về Dục Hoành cung?”

Vinh Khô nhẹ nhàng rút tay ra, trả lời “Ta đi tây bắc thảo uyển nhìn một chút.”

“Nga.” Thân Văn Nghĩa nhất thời dậy lên hưng trí “Ta đã nghe chuyện Ngũ ca ca theo chủ nhân Y Hiên học tập y thuật, đệ đệ đây rất bội phục. A!” y khinh hô một tiếng “Chút nữa đã quên, Tam ca đã nhờ ta chuyển tặng cho ngươi mấy vị thảo dược hiếm thấy của sa mạc. . . Đây là lễ vật đặc biệt Quốc Chủ Lưu Việt dâng tặng cho ngươi.”

Thân Văn Nghĩa trước giờ vốn giao hảo với Thân Văn Úy, Vinh Khô trong lòng hiểu rõ.

Nhưng, hắn không hiểu được sở tác sở vi(6) của Thác Bạt Hoàng kia là có ý gì?

“Ngũ ca ca.” Thân Văn Nghĩa cười hì hì nói “Ngươi lúc nào cũng ở trong cung buồn chết a. Đi, hôm nay đệ đệ mang ngươi ra ngoài vui chơi một phen.”

Vinh Khô nghiêng người, nói “Thất Hoàng đệ, chớ hồ nháo.”

Thân Văn Nghĩa cứ bất y bất nhiêu, bất cố lễ tiết(7) mà liên tục lôi kéo, túm lấy Vinh Khô đi ra “Ngũ ca ca an tâm, ta đã dặn dò thị vệ Dục Hoành cung rồi, nói ngươi hôm nay đến quý phủ của ta chơi một lúc, nhất định sẽ hồi cung trước tiêu cấm(8) . Hơn nữa, phủ đệ ca ca ngươi đã bỏ trống hơn một năm, vừa lúc cũng nên trở về thăm một phen. . .”

Trang Quận vương tùy hứng làm xằng, trong cung trên dưới đều là vô kế khả thi. Hoang đế cũng đàng mặc kệ không quan tâm.

Vinh Khô tránh tránh hai lượt, nhưng cũng không cách nào thoát khỏi y.

Hắn hiểu rõ, lôi kéo hắn xuất cung, e là không phải chủ ý của Thân Văn Nghĩa.


● ● ●

“Vương gia, chúng ta lại gặp mặt.”

Vinh Khô thoáng cả kinh, vị Thác Bạt Hoàng này sao lại xuất hiện tại hậu viện vương phủ trước đây của Lý Thân Vương?

Hắn thầm dò xét chung quanh, khí tức của vài tên thị vệ lúc nãy vẫn âm thầm đi theo mình hốt nhiên đã tiêu thất. Bởi vì vội vàng bị lôi kéo xuất cung, bọn Lam Minh cũng không cùng theo đến đây. Hiện tại Thân Văn Nghĩa cũng đang chờ trong xe ngựa ở ngoại phủ.

“Đang tìm cái gì?”

Vinh Khô cứng người, người đứng sau lưng đang kề sát vài tai hắn mà nhẹ nhàng thổi khí. Không biết kẻ này rốt cuộc là muốn làm cái gì. . .

Hắn nhanh chóng thả lỏng thân thể, bước về trước hai bước rồi xoay người “Quốc Chủ đến đây, chỉ sợ là không hợp với lễ tiết cho lắm? Nếu để cho người có tâm nhìn thấy được, e là sẽ lại truyền ra những lời đồn không tốt đối với quan hệ hai nước?”

Lại nghe đối phương hạ giọng cười thành tiếng “Sẽ như vậy sao? Nhưng bản vương chỉ là muốn cùng ngươi gặp mặt a!”

“Không biết Quốc Chủ muốn gặp Vinh Khô là vì việc gì?” Vinh Khô thản nhiên hỏi lại.

Thác Bạt Hoàng nhìn chằm chằm vào nhãn đồng đen thẳm sâu hút của Vinh Khô khẽ cong khóe môi, mắt nhìn đến trì đường sau lưng đối phương, lại từng bước tiến lên sát đến Vinh Khô, khẽ kéo một sợi tóc rối vươn lại trên người đối phương “Từ biệt vài năm, ngươi chẳng lẽ đã quên bản vương?”

Vinh Khô chớp đôi mắt vô thần “Vinh Khô trước đây chưa từng kiến quá Quốc Chủ. . . Chỉ sợ là ngài nhận lầm người.” dứt lời, lại chuyển sang chuyện khác “Quốc Chủ thứ lỗi, Ngũ Hoàng đệ của ta vẫn đang chờ ở ngoài phủ, hiện thời gian cũng không còn sớm. . .”

Thác Bạt Hoàn ngắt lời của hắn, thủ bối(9) ái muội áp lên gương mặt Vinh Khô “Trên thủ bối của bản vương vẫn còn vết sẹo bị phật châu của ngươi đánh trúng lưu lại.”

Vinh Khô lộ ra vẻ mặt mờ mịt “Vinh Khô không hiểu ý của Quốc Chủ.”


“Thân Vinh Khô.” Thác Bạt Hoàng đột nhiên cười to “Ngươi quả thật là có ý tứ, bản vương cảm thấy có hứng thú với ngươi. Thế nào? Có muốn cùng bản vương đến đại mạc?”

Vinh Khô xoay đầu, cười cười “Vinh Khô là một kẻ mù lòa, sao có khả năng đi xa như vậy!”

“Chỉ cần ngươi nguyện ý. . .” Thác Bạt Hoàn nâng cằm Vinh Khô, ngữ khí cuồng vọng “Bản vương chắc chắn tìm khắp lương y, chữa khỏi nhãn tật cho ngươi.”

“Đa tạ hảo ý của Quốc Chủ” Vinh Khô né tránh đối phương, cước hạ nhất chuyển, thân hình liền đảo vị, dừng lại ở sau lưng đối phương “Vinh Khô không kham nổi hậu ái như vậy.”

Thác Bạt Hoàn xoay người lại, ánh mắt nhất thời trầm xuống.

● ● ●

Ngay lúc đó, trong đình viện một trận hỗn laojn, có người hô to “Bắt thích khách.”

Đến khi bọn thị vệ môn hộ Vinh Khô lùi vệ nơi an toàn, hắn hỏi người bên cạnh “Thích khách ở đâu!?”

“Hồi bẩm điện hạ, bên Đinh Tam đã truy theo.”

Những người bên cạnh đều không có gì dị thường, Thác Bạt Hoàn rõ ràng đã ly khai nhân lúc hỗn loạn.

Vinh Khô lẳng lặng theo sát thị vệ ra khỏi vương phủ, liền nghe thấy thanh âm kinh hách của Thân Văn Nghĩa, nhưng vẫn im lặng không mở miệng.

Suy nghĩ của Thác Bạt Hoàn, hắn không hiểu. Thân Văn Nghĩa dẫn hắn đến đây, tất cũng không phải là trùng hợp. Nhưng mà, thị vệ Hoàng đế phái đi theo hắn lại tựa như không phát giác được gì.

“Ngũ ca ca, ngươi có bị thương không?” trong xe ngựa, Thân Văn Nghĩa nói liên miên bất tận “Lúc nãy ta nói rồi, ngươi lại cứ khăng khăng đòi đi vào một mình, thấy không, thiếu chút nữa đã gặp phải chuyện không may rồi.” hắn ai thán một hơi “Sau khi hồi cung, phụ hoàng nhất định không tha cho ta.”

Vinh Khô nghe xong, mỉm cười yếu ớt “Vậy đưa ta hồi cung đi.”

“Không được.” Thân Văn Nghĩa quả quyết từ chối đề nghị của hắn, rồi lại cười cười “Ca ca khó có dịp xuất cung, sao cũng phải đến quý phủ của ta nhìn một cái, hai năm nay huynh đệ chúng ta hiếm khi gặp mặt, cảm tình cũng muốn nhạt dần.”


Vinh Khô cũng không khăng khăng nữa, dựa vào vách xe, nghỉ ngơi một chút.

“Bệnh cũ của Ngũ ca ca nhiều lắm sao?” Thân Văn Nghĩa ở cạnh bên vẫn cứ liên tục, không muốn im lặng “Cả năm nay thần y của Y Hiên thi thoảng lại nhập cung xem bệnh cho ngươi, vậy mà nhãn tật của ngươi sao lại không có chút hảo chuyển nào, ngược lại theo học cái gì mà y thuật?”

Vinh Khô nhắm hai mắt, không trả lời.

Một đạo thánh chỉ của Hoàng đế, chủ nhân Y Hiên tuy là một thân không hề tình nguyện, cũng không thể không khuất phục, chuyên môn lưu lại trong kinh thành điều dưỡng thân thể cho Vinh Khô.

Y Thuật của thần y suy cho cùng quả thật cao siêu phi phàm, nhãn tật của Vinh Khô tuy là không thể chữa khỏi, nhưng bệnh đau đầu thì lại có hảo chuyển.

Những nghĩ bản thân cũng không có gì làm, Vinh Khô liền dứt khoát theo thần y học một chút y lý tri thức, bình thường thỉnh thoảng sẽ đến uyển thảo biện để nhận biết khí vị của vài loại thảo dược.

_______________

1 Lịch triều minh ước hảo, quý tại hòa thân : những triều đại từ trước đến nay minh ước (ước định hòa bình, hiệp ước đồng minh), hòa thân là quý nhất (chính xác hơn là chắc ăn nhất)

2 Đệ nhất minh châu / trường ca thiện vũ / mạo mỹ đức hinh/ lang tài nữ mạo : đệ nhất minh châu là chỉ minh châu xinh đẹp nhất, mà châu ngọc thường là dùng để biểu thị cho con gái ngày xưa / trường ca thiện vũ = hát hay múa giỏi / mạo mỹ đức hinh = xinh đẹp nết na / lang tài nữ mạo = trai tài gái sắc

3 Hảo chuyển: có chuyển biến tốt đẹp, tại nghĩa dài quá nên phải để nguyên từ gốc

4 Khả tẫn : thoải mái tận lực, câu này là Ngự ca kêu công chúa cứ tự nhiên mà lựa, ai cũng được trừ Vinh Khô :)

5 Diên tịch : Gọi chung những hoạt động yến ẩm, khi tổ chức thì thức ăn được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn được đặt thành hàng dài trên bàn. Ngày xưa gọi là tửu tịch, sau mới gọi là diên tịch (theo baike). Từ này hình như là chỉ những tiệc rất lớn, chiêu đãi khách quý thì phải. Vì thường thấy là dùng yến ~

6 Sở tác sở vi : hành động cử chỉ – nghĩa chung là chỉ một hay nhiều việc làm gì đó.

7 Bất y bất nhiêu, bất cố lễ tiết : không thuận không theo, mặc kệ lễ tiết

8 Tiêu cấm : thời điểm cấm đi lại vào ban đêm

9 Thủ bối : mu bàn tay (= =|| dành cho ai không hiểu : ở chương 15, Vinh Khô có gặp 3 kẻ lạ mặt trong rừng lúc bị lạc khi đi săn, lúc đó Vinh Khô phải dùng phật châu tấn công mấy kẻ truy sát mình để có thể chạy thoát, bạn Hoàn này là 1 trong số 2 kẻ tấn công Vinh Khô)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận