Vinh Khô Hoa Niên

Trận chiến này đến nhanh, đi càng nhanh hơn.

Hoàng đế tự mình dẫn theo mười vạn tướng sĩ, cùng đại quân Thác Bạt Hoàn giao chiến tại Đăng Khấu Sơn. Sau đó, La Sát quân bị bức phải rút lui khỏi hai tòa thành trấn đã chiếm lĩnh được lúc trước.

Giữa tháng hai, Đại Hạ quốc thu hồi lại đất đã mất, hai đạo quân tại Hắc Phong Khẩu tiếp tục hình thành thế giằng co.

• • •

“Cứ như vậy đi.” Hoàng đế tọa tại chủ vị, nghe xong lời của vài vị tướng quân, có chút lơ đễnh nói “Lưu Việt điều kiện khắc nghiệt, đất đai quá cằn cỗi, Đại Hạ ta bất tất phảo lao dân thương tài vì cương thổ như thế, nhưng bọn chúng liên tiếp xâm nhiễu quốc gia ta, quấy nhiễu làm dân sinh bất ổn, lần này tuyệt đối không thể tiếp tục dung túng.”

“Hoàng thượng yên tâm, lần này nếu không đánh tan quân Thác Bạt Hoàn, quyết không ngừng lại.”

Hoàng đế thản nhiên ‘ân’ một tiếng, sau đó đứng dậy ly khai doanh trướng.

“Vinh Khô hôm nay có động thái gì không?” Hoàng đế bước đến trước ngự trướng, thấp giọng hỏi ám vệ của Vinh Khô.

“Hồi bẩm Hoàng thượng,” Đinh Nhất nét mặt khó xử nói “Điện hạ vẫn chỉ nằm trên sàng thượng, không hề dậy, tảo thiện đến hiện tại vẫn chưa dùng. Thuộc hạ đã hết lời khuyên, nhưng ngài ấy không hồi ứng.”

Hoàng đế lạnh mặt, nhìn chằm chằm ngự trướng một lúc, mới nói “Cho người đưa nhiệt chúc đến.”

Vén trướng mạc lên, Hoàng đế liếc mắt một cái liền nhìn thấy người nọ đang mệt mỏi nằm ở kia—— từ sau khi được cứu trở về, Vinh Khô vẫn luôn trong bộ dáng này, nằm bất động một chỗ, không nói chuyện, không khóc cũng không cười, thậm chí chẳng ăn gì.

Nhẹ bước đến sàng biên, Hoàng đế ánh mắt phức tạp nhìn gò má gầy yếu của người nọ.


Y chưa từng nghĩ đến, cái chết của Phó hòa Cẩn lại mang đến kích đến đối phương lớn như thế.

Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoàng đế thoáng trầm xuống, một phen xốc chăn lên, thanh âm lạnh lùng, nói “Đứng lên!”

Vinh Khô nhắm mắt, tựa như không nghe thấy.

Hoàng đế nhăn chặt mày, nhìn bộ dáng vô tri vô giác của người nọ, trong lòng nhất thời sinh tức giận tột độ. Khon lưng, y mạnh mẽ lôi người nọ dậy, thấp giọng trách mắng “Vinh Khô, thanh tỉnh cho trẫm! Ngươi nhìn ngươi đi, hiện tại thành bộ dáng gì!”

Đáp lại y, người nọ vẫn trầm mặc bất biến.

Hoàng đế đột nhiên vô lực, chỉ có thể sy sụp ngồi xuống cạnh Vinh Khô, nhẹ nhàng ôm người nọ vào lòng, từng lời từng lời nỉ non bên tai hắn “Tỉnh lại, Vinh Khô, người còn có ta a. . .”

“Nếu như khó chịu, khóc một hồi cũng tốt, không thì đến trước mộ Phó Hòa Cẩn nhìn một lần. Ngươi là Lý Thân Vương Đại Hạ quốc, có lý nào cứ uất ức trốn tránh ở đây như vậy? Nếu thật sự cảm thấy áy náy, ngày mai theo trẫm ra sa trường, tự tay chém giết La Sát quân kia.”

Không biết đã nói bao nhiêu lời, người trong lòng thủy chung vẫn vô động vu trung, nếu không cảm nhận được hô hấp nhè nhẹ kia, Hoàng đế đã nghĩ người nọ căn bản chỉ còn lại thể xác, linh hồn đã sớm rời khỏi thể xác.

“Vì cái gì chứ?” Hoàng đế kềm chế thanh âm, lộ ra một mạt chua xót cùng tuyệt vọng, y hung hăng kềm chặt hai má của Vinh Khô “Hắn, thật sự đối với ngươi trọng yếu đến như vậy sao?”

“Nhưng là, hắn cứu ngươi, là vì muốn ngươi hảo hảo sống sót, hiện tại ngươi lại bày ra bộ dáng này, tức là cô phụ tâm ý của hắn!”

Hoàng đế thì thào nói, không phát hiện, đôi mắt nhắm chặt của Vinh Khô, đột nhiên hé mở.


“Vinh Khô, mau tỉnh lại đi, ngươi còn có ta, phụ hoàng sẽ ở cạnh ngươi. Ngươi không phải muốn nhìn phong quang đại mạc sao? Hiện tại ánh mắt của ngươi đã hảo rồi, chúng ta đang ở trên đại mạc, ngươi mở mắt ra nhìn. . .”

Lời nói đột nhiên im bặt, Hoàng đế vội vàng khẽ đẩy hắn ra, kinh hỉ nhìn mặt người trong lòng. Lúc nãy đang nói, y đột nhiên cảm giác được người nọ, rất khẽ khàng ôm lấy thắt lưng hắn.

“Phụ hoàng.” Vinh Khô mở mắt, ánh mắt đờ đãn, thanh âm lộ ra vài phần quỷ dị cùng mờ mịt “Ta sẽ mang đến điềm xấu cho người.”

• • •

Kiếp này, Phó Hòa Cẩn vì hắn mà chết.

Kiếp trước, viện trưởng vì hắn mà chôn thân dưới bánh xe.

Đoạn ác mộng này bắt đầu, vốn chỉ là tiếp nối với đoạn ác một trước.

Chỉ là ký ức năm đó quá mức thống khổ, hắn đã chọn cách trốn tránh mà quên đi hết thảy, chỉ nhớ một điều, nữ nhân kia, người đã cho hắn ấm áp, bảo hắn phải thật sự sống cho tốt.

Thế nên, kiếp trước dù cho là lúc tuyệt vọng đi nữa, hắn cũng không nghĩ đến chuyện tự tuyệt, két một thân ốm đau, kiên trì mà sống đến lúc cuối cùng.

Hắn bỗng chợt nhớ, lúc đó hắn dù là bị đưa đến viện phúc lợi, vẫn tật cũ mà gây chuyện không ngừng, ẩu đả đánh nhau, khiến mọi người đều căm ghét đến nghiến răng nghiến lợi. Về sau bị vướng vào một vụ án mạng trên đường, tuy rằng đến cuối cùng chứng minh là trong sạch, nhưng tất cả mọi người đều coi hắn như bệnh khuẩn mà tránh né.


Hiện tại, xem ra hắn so với bệnh khuẩn còn đáng sợ hơn, đến nỗi, những người thân cận hắn đều rơi vào kết cục thê thảm.

Ánh mắt Hoàng đế trầm xuống, cúi đầu hung hăng cắn lấy phiến môi Vinh Khô, ngăn chặn lại lời nói tự rủa bản thân của hắn.

“Trẫm nói rồi, bất luận là kẻ nào, bất luận là thứ gì cũng không thể ngăn cản trẫm.” y vừa cắn môi Vinh Khô, vừa hàm hồ nói “Trẫm chính là muốn giữ ngươi ở bên cạnh, cả đời không buông, đừng nói là điềm xấu, dù cho là thần linh trên trời ngăn trở, trẫm cũng sẽ không nhượng bước.”

Nghe lời nói kiên định bên tai, đáy mắt Vinh Khô dần lộ ra một mạt mê mang, một tia yếu ớt.

• • •

Mười bảy tháng hai, Đại Hạ quốc tại Hắc Phong Khẩu đại bại La Sát quân.

Nội bộ La Sát quân phân liệt, Thác Bạt Hoàn bị giết tại doanh trướng của mình, từ lúc đó La Sát quân như nhất bàn tán sa, tàn binh cựu bộ chỉ có thể không ngừng lùi sâu vào đại mạc.

Sau đó, Hoàng đế dẫn theo mười vạn tinh binh theo mình xuất chinh rút khỏi biên thành, đem nhiệm vụ truy kích La Sát quân giao thác cho tướng sĩ Tây Bắc.

“Hoàng thượng. . .” một kẻ chợt hiện ra trước mặt Hoàng đế nhỏ giọng hô, trình ra một mật thư “Đây là mật thư Lệ Thân vương phái người truyền đến.”

Ngón tay mơn trớn phật châu trên cổ tay, Hoàng đế không tiếp nhận mật thư, chỉ đạm thanh hỏi “Chuyện trong kinh, đều xử lý sạch sẽ?”

“Toàn bộ loạn đảng đều đã bị bắt, ngoại trừ Huệ Thân vương cùng Trang thân vương vẫn còn chờ ý chỉ của Hoàng thượng, tất thảy những kẻ còn lại đều đã xử trảm!”

Hoàng đế nhíu mày, “Nói với Thân Văn Bân, hai tên nghiệt súc kia hắn cứ trực tiếp xử lý, mau chấm dứt chuyện này, đừng phiền trẫm nữa!”

• • •


Nhìn đại quân trùng trùng xa dần, Vinh Khô có hơi khó hiểu quay đầu lại nhìn nam nhân.

Đầu ngón tay vuốt lên mi nhãn Vinh Khô, Hoàng đế cười khẽ “Từ nơi này đến kinh thành kỵ mã cùng lắm là mất ngửa ngày, sắc gió hôm nay không tệ, trẫm cùng ngươi lén nhàn nhã dạo chơi nửa ngày.”

Vinh Khô khẽ nhếch môi, ngoan ngoãn tựa vào ngực Hoàng đế.

Hoàng đế tuy không nói, nhưng hắn rất rõ ràng, khoảng thời gian này trong kinh suýt nữa đã có biến trở lớn, lý ra người này hẳn là có rất nhiều sự tình phải gấp rút xử lý!

Chỉ là, sau khi từ Tây Bắc trở về, hắn càng trở nên lười nhác. Tuy không giống như lúc trước sa sút tinh thần, nhưng trong tâm lúc nào cũng là khoảng không mờ mịt.

Hắn biết Hoàng đế lo lắng cho mình, nhưng. . .thật sự hắn không thể vực dậy tinh thần để mà ứng phó mọi thứ.

Hoàng đế bảo hắn ăn, hắn không cự thực. Hoàng đế nói hắn nên ra ngoài đi một chút, hắn liền đi cho khuây khỏa.

Cúi đầu nhìn người nọ an tĩnh trong lòng, Hoàng đế khom xuốn hôn lên trán hắn, thán tức “Vinh Khô. . .”

“Ân?” Vinh Khô hàm hồ ứng thanh.

“Hồi kinh nghỉ ngơi vài ngày, ngươi trở lại Trọng Hoa thành đi!” Hoàng đế một tay ôm lấy thân hình gầy yếu của thanh niên, một tay ghì lấy dây cương, con ngựa bắt đầu chậm rãi bước đi thong thả “Quỷ y vẫn còn ở đó, để hắn xem mắt ngươi một chút.”

Vinh Khô nghe xong, trầm mặc một chút, liền nhẹ nhàng đáp lời.

“Ta sẽ đến gặp ngươi.” thấy bộ dáng hờ hững của người nọ, Hoàng đế áp chế một tia mất mát cùng thất vọng trong lòng, ôn nhu nói thêm “Chờ mọi sự xử lý xong, ta sẽ thực hiện lời hứa lúc trước, cùng ngươi đi khắp sơn thủy Đại Hạ.”

Viễn sơn, tịch dương như huyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận