Edit by Thuyển
__________________
Từ trước đến giờ Vệ Kiêu chỉ liên lạc với hội Nguyệt Dạ thông qua Bạch Tài, cậu chỉ như tay đánh thuê thôi
Anh Cải liên hệ người, cậu đi đánh, đánh xong còn kiếm được tiền, mối quan hệ của họ cũng chỉ đến vậy——
À, đây chỉ là ý kiến của mình Vệ Kiêu, những tuyển thủ bị cậu đánh đều cứ nhớ mãi không quên, đòi anh Cải đưa phương thức liên hệ
Anh Cải nghĩ một hồi đáp: [Bí mật thương nghiệp]
Không cho được đâu, không phải sợ không kiếm được tiền trung gian nữa mà là sợ Professor bị đánh hội đồng mất.
Bạn bè của anh Cải không nhiều, mất người này thì không có ai chơi cùng nữa.
Sau khi Vệ Kiêu bị lộ, kì tập huấn mùa đông cũng lập tức bắt đầu.
Toàn bộ khu thi đấu Trung Quốc cũng chỉ có 3U và FTW ở cùng tổ, A Thụy đã có phương thức liên lạc của Vệ Kiêu, Nguyệt Dạ bị phân đến tổ B tất nhiên là không có rồi.
Cho nên Nguyệt Dạ mới phải gọi hồn Vệ Kiêu trên weibo.
Cứ tưởng Vệ Kiêu sẽ đồng ý, ai ngờ lại bị từ chối
Nguyệt Dạ ít nói, tình trạng trên weibo cũng giống A Thụy, fan hai nhà suốt ngày đua đòi——-
[Thấy chưa, Dạ Dạ nhà tui chỉ nói hai chữ đấy!]
[Đệt, Thụy Thụy nhà này chỉ đăng có một chữ!]
Chỉ thế thôi mà cũng cãi nhau, không biết nên đau lòng cho fan nhà nào
Một tuyển thủ kiệm lời như thế lại nhắn cho Vệ Kiêu một tràng dài: [Tại sao không solo? Tại sao lại bị hạn chế?]
Hai câu, hai dấu chấm hỏi, fan nhà Dạ mừng như tết!
Vệ Kiêu rất muốn trả lời: [Đừng hỏi, tôi chỉ muốn solo với bạn trai thôi]
Ài, tiếc là không thể nói bạn trai là ai!
Vệ Kiêu đau lòng trả lời weibo Nguyệt Dạ.
Vô cùng dứt khoát, chặn hết đường lui của mình, cậu cũng không muốn solo với người khác nữa!
Về sau cậu chính là ‘bao cát’ chuyên dụng cho đội trưởng của cậu thôi, chỉ cho đội trưởng dùng.
[FTW.
Quiet: Solo cái quái gì, từ giờ tập trung đấu đội, không solo @RR.
Nguyệt Dạ.
]
Sau khi đăng bài, trong lòng Vệ Kiêu thấy trống rỗng.
Được rồi, đội trưởng là nhất, cho dù là Nguyệt Dạ trưởng thành với tốc độ ánh sáng đánh thắng Tạ thần cũng không bằng một sợi tóc của đội trưởng!
Vệ Kiêu bình thường không hút thuốc nhưng lại được trải nghiệm cảm giác cai thuốc
Khó khăn quá, tim gan cồn cào.
Cậu vừa đăng weibo đã nhận được nhiều sự chú ý.
Huấn luyện mùa đông vừa kết thúc, vòng đấu bảng chỉ cách có vài ngày, mọi người nhàn muốn sợ, vừa thấy weibo lập tức vui vẻ
[Professor bị gì vậy?]
[Người đàn ông đánh đạp nửa giới Vinh Quang đột nhiên quyết định rửa tay chậu vàng?]
[??? Professor sợ rồi à?]
[Sợ thì cứ việc nói thẳng, sao phải lấy đấu đội ra làm cớ?]
[Chậc chậc chậc, cái aura bá khí ban đầu của Quiet đâu rồi, đừng sợ chứ]
[Nguyệt thần của tôi thắng Tạ thần, Professor thì sao, à, bị ngài Huyn đánh cho tự kỉ luôn]
[Biết khó mà lui, Professor được đấy]
Những ngôn luận này không thể làm Vệ Kiêu lay động
Người nổi tiếng trên mạng, có fan thì cũng có anti, dù sao cũng chỉ là gõ bàn phím, muốn nói gì thì cứ nói, biết làm sao được
Vệ Kiêu không hề tức giận, thảnh thơi uống nước dưa hầu
Sau đó bên dưới weibo xuất hiện ‘hội chấm hỏi’.
Đầu tiên là A Thụy của 3U: [?]
Tiếp theo là Âu Tinh của TPT: [?]
Sau đó là tân binh BULE và Hạ Đán: [????????]
Tuyển thủ chuyên nghiệp đều có tích xanh, mỗi khi xuất hiện đều khiến dân mạng vốn nhàn rỗi sung máu lên.
[Đù, Professor ghê vậy]
[Ánh trăng sáng của giới Vinh Quang, giỏi thật]
[Ừm……Solo với cậu ấy thích thế à? Tại sao cứ nhớ mãi không quên vậy]
[Lầu trên thua mạt chược thì sẽ thế nào?]
[Tất nhiên là cố thắng bằng được rồi!]
[So……]
Đúng vậy, tuyển thủ cỡ nào cũng nhớ Professor mãi không quên nguyên nhân không khác với tâm lý mạt chược cho lắm.
Thua một ván, vậy ván sau phải thắng trở về!
Bây giờ thua mà không trả được thù, sao mà không hoảng được!
Cái gì cần nói Vệ Kiêu cũng đã nói, cần từ chối cũng đã từ chối nên cậu tắt weibo
Cậu uống một ngụm nước ép dưa hấu, quyết định xử lý hết việc chính cần làm
Về nhà, gặp Vệ Toàn, làm thủ tục tạm nghỉ học
Có lẽ do bị cuộc nói chuyện với Lục Phong kích thích nên Vệ Kiêu không cảm thấy mâu thuẫn với việc về nhà như thế nữa
Đúng là mấy đứa nhõng nhẽo đều do được chiều mà ra, về nhà thôi mà, có gì mà phải khó chịu?
Vệ Kiêu không chút khách khí phỉ nhổ bản thân: Đúng là do đội trưởng quá tốt, khiến cậu yếu ớt như vậy
Trên đường về Vệ Kiêu luôn nghĩ đến Lục Phong, trong lòng cảm thấy ấm áp, nỗi sợ về nhà vơi bớt đi
Tới nơi, Vệ Kiêu nhấn chuông cửa
Lý Tố ra mở cửa nhìn thấy Vệ Kiêu thì ngạc nhiên: “Bé, con!”
Vệ Kiêu khách khí gọi: “Mẹ”
Cách xưng hô vốn quen thuộc nhất lại lạnh nhạt như người xa lạ.
Lý Tố vui mừng, còn có chút luống cuống: “Về rồi à, ừm, ăn cơm chưa? Mẹ……”
Vệ Kiêu đi thẳng vào vấn đề: “Ăn rồi, con về vì có chuyện cần mẹ giúp”
Lễ phép, khách sáo, có chút xa cách
Sắc mặt Lý Tố chùng xuống: “Chuyện gì? Ba con đi làm, vẫn chưa về”
Hai chữ đi làm đối với Vệ Kiêu cực kì chói tai
Trước năm 17 tuổi, cậu nằm mơ cũng muốn có một gia đình bình thường, cha mẹ sáng đi chiều về.
Chỉ là…….
Bọn họ quanh năm không thấy đâu
Hiện giờ cậu hoàn toàn thất vọng, Vệ Toàn đi làm
Thật châm chọc
Vệ Kiêu nhắm mắt, lấy văn kiện ra: “Đơn xin tạm nghỉ học cần có phụ huynh kí tên”
Lý Tố ngây người, bà biết chữ, đọc hiểu, nhưng chuyện lớn như vậy: “Hay là chờ ba con về rồi……”
Vệ Kiêu không nói gì, đôi mắt đen thẳm trầm mặc nhìn bà
Tim Lý Tố thắt lại, vội vàng nói: “Mẹ……Mẹ kí”
Vệ Kiêu: “Vâng”
Sau khi kí xong, Vệ Kiêu rũ mắt nói: “Con đi đây”
Lý Tố há miệng, ánh mắt đầy lưu luyến, nhưng lại không nói thành lời
Vệ Kiêu không nhìn và
Cửa đóng lại, Lý Tổ ngồi sụp xuống, hai tay bưng kín mặt: “Xin lỗi con, thật sự rất xin lỗi”
Tầng 5 trụ sở FTW.
Bên ngoài cửa sổ sát đất là ánh mặt trời ban trưa.
Trong phòng tràn ngập ánh sáng như không khí lại có chút nặng nề.
Tay trái Thần Phong gõ nhẹ trên sô pha, lông mày nhíu chặt: “Đấu đơn cậu muốn để Vệ Kiêu báo danh sao?”
Đối diện chiếc bàn cà phê màu nâu sẫm là một chiếc ghế bành
Lục Phong ngồi trên ghế bành, thân hình cao ráo, khuôn mặt điềm đạm không hợp với tuổi: “Ừ”
Vừa lúc một tia nắng mặt trời dừng trên vai hắn, phác họa đường cong được ẩn dưới lớp áo sơ mi
Thần Phong băn khoăn: “Năng lực Vệ Kiêu rất được, nhưng cậu ấy vẫn còn thiếu nhiều kinh nghiệm”
Lục Phong bình tĩnh nói: “Kinh nghiệm chỉ cần tích lũy là có”
Thần Phong: “Nói thì hay lắm, nhưng nhóc đó chỉ vừa gia nhập đội thôi mà, đấu đội rồi đấu đơn rồi cả đấu đôi nữa, có chịu được không?”
Lục Phong dừng lại: “Đấu đôi có thể xem xét thêm”
Thần Phong đã có kế hoạch, anh nói: “Anh nghĩ là cậu vẫn nên đấu đơn, Vệ Kiêu nếu còn thừa sức thì có thể đấu đôi với Bạch Tài”
Đây là phương án ổn thỏa nhất với FTW hiện tại
Đấu đội là chuyện tất nhiên, FTW nằm mơ cùng muốn thành quán quân
Đấu đơn chỉ cần có Close, chức quán quân nắm chắc trong tay
Còn đấu đôi, chỉ cần đội viên có hứng thú, có thể thử báp danh rèn luyện
Nhưng hôm nay Lục Phong lật đổ toàn bộ kế hoạch của Thần Phong——
Để Vệ Kiêu đấu đơn?
Định từ bỏ quán quân à
Vì sao chứ?
Thần Phong hít một hơi, hỏi Lục Phong: “Cậu hỏi qua ý của Vệ Kiêu chưa?”
Đôi mắt Lục Phong hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm bạch trà trên bàn.
Thần Phong theo hắn nhiều năm như vậy, làm sao không hiểu: “Nhóc đó không đồng ý đúng không?”
Biết ngay mà!
Tuy nhóc điên Vệ đam mê solo đấy, nhưng chuyện gì cũng không to bằng Close.
Lục Phong để suất đấu đơn cho cậu, cậu chắc chắn không đồng ý.
Nói thật Thần Phong cũng không đồng tình được
Năm nay không giống các năm trước
Nguyên Trạch và Kim Sung Hyun đăng kí đấu đơn, nghe nói Tạ Hòa cũng tính dự thi
Chiến đội thần thánh tề tựu đủ, Close lại từ bỏ, thế là sao!
Close vô địch ba năm sợ ư?
Close một mình vực dậy một câu lạc bộ có thể lùi bước sao?
Chờ lâu như vậy, cuối cùng có cơ hội trở thành người mạnh nhất thế giới, trốn nổi không?
Năm nay Close không tham gia đấu đơn, FTW làm sao có thể cam tâm!
Không chỉ FTW hiện tại mà FTW trước đây cũng thế;
Không chỉ tuyển thủ FTW mà fan của FTW cũng vậy.
Nhiều người, nhiều trái tim đang mong chờ như vậy, trừ Close ra ai có thể gánh nổi!
“Cứ như vậy đi,” Lục Phong kết thúc đề tài, hắn tựa mình vào ghế, tránh đi ánh mắt trời, thần thái trông lạnh nhạt hơn trước: “Tôi sẽ tự nói với Vệ Kiêu”
Thần Phong: “……”
Lục Phong bình tĩnh nói: “Em ấy sẽ đồng ý”
Không thể nói cho mọi người, nhưng hắn sẽ nói cho Vệ Kiêu.
Chuyện không ai biết, hắn sẽ để Vệ Kiêu biết
Cho dù chuyện khó nói đến mức nào, hắn cũng muốn nói ra
Cũng may, còn thời gian
Có thể từ từ
Thần Phong thở dài, đứng dây đi ra ngoài
Lục Phong một mình ngồi trong căn phòng to như vậy, con người đen nhánh nhìn lên trần nhà
Thần Phong muốn nói gì hắn đều biết, chỉ là——
Hắn là người không muốn từ bỏ nhất
Hắn là người không muốn mọi người thất vọng nhất
Hắn cũng là người sợ Vệ Kiêu khóc nhất
Vệ Kiêu ngồi trên xe taxi, cảm giác nặng nề trong lồng ngực vơi đi một ít
Phần khó đã xong, chỉ cần xử lý phía trường học nữa là được
Cái này phải để vào giờ hành chính mới làm được
Vệ Kiêu mệt mỏi tựa vào ghế, rất nhớ đội trưởng.
Cực kì nhớ, nhớ đến mức muốn gặp hắn ngay bây giờ
Vệ Kiêu lấy di động ra, ngón tay thon dài suýt nữa ấn nút gọi…….
“Bình tĩnh đi nào!”
Vệ Kiêu tự mắng mình, rồi thoát ra ngoài
Tinh——
Điện thoại bị cậu ném lên ghế sau vang lên
Vệ Kiêu cầm máy lên, thấy tin nhắn
Lục Phong: [Ra ngoài à?]
Chỉ ba chữ đơn giản nhưng đã khiến bức tường vây quanh Vệ Kiêu sụp đổ: [Đội trưởng…….
]
Lục Phong gọi điện cho cậu
Vệ Kiêu lập tức nghe máy, giọng Lục Phong truyền ra từ máy như mang theo dòng điện, chọc vào tim cậu: “Sao thế?”
Vệ Kiêu không trả lời
Lục Phong ngồi thẳng người: “Em về nhà à?”
Cảm xúc hiện tại của Vệ Kiêu như mớ hỗn độn: “Dạ”
Giọng nói vốn điềm đạm của Lục Phong bây giờ có vẻ lo lắng: “Tại sao không chờ anh?”
Giọng Vệ Kiêu run rẩy: “Đội trưởng…….
”
Cậu chưa nói gì cả, chỉ kêu đội trưởng một tiếng, chỉ vậy thôi, nhưng Lục Phong cách mấy chục dặm đường lại biết
Hắn biết cậu về nhà, biết cậu khó chịu, biết cậu muốn khóc”
Lục Phong đi xuống lầu: “Gửi vị trí cho anh”
Vệ Kiêu: “Em đang ở trên xe taxi”
Lục Phong: “Vị trí”
Vệ Kiêu: “Một lát nữa là đến trụ sở rồi”
Lục Phong: “Nghe lời”
Hai chữ này được nói với giọng vô cùng dịu dàng, giống như lửa trại thắp lên trong nền băng tuyết, ấm áp đến mức khiến chóp mũi người ta chua xót
Vệ Kiêu gửi vị trí của hắn
Đây là chuyện bốc đồng nhất Vệ Kiêu làm trong đời mình
Lộ trình chỉ hơn một tiếng đồng hồ, chỉ có mấy chục km, thậm chí cậu đã yên vị trong xe taxi……
Lại ích kỷ gửi vị trí cho Lục Phong đến đón
Vệ Kiêu nhớ lại một đoạn kí ức hồi nhỏ
Lúc đó cậu chỉ mới 5 tuổi, mới biết cách gọi điện thoại, cậu gọi đến dãy số mình đã thuộc làu làu, nghe thấy giọng nói của mẹ: “Bé con ngoan nhé, chờ sang năm, ba mẹ về đón con và bà đi”
Vệ Kiêu rất mong chờ, vô cùng mong chờ, mỗi ngày đến gập ngón tay chờ
Chờ ba chờ mẹ về, chờ cả nhà cùng nhau ăn tết
Nhưng dán xong câu đối, treo xong đèn lồng, bắn pháo trúc, cậu vẫn không thấy ba mẹ về
Từ lúc đó, Vệ Kiêu đã nghĩ sẽ không có ai đến đón cậu.
Bây giờ…….
Lục Phong tới đón cậu, rút ngắn lộ trình một tiếng xuống còn hai mươi phút, rút ngắn hai phần ba quãng đường.
Chỉ để sớm gặp cậu.