Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính


Cấu tạo tự nhiên của Alpha vốn không phải là bên chịu đựng, đường nét vân da hoa mỹ trên cơ thể hai người như pho tượng, mỗi tấc mỗi phân đều khắc đầy sự nam tính và đẹp đẽ, Lộ Tinh thành kính mà tham lam dùng đầu lưỡi của mình phụng thờ tấm thân khiến hắn mê mỏi này, cẩn trọng như một tín đồ được chiêm ngưỡng thần linh của mình.
Nhạc Thiên nằm ngửa trên giường, một tay che mắt, hàm răng nghiến chặt, da thịt trên người vì sự vỗ về dịu dàng của Lộ Tinh ửng đỏ run run.
“Ngứa quá…” Nhạc Thiên không nhịn được nói.
Lộ Tinh hôn nhẹ lên cơ bắp xinh đẹp của cậu, “Thượng tượng, chịu đựng một chút nhé, cẩn thận cảm nhận em.”
Bởi vì cơ thể quá nhạy cảm Tề Nhạc Thiên, Nhạc Thiên không thể ngừng run lên được, để tránh cho xấu hổ quá mà kêu thành tiếng, cậu bèn cắn vào cánh tay của mình.
Lộ Tinh cúi người kéo tay cậu ra, hôn cậu, Nhạc Thiên ngửa đầu quỳ gối ôm vai Lộ Tinh, bờ vai Lộ Tinh rộng rãi rắn chắc, cùng là vóc dáng quân nhân giống như mình, Nhạc Thiên cảm xúc dâng trào, hai tay lần lên vuốt ve vành tai Lộ Tinh, Lộ Tinh hơi run lên, một tay kéo mái tóc ngắn của Nhạc Thiên làm cậu ngẩng đầu cao hơn.
Cần cổ dây dưa, không khí mờ ám, mùi pheromone bắt đầu khuếch tán trong phòng, từng dòng từng dòng như mưa xuân rả rích, chầm chậm thẩm thấu vào hơi thở của hai người, Lộ Tinh chưa từng ngửi mùi của Omega, chỉ biết rằng mùi hương của Tề Nhạc Thiên khiến hắn xôn xao rạo rực, không phải là sự thu hút bằng pheromone như AO, mà chỉ vì người này là người mà mình thích.
“Có được không?” Lộ Tinh ngồi quỳ bên trên Nhạc Thiên, gương mặt tuấn mỹ của hắn đỏ ửng lên, trong ánh mắt tỏa ra khát vọng và thương yêu dành cho Nhạc Thiên, bờ môi ướt đẫm, như một con sư tử con đẹp đẽ.
Nhạc Thiên nhẹ nhàng chạm vào nơi đã kích động không chịu nổi của hắn, dùng ánh mặt dịu dàng cổ vũ hắn, “Đừng sợ, anh không đau.”
Không đau cái con khỉ!
Mới bước đầu đi vào chút thôi, Nhạc Thiên đã đau đến suýt chút nữa rơi lệ, Alpha đúng là không thích hợp nằm dưới, quá chặt, hơn nữa từ cơ thể đến tinh thần lực của cậu đều đang chống cự lại loại xâm lược đó theo bản năng, Nhạc Thiên thậm chí cảm giác mình sắp không thể khống chế được “Huy”, từng mảnh từng mảnh vảy giáp dần xuất hiện trên mu bàn tay cậu, “Khoan, khoan đã…” Lỡ mà mặc cơ giáp làm gì đó thì kinh lắm.
Lộ Tinh lập tức ngừng lại lùi ra, hắn cũng cảm thấy rất khó khăn, lắp bắp nói: “Thượng, thượng tướng, xin lỗi…”
“Thế này không ổn rồi.” Nhạc Thiên ngã người xuống eo hông mềm nhũn, nhìn thoáng qua cái túi bự cạnh cửa, “Lấy đồ đến thử xem.”
Lộ Tinh hoảng hốt nói vội: “Không được, những thứ đó đều rất nguy hiểm.”
Cậu em, cưng nghĩ như chúng ta bây giờ thì sẽ không nguy hiểm sao? Nhạc Thiên nghiêm túc nói: “Đây là mệnh lệnh.”
Hai người trùm chăn nằm trên giường bắt đầu nghiên cứu, Nhạc Thiên cầm lấy sách hướng dẫn thật dài, nhìn mấy hàng đầu thôi mém tí đã tái mặt rồi, mấy thứ quái quỷ gì thế này, hoàn toàn không coi A làm bottom là con người.
Lộ Tinh nhỏ giọng giải thích: “Tại em không biết rõ nên mới mua.”
“Có lẽ vẫn còn cách khác Nhạc Thiên vội vàng ném sách hướng dẫn đi, cậu nhìn thôi đã thấy đau thôi.
“Có…” Lộ Tinh thấp giọng nói, “Nhưng mà rất nguy hiểm.”
Nhạc Thiên không dám nói tiếp nữa, chẳng lẽ thế giới này thật sự phải cấm dục đến cùng? Được nhìn mà không được xơi?
Lộ Tinh ôm Nhạc Thiên, nhỏ giọng ghé vào lỗ tai cậu nói: “Thượng tướng, anh đồng ý mở tinh thần lực cho em vào không?”
Tinh thần lực là cội nguồn cho sự sinh tồn của tất cả mọi người trên hành tinh này, điểm này giống với thế giới gốc của Nhạc Thiên.

Tinh thần lực đối với con người giống như bộ rễ của thực vật vậy, nó bảo vệ cho quá trình vận chuyển năng lượng của con người, mở tinh thần lực ra cho người khác là một việc làm thật sự rất nguy hiểm, nhẹ thì tinh thần lực bị thương, nặng thì trở thành con rối trong đối phương.
Nhạc Thiên chỉ chần chờ một chút đã quyết đoán đáp: “Được.”
Sau khi hai người bàn bạc xong xuôi, thì cùng nhau mở tấm ngăn tinh thần lực ra.
Tinh thần lực Lộ Tinh thoắt cái đã xâm nhập vào tinh thần lực của Nhạc Thiên, một luồng điện từ da đầu truyền xuống toàn thân Nhạc Thiên làm cậu tê rần người lên ngã xuống giường, “A…”
“Huy” đang giấu tinh thần lựccũng bị cơ giáp màu đen của Lộ Tinh cuốn lấy.
Tấm màng bảo vệ của tinh thần lực bị xé ra, lối vào ban đầu vốn chật hẹp lại phản lại ý chí của chủ nhân, dưới sự xâm lấn mở rộng không ngừng không nghỉ bằng tinh thần lực của đối phương, Nhạc Thiên thở hổn hển liên hồi, kích thích quá.
Tinh thần lực của Lộ Tinh dịu dàng vươn xúc tua của mình ra một cách chậm rãi, từ từ xoa dịu màng ngăn căng thẳng trong tinh thần lực của Nhạc Thiên, khiến Nhạc Thiên vô thức thả lỏng với hắn, còn tinh thần lực vì không ngừng co lại của Nhạc Thiên, càng làm cho tinh thần lực của Lộ Tinh hưng phấn dâng tràn hơn nữa.

Xâm phạm cậu, đánh dấu cậu, đến tận linh hồn cậu cũng bị mùi hương của mình nhuộm phải!
Ham muốn chiếm đoạt có sẵn từ khi sinh ra của Alpha bị kích hoạt, tinh thần lực của Lộ Tinh dần dần phình to bên trong rào vây tinh thần lực của Nhạc Thiên, xâm lược mãi đến đỉnh tinh thần lực của Nhạc Thien, kích thích thẳng vào nơi mềm mại nhất trong vùng tinh thần lực của Nhạc Thiên, trước mắt Nhạc Thiên lóe lên tia sáng trắng, đúng lúc bắn thẳng ra.
“Thượng tướng…” Lộ Tinh nói bằng giọng khàn khàn, “Mới chỉ là dạo đầu mà thôi.”
Vừa dứt lời, tinh thần lực Lộ Tinh lập tức bắt đầu điên cuồng ra vào trong tinh thần lực Nhạc Thiên, dời sông lấp biển, Nhạc Thiên liên tục kêu lên sợ hãi, trong mắt không khỏi rướm nước mắt sinh lý, “Chậm một chút! A! Dừng lại! Nhanh quá!”
Lộ Tinh không thể khống chế được mình, tinh thần lực của Nhạc Thiên vừa ấm áp vừa mềm mại, vây kín lấy tinh thần của hắn, làm cho hắn không kiềm được mình.

Lộ Tinh cúi nguời hôn Nhạc Thiên thật sâu, tiếng thở dốc của hai người không ngừng vang vọng trong phòng.
Tinh thần lực và pheromone tiết ra ngoài hỗn loạn, Nhạc Thiên cảm giác mình như một đóa hoa đáng thương dưới bão táp mưa sa, bị gió mưa cuồng bạo tàn phá chà đạp, mà cậu lại thông qua mối quan hệ bị khống chế tuyệt đối đó nhận được sung sướng vô ngần.
“Huy” trong tinh thần lực cũng đã từ từ mở rộng mình với cơ giáp màu đen, trên lớp vảy bạc màu trắng dính đầy hào quang ngôi sao của cơ giáp màu đen, tinh thần lực của Nhạc Thiên và Lộ Tinh đã hoàn toàn hợp thành một thể.
Trong màn dung hợp dữ dội đó, Nhạc Thiên và Lộ Tinh vì sự tiếp xúc của tinh thần lực đã bắn không biết bao nhiêu lần, mùi trong phòng càng lúc càng đậm, Lộ Tinh rướn người lên, nhìn thử nơi vốn không thể vào được của Nhạc Thiên, phát hiện ra đã hồng hào bóng loáng từ lâu, như một đóa nở muộn chờ chủ nhân đến hái.
Lộ Tinh nuốt nước miếng, Nhạc Thiên nằm trên giường gần như bất tỉnh nhân sự, Lộ Tinh hôn cậu một cái thật mãnh liệt, “Thượng tướng, em muốn vào.”
Theo một tiếng rên dài, Nhạc Thiên tưởng như cơ thể và cả tinh thần lực bị Lộ Tinh đánh bay đi vậy, bởi vì đã kết hợp tinh thần lực rồi, nên kết hợp trên cơ thể cũng không khó chịu, trái lại còn khiến Nhạc Thiên cảm thấy hết sức mê say và kích thích, Lộ Tinh chỉ hơi động đậy thôi, tinh thần lực của cả hai cũng theo đó ma sát.

Kích thích đến từ hai phía càng làm cho Nhạc Thiên không chịu được một hồi đã bật khóc lên thành tiếng.
“Lộ Tinh, tha cho tôi! Đừng mà! A! Quá… quá…” Nhạc Thiên nói không ra lời, bởi vì Lộ Tinh đã điên cuồng bịt kín môi miệng cậu, khởi động tinh thần lực cùng đồng thời xâm phạm Nhạc Thiên.
Hai người làm một ngày một đêm, thể lực Alpha rất kinh khủng, mặc dù Nhạc Thiên là bên chịu, nhưng vẫn luôn tỉnh táo, cảm giác từ trong ra ngoài mình nhuộm đẫm mùi của Lộ Tinh, thật sự bị chơi muốn nát luôn, sự mạnh mẽ và hung hãn của Lộ Tinh làm Nhạc Thiên sắp bay lên trời.
Trên bệ cửa sổ, Nhạc Thiên tóm chặt lấy rèm cửa sổ được làm từ vật liệu đặc biệt, sóng tinh thần lực dồn dập vỗ vào da đầu Nhạc Thiên, người cậu run rẩy như bị điện giật.
Lộ Tinh vẫn chà đạp thượng tướng yêu dấu của hắn như không biết mỏi mệt, hôn hít vào cần cổ thon cao của Nhạc Thiên, dùng tinh thần lực quất thật mạnh vào tinh thần lực của Nhạc Thiên, “Thượng tượng, anh tuyệt quá, em muốn chết trên người anh…”
Nhạc Thiên chỉ cần đứng thôi đã mất hết sức lực của mình rồi, cậu vô thức hơi khom người xuống, tạo thêm nhiều cơ hội cho Lộ Tinh.
Tinh thần lực của hai người lần nữa quấn chặt lấy nhau, một vầng sáng trắng lướt qua đầu Nhạc Thiên trong, hoàn toàn ngã vào lòng Lộ Tinh, Lộ Tinh ôm chầm cậu, hai người chậm rãi ngồi xuống.
“Thượng tướng, hôm đó em đi vào từ ô cửa sổ này,” Lộ Tinh nâng mặt Nhạc Thiên, hôn một cái ướt át lên gò má Nhạc Thiên, “Không ngờ là có một ngày, em có thể trên khung cửa sổ này ôm anh.”
Nhạc Thiên nằm trên lồng ngực của hắn hơi thở dốc, “Tôi cũng không ngờ.” Mới là lạ.
Lộ Tinh ôm Nhạc Thiên từ sau lưng, bịn rịn không nỡ buông: “Em gọi tên anh được không?”
“Đương nhiên.”
“Nhạc Thiên…”
“Ừm.”
Lộ Tinh bỗng nhiên kích động lại nâng mặt Nhạc Thiên lên, mút mút môi cậu, “Em yêu anh.”
“Tôi cũng… yêu em…” Nhạc Thiên khẽ vuốt ve gương mặt của Lộ Tinh, ánh trăng bên ngoài len vào bên thông qua khe hở rèm cửa, soi sáng khuôn mặt đẹp đẽ của cả hai, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, trao nhau hôn với Lộ Tinh đang quỳ, hai người ôm nhau rất chặt.
Lộ Tinh thầm nghĩ: Ông trời, tôi tha thứ cho những gì ông đã làm với tôi.
Hai người vào phòng tắm trong phòng Nhạc Thiên tắm rửa, sau khi ngồi trong bồn tắm hơi tỉnh táo lại, Nhạc Thiên phát hiện một chuyện rất lúng túng, “Cơ giáp của em làm gì với “Huy” của tôi vậy?”
Tại sao trong tinh thần lực của cậu, “Huy” ngã trên đất, trên người là loang lổ vết xanh đen?
Lộ Tinh cũng rất xấu hổ, “Ặc….

em cũng không giỏi khống chế nó lắm.”
Nhạc Thiên gọi cơ giáp từ trong tinh thần lực cho ra, không mặc lên người, mà để Huy hiện với hình dạng một tấm áo choàng, trên mặt vải vốn trơn nhẵn cũng dính đầy lấm tấm xanh xanh đen đen, trước ngực cũng có thêm một hình vẽ ngôi sao.
Nhạc Thiên nghiến răng nghiến lợi, đánh dấu tui thì thôi đi, còn muốn đánh dấu luôn cả cơ giáp của tui nữa, quá đáng lắm rồi đó nha.
Lộ Tinh cũng thấy rất ngại, vội vàng cho gọi cơ giáp của hắn ra, thoắt cái sửa chỗ trái tim của cơ giáp lại thành màu bạc, “Anh xem, chúng ta hòa nhau rồi này.”
Hòa cái búa chứ hòa! Nhạc Thiên cứ cảm giác như là “Huy” đã bị cơ giáp của Lộ Tinh bắn đầy mình vậy, sau này cậu còn mặc cái cơ giáp này chiến đấu thế nào được nữa hả?!
“Đừng như vậy mà,” Lộ Tinh ôm Nhạc Thiên đã xanh mặt làm nũng, “Thượng tướng, như vậy thì trong anh có em, trong em có anh, tuyệt lắm mà.”
Nhạc Thiên: “…” Tuyệt cái đầu búa cậu chứ tuyệt.
Nhạc Thiên bất đắc dĩ đỡ trán, “Thôi được rồi.”
Lộ Tinh hôn một cái chụt vào má Nhạc Thiên, híp mắt cười nói: “Cơ giáp của em chưa có tên, anh đặt tên cho nó nhé, được không?”
“Cơ giáp cậu không có tên?” Nhạc Thiên ngạc nhiên hỏi.
Lộ Tinh gật đầu, “Không muốn đặt.”
“Vậy thì gọi là “Mang” đi.” Nhạc Thiên bật thốt ra miệng.
Lộ Tinh đồng ngay tắp lự, “Em thích, vậy thì sau này gọi nó là “Mang”.”
“Huy” và “Mang” lần lượt trở về tinh lực của hai người.
“Em thật sự thật sự rất vui,” Lộ Tinh ôm Nhạc Thiên thật chặt, “Còn vui hơn chữ vui nữa.”
Nhạc Thiên hơi buồn cười, “Nói gì vậy.”
Lộ Tinh ngạc nhiên nói: “Thượng tướng, anh cười được rồi?”
Nhạc Thiên ngẩn ra, cậu thông qua tròng mắt trong suốt của Lộ Tinh nhìn thấy đôi gò má ửng đỏ của mình, khóe miệng hơi cong nhẹ lên, thật sự là đang cười.
Nhạc Thiên: …quả nhiên là chịch xoạc chữa khỏi trăm bệnh sao? Vầng sáng trai tân vừa rớt, thuộc tính mặt đơ cũng rớt theo luôn.
Lộ Tinh hôn vào khóe môi đang nhếch lên của cậu, nhu tình mật ý nói: “Thượng tướng anh cười vì em sao?”
Nhạc Thiên lại nở nụ cười, “Ừm.”
Hai người hoàn thuận trải qua cuộc sống chồng chồng AA hài hòa, Lộ Tinh mở topic mình đã xem để chuẩn bị trước đó chia sẻ qua cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nổi trận lôi đình, “Đây là phạm tội.”
Lộ Tinh: “Yên tâm, thượng tướng, em đã phái người đi lần theo bắt.”
Nhạc Thiên thở phào nhẹ nhõm, cậu không muốn song A trở thành con đường thể hiện năng lực của một số Alpha nào đó, Lộ Tinh rất tán thành, “Phải như chúng ta mới đúng, chúng ta là tình yêu đích thực.”
Nhạc Thiên liếc hắn một cái, nhìn vẻ vênh váo hăm hở đó của hắn thế mà lại thấy có chút đáng yêu, kéo hắn qua hôn một cái lên mặt hắn, “Không cho nói linh tinh bên ngoài.”
Lộ Tinh làm tư thế chim nhỏ nép vào lòng người rất đường hoàng ra dáng, dưỡn dưỡn dẹo dẹo dựa vào bả vai Nhạc Thiên, “Nếu như bị người khác nhận ra, thì em sẽ nói cho bọn họ biết “thượng tướng mạnh lắm”, “thượng tướng siêu cấp tuyệt vời”, làm cho người ta không xuống giường nổi luôn.”
“Biến.” Nhạc Thiên đá Lộ Tinh một cái, quỳ gối cho hắn một đòn, Lộ Tinh theo sức mạnh trở mình tránh thoát, hưng phấn nói, “Thượng tướng, đánh một trận?”
Nhạc Thiên khẽ mỉm cười, “Đánh thì đánh.”
Hai người từ phòng ngủ đánh ra phòng tập, lại từ phòng tập đánh lên giường, Nhạc Thiên chỉ muốn nói một câu —— thế giới có tinh thần lực muôn năm!
Sướng chỉ một chữ thôi, mà cậu phải nói mấy lần.
Cứ như thế qua năm năm, rốt cuộc thì Lộ Tinh cũng được mặc bộ quân phục màu đen thấp hơn Nhạc Thiên một bậc, vào đêm được thăng chức, Lộ Tinh như ý nguyện làm thượng tướng của hắn ngay trong văn phòng của quân bộ.
Vì đang ở trong quân bộ, nên hai người không dám càn rỡ quá, pheronmone và tinh thần lực của hai Alpha cấp cao có thể sinh ra ảnh hưởng trong phạm vi lớn, mà bởi vì phải cẩn thận như thế, trái lại càng khiến cả hai vừa thấy căng thẳng lại vừa thấy kích thích hơn.
Lộ Tinh vừa đâm thúc vào Nhạc Thiên với biên độ nhỏ, vừa liếm môi nói: “Sau này khi nhìn thấy anh ngồi làm việc ở cái bàn này, em chắc chắn sẽ nhớ lại hình ảnh đẹp đẽ của anh hôm nay.”
Nhạc Thiên cắn ngón tay, thấp giọng nói: “Chớ nói linh tinh nữa, nhanh lên.”
“Tuân mệnh.” Thế tiến công nhất thời như gió giật mưa rào, Nhạc Thiên cố cắn môi, nhưng những âm tiết vụn vỡ vẫn phản lại ý chí của cậu bật ra từ sau kẽ răng.
Dù có làm bao nhiêu lần với Lộ Tinh đi chăng nữa, thì lần nào cũng kích thích như lần nấy, nguyên chắc có lẽ vì Nhạc Thiên là một Alpha, có năng lực hồi phục quá mạnh, làm hết một đêm, hôm sau đã trở lại như lúc đầu.

Nên thường phải dùng tinh thần lực để mở rộng trước rồi mới có thể tiếp tục, trải nghiệm nào cũng có cảm giác như lần đầu tiên đó thật sự là Nhạc Thiên muốn phát điên lên được.
Đội tuần tra đêm của quân bộ không ngừng đi qua đi lại trước cửa văn phòng, giày boot cao cổ giẫm trên sàn nhà hát ra âm thanh nhịp nhàng, Lộ Tinh cố tình thúc vào Nhạc Thiên theo tiết tấu đó.

Trong lúc hoảng hốt, Nhạc Thiên tưởng chừng như thứ mà mấy đôi giày đó đạp xuống là cơ thể mình vậy, cả người cứ tê rần lên.
Khi tinh thần lực lại một lần nữa quấn nhau thật chặt, thì Lộ Tinh Và Nhạc Thiên cuối cùng cũng kết thúc.

Nhạc Thiên hơi lườm hắn một cái, Lộ Tinh cười hì hì mặc quân phục cho cậu, rồi hôn chụt chụt lên mặt cậu, “Thượng tướng, về nhà chúng ta lại tiếp tục.”
Sau khi về nhà lại trời đất xoay vần làm thêm mấy lần nữa, bình tĩnh lại sau, Nhạc Thiên nằm ngoài trước ngực Lộ Tinh, “Ngày kia tôi phải đến hành tinh bên cạnh làm nhiệm vụ, em ở lại bảo vệ Đế quốc, gần nơi ở biên giới hơi loạn.”
Lộ Tinh ôm cậu, giơ tay chào một cái, “Xin trưởng quan yên tâm,” Sau đó lại làm nũng, “Anh cố về sớm một chút nha, em sẽ nhớ anh lắm đó.”
“Sẽ cố.” Nhạc Thiên ngửa đầu hôn hắn một cái.
Cả hai người đều là quân nhân, thường phải làm nhiệm vụ, theo năng lực càng ngày càng mạnh của Lộ Tinh, sau khi hắn đã có thể tự mình phụ trách rồi, thì Lộ Tinh cũng không còn đi theo Nhạc Thiên mãi nữa.

Chuyện mỗi người một nơi là chuyện thường xảy ra, Lộ Tinh cũng không thấy bất mãn gì.
Tề Nhạc Thiên là quân nhân, hắn cũng vậy, thiên chức của quân nhân là bảo vệ Tổ quốc, với quyết định đó của mình, hắn không oán không hối, tín ngưỡng của Tề Nhạc Thiên là tín ngưỡng của hắn.
Huống chi, tinh thần lực của hai người liên kết, cho dù khoảng cách của cả hai có xa đến thế nào đi nữa, thì Lộ Tinh vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp và an tâm như khi có Tề Nhạc Thiên bên mình.
Tề Nhạc Thiên đi rồi, Mạc Tiêu đến quân bộ không thấy Tề Nhạc Thiên đâu, chỉ gặp được Lộ Tinh, cười hì hì bước về phía trước hỏi: “Này, chồng cậu đâu?”
Trong mắt của Mạc Tiêu, Lộ Tinh có hai cái răng khểnh tương đối hoạt bát đáng yêu hiển nhiên là bên nằm dưới mà Lộ Tinh cũng chưa từng phủ nhận.

Kiểu Omega thông minh có kiến thức như Mạc Tiêu hắn không thấy ghét lắm, Lộ Tinh vừa xử lý giấy tờ trong tay vừa nói: “Anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi.”
“Tiếc thế, vậy chừng nào anh ta về,” Mạc Tiêu mất tự nhiên lôi một phong bì màu hồng nhạt trong ống tay ra, “Tôi sắp đính hôn rồi.”
Lộ Tinh hơi run run, “Cô á?” Lập tức cười to lên, “Ai mà nhọ vậy?”
“Tôi phắc á!” Mạc Tiêu mắng, “Phải nói là ai mà có phúc ba đời mới lấy được người đẹp sắc nước hương trời như tôi!”
Lộ Tinh nhận thiệp mời, nín cười nói: “Ừm, ừm thì người đẹp, để tôi xem xem ai nào.”
Vừa mở thiệp ra, hình chụp 3D của hai người hiện lên, Lộ Tinh nhận ra đối phương là một Beta nam, khẽ mỉm cười, “Chúc mừng.”
Mạc Tiêu hừm một tiếng, nhăn nhó nói: “Chờ Tề Nhạc Thiên trở về hai người nhớ đến đó, nhớ nói giùm tôi tiếng cám ơn với anh ta.”
Nếu không có sự giúp đỡ của Tề Nhạc Thiên trong mấy năm qua, cô ta chắc đã bị người ta đánh dấu rồi, làm gì có thể chờ được người chồng mình thật sự yêu thương.
Lộ Tinh nhìn bức ảnh hai người mặc lễ phục tựa vào nhau, trong lòng khẽ rung động, đến lúc nào hắn và Tề Nhạc Thiên mới được như vậy chứ? Chắc là sắp đến rồi… cũng lâu rồi mà… “Được, bọn tôi sẽ đến.”
Sau bảy ngày, Lộ Tinh không chờ tin trở về của Tề Nhạc Thiên, mà là đột nhiên cảm nhận được kết nối tinh thần lực trong cơ thể đột nhiên bị cắt đứt.

Hắn đang ở trong sân diễn tập, hơn một nghìn binh lính trông thấy thiếu tướng của bọn họ bỗng nhiên biến sắc xông thẳng ra ngoài.
Tề Nhạc Thiên hi sinh.
“Không thể nào!” Lộ Tinh cáu kỉnh đập bàn trong phòng chỉ huy của quân bộ mà, “Anh ấy mạnh như thế! Tôi không tin!”
“Thiếu tướng Lộ, xin cậu bình tĩnh.” Quan chỉ huy không vì thái độ điên cuồng của Lộ Tinh mà tức giận, bởi vì ông đã xem lời nhắn cuối cùng của Tề Nhạc Thiên, đã biết mối quan hệ của hai người không phải bình thường.
Quan chỉ huy mở màn hình 3D ra, “Đây là thượng tướng để lại cho cậu.”
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh quen thuộc của người ấy, Lộ Tinh đờ đẫn.
“Lộ Tinh, khi em xem được đoạn tin này thì có lẽ tôi đã hy sinh rồi,” Vẻ mặt Tề Nhạc Thiên nghiêm nghị, bình tĩnh nói, “Xin em đừng đau lòng vì tôi, trở thành một vì sao trong biển sao mênh mông là số mệnh vinh quanh nhất của mỗi người chiến sĩ.

Là thuộc hạ của tôi, tôi mong em kế thừa chí nguyện khi ra đi của tôi, tiếp tục bảo vệ hành tinh xinh đẹp ngập tràn hy vọng này.” Tề Nhạc Thiên trên màn hình giơ tay lên, chào hắn theo nghi thức quân đội.
Nước mắt trên vành mắt Lộ Tinh chậm rãi lăn dài.
Sau khi chào xong Tề Nhạc Thiên thả lỏng vai, hơi mỉm cười với hắn, “Lộ Tinh, khoảng thời gian bên em khiến tôi cảm nhận được yêu thương và cả niềm hạnh phúc vô bờ bến.

Năm năm qua là những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi, tôi yêu em, mong em mang theo tình yêu của tôi dành cho em tiếp tục sống thật tốt.

Đừng tức giận cũng đừng đau buồn, tình cảm chân thành sẽ không bị thời gian ngắn ngủi xóa nhòa đi ánh sáng, em sẽ luôn luôn rực sáng, ngôi sao mà tôi yêu nhất.”
Lộ Tinh đã khụy người quỳ xuống đất khóc không thành tiếng, “Thượng tướng…”
Người yêu của hắn, có dáng vẻ kiên cường và cõi lòng mềm mại nhất hành tinh này…
Sau khi Tề Nhạc Thiên chết, Lộ Tinh chỉ suy sụp ba ngày, khi những tia nắng ngày thứ ba xuất hiện, hắn cầm một túi hạt giống đi ra vườn hoa hồng, “Anh nói mẹ anh trồng hoa không phải vì thích, khi nói câu đó chắc anh khó chịu lắm.

Vậy nên từ hôm nay trở đi, mỗi ngày em trồng một cành hoa hồng trắng cho anh nhé, đến một ngày thật lâu của sau này, nơi đây sẽ ngập tràn hoa hồng trắng em dành cho anh, anh sẽ không còn buồn nữa.”
Hơn hai mươi năm sau ngày đó, Lộ Tinh anh dũng thiện chiến, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, luôn bảo vệ cho hòa bình của Đế quốc.

Hắn dùng tất cả mọi của cải mình có mua một hành tinh nhỏ trong vũ trụ, đặt tên là Hành tinh Hoa Hồng.
Có rất nhiều người cho rằng gu của vị thượng tướng lòng dạ cứng như thép này tầm thường quá, nhưng Lộ Tinh lại mấy quan tâm lắm, môt mình bước lên hành tinh nhỏ hoang vu đó, trên cả hành tinh là ngàn vạn đóa hoa hồng mà hắn trồng cho Tề Nhạc Thiên đã được dời đến.
Lộ Tinh ngả lưng xuống giữa rừng hoa hồng, tay cầm huân chương của Tề Nhạc Thiên giơ lên, cười nhẹ, anh là hoa hồng, em là sao, đây là hành tinh hoa hồng của hai chúng ta.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui