Ngày hôm sau tuyết đã ngừng rơi, Nhạc Thiên không muốn Đỗ Vân Đường đi xem nhà chung với mình, trước tiên cứ tự mình tìm đã, cậu hát khúc ở Miên Thành nhiều năm như vậy, vẫn phải có các mối giao thiệp của mình, ủy thác cho người có chuyên môn làm việc này là được.
Vừa về đến nhà, thấy ngoài cửa có người đang chờ, là một chân chạy việc mặc quần áo ngắn gọn gàng màu xám, mệt mỏi phong trần, tay cầm một cái lồng được bọc vải bông.
Nhác thấy Nhạc Thiên, mặt mày lập tức tươi cười, “Ông chủ Trình.”
“Cậu là?” Nhạc Thiên hỏi.
Tay chạy việc vén vải bông lên, trong lồng là một con mèo mướp màu vàng hoa cúc (1) nhỏ, người làm cười nói: “Đỗ tiên sinh bảo tôi mang đến cho ngài.”
“Cảm ơn nhé.” Nhạc Thiên đưa tay đỡ lồng sắt, lấy chút tiền lẻ đưa cho người làm, người làm lập tức thiên ân vạn tạ rời đi.
Nhạc Thiên giơ lồng sắt lên nhìn thử, mèo mướp vàng như hoa cúc vẫn bình thản nằm trong lông, chả buồn nhấc mắt lên nhìn một lần, lười biếng hắc xì một cái.
Nhạc Thiên ghét bỏ nói: “Đỗ Vân Đường mang một ông tổ đến cho tao làm gì không biết nữa?”
Hệ thống: “Cậu sắp ra ngoài lập môn hộ rồi, phải thêm chút sức sống cho cậu chứ.”
Nhạc Thiên chậc một tiếng, “Mẹ thì có tác dụng quái gì chứ, thà đưa một anh đẹp trai còn tàm tạm.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên xách lồng đi vào trong nhà, mở cửa lồng ra, nói với con mèo con hoa cúc: “Mày biến thành trai đẹp được không? Không được thì tự đi đi.”
Mèo con hoa cúc cất tiếng ngáy vô cùng điềm tĩnh.
“Haizz, không hiểu tiếng người rồi.” Nhạc Thiên tiếc nuối thở dài, xoay người tìm một cái bát nhỏ đi làm đồ ăn cho mèo, trong nhà vẫn còn lát cá dư lại từ ngày hôm qua, Nhạc Thiên chưng lại rồi bưng bát ra đặt trước lồng, “Mày ăn được không?”
Mèo con hoa cúc từ từ duỗi vuốt ra khều miếng cá một cái, lắc lắc đầu, ưu nhã bước ra từ trong lồng, lè lưỡi liếm láp lát thịt cá từng chút từng chút một.
Nhạc Thiên tập trung nhìn trong chốc lát, “Vui quá hà.”
Hệ thống: “…” Bộ mặt thật sự của mấy đứa cuồng mèo đấy.
Nhạc Thiên ngập tràn phấn khởi: “Tụi mình đặt tên cho nó đi?”
Hệ thống: “Cậu tự nghĩ đi.”
Nhạc Thiên: “Mày coi này, nó là một con mèo mướp màu vàng, không bằng gọi nó là Bé Mèo Con đi.”
Hệ thống: “…tùy cậu.”
“Bé Mèo Con, ” Nhạc Thiên khẻ kêu một tiếng, giọng nói của cậu thật sự rất hay, mèo mướp vàng cũng hơi bị rù quyến, ngẩng đầu lên nhìn cậu, đáng yêu mềm mại “meo” một tiếng, Nhạc Thiên mừng rỡ, “Nó hiểu kìa.”
Hệ thống: “…” Lại điên nữa rồi.
Nhạc Thiên thích Bé Mèo Con tới nỗi không muốn rời tay, Bé Mèo Con là một con mèo con tốt tính, hoặc cũng có thể là là bởi vì lười nhác, nên cho dù có bị Nhạc Thiên ôm vào lòng xoa xoa vuốt vuốt cỡ nào, nó cũng không thèm phản ứng, đuôi lắc qua lắc lại lắc, ngay cả liếm vuốt cũng lười.
Tâm trạng của Nhạc Thiên rất vui, “Đỗ Vân Đường đúng là một người tốt.”
Hệ thống: “…” Lật mặt đến là nhanh.
Ban đêm, Đỗ Vân Đường lại đến nữa, đúng lúc Nhạc Thiên đang nằm dưới đất chọc mèo.
Đỗ Vân Đường rón rén đi tới vỗ cậu một cái từ phía sau lưng, người Nhạc Thiên run bật lên, quay đầu lại mắng: “Anh lại nổi điên gì đó?”
Đỗ Vân Đường cười nói: “Còn cậu thì sao? Thành mèo hay là thành chó rồi?”
Nhạc Thiên bế Bé Mèo Con lên, yêu thương hôn một cái vào đỉnh đầu Bé Mèo Con, “Thành mèo lại càng tốt, tôi có thể nói chuyện được với nó.”
Đỗ Vân Đường vốn chỉ định mang mèo qua bầu bạn với Trình Nhạc Thiên, không ngờ mới một ngày Trình Nhạc Thiên đã thích con mèo này sâu sắc như vậy rồi, không khỏi líu lưỡi không biết phải nói sao: “Cậu đừng, đừng có mê nó quá.”
“Không đến mức đó.” Nhạc Thiên bình tĩnh nói, ôm mèo trong lòng đi về phía tủ để đồ, kéo ngăn kéo ra lấy một cái đồng hồ đưa cho Đỗ Vân Đường, “Hôm qua anh để quên.”
Đỗ Vân Đường mỉm cười, “Không phải thưởng cho cậu sao?”
“Không thèm.” Nhạc Thiên nhét vào trong ngực Đỗ Vân Đường, cậu chưa bao giờ tiền hay đồ vật của Đỗ Vân Đường, Đỗ Vân Đường nguyện ý nâng đỡ cậu, mua lẵng hoa tạo danh tạo thế cho cậu thì cậu cảm kích.
Còn những vấn đề khác, cậu vẫn có cái giá của mình.”
Đỗ Vân Đường cũng biết tính tình của cậu, đành phải nhận, hôm nay hắn lại đổi một cái đồng hồ mới, cho nên cái đồng hồ này tạm thời cất vào trong túi áo, “Thế con mèo đó cũng trả lại tôi chứ?”
“Mèo là con vật sống, sao có thể đưa tới đưa lui?” Nhạc Thiên ôm mèo, liếc nhìn hắn rất phòng bị, “Mà anh cùng không thể chăm sóc tốt cho nó được, anh sống chung cả nhà như thế, rồi hay đi đây đi đó, chắc chắn sẽ giao cho người làm, người làm sao tận tậm chăm sóc được?”
Đỗ Vân Đường thấy Nhạc Thiên thích như vậy, cười nói: “Nếu biết trước cậu thích, tôi đã đưa nó đến cho cậu sớm rồi.”
“Anh cho tôi sớm, tôi cũng không có thời gian như anh thôi,” Nhạc Thiên cúi đầu hôn hôn vào mặt con mèo, “Giờ là vừa khéo.”
Đỗ Vân Đường bụng rỗng đi đến, Nhạc Thiên lại nói không có cơm, cậu chơi với Bé Mèo Con cả một ngày, khi còn bé chịu đói mà lớn, hay quên bữa cơm.
Đỗ Vân Đường lắc đầu, “Cái tật này của cậu phải sửa, ở nước ngoài, cậu như thế người ta gọi là không tốt cho sức khỏe.”
“Uống mực Tây rồi là không giống bình thường, biết dạy dỗ người khác.” Nhạc Thiên nhét mèo vào lòng Đỗ Vân Đường, xoay người tiến vào buồng trong.
Tuy Đỗ Vân Đường mang mèo cho Nhạc Thiên, nhưng hắn thì chưa nuôi bao giờ, tay chân luống cuống ôm mèo hỏi, “Đi đâu thế? Giận rồi sao?”
“Đâu dễ cáu như vậy, ” Nhạc Thiên mặc thêm một áo choàng dài bước ra, “Hầu cậu ra ngoài dùng bữa.” Đi tới trước mặt Đỗ Vân Đường, nâng niu bế con mèo lại.
Đỗ Vân Đường nói: “Cậu định dẫn nó theo?”
“Đương nhiên ” Nhạc Thiên hào hùng nói, “Trong nhà chẳng có ai.”
Đỗ Vân Đường bất đắc dĩ nói: “Được rồi, xem ra sau này tôi còn phải tìm thêm cho vài người hầu ưng ý mới được.”
“Không cần, có người hầu tôi cũng sẽ không cho bọn họ chăm sóc Bé Mèo Con.” Hai người cùng đi vào trong bóng đêm.
Hai bên con ngõ nhỏ náo nhiệt nhất là về đêm, mấy hàng hoành thánh đã dựng lên hết, Nhạc Thiên ngửi mùi hương bay trong không khí, vuốt ve Bé Mèo Con một cái nói: “Cậu, chúng ta làm bát hoành thánh, được không?”
“Có gì mà không được ?” Đỗ Vân Đường nhanh chóng đi tới trước hàng hoành thánh vén áo khoác lên an tọa, bàn ghế trong hàng mỳ bóng mỡ, trông hắn lại không có gì là để tâm, xắn tay áo khoác lên nói, “Ông chủ, cho hai bát hoành thánh.”
Con người Đỗ Vân Đường chính là như vậy, không câu nệ tiểu tiết chuyện gì cũng biến nặng thành nhẹ, thật sự rất hấp dẫn.
Nhạc Thiên lại một lần nữa cảm thán từ tận đáy lòng, mắt nhìn của Trình Nhạc Thiên tốt thật sự.
Hoành thánh được bưng lên rất nhanh, một bát tám viên, béo ú như đĩnh vàng, trên mặt rắc hành thái nhỏ, một váng dầu mè nổi lên, nhìn thôi đã làm người ta rất thèm ăn.
Nhạc Thiên vừa muốn ăn, vừa muốn vuốt mèo, nhất thời tình thế khó xử, nói với Đỗ Vân Đường đã cúi đầu bắt đầu ăn: “Anh khoan hẵng ăn, đút tôi hai viên trước đã.”
Đỗ Vân Đường ngẩng đầu lên ngẩn ngơ.
Trên hàng mỳ treo một ngọn đèn dầu, mờ mờ tỏ tỏ soi xuống gương mặt thanh tú trắng nõn của Trình Nhạc Thiên, vì cơn gió lạnh thoáng qua khiến gò má hơi ửng lên sắc hồng.
Khoác áo khoác màu xám, tay đỡ con mèo nhỏ, có nét yếu mềm khó thể nói ra, cậu khẽ nhếch miệng với Đỗ Vân Đường, “Mau lên.”
“Cho cậu ham ăn,” Đỗ Vân Đường vừa bực mình vừa buồn cười, “Thôi được rồi, để anh đây hầu cậu.” Múc một viên đưa tới bên mép Nhạc Thiên, “Cẩn thận nóng.”
Nhạc Thiên cắn một cái, một chút canh nước tràn ra, dính hết vào môi cậu, đầu lưỡi màu đỏ tươi đảo lung tung giữa hai hàm răng trắng tinh, “Nóng nóng nóng.”
Đỗ Vân Đường làm bạn với Trình Nhạc Thiên đã mười lăm năm, chưa từng thấy dáng vẻ cậu yêu kiều như vậy, nhất thời cũng thấy rất lạ, cười nhạo: “Đã bảo với cậu là coi chừng nóng mà.”
Nhạc Thiên thoáng liếc hắn một cái, cậu đã quen liếc mắt mang tình, Đỗ Vân Đường bị cậu liếc cũng quen rồi.
Vốn dĩ không có cảm giác gì, nhưng cái liếc hôm nay của Trình Nhạc Thiên, lại có một nét quyến bên trong.
“Nóng anh không biết thổi sao?” Nhạc Thiên lại liếc hắn một cái, “Anh có biết phục vụ không đấy? Đỗ đại thiếu gia?”
“Gan to rồi đúng không?” Đỗ Vân Đường cầm thìa kề bên môi, thổi mấy cái rất nghiêm chỉnh, rồi lại đưa đến bên mép Nhạc Thiên, “Đến đây đi, ông chủ Trình.”
Nhạc Thiên đắc ý ăn hết nửa cái còn lại, vuốt ve mèo, nheo mắt cùng một lúc với Bé Mèo Con đang ôm trong lòng.
Khóe môi nhếch lên Đỗ Vân Đường mỉm cười nhìn cậu, cảm thấy Trình Nhạc Thiên lúc này cũng không khác gì mèo, múc thìa thứ hai đút cậu, lần này hắn đã biết, thổi trước rồi mới đút.
Nhạc Thiên đã ăn ba cái hoành thánh đã nói no rồi, “Còn lại anh ăn đi.”
Đỗ Vân Đường cũng không chê, ăn hết phần mình, rồi ăn phần của Trình Nhạc Thiên.
Bỗng dưng có một cái khăn tay lướt qua, khen ngợi: “Sạp hàng nhỏ này cũng không kém gì nhà hàng lớn.”
“Sạp hàng nhỏ thì làm sao? Có khi hàng quán nhỏ có khi còn lâu năm hơn mấy nhà hàng kia nữa, đã là tay nghề lâu năm, tất nhiên là ngon rồi.” Nhạc Thiên ôm mèo, lại liếc Đỗ Vân Đường, “Cậu trả tiền đi, tôi không mang tiền.”
“Cậu hay rồi, biết ăn chực rồi.” Đỗ Vân Đường đứng dậy đi trả tiền.
Hai người tản bộ trong màn đêm để tiêu cơm, Nhạc Thiên đang ôm mèo bỗng nhiên nói với Đỗ Vân Đường: “Vân Đường, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Đỗ Vân Đường giật mình, bởi Trình Nhạc Thiên có vẻ như rất nghiêm túc, sốt sắng hỏi vội: “Chuyện gì?”
Mặt Nhạc Thiên hơi ửng đỏ, mà không thể nói hơi, bởi vì tuy sắc đỏ trên mặt y nhạt, nhưng lan đến tận vành tai, một hồi sau mới nhẹ nhàng nói: “Thôi, không nói.”
“Cố tình mồi tôi?” Đỗ Vân Đường ôm Nhạc Thiên thấp hơn mình nửa cái đầu, “Có nói hay không, không nói tôi dùng đại hình hầu cậu?” Một tay giả vờ đưa lên đình gãi cậu.
Nhạc Thiên dựa vào lồng ngực hắn ngửa đầu liếc nhẹ hắn một cái, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, “Anh dám?”
Đỗ Vân Đường ngẩn ra, trong lòng thấy hơi là lạ, cánh tay vòng quanh Nhạc Thiên cũng bỗng nhiên cứng lại, lặng lẽ buông tay ra, sờ sờ mũi nói: “Không dám, cậu nói đi, không nói tôi sẽ nhớ mãi trong lòng.”
Nhạc Thiên vuốt ve tai mèo, bước chân chậm rãi, thấp giọng nói: “Lòng tôi có người.”
Bước chân Đỗ Vân Đường chệch đi, trong khoảng thời gian ngắn hắn cũng không biết nói gì, một hồi lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, nói: “Chúc mừng chúc mừng, là vị tiểu thư nào?”
“Không phải tiểu thư gì cả, ” Nhạc Thiên cắn cắn môi, nâng mắt oán trách liếc hắn, cái nhìn đó không chỉ là quyến rũ, ánh nước trong mắt dịu dàng, có cả yêu kiều và hờn dỗi, “Tôi nói cho anh biết, anh hỏi kỹ thế làm gì?”
Trái tim trong lồng ngực Đỗ Vân Đường bỗng nhiên đập lên thình thích, ngước mắt lên nhìn thoáng qua giao lộ: “Đừng tiễn nữa, đến đây thôi, đi về trước.”
Nhạc Thiên vuốt mèo, “Ừm, đi đường nhớ cẩn thận, chuyện nhà tôi dã sai người đi tìm, anh không cần phí tâm.”
Đỗ Vân Đường gật đầu lung tung, bước chân ngổn ngang đi về phía trước, hắn đi được hai bước quay đầu lại, thấy Trình Nhạc Thiên vẫn ôm mèo đứng tại chỗ, khuôn mặt trắng hồng, khóe môi mỉm cười, thấy hắn quay đầu lại thì chậm rãi phất phất tay với hắn, “Đi thôi.” Trình Nhạc Thiên là hát hí khúc, giọng vang dài, truyền tới tai Đỗ Vân Đường, vẫn như là nói kề bên.
Đỗ Vân Đường lên xe kéo, xe kéo đi một đoạn rồi, hắn mới có cảm giác như vừa tỉnh giấc chiêm bao, sờ trán, mồ hôi trên trán đã ứa đầy, chuyện gì thế này?
Nhạc Thiên ôm mèo đi trở về, nói với hệ thống: “Gaydar của Đỗ Vân Đường đã reo rồi đấy.”
Trình Nhạc Thiên vốn là bi, Nhạc Thiên lại là một bé thụ trăm phần trăm không, trong lời ăn tiếng nói cử chỉ hành đồng chắc chắn sẽ để lộ một ít đầu mối, hơn nữa cậu còn nói vài câu lập lờ nước đôi, cậu đảm bảo đêm nay Đỗ Vân Dường không thể ngủ nổi, mà cho dù là có ngủ được, thì trong mơ cũng thấy cậu.
Hệ thống không hiểu: “Đỗ Vân Đường coi cậu là anh em tốt, cậu come out thì được gì?”
Nhạc Thiên thảnh thảnh thơi thơi nói: “Ai bảo tao come out, tao nói cô dâu dưới quê của tao, hắn ta hiểu lầm mắc mớ gì đến tao?”
Hệ thống: “…” Lại bắt đầu hại đời nam chính.
Nhạc Thiên hôn một cái vào mặt Bé Mèo Con, “Bé Mèo Con, con nói xem người tặng con coi trọng mối quan hệ của hai chúng ta đến mức nào đây nhỉ?”
Nếu như phát hiện ra hình như là anh em mình thíc mình, hắn sẽ làm gì? Nếu sau này nhận ra đó chỉ là hiểu lầm, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Nhạc Thiên đã không thể chờ được nhìn thấy biểu hiện sau này của Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường trở về nhà, chú tư nhà họ Đỗ, Đỗ Thịnh Minh thấy hắn thì lên tiếng chào hỏi, “Anh ba.”
Đỗ Vân Đường đi lên lầu như mộng du, không thèm gật đầu một cái, vẻ mặt Đỗ Thịnh Minh không hiểu sao, chuyện gì vậy, mất hồn sao?
Ngã mình vào chiếc giường lớn mềm mại, trong đầu Đỗ Vân Đường hiện ra mỗi lời nói mỗi cử chỉ của Trình Nhạc Thiên trong hôm nay.
Lạ quá, thật sự rất lạ, Trình Nhạc Thiên có vẻ như… như là… nói sao đây nhỉ, không thể nói ra được, dù sao thì cũng khiến Đỗ Vân Đường lòng dạ ngứa ngáy, cứ thấy là lạ làm sao.
Nghĩ không thông, Đỗ Vân Đường quyết định tạm thồi không nghĩ nữa, tắm rửa sạch chuẩn bị đi ngủ, nhưng lại ngủ không được, chồm dậy lên uống ly Brandy rồi nằm xuống ngủ nữa, lần này thì thật sự thiếp đi.
Đỗ Vân Đường có một giấc mơ.
Trong mơ, hắn và Trình Nhạc Thiên đang vừa đi dạo vừa nói chuyện.
“Vân Đường, lòng tôi có người.” Trình Nhạc Thiên nhu tình như nước nói với hắn.
Đỗ Vân Đường trong mơ tim đập lên thình thịch, “Ai?”
Trình Nhạc Thiên liếc hắn một cái rất quyến rũ, “Còn ai nữa chứ, là anh đó, Vân Đường.”
Đỗ Vân Đường lập tức giật mình tỉnh lại, giơ tay sờ sờ lên đầu mình, toàn là mồ hôi lạnh!
__
(1) mèo mướp màu hoa cúc: 黄花小狸猫, không rành về mèo lắm nên không chắc, thấy vằn vằn tui chỉ nghĩ đến mèo mướp:
------oOo------