Trong xe có ba người, nhưng lại như chỉ có một.
Trình Lê lớn lên ở nông thôn, khi nói chuyện vẫn thường hay nói rất lớn tiếng, líu ra líu rít nói chuyện với Trình Nhạc Thiên.
Cô nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, ngồi trên xe, mỗi chiếc xe này đã hỏi rất nhiều câu rồi, còn tự cho là nhỏ giọng hỏi Trình Nhạc Thiên: “Anh ta là tài xế của anh hả?” Rồi chỉ chỉ vào Đỗ Vân Đường đang lái xe phía trước.
Tiếng nói lanh lảnh truyền vào tai, nét mặt Đỗ Vân Đường đã vô cảm, ngay cả lời giải thích cũng không buồn nói, đầu óc hắn lúc này quá rối, nhưng đang bận lái nên không thể phân tâm suy nghĩ chuyện khác, nên lòng dạ cứ loạn tùng phèo.
Hắn nghe thấy Trình Nhạc Thiên nhẹ giọng chầm chậm nói: “Anh ta là bạn anh, bạn tốt nhất.”
Chân mày Đỗ Vân Đường hơi nhíu lại.
“À,” Trình Lê kéo tay Trình Nhạc Thiên qua, “Trình ca ca, tay anh lạnh quá.”
Nhạc Thiên thấp giọng nói: “Bẩm sinh đã vậy rồi.”
“Không sao hết, tay em nóng, sau này em sưởi ấm cho anh.” Trình Lê ngước mặt lên nói, mấy cái này toàn là do bà nội dạy cô.
Bàn tay cầm tay lái Đỗ Vân Đường bỗng nhiên siết chặt.
Nhạc Thiên vuốt vuốt bím tóc to bóng loáng của cô, “A hu hu, con gái đáng yêu quá đi, tao muốn ngủ chung với con bé này.”
Hệ thống: “…cậu hãy sống như một con người đi.”
Trình Lê hoàn toàn không biết làm vợ có nghĩa là gì, cô chỉ biết là Trình ca ca đang dịu dàng nở nụ cười nhẹ nhàng trước mắt mình trông rất dễ thương dễ gần.
Sau khi đến biệt thự rồi, Trình Lê càng kinh ngạc hơn, “Trình ca ca, đẹp quá đi.” Rồi cô nàng hân hoan chạy vào nhà.
Đỗ Vân Đường xuống xe, đứng bên cạnh Trình Nhạc Thiên, lạnh nhạt nói: “Kiểu nhóc con chưa từng biết mùi đời này như thế, mà cậu cũng lấy làm vợ được sao?”
Nhạc Thiên rũ mắt, “Người như tôi, còn đòi hỏi gì nữa?”
“Nói bậy gì đó, thế nào là người như cậu? Cậu có gì không tốt đâu,” Đỗ Vân Đường siết chặt bả vai Trình Nhạc Thiên xoay người cậu đối diện với mình, “Tôi không muốn cậu hạ thấp mình như vậy, cậu xứng đáng với người tốt hơn.”
“Trình ca ca, chỗ anh còn có con mèo nữa nè!” Trình Lê chạy ra, trông thấy hai người đang đứng cách nhau rất gần, Đỗ Vân Đường gần như là nửa ôm Trình Nhạc Thiên, ngờ vực hỏi, “Sao hai người không vào?”
Trình Nhạc Thiên quay mặt sang, vội nói: “Đến ngay.” Rồi vươn hai tay hất tay Đỗ Vân Đường ra đi về phía Trình Lê.
Trình Lê thân thiết khoác tay cậu, theo bản năng sinh ra chút địch ý với Đỗ Vân Đường, quay đầu le lưỡi làm mặt quỷ với Đỗ Vân Đường.
Đỗ Vân Đường lạnh lùng liếc cô một cái, Trình Lê sợ hết hồn dựa vào vai Trình Nhạc Thiên nói: “Trình ca ca, người đó dữ quá hà.”
“Đỗ công tử là người tốt.” Lúc này Trình Nhạc Thiên mới quay đầu, “Vân Đường, mau vào thôi.”
Trình Lê như con chim nhỏ bay tới bay lui nhìn xem khắp tầng trệt, rồi ôm Bé Mèo Con chạy “bịch bịch bịch” lên lầu.
Nhạc Thiên ngồi trên ghế salon với Đỗ Vân Đường, Nhạc Thiên mỉm cười nói: “Trong nhà có thêm người, náo nhiệt hơn nhiều, trong lòng cũng thấy chân thật hơn.”
Một tay Đỗ Vân Đường khoác trên ghế salon đặt sau lưng Nhạc Thiên, hai chân vắt chéo, ngón tay hơi vân vê, tim đã dần dần chìm xuống, “Lần trước cậu nói trong lòng có người, là con nhóc nhà quê đó sao?”
“Vợ của mình, thế nào cũng phải để trong lòng.” Nhạc Thiên nhẹ giọng nói.
Sắc mặt Đỗ Vân Đường thay đổi.
Một con nhóc chân đất quê mùa, chẳng thấy chỗ nào đẹp, vừa thô lỗ vừa không nết na, có chỗ nào xứng với Trình Nhạc Thiên cơ chứ? Trình Nhạc Thiên thích hắn thì còn có thể thông cảm được, hắn là Đỗ công tử là tình nhân trong mộng trong mắt bao người, thế mà đi chấm con nhóc quê mùa đó? Đỗ Vân Đường không phục, cả đời này hắn chưa bao giờ bị ai coi nhẹ.
“Hơn nữa, cũng coi như là không để Đỗ lão gia tử phải nghĩ nhiều.” Nhạc Thiên không chút do dự cắm cho Đỗ lão gia tử một đao, cậu không có thói quen kính già yêu trẻ, chỉ biết có thù tất báo.
Đỗ Vân Đường sầm giọng nói: “Ông ấy không xen vào được.”
“Anh về đi thôi, có Trình Lê ở đây rồi.” Nhạc Thiên nói, mau về cất ông chú kia vào tủ kính đi.
Đỗ Vân Đường đi rồi, Nhạc Thiên mới gọi Trình Lê xuống, “A Lê, anh gọi em là A Lê được không?”
Trình Lê chớp mắt, “Trình ca ca muốn gọi em thế nào cũng được.”
“Sau này em là vợ trên danh nghĩa của anh, lúc không có ai thì coi anh như là anh trai, như cách em gọi anh,” Nhạc Thiên dịu dàng nói, “Năm nay em mười sáu, đang trong tuổi đi học, qua năm anh đưa em đến trường nữ sinh ở Miên thành đi học.”
Vẻ mặt Trình Lê khó hiểu, “Trình ca ca, là sao, em không hiểu.”
“Có phải người trong nhà bảo em nghe lời anh không?” Nhạc Thiên vuốt bím tóc của Trình Lê, Trình Lê gật gật đầu, “Vậy thì nghe lời.” Nhạc Thiên dịu giọng nói, “Trình ca ca sẽ giúp em có cuộc sống tốt hơn.”
Câu này Trình Lê nghe hiểu, cô gật đầu thật mạnh, “Vâng ạ!”
“A Lê, anh hơi đói…”
“Em đi nấu cơm, cái gì em cũng biết nấu, món trên thành thị em cũng làm được, em có học rồi.”
Trình Lê nhanh chóng đi vào nhà bếp hành nghề.
Nhạc Thiên dọn yếu đuối qua một bên, sung sướng dang tay dang chân trên ghế salon, “Ôi, những tháng ngày này mới hạnh phúc là sao.”
Hệ thống: “…”
Đỗ Thịnh Minh đang chia nhẫn trong biệt thự của mấy bà vợ bé của mình, “Ai cũng có hết, mỗi người một cái.”
Nhóm vợ nhỏ đi lên cầm xem, ngoài miệng không vui, “Kích cỡ không giống nhau gì cả, cậu Tư bất công.”
Đỗ Thịnh Minh bó tay toàn tập, chỉ vào khuôn mặt sưng phù của mình, “Vì để mua mấy cái nhẫn này cho mấy cô, mà ông đây phải ăn tát, không thích thì dẹp đi.
Người nào người nấy đeo xấu thế không biết, ngón tay mà tưởng móng heo không, đeo còn không đẹp bằng một thằng đàn ông như Trình Nhạc Thiên…”
“Ôi chao, cậu Ba.” Một cô vợ bé khua tay múa chân, trông thấy Đỗ Vân Đường đang cõng ánh sáng trên lưng đứng ngay cửa vào, giật mình hết hồn.
Đỗ Thịnh Minh nghe thấy tiếng “cậu Ba”, tức giận nói: “Đúng là do tên khốn kiếp Đỗ Vân Đường đó đánh!”
“Tôi là khốn kiếp, thì cậu là gì?” Đỗ Vân Đường đã đi tới phía sau Đỗ Thịnh Minh, Đỗ Thịnh Minh còn chẳng kịp chạy, đã bị Đỗ Vân Đường túm cổ áo kéo lại, vội chắp tay cầu xin: “Anh ba em sai rồi, em nói bậy nói bạ mồm miệng không biết giữ.”
Đỗ Vân Đường vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, thiếu đòn.”
Đỗ Vân Đường không nói hai lời, ngay trước mặt năm bà vợ nhỏ bắt đầu ra tay đánh Đỗ Thịnh Minh.
Nhóm vợ nhỏ chứng kiến hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, không một người nào đi lên ngăn lại, nhưng bởi vì không chịu nổi nên tất cả đều trốn rất xa.
“Anh ba tha cho em đi!” Đỗ Thịnh Minh chạy trối chết, thế nhưng vì thể lực thật sự có hạn, bị Đỗ Vân Đường chặn dưới gầm bàn, khóc lóc thảm thương, “Anh ba em không dám nữa.”
“Cậu không dám?” Do vận động với cường độ cao nên trên người Đỗ Vân Đường toát ra chút mồ hôi, nhưng áo khoác trên người trái lại không mảy may xô dịch, thăm hỏi bằng cú đá thẳng vào cái mông đang chổng lên của Đỗ Thịnh Minh, Đỗ Thịnh Minh “áu” lên một tiếng, chỉ lo đầu mà quên đuôi, nằm bệt dưới đất đau đớn gào khóc, “Anh ba, em thật sự không dám nữa.”
“Đi ra.” Đỗ Vân Đường ngồi xổm xuống, cười gằn nói với Đỗ Thịnh Minh đã khóc thút thít, “Cậu không ra, tôi châm đuốc đốt cái biệt thự này của cậu.”
Khi nãy đám vợ nhỏ chỉ đứng xem như người ngoài, đang run lẩy bẩy nấp ở đằng xa, nhưng giờ thì thành chuyện có dính đến mình rồi, hết người này đến người kia lên tiếng, “Cậu Tư, cậu mau ra đi mà!”
Đỗ Thịnh Minh nói trong lòng: Cái lùm mía (1), mấy bà vợ nhỏ chẳng nhờ được một người nào, toàn mẹ nó muốn ông đây chết sớm không.
Đỗ Thịnh Minh ủy ủy khuất khuất bò ra ngoài, đầu mới từ dưới gầm bàn ngóc lên bị Đỗ Vân Đường nắm đầu xách lên, lại gào khóc kinh thiên động địa.
Đỗ Thịnh Minh bị Đỗ Vân Đường đánh cho đến khi về tới Đỗ gia, thành một quang cảnh xinh đẹp tuyệt vời.
“Cha, cứu mạng con cha ơi!” Đỗ Thịnh Minh không ngừng bò lết chạy vào Đỗ gia, nhìn thấy Đỗ lão gia tử thì vội nhảy vọt lên chạy ra sau lưng ông trốn.
Đỗ lão gia tử thấy hắn sưng mặt sưng mũi đầu tóc rối bời, cả giận nói: “Xảy ra chuyện gì, ai đánh?!”
“Tôi đánh!” Đỗ Vân Đường đi vào nhà, hắn bước vào nhà cởi áo vest ra, rồi cởi luôn cả áo gile, vừa tháo cúc áo sơ mi, vừa nói với Đỗ lão gia tử đã tái xanh cả mặt, “Mới đầu tôi tính làm thịt mấy bà vợ bé của ông, nhưng nghĩ thấy, không còn người đàn bà bà này thì ông vẫn có thể tìm người khác được, suy đi nghĩ lại vẫn nên xử con trai của ông thì hơn, chắc ông sẽ thấy hơi hơi đau lòng nhỉ.”
Đỗ lão gia tử tức giận đến mức đầu bốc khói, sắc mặt nóng lên thành màu đỏ tía, “Thằng bất hiếu này! Thằng bất hiếu này! Nó là em của mày!”
“Trình Nhạc Thiên là bạn của tôi, ” Đỗ Vân Đường xắn tay áo lên đến cùi chỏ, để lộ ra cánh tay rắn chắc, “Hôm nay để tôi cho ông thấy, kết cục khi động vào bạn của tôi.”
Đỗ lão gia tử có tổng cộng ba thằng con trai, hơn hai mươi năm trước con cả Đỗ Vĩnh Nguyên đã mất vì tai nạn máy bay, một nhà ba người không còn ai, từ đó Đỗ lão gia tử chỉ còn lại hai người con trai.
Đứa con thứ hai Đỗ Vân Đường vừa có tài vừa có thủ đoạn, ngoại trừ thiếu một chút quyết đoán ra, thì có thể gọi là hoàn mỹ.
Con thứ ba là một đứa vô dụng văn không được võ không xong, nhưng cũng may là năm nay cho ông được một đứa cháu nội đang chuẩn bị ra đời.
Hai thằng con trai đứa nào cũng có chỗ tức, cũng có chỗ tốt.
Nhưng bây giờ thằng con thứ hai đè thằng thứ ba ra đánh đập ngay trước mặt ông, thằng tư khóc lóc xin tha, cầu xin ông cha đây cứu mình, ông lại không làm gì được.
Chống batoong nặng nề gõ xuống đất, “Đỗ Vân Đường, mày muốn bóp nát bộ xương già này của tao rồi mới vừa lòng phải không?!”
“Vậy còn ông? Ông muốn giết chết Trình Nhạc Thiên mới vừa lòng sao?” Cuối cùng Đỗ Vân Đường cũng đánh đến mệt, lôi Đỗ Thịnh Minh còn đang gào mồm khóc to qua, ánh mắt vừa sắc vừa lạnh, “Mạng con của ông là mạng, thì mạng người khác không phải mạng sao?”
Tuy rằng Đỗ lão gia tử cũng biết mình là người có lỗi trước, nhưng vẫn không chịu phục, “Tao tìm vợ cho nó, thì có gì không tốt?”
Nghe thấy tiếng “vợ” đó, lửa giận của Đỗ Vân Đường lại trào lên, quay đầu lại đấm cho Đỗ Thịnh Minh thêm một đấm nữa, quay đầu nở nụ cười với Đỗ lão gia tử: “Vậy thì tôi cũng tìm mấy bà vợ cho ông nhé? Tôi biết ông chuộng gái làng chơi, ngõ Hàm Yên có vài người sêm sêm tuổi với ông đấy, nghỉ hưu lâu rồi chưa được hành nghề, đưa hết sang cho ông nhé.”
Tuy hắn đang tươi cười, nhưng sống lưng Đỗ lão gia tử phát run lên, dáng vẻ của Đỗ Vân Đường thời khắc này thật sự chẳng khác nào cha của Đỗ lão gia tử, lão Đỗ tiên sinh.
Cơ nghiệp hơn hai trăm năm của Đỗ gia không phải là thuận buồm xuôi gió, cũng có lúc lên voi xuống chó, sau khi đời của lão Đỗ tiên sinh đã gian nan lắm rồi, lão Đỗ tiên sinh không hề có giới hạn, giở một vài thủ đoạn bất hợp pháp mới một lần nữa vực gia tộc dậy.
Đỗ gia lúc ấy đừng nói là Miên thành, mà có thể coi là hô mưa gọi gió trên cả đại lục.
Có lẽ là do đã làm nhiều chuyện thất đức, nên con cháu dưới gối lão Đỗ tiên sinh ít ỏi, chỉ còn sót lại một người tính chậm chạp là Đỗ lão tiên sinh.
Đỗ lão tiên sinh giữ được cơ nghiệp đời trước đã không phải là dễ, điều hành Đỗ gia đến ngày hôm nay vẫn không đạt được thành tựu gì, đang lúc buồn rầu vì người thừa kế đời tiếp theo.
Dù chính ông cũng không phải là nhân tài ghê gớm gì cho cam, nhưng vẫn có nhận định riêng của mình với người tài.
Đỗ Vân Đường tốt thì tất nhiên là tốt, chỉ đáng tiếc là lúc nhỏ chịu nền giáo dục tình yêu rồi hòa bình gì đó của phương Tây, theo kiểu xu hướng quý ông nho nhã thanh tao.
Đỗ lão tiên sinh thấy tiếc vô cùng, cho rằng muốn làm cá sấu một vùng thì nhất định phải ác, Đỗ Vân Đường không ác, quá lắm thì cũng như ông, làm một gia chủ gìn giữ gia nghiệp đời trước.
Rốt cuộc thì hôm nay Đỗ lão gia tử cũng cảm nhận được sự kiên quyết trên người Đỗ Vân Đường.
Mặc tây trang hiện đại, chịu nền giáo dục phương Tây, nhưng dòng máu tàn nhẫn của người nhà họ Đỗ suy cho cùng vẫn thức tỉnh trong Đỗ Vân Đường.
Đỗ lão gia tử không ngờ rằng ông chèn ép Đỗ Vân Đường nhiều năm như vậy mà không khơi ra được huyết tính của hắn, nhưng chỉ bẳng một con hát nho nhỏ đã thành công kích thích được, chẳng biết trong lòng đang là vui nhiều buồn hay buồn nhiều vui.
Đỗ lão gia tử hít sâu một hơi, “Vân Đường, chuyện này là lỗi của cha.”
Đỗ Vân Đường buông tay, đầu Đỗ Thịnh Minh ngửa ra phía sau, đập cái “cốp” xuống bậc thang, lại bật khóc lên hu hu.
Đỗ Vân Đường đứng lên, bởi đứng trên bậc thang nên có vẻ cao lớn lạ thường, dường như cả Đỗ gia đều nằm rạp dưới chân hắn vậy, hắn lạnh nhạt nói: “Ông già rồi, nên để người khác cai quản Đỗ gia thôi.” Giọng điệu của hắn không phải là trưng cầu, mà là tuyên bố, là mệnh lệnh, ngay khoảnh khắc hắn vừa dứt tiếng, như là sự thật đã được định từ trước.
Đỗ lão gia tử há miệng, trên mặt hiện lên một nụ cười mơ hồ, “Được.”
__
(1) cái lùm mía: gốc là 娘希匹, nương hi thất, là một tiếng chửi, giải thích gốc gác thì dài lắm, tui đọc sơ sơ thì thấy mức độ tục của nó cũng tương đương câu “cailozmamay” nên edit vậy, mặc dù hơi thoát bối cảnh Dân quốc…
__
Tội nghiệp ông em, bị quánh sml.
------oOo------