Các tiểu thế giới trong liên minh vẫn thường xảy ra trường hợp nhân vật tự sinh ra ý thức của mình sau đó làm phản rồi bị lưu đày, những người trông coi như Nhạc Thiên có nhiệm vụ quan trọng là giữ gìn tính ổn định của thế giới.
Tất cả đều có cùng một tín ngưỡng và kiêu ngạo —— thề sống chết không được để vỡ hình tượng.
Những người trông coi như họ về mặt ý nghĩa nghiêm chỉnh mà nói thì là sức mạnh ngoại lai, nếu hình tượng họ không ổn định thì sẽ tạo ra ảnh hưởng rất lớn đối với thế giới này, nhất là khi tiếp xúc với nhân vật trọng tâm của thế giới, lỡ mà khiến cho họ cảm thấy không ổn, thì thế giới này cách tan vỡ không xa.
Nhạc Thiên đã làm hỏng vô số thế giới, nên đối với vấn đề đó, trong lòng cậu không thể rõ ràng hơn.
Đồng thời, đối với chuyện giữ hình tượng và sự ổn định của thế giới, điểm kinh nghiệm của Nhạc Thiên trải qua vô số thế giới đã lên đến bậc cao thủ rồi.
“Chú út!” Nhạc Thiên dùng hết sức lực của mình, kiên quyết đẩy Thẩm Lập Hành ra, lau môi mình một cái thật mạnh, vẻ mặt kinh hoảng, “Chú điên rồi?”
Dù Thẩm Lập Hành đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn hoàn toàn không thể chấp nhận sự kháng cự của Thẩm Nhạc Thiên, cái tính duy ngã độc tôn trong con người hắn lập tức bị kích hoạt, sắc mặt sầm xuống, trong tình huống như thế thì bất cứ lời nói nào cũng là thừa thãi, hành động quan trọng ngôn ngữ.
Thẩm Lập Hành kéo Nhạc Thiên trở lại, giam vào lòng mình cưỡng hôn.
Môi răng mãnh liệt va chạm, Nhạc Thiên đột nhiên dùng sức, cắn rách khóe môi Thẩm Lập Hành, nhanh chóng đầy Thẩm Lập Hành ra, lảo đảo chạy thẳng xuống dưới lầu.
Thẩm Lập Hành không đuổi theo, giơ tay lau máu ở khóe môi, giọt máu đỏ tươi thấm ra đầu ngón tay, Thẩm Lập Hành cười cười, chạy? Chạy được sao?
Nhạc Thiên hức hức hức chạy xuống lầu, trong ánh mắt kinh ngạc của người làm lại hức hức hức chạy lên lầu, cầm chìa khóa xe, lái xe thể thao yêu dấu màu đỏ chói của mình chuồn đi.
Trong xe, Nhạc Thiên nhàn nhã mở nhạc, hệ thống đang khóa mình bỗng nhiên lên tiếng: “Tôi tưởng cậu đã bỏ đi nhiệm vụ rồi.
” Không ngờ vẫn còn tí lương tâm từ chối Thẩm Lập Hành.
Nhạc Thiên giả vờ như không nghe thấy.
Hệ thống tiếp tục lẩm bẩm: “Sự lựa chọn của cậu mới là lý trí, giữa thỏa mãn tư dục nhất thời và tinh thần bị lưu đày, chọn cái đầu thì hơi bị ngu xuẩn quá, từng là người trông coi cao cấp của liên mình, tôi xác nhận sự chuyên nghiệp của cậu.
”
Nhạc Thiên: “Đừng cho là tao không biết mày đang nghĩ gì, tụi mình đã nói là đối tác chiến lược quan hệ hợp tác, nhưng bởi vì tính hướng của tao, mà mày trở mặt ngay tức khắc, tình cảm mỏng manh như tờ giấy lộn, ái chà chà, mày làm tao thất vọng quá, tao có quyền khiếu nại mày kỳ thị.
”
Hệ thống: Có một cảm giác bất lực mang tên nghe thằng ăn cướp la làng nhưng không cãi lại được… “Tôi sai rồi.
”
Nhạc Thiên rộng lượng nói: “Không sao, yêu thương chân thành thì phải luôn trải qua muôn trùng sóng gió mà.
”
Xe thể thao máu đỏ chói đi ngang qua phố phường một cách lung tung không mục đích, Nhạc Thiên chạy rồi chạy, chạy thẳng ra bến tàu.
Chiếc du thuyền tư hân màu đỏ vẫn đang đỗ ở bên tàu nhỏ, Nhạc Thiên ngồi trong xa nặng nề nhìn dòng chữ tiếng Anh thiếp vàng trên thân thuyền, sâu xa nói: “Thì ra là ý này.
”
L&T cũng chẳng phải là tên của Nhạc Thiên, mà là Lập & Thiên (立 – lì – Lập, 天 – tiān – Thiên), trong lòng Thẩm Lập Hành, không cần biết Nhạc Thiên có phải là cháu trai của hắn không, thì trên bản chất vẫn là vật tư hữu của hắn.
Giống như chiếc du thuyền hoa lệ trước mặt này vật.
Nhạc Thiên ngồi ngắm trong chốc lát, rồi xuống xe đi lên du thuyền, thoải mái nằm xuống boong thuyền.
Hệ thống không hiểu ra làm sao, “Cậu không đi tìm nữ chính sao?”
Nhạc Thiên bình tĩnh nói: “Tìm cô ta làm gì?”
Hệ thống: “?” Nó tưởng là cuối cùng thì Nhạc Thiên cũng quyết đình giật dây cho nữ chính và Thẩm Lập Hành, nhưng xem ra Nhạc Thiên hoàn toàn không có ý định đó.
Nhạc Thiên lấy điện thoại ra, mở ra weibo của Dư Diêu lên, Dư Diêu vừa đổi background của weibo, hai bàn tay dắt nhau dưới tán cây anh đào hoa bay đầy trời.
cậu bình tĩnh nói: “Dư Diêu thích Từ Đào.
”
Hệ thống nhắc nhở: “Từ Đào không đủ tư cách.
”
Nhạc Thiên hoàn toàn dửng dưng: “Cô ta thích là được rồi.
”
Hệ thống không nghĩ là một Nhạc Thiên đã phá hỏng thế giới từ khi bắt đầu làm nam phụ còn biết động lòng trắc ẩn với nữ chính, nó nghe nói là cậu ta vì không được nữ chính yêu nên mới không cam lòng chuyển sang phá hoại thế giới, mặc dù bây giờ nó đã biết rõ tính hướng của Nhạc Thiên rồi, nhưng không thể loại trừ biến cố Nhạc Thiên chịu đả kích quá lớn nên mới thay đổi tính hướng.
Hai tay Nhạc Thiên kê sau gáy, ngửa đầu híp mắt sưởi nắng, dường như cậu hiểu được sự im lặng của hệ thống, ánh mắt đi về nơi xa xăm, nói: “Ai cũng có quyền được tự quyết định,” rồi chuyển chủ đề, lại cười nói hì hì, “Nếu như mày thấy cảm động, thì thế giới sau nhất định phải sắp xếp cho tao một nhân vật quyền cao chức trọng nhá.
”
Hệ thống thở dài, “Cậu cứ tiếp tục như vậy, thì khả năng được đến thế giới sau là bất khả thi.
”
Nhạc Thiên không tiếp lời, cậu đang chờ, chờ một lý do thích đáng làm cậu không thể không ngoan ngoãn quay trở về bên cạnh Thẩm Lập Hành.
Cậu đã ám chỉ rõ ràng như vậy, Thẩm Lập Hành thân là người đàn ông có tất cả các tố chất cao nhất thế giới này, hẳn là biết nên dùng cách gì để ép cậu quay về nhỉ?
Không được sống cuộc đời của người có tiền thì không còn nghĩa lý gì nữa, chú út à, chú đừng để em bé ngọt ngào của chú chờ lâu quá nha.
Người làm chạy lên ban công, báo cho Thẩm Lập Hành biết chuyện Nhạc Thiên đã chạy ra ngoài, còn thêm mắm dặm muối miêu tả cảnh hức hức hức của Nhạc Thiên.
Tờ di thư trong túi quần của Nhạc Thiên trước đó cũng là do cô phát hiện, cô rất lo lắng cho Nhạc Thiên, sợ Nhạc Thiên chạy ra ngoài lại xảy ra chuyện gì, “Tiên sinh, nhanh đi tìm thiếu gia trở về đi… tiên sinh miệng của ngài bị sao vậy?”
Vết thương trên môi không đáng nhắc tới, chỉ hơi xót, Thẩm Lập Hành giơ tay ấn ấn lên môi đang bị thương của mình, tùy ý nói: “Thiếu gia cắn.
”
Người làm hoá đá tại chỗ.
Thẩm Lập Hành thong dong xuống lầu, hắn phải đi bắt nhóc con vô dụng của mình về thôi.
Nếu Nhạc Thiên luôn miệng nói vì Dư Diêu cậu có thể làm bất cứ chuyện gì, thì Thẩm Lập Hành cần phải thử xem mức độ chân thật của lời Nhạc Thiên nói đến đâu mới được.
Nhạc Thiên tắm nắng một lúc rồi trốn vào khoang thuyền, bình thường du thuyền vẫn luôn có người chăm sóc riêng, quầy bar được nhét đầy rượu, Nhạc Thiên khui một lon coca lót dạ, bỏ chạy gấp quá chưa kịp ăn điểm tâm, đành phải chờ Thẩm Lập Hành ép cậu trở lại rồi đút ăn vậy.
Hiệu suất làm việc của Thẩm Lập Hành quả nhiên rất nhanh, Nhạc Thiên vừa uống được hai ngụm, chuông điện thoại đã vang lên, trên màn hình hiện chữ viện dưỡng lão.
Nhạc Thiên miễn cưỡng mở loa ngoài, “Alo?”
Giọng nói của nhân viên bên viện dưỡng lão rất hồi hộp, “Thẩm tiên sinh, ban nãy có một vị Thẩm tiên sinh khác kêu chúng tôi đuổi bệnh nhân ngài mang đến ra ngoài.
”
Bệnh nhân đó chính là người mẹ mắc bệnh nặng của Dư Diêu.
Nhạc Thiên tức giận nói: “Đừng quan tâm đến chú ấy, tôi sẽ tiếp tục thanh toán tiền viện phí đợt sau.
”
“Nhưng mà… vị Thẩm tiên sinh đó vừa mua lại viện dưỡng lão rồi…”
Nhạc Thiên: …
Niềm vui của người giàu giản dị, tự nhiên và nhạt nhẽo vậy đó.
Nhạc Thiên im lặng một hồi, rồi nói với người ở bên đầu kia điện thoại: “Tôi biết rồi, mấy ngưởi đừng làm gì cả, tôi sẽ xử lý.
”
“Được.
” Nhân viên cúp điện thoại, yên lòng thở phào, nhiệm vụ ông chủ mới giao cho đã hoàn thành, đã tiến gần hơn một bước với danh hiệu nhân viên tốt của năm rồi.
Nhạc Thiên cầm cái cốc cao cổ rót đầy coca hơi híp mắt, “Ây, hết cách rồi, Thẩm Lập Hành ép tao về, tao đành phải chịu nhục trở về thôi.
”
Hệ thống: “… cậu cố ý…”
Cố ý phản kháng Thẩm Lập Hành, cố ý bày tỏ tình cảm sâu nặng với nữ chính ngay trước mặt hắn, thậm chí cố ý làm hệ thống phải thỏa hiệp.
Nhạc Thiên đặt cốc nước xuống, nắm cổ áo ngủ lại, bóp cổ họng nói: “Mấy người nói gì vậy, nguời ta hổng hiểu gì hết, người ta chỉ là một bé thỏ trắng bị dồn vào góc tường hoảng hốt sợ hãi co mình mà thôi.
”
Hệ thống: Mẹ, con voi chết tiệt.
------oOo------