Cả thuở ấu thơ của Trương Nghiêm Chi có thể dùng một câu thuận buồm xuôi gió để hình dung, hắn xuất thân danh môn thế gia, từ nhỏ đã bộc lộ tài năng viết văn, ba tuổi thuộc nằm lòng năm tuổi có thể làm thơ, tướng mạo tuấn tú đẹp đẽ, là thần đồng nức tiếng gần xa trong kinh.
Nhưng tuổi thơ huy hoàng của hắn chợt phủ kín một lớp bóng ma vào năm bảy tuổi tiến cung.
Bóng ma đó là Triệu Nhạc Thiên.
Năm đó Triệu Nhạc Thiên mới năm tuổi trời sinh đã ngọc tuyết lung linh, rất là xinh xắn, rõ ràng là một tiểu mỹ nhân, vì trong Ngự Thư Phòng chỉ có một mình hắn là công chúa đi học, thế là thành trăng sáng được mọi người vây quanh.
Mà hắn lại nhất mực ghét người khác coi hắn là con gái nên gì cũng nhường cho hắn, nên thường chẳng coi đám thế tử quý công tử trong Ngự Thư Phòng ra gì, còn cực kỳ kiêng kỵ việc người ngoài khen hắn xinh đẹp.
Sau khi Trương Nghiêm Chi đến Ngự Thư Phòng, vì là người giỏi nhất, cùng với Triệu Nhạc Thiên đồng thời được Thái phó khen một câu “Kim Đồng Ngọc Nữ”, từ đó về sau Triệu Nhạc Thiên ghi thù Trương Nghiêm Chi luôn.
Công chúa nói ghét Trương Nghiêm Chi, thì hiển nhiên những người còn lại cùng nhau hợp lại nhắm vào Trương Nghiêm Chi.
Ban đầu Trương Nghiêm Chi không hiểu gì, còn tưởng là bởi vì hắn không giống với người khác, lấy lòng Triệu Nhạc Thiên mới khiến cho Triệu Nhạc Thiên thấy không hài lòng.
Bèn cố tình hái một nhành đào mang đến bồi tội, kết quả chọc Triệu Nhạc Thiên nổi giận, nhào lên đánh.
Trương Nghiêm Chi nể chuyện hắn là con gái, hoàn toàn không đánh trả, bị hành hung một trận.
Mà nghĩ mãi không hiểu, không cam lòng quay đầu lại đi hỏi, thì bắt gặp vị công chúa như tiên nữ hào hùng vén váy lên, đứng tè trong vườn.
Trương Nghiêm Chi:…
Thì ra là vậy.
Không lâu sau đó, Trương Nghiêm Chi đã chủ động rời khỏi Ngự Thư Phòng, biết được bí mật của hoàng tộc rồi, vẫn nên tránh đi thì tốt hơn, Trương Nghiêm Chi mới bảy tuổi đã có độ nhạy rất cao trong chính trị, trời sinh làm quan.
Mười lăm năm từ biệt, Trương Nghiêm Chi gần như đã quên mất Triệu Nhạc Thiên, lúc khoa khảo lòi ra một Mẫn Trường An, hắn liếc mắt một cái đã nhận ra Mẫn Trường An là nữ giả nam trang, nhưng lại không hề vạch trần.
Khi hoàng đế nhắc đến chuyện hôn sự của trưởng công chúa thì hồi ức trong Trương Nghiêm Chi chợt ùa về, à, vị công chúa đứng tiểu, thế là hắn bèn thuận thế ghép hai người đó thành một đôi.
Tổ hợp đó nhất định rất thú vị, Trương Nghiêm Chi khẽ mỉm cười, rẽ hoa tách liễu bước đi.
Nhạc Thiên hoàn toàn không hay biết Trương Nghiêm Chi đã sớm biết cậu là nam, nhặt hoa đào dưới đất lên, ưu sầu nói: “Phải giải quyết thế nào đây, ngay cả make up cũng không ngăn nổi mị lực trí mạng của tao.”
Hệ thống: “Trí mạng thì đúng là trí mạng thật, mị lực thì bỏ đi.”
Nhạc Thiên: “Mày không nhận ra sao? Hắn có hứng thú với tao.”
Hệ thống: “…hoặc có lẽ là cậu hiểu lầm.”
Nhạc Thiên phe phẩy hoa đào trong tay, “Tặng hoa cho tao đây này, aizz.”
Hệ thống: “…” Thôi được rồi.
Nhạc Thiên đắc ý cầm hoa đào, bứt từng cánh từng cánh, “Hắn có ý với tao, hắn rất có ý với tao, hắn có ý với tao…”
Hệ thống: “…” Dù sao thì có ý hết mà.
Triệu Nhạc Thiên làm trưởng công chúa thì ngoại trừ không phải là nữ ra thì thật sự có thể nói là sống tương đối thoải mái, hoàng đế tuổi còn nhỏ hậu cung không có chủ, hắn là “nữ tử” tôn quý nhất cả hậu cung này.
Hoàng đế yêu thương hắn, cho dù hắn có kiêu ngạo hung hăng đi nữa, thì cũng vẫn ở vị trí được kính trọng yêu chiều.
Châu báu hoa phục như nước chảy tràn vào trong Quan Sư Cung, Nhạc Thiên không nói nhìn mâm châu báu trước mặt, nói gì thì nói chứ y phục trang sức nào cũng rất đẹp, đàn ông nhìn mà còn thấy động lòng cả loạt.
“Đặt xuống.” Nhạc Thiên miễn cưỡng nói.
Cung tỳ vội vội vàng vàng đặt từng mâm châu báu xuống, chỉ cần công chúa không ném hết đi, thì coi như tâm trạng công chúa hôm nay không tệ.
Chờ cho tất cả cung tỳ lui xuống hết, Nhạc Thiên hí ha hí hửng nhào tới, “Uầy, viên trân châu này to như cá viên chiên vậy!”
Hệ thống:…
Nhạc Thiên ôm một đống châu báu đồ trang sức đắc ý đứng trước gương cắm đầy châu ngọc lên đầu mình.
Hệ thống nhìn trong gương thấy cái đít khỉ đỏ lòm cắm bảy tám cây trâm mà muốn ói hết sức.
“Đây chính là trọng lượng của tiền bạc đấy.” Cổ Nhạc Thiên sắp bị đè cong, khó nhọc nói.
Xem ra đã làm quen rất tốt… hệ thống phát hiện ra bất kể là thân phận gì thì Nhạc Thiên thật sự cũng có thể tiêu hóa rất tốt, cho dù ban đầu thì không thích, nhưng rất nhanh cũng đã tìm được niềm vui từ trong đó, ví như bây giờ —— “À hú hú hú, tao giàu quá đi à.”
Hệ thống:…
Thử đồ trang sức xong, Nhạc Thiên nghênh ngang kêu Ngự Thiện Phòng bưng đểm tâm lên, đuổi người hầu ra ngoài, vén váy lên hai chân tréo nguẩy, vừa ăn vừa rớt vụn bánh đầy mình, “Sướng sướng.”
Hệ thống: …nó thật khó chịu.
Thứ duy nhất làm Nhạc Thiên cảm thấy không được hoàn hảo là thiếu mất sinh hoạt tình dục.
“Trương Nghiêm Chi thật con mẹ nó đẹp trai…” Nhạc Thiên nhớ lại khuôn mặt mỉm cười dưới hoa của Trương Nghiêm Chi thật sự muốn rớt nước miếng, thật sự không thể chờ được muốn lăn giường với hắn.
Hệ thống: “Con gái con đứa, làm ơn nết na chút đi.”
Nhạc Thiên: “…” Đúng là phiền quá đi.
Sống cuộc đời công chúa tiêu dao chưa được mấy ngày, nhiệm vụ đã đuổi đến rồi, vào mùng tám tháng tư vương triều này có lễ cày bừa vụ xuân, hoàng đế phải dẫn hoàng hậu ra dân gian xuống ruộng cày bừa vụ xuân, để cầu nguyện cho năm sau mưa thuận gió hòa ngũ cốc được mùa.
Triệu Diễm còn nhỏ, không có hoàng hậu, Triệu Nhạc Thiên đành phải đảm nhiệm vai trò đó.
Lễ cày bừa vụ xuân là việc lớn, đến lúc đó sẽ có rất đông triều thần thân vương cùng tham dự, bách tính cũng sẽ đứng bên ngoài vòng vây của cấm vệ, xem từ xa.
Nhạc Thiên: “Làm hoành tráng như vậy, mà tao chỉ có thể make up vừa dày vừa đậm.” Trong gương lại là một mảng đỏ tía, gần như không thể rõ được ngũ quan.
Hệ thống: “Cậu đã trang điểm nhiều năm như vậy rồi, người ta nhìn quen rồi.”
Nhạc Thiên: “Còn bách tính nữa mà.”
Hệ thống: “…”
Nhạc Thiên: “Hức, mất mặt quá hà.” Cậu cũng có gánh nặng thần tượng mà.
Tâm trạng đau thương của Nhạc Thiên lập tức mây rẽ sương mù tan ngay khoảnh khắc xuống kiệu nhìn thấy Trương Nghiêm Chi! Thủ phụ đại nhân mặc trường bào thường phục màu xanh nhạt, trên trường bào thêu hoa văn lá trúc bằng chỉ bạc.
Thật đúng là phiêu dật xuất trần tuấn lãng hơn người, Nhạc Thiên nhìn mà trong lòng nước miếng chảy dài ba trăm mét.
“Hoàng tỷ, hiếm có một lần được đi ra ngoài có thấy vui không?” Triệu Diễm cũng mặc thường phục như dân chúng bình thường, cùng là màu đỏ loét như Triệu Nhạc Thiên.
Người của Triệu gia ai cũng trắng tréo, cậu ta mặc màu đỏ thắm trông như một công tử phú quý, Triệu Nhạc Thiên mặc màu đỏ phối cùng với khuôn mặt đỏ như chậu máu, trên đầu còn cài thoa bát bảo hồ điệp mấy ngày trước cậu ta ban cho, trông rất giống một hoa si.
Nhạc Thiên khó khăn dời ánh mắt ra khỏi Trương Nghiêm Chi đang chuyện trò vui vẻ đi, hừm lạnh nói, “Có gì vui.” Nghiêm Chi nhìn tui nè, make up hôm nay của tui á, mấy người có thích hông?
Trương Nghiêm Chi tai nghe lục lộ mắt nhìn bát phương, sớm đã để ý thấy Triệu Nhạc Thiên vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn mình, hắn chỉ làm như không biết, vẫn cùng đồng liêu bàn luận chuyện mưa nắng của năm nay.
Lễ cày bừa vụ xuân bắt đầu, Triệu Diễm đi đầu cởi giày, giẫm vào ruộng lúa, ngây thơ thoải mái nói: “Hoàng tỷ, mau xuống đây, trong này mềm nhũn, thú vị lắm.”
Nhạc Thiên: …mẹ nó, làm trò cả buổi, hết đốt nhang đến tế điển, thì ra là phải cấy mạ.
Triều đại này dân phong cởi mở, địa vị của phụ nữ không thấp, để lộ một phần cơ thể cũng không phải là việc nghiêm trọng, nam nữ không quá tránh nhau.
Y phục mà bản thân Triệu Nhạc Thiên đang mặc cũng đang lộ ra một phần lớn xương quai xanh tinh tế.
Nhạc Thiên cũng cởi giày thêu, Triệu Nhạc Thiên không quá cao, chân không lớn, nhưng vì đang ở bên ngoài, nên cậu không thẳng tay vén váy lên đến ngực như trong cung, mà là cột nút làn váy chỗ đầu gối tay hoa vểnh lên cẩn thận từng li từng tí một bước xuống ruộng.
Hai người dẫn đầu đã xuống, các quan lại khác cũng thay nhau xuống ruộng.
Nhạc Thiên vừa đập xuống đã lập tức thấy nguy rồi, hai chân bị lún xuống hoàn toàn không thể nào rút ra được.
“Đệt.” Nhạc Thiên nhỏ giọng mắng một câu, lại không thể dùng sức chạy đi, dù sao thì cậu vẫn đang là con gái.
Các nữ quý tộc khác cũng đã xuống ruộng, ai cũng thay phiên nhau kêu lên sợ hãi, cười trêu nhau, cũng không thật sự lấy việc nhà nông làm vui, mà hoàn toàn coi như là đi chơi đạp thanh.
Một mình Nhạc Thiên đứng thật sự rất mẹ nó quê.
Triệu Diễm hiếm khi được đi ra chơi, hóa thân thành tay cấy mạ thiện nghệ nho nhỏ, véo véo véo lao đi rất nhanh, thoáng cái đã cách xa Nhạc Thiên mấy mét.
Triệu Nhạc Thiên là công chúa, lại vừa đính hôn, nam nam nữ nữ không ai dám tới gần.
Nhạc Thiên hít sâu một hơi, cố gắng nhấc chân thử, vẫn không nhúc nhích được.
“Công chúa làm sao vậy?”
Nhạc Thiên vừa quay đầu lại, lại nhìn thấy Trương Nghiêm Chi như cười mà không phải cười.
Hai bên khóe môi hắn cong lên, khuôn mặt trời sinh đã mang nét cười, cõng nắng sau lưng tưởng chừng như thiên thần giáng trần.
Trong lòng Nhạc Thiên đã bị sự đẹp trai đó choáng muốn xỉu rồi, mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt kiêu ngạo, “Không có gì.”
Từ lúc Triệu Nhạc Thiên vừa mới xuống ruộng, Trương Nghiêm Chi đã bắt đầu chú ý, thấy cậu cử chỉ ngốc nghếch, sắc mặt khó coi, mà còn phải làm bộ thục nữ, trong lòng đã sớm cười đến đau bụng rồi, nhưng Trương Nghiêm Chi vẫn dịu giọng nói: “Có cần Nghiêm Chi giúp không?”
Nhạc Thiên nhìn xung quanh một lượt, thấy không ai nhìn sang chỗ này, bèn nói khẽ với Trương Nghiêm Chi: “Chân ta bị lún vào không rút ra được.”
Trương Nghiêm Chi đã cười to trong lòng, trên mặt vẫn ôn văn nhĩ nhã nói: “Công chúa nắm tay của ta.”
Nhạc Thiên thầm nghĩ: Tiến triển nhanh quá đi, lần đầu tiên tặng hoa, lần thứ hai nắm tay, anh nam chính biết đúng đường đấy, khà khà khà.
Nhạc Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ vươn tay ra, Trương Nghiêm Chi kéo tay cậu lại, khom lưng thấp giọng nói: “Thần đếm một hai ba, chúng ta cùng dùng sức.”
“Ừm.” Nhạc Thiên thấp giọng đáp.
“Một.”
“Hai”
“Ba.”
Dứt tiếng, Nhạc Thiên chỉ cảm thấy từ trên tay truyền đến một luồng sức mạnh lớn đến khó có thể tưởng tượng, cậu lại vừa đột nhiên rút chân, “ùm ùm” dứt khoát ngã xuống ruộng lúa sau lưng.
Trương Nghiêm Chi đã buông tay ra ngay lúc cậu vừa ngã xuống, vững vững vàng vàng đứng trong ruộng lúa nét mặt tươi cười, “Sao công chúa lại ngã rồi?”
Nhạc Thiên nằm trong bùn, nhìn ý cười đầy mặt Trương Nghiêm Chi, cuối cùng cũng phát hiện ra vấn đề, “Hệ thống… không phải tên này đang cố ý đùa giỡn tao đó chứ?!”
Hệ thống: “…khụ khụ, không biết nữa.” Há há há há!
Động tĩnh ở nơi này đã khiến người ngoài chú ý, thật ra ban nãy lúc Trương Nghiêm Chi nói chuyện với Triệu Nhạc Thiên, đã có người muốn liếc nhìn, chỉ là ảnh hưởng do Trương Nghiêm Chi xây dựng đã lâu, không phải ai cũng dám hóng hớt chuyện của Thủ phụ đại nhân.
“Trương Nghiêm Chi! Vì sao ngươi không kéo ta!” Nhạc Thiên tức tối thở hổn hển nói.
Trương Nghiêm Chi vẫn là dáng vẻ muốn cười nhưng không cười, “Nghiêm Chi chỉ là một thư sinh, không chịu nặng nổi, xin công chúa thứ lỗi.”
Không chịu nặng nổi… bây giờ Nhạc Thiên đã xác định chắc chắn đây là một tên xấu xa ăn hiếp mình! Hơi quá đáng rồi đấy! Mấy ngày nay cậu ăn quá lắm là tăng có ba cân!
Thấy Nhạc Thiên nằm trong bùn, mái tóc đen lấm tấm bùn đất, mắt trợn tròn trông vô cùng chật vật, Trương Nghiêm Chi cuối cùng cũng ngưng ý cưòi, đưa tay nói: “Công chúa, thần kéo người đứng dậy.”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, “Không cần ngươi, đến…”
Trương Nghiêm Chi đã tự mình khom lưng đưa tay kéo cánh tay Triệu Nhạc Thiên, hơi dùng sức chút đã kéo cả người cậu lên, dễ dàng không tốn sức chút nào.
Nhạc Thiên: …không phải kêu là thư sinh yếu đuối?
Nhạc Thiên nổi giận đùng đùng đẩy Trương Nghiêm Chi một cái, để lại trên trường sam màu xanh trước ngực Trương Nghiêm Chi một dấu tay rất đậm bằng bùn, nương theo tức giận nhanh chóng rút chân ra, tất chân trên chân tuột xuống, cậu chả buồn quan tâm, bước sâu bước cạn cố sức mà đi.
Trương Nghiêm Chi nhìn bóng lưng dính đầy bùn đất của cậu, cuối cùng không nhịn được cong môi cười, trưởng công chúa thật là thú vị.
Nhạc Thiên bỏ lại mọi người, đau thương đi tới bờ sông nhỏ rửa chân rửa tay, xa xa là cấm vệ đứng san sát, không thấy dân chúng đâu, “Tao còn tưởng là gặp được một nam chính tinh mắt, không ngờ là một tên xấu xa.” Còn chọc ghẹo ông đây nữa.
Nhạc Thiên đối diện với mặt sông, phát hiện trên mặt mình cũng toàn là bùn, oán giận mắng: “Hết cả make up của người ta!”
Hệ thống: …hết thì hết thôi, dù sao cũng chả có gì ghê gớm.
Nhạc Thiên tức ơi là tức ngồi bên bờ sông, nhúng cái chân dính đầy bùn của mình xuống, chất vấn: “Có phải tên Trương Nghiêm Chi đó có thù oán gì với Triệu Nhạc Thiên không? Bây giờ tao ngẫm lại, mới thấy lúc hắn khen tao trang điểm đã không phải thật lòng rồi, thấy quái quái.”
Hệ thống: …làm gì có ai thật lòng khen cậu trang điểm đẹp hả?
Hệ thống: “Chẳng phải cậu nói hắn có hứng thú với cậu sao?”
Nhạc Thiên: …cút!
“Công chúa.”
Nhạc Thiên quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười Trương Nghiêm Chi nhất thời cứng cả mặt, “Sao ngươi cứ như âm hồn bất tán thế?”
Trương Nghiêm Chi cúi đầu liếc nhìn cẳng chân trắng nõn gác bên bờ sông của Nhạc Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Công chúa tức giận sao?”
Nhạc Thiên lườm hắn một cái, tiếp tục rửa chân.
Trương Nghiêm Chi vén trường bào, cũng ngồi xuống, hắn nhìn Triệu Nhạc Thiên cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Ngày xuân nước sông còn lạnh, công chúa cẩn thận thể hàn, ảnh hưởng việc sinh con sau này.”
Nhạc Thiên: …mấy người nói cái mẹ gì vậy…
Nhạc Thiên: “Sao tao càng nhìn tên xấu tính này càng thấy không ổn vậy, nói chuyện kỳ cà kỳ cục.”
Hệ thống: “Chắc là bởi vì hắn biết cậu là nam ấy.”
Nhạc Thiên: !!!!
Hệ thống: “Két.”
Khóe miệng Nhạc Thiên giật một cái, liếc mắt sang Trương Nghiêm Chi, thì ra là đang xem ông đây tấu hài chứ gì? Cười lạnh nói: “Nếu như ta vì hôm nay mà có trở ngại chuyện sinh đẻ, ta không lấy phò mã nữa, lấy ngươi nhé, Thủ phụ đại nhân.”
Nụ cười trên mặt Trương Nghiêm Chi thoáng chốc nhạt đi, nhưng sau đó ý cười càng nồng, “Được thôi.”
Hai người ngồi đối diện nhau trên bờ sông, ngày xuân vừa khéo, mỗi người mang ý đồ riêng.
------oOo------