Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính


Phương Chẩm Lưu hơi nghiêng đầu, từ lần đầu tiên hắn nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên, tuy rằng khó chịu nhưng vẫn không thật sự biểu hiện ra.

Nhưng lúc này đã không nhịn được nữa, “Anh là huấn luyện viên, thì có thể muốn làm gì thì làm?”
“Tôi là huấn luyện viên, tôi có quyền hướng dẫn cho cậu.” Nhạc Thiên bình thản nói.
Phương Chẩm Lưu nhìn thẳng vào Nhạc Thiên, nếu như ánh mắt có thể hóa thành dao thật, thì Nhạc Thiên bây giờ chắc chắn đã thủng trăm ngàn lỗ, “Tôi có thể đồng ý cho anh hướng dẫn, nhưng tôi không chấp nhận cho anh can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi.”
“Cuộc sống riêng? Cậu đã chơi game hai năm rồi, không còn là con nít đấy chứ? Chỉ cần cậu còn ở trong  câu lạc bộ một ngày, thì cậu sẽ không có cuộc sống riêng gì để nói, huấn luyện, thi đấu là tất cả.” Nhạc Thiên lạnh nhạt nói.
“Bao gồm cả việc chịu đựng một người bạn cùng phòng mà tôi không thích?” Phương Chẩm Lưu hỏi thẳng.
Nhạc Thiên khẽ cười một tiếng, khi cậu cười rộ lên thì vẫn mang vẻ nản lòng mà đầy trào phúng, dường như chẳng có hơi thở sinh động gì, “Tôi không phải là bạn cùng phòng của cậu, tôi là huấn luyện viên của cậu, tốt nhất là cậu nên ghi nhớ kỹ điều đó.”
Phương Chẩm Lưu không nói, hắn mím môi, trên khuôn mặt thiếu niên ngây ngô hiển hiện lên vẻ mất kiên nhẫn và buồn bực, cuối cùng bị hắn ép xuống, để phản kháng, hắn thẳng tay kéo khăn tắm xuống ngay trước mặt Doãn Nhạc Thiên.
Con ngươi Nhạc Thiên động đất: “Ú òa… to như thế… thô như vậy… dài cỡ đó…”
Hệ thống: …nhóc con, nhóc dùng sai cách rồi!
Bình thường thì khi đàn ông phô bày nơi đó với một người đàn ông khác thì đều đang có ngầm có ý khiêu khích và xem thường, đặc biệt là đối với kiểu người thoạt trông thờ ơ không có cảm xúc như Doãn Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên lưu luyến không nỡ rời quay mặt đi theo hình tượng, thậm chí còn muốn âm thầm lén lút liếc nhìn thêm đôi lần.
Nhạc Thiên: “Hệ thống…”
Hệ thống cảnh giác nói: “Không được!”
Nhạc Thiên: “Hừ, không chụp lại cũng không sao, sau này tao sẽ còn rất nhiều cơ hội tự tay chơi thử.”
Hệ thống: …nó ói ra.
Phương Chẩm Lưu thấy mặt Doãn Nhạc Thiên lộ vẻ khó chịu, hừm khẽ một tiếng ném khăn tắm xuống, đá một cái mở tủ quần áo nằm bên cạnh giường của hắn ra, làm bật lên một tiếng “ầm” thật lớn.

Nhạc Thiên bình tĩnh lấy áo ngủ hoả tốc tiến vào phòng tắm.
Trong phòng tắm lượn lờ hơi nước, là hơi nóng mà Phương Chẩm Lưu để lại sau khi vừa mới tắm vòi sen xong, vẫn chưa hoàn toàn tản đi mất.
Nhạc Thiên hít sâu một hơi, “Mùi vị của cậu em đẹp trai khà khà khà.”
Hệ thống: Quá bỉ ổi, dựa theo sự thấu hiểu của nó với Nhạc Thiên, sau đó cậu ta nhất định sẽ…
Nhạc Thiên: “Nhân lúc còn nóng tuốt một phát!”
Hệ thống: …mùi này quen quen.

Phương Chẩm Lưu tròng quần áo rộng rãi lên, xỏ dép mặt mày tối sầm xuống lầu hai.
Tống Hòa đã nhanh chóng kể chuyện đổi phòng lại cho ba người khác, bốn người họ nhìn thấy sắc mặt của Phương Chẩm Lưu suýt chút nữa không nhịn được cười.
Dư Phi Tường ngứa mồm, cố ý nói: “Phương Chẩm Lưu, bạn cùng phòng của cậu đâu?”
Phương Chẩm Lưu lạnh lùng nói: “Chết rồi.”
“Phụt.” Dư Phi Tường phì cười ra thành tiếng, đập bàn cười to.
Phương Chẩm Lưu dứt khoát mở bảng xếp hạng, thề nhất định phải giết sạch hết cả sever trong nước.
Cả bọn cứ cày rank đến rạng sáng, Tống Hòa là người đầu tiên không chịu nổi, cậu ta vừa đói vừa buồn ngủ, ngáp một cái đứng lên nói: “Tôi lên ngủ trước nha Phương ca.” Nói dứt lời mới sực nhớ ra mình đã chuyển ra ngoài, vội dè dặt cẩn thận liếc nhìn sang Phương Chẩm Lưu.
Phương Chẩm Lưu không buồn trả lời, đã giết đỏ cả mắt trong game rồi.
Sau khi những người còn lại giải tán hết, mãi cho đến hai giờ sáng Phương Chẩm Lưu mới buông chuột ra.

Nếu như có thể hắn thà rằng cả đêm nay không lên lầu luôn, nhưng như thế sẽ phá hỏng quy tắc làm việc và nghỉ ngơi của hắn, khiến cho trạng thái của hắn ngày hôm sau sụt giảm.
Phương Chẩm Lưu mất kiên nhẫn vò vò mái tóc ngắn, bước chân nặng nề đi lên lầu.
Lầu ba có ba phòng, cách âm không tệ, Phương Chẩm Lưu đứng ở trước cửa mất ba phút xây dựng tâm lý xong mới đẩy cửa phòng ra, đèn đã tắt trong phòng chỉ có một màu đen kịt.

Phương Chẩm Lưu không hề do dự “tách tách” bật hết hai cái đèn lớn trong phòng.
Ánh đèn chói mắt vẫn không thể đánh thức được người đang dựa lưng vào tường ngủ, cậu đang nằm nghiêng dựa vào một mặt tường, dường như giấc ngủ không được sâu, mày và khóe môi cậu vẫn luôn nhíu chặt.
Phương Chẩm Lưu không kiêng dè gì đi rửa mặt thay quần áo.

Trước đây lúc chung phòng với Tống Hòa, khi nào Tống Hòa đi lên trước, Phương Chẩm Lưu lên sau thì hắn sẽ cố gắng cẩn thận, tuy mối quan hệ của hắn với đồng đội không sâu, nhưng cũng không có y sinh hiềm khích với họ.
Có điều đổi sang Doãn Nhạc Thiên thì không còn giống như thế nữa, chỉ ước gì cậu không chịu được nữa cút ra ngoài.

Phương Chẩm Lưu bất ngờ sập cửa tủ lại, người đang ngủ khẽ ừm một tiếng, dường như bị tiếng ồn của hắn quấy rầy, nhưng vẫn chưa tỉnh.
Phương Chẩm Lưu ngồi trên giường quan sát Doãn Nhạc Thiên đang ngủ say, khoảng cách giữa giường của hai người không lớn, chỉ cách một cái tủ đầu giường không lớn.

Phương Chẩm Lưu tay dài chân dài, ngồi trên giường chân gần như muốn đụng vào giường Doãn Nhạc Thiên.
Phiền thật đấy, nhìn thấy cái mặt này là phiền rồi.
Lần đầu tiên Phương Chẩm Lưu chơi game là do bạn học kéo hắn vào hố, lúc đó hắn mới mười ba tuổi, bạn học cho hắn xem một cái video game.

Nhân vật trong video game linh hoạt trí mạng như bóng ma, thoát chết trong ít máu cuối cùng đánh trả lại, chỉ bằng một tí máu còn lại mà một mình mạnh mẽ đánh với năm kẻ khác, giết sạch năm kẻ đó.

Cho dù là người chưa từng chơi game như hắn nhìn mà vẫn thấy máu mủ sục sôi, “Mạnh thật đấy.”
Bạn học cho hắn xem video hưng phấn nói: “Hay lắm đúng không! Với tôi thì anh ta là ADC mạnh nhất đấy!” Sau khi hết hưng phấn thì người bạn đó chuyển chủ đề, “Tiếc là anh ta mất rồi.”
Tiếc thật, một tuyển thủ xuất sắc như Đới Đãng Vân lại chôn vùi mạng sống của mình vì một người như thế này, nhưng sau đó người đó thậm chí còn quyết định xuất ngũ.
Phương Chẩm Lưu không hề quan tâm đến mấy tin tức bên lề về Doãn Nhạc Thiên, hắn chỉ không thể hiểu được, đó là Đới Đãng Vân dùng cả tính mạng mình để bảo vệ anh ta, đến chết cũng chưa từng giành được quán quân, không phải là Doãn Nhạc Thiên nên mang theo hi vọng của Đới Đãng Vân tiếp tục chạm đến đích cuối sao?
Đến Bắc Mỹ sống không lý tưởng, chuyện thế mà cũng làm được.
Phương Chẩm Lưu càng nghĩ càng thấy tức, giờ chân đá vào giường Doãn Nhạc Thiên một cái, giường lay mạnh một cái, cơ thể mảnh khảnh của Doãn Nhạc Thiên bị bật lung lay, cậu từ từ xoay người lại, như là tỉnh cũng như chưa tỉnh thì thầm: “Đãng Vân… đừng ồn…”
Phương Chẩm Lưu cứng đờ, thấy Doãn Nhạc Thiên không vẻ gì như là tình, nhỏ giọng mắng một câu “không tim không phổi”, cuối cùng cũng chịu lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phương Chẩm Lưu bị Doãn Nhạc Thiên đánh thức.

Đồng hồ sinh học của hắn thường thì phải đến hơn mười giờ mới đánh thức hắn, là do âm thanh nói chuyện nhỏ vụn của Doãn Nhạc Thiên, Phương Chẩm Lưu mặt mày tối sầm xoay sang chỗ khác, nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên đang call video với người khác, hơn nữa còn cười, không phải là cười gằn không phải là cười mỉa, mà là nụ cười dịu dàng như băng tuyết tan.
Phương Chẩm Lưu choáng váng, muốn chửi cũng đã bỏ lỡ thời cơ.
“Hôm nay ăn tối có ngon không?” Giọng Doãn Nhạc Thiên khàn khàn hơi có cảm giác buồn ngủ, cọng với việc cậu cố ghìm giọng xuống, lướt đến màng tai Phương Chẩm Lưu rung rung.
Bên đầu bên kia là một cậu bé cực kỳ đáng yêu, thoạt trông chừng quá bảy tám tuổi, mặt mũi trắng trẻo hai mắt to đen lay láy, khi cười lên bên má trái lộ một cái lúm đồng tiền nhỏ giống y như cha mình, “Cha, con là em bé lớn rồi, tất nhiên là biết ăn cơm đàng hoàng rồi.”
“Ngoan,” Nhạc Thiên thét lên ầm ĩ trong lòng, má nó con trai của Đới Đãng Vân đáng yêu quá đi mất hu hu rất muốn lôi từ trong màn hình lôi ra ngoài véo cho một phát.

Nụ cười trên mặt cậu càng thêm “ngáo ngáo”, “Có nhớ cha không?”
Cha? Phương Chẩm Lưu nghĩ thầm thì ra là con trai của anh ta, trong lòng càng thấy bất mãn.

Tuyển thủ chuyên nghiệp trong độ tuổi vàng lại không lo cố gắng thi đấu, gấp gáp yêu đương hò hẹn với phụ nữ, đến con trai cũng có luôn, đúng là không có một chút đạo đức nghề nghiệp nào.
“Nhớ lắm ạ,” Cậu bé quẹt miệng làm ra vẻ mặt khóc lóc nhõng nhẽo, “Con siêu cấp siêu cấp siêu cấp siêu cấp nhớ cha.”
Nhạc Thiên nghe muốn tim gan rã rời, suýt chút nữa rớt cả nước mắt, hu hu hu con trai, tui có con trai nè.
Hệ thống: …dù sao cũng không phải con trai của cậu.
Nhạc Thiên khịt khịt mũi, tránh cho mình thật sự rơi nước mắt, mỉm cười nói: “Không sao, khi nào cha có thời gian rảnh sẽ về Mỹ thăm con.”

Cậu bé gật gật đầu, chu chu cái miệng nhỏ hồng hồng với camera điện thoại, “Cha con thương cha.”
Nhạc Thiên cũng rất muốn chu mỏ hun lại, nhưng mà làm thế thì hình tượng sập hết rồi á á á khát thằng con ruột quá đi! Nhạc Thiên gắng dằn kích động muốn chu mỏ lại, khẽ cười nói: “Cha cũng thương Niệm Vân.”
Niệm Vân… Phương Chẩm Lưu choáng váng.
Trong video lại truyền đến giọng của phụ nữ, “Được rồi Niệm Vân, đến giờ ngủ của con rồi, cho mama nói hai câu nào.”
Sắc mặt Phương Chẩm Lưu lại sầm xuống, hắn nằm nghiêng lạnh mắt nhìn Doãn Nhạc Thiên, với con trai đã thấy gớm vậy rồi, thì với vợ mình chẳng phải còn gớm hơn nữa sao.

Đang lúc hắn do dự không biết có nên đứng dậy đi ra ngoài để khỏi mắc ói không thì phát hiện ra bầu không khí xung quanh Doãn Nhạc Thiên thoắt cái lạnh xuống, lại trở về dáng vẻ thờ ơ của cậu.
Từ Tĩnh là một người phụ nữ có ngoại hình xinh đẹp sáng sủa, dù đã là mẹ của một đứa trẻ tám tuổi rồi, nhưng khuôn mặt vẫn như thiếu nữ.

Đây tất nhiên là một phần công do Doãn Nhạc Thiên dốc hết sức bảo vệ cung dưỡng, và cũng nhờ có tính tình tương đối là ngây thơ của cô.
Từ Tĩnh liếc mắt đã thấy ngay vành mắt Doãn Nhạc Thiên đen thui, “Ngủ không ngon sao? Xin lỗi, Niệm Vân bảo là không nói chuyện với anh thằng bé không ngủ được, đành phải làm phải anh vậy.”
Bên Mỹ bây giờ là chín giờ tối, Đới Niệm Vân tám giờ là phải đi ngủ rồi, nhưng cậu bé cứ lăng xăng mãi không chịu ngủ, Từ Tĩnh đành kéo dài tới chín giờ call video cho Doãn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên lạnh nhạt nói: “Không sao, tôi cũng nhớ thằng bé mà.”
Từ Tĩnh đạo: “Em muốn thương lượng với anh một chuyện.”
Nhạc Thiên: “Ừm, nói đi.”
Từ Tĩnh: “Niệm Vân tám tuổi rồi, em thấy cho thằng bé về nước học thì tốt hơn.”
Nhạc Thiên: “Em quyết định đi, suy nghĩ kỹ càng rồi nói với anh một tiếng, chuyện trong nước cứ để anh sắp xếp.”
Từ Tĩnh nói: “Không cần, em có thể tự lo được, mấy năm nay đã làm phiền anh nhiều vậy rồi, em định bán hết cổ phiếu, về nước mua hai căn nhà, chúng ta mỗi người một căn, anh thấy được không?”
Nhạc Thiên: “Đừng nói mấy lời như thế, em chỉ cầm chăm sóc tốt cho Niệm Vân, anh có chỗ cho anh rồi.”
Từ Tĩnh khẽ thở dài, “Chờ về nước nói sau đi.”
Nhạc Thiên: “Ừm, đừng suy nghĩ nhiều, Niệm Vân cũng là con trai của anh mà.”
Vành mắt Từ Tĩnh hơi đỏ lên, ân tình của Doãn Nhạc Thiên đối với cô cả đời này đoán chừng không thể trả hết được.

Sau này Doãn Nhạc Thiên kết hôn sinh con rồi, cô cũng sẽ dạy Đới Niệm Vân kính trọng Doãn Nhạc Thiên như cha ruột vậy.
Nhạc Thiên lại an ủi thêm mấy câu rồi mới tắt video, quay mặt sang đối diện với ngay với Phương Chẩm Lưu chưa kịp nhắm mắt, lạnh nhạt hỏi: “Chuyện nhà của người khác nghe có hay không?”
Sắc mặt Phương Chẩm Lưu xanh lét, “Ai thèm nghe việc nhà của anh? Tự mình nói chuyện lớn tiếng đánh thức tôi.”
Nhạc Thiên không nói tiếp, dựa đầu vào nằm trên giường trông có vẻ như chìm trong suy tư.
Nhạc Thiên: “Ư ư ư, con trai sắp về nước rồi kìa! Tao muốn dẫn con trai đi ăn gà rán uống coca!”
Hệ thống: …thực ra là do cậu muốn ăn chứ gì?
Phương Chẩm Lưu nhìn vẻ mặt tối tăm của cậu, trong lòng không khỏi cảm thấy là lạ.


Với góc độ của hắn, Doãn Nhạc Thiên đích thực là tra nam, với con trai thì dịu dàng như thế, với vợ mình thì lại thờ ơ lạnh nhạt, hơn nữa trong lúc hai người nói chuyện cái gì mà anh một căn em một căn.

Phương Chẩm Lưu âm thầm phỏng đoán, chẳng lẽ Doãn Nhạc Thiên muốn ly hôn?
Sắc mặt Phương Chẩm Lưu sầm xuống, bản thân hắn có cha mẹ ly dị, là đứa trẻ trưởng thành trong gia đình độc thân, nhạy cảm nhất với những chuyện vậy.

Đột nhiên vén chăn lên.
Nhạc Thiên nghe được động tĩnh quay mặt sang, lẳng lặng nhìn Phương Chẩm Lưu không hiểu sao tự nhiên nổi giận đùng đùng đi vào phòng tắm, than thở sâu xa: “Có phải cậu ta quên lấy quần áo không?”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên: “Mong là lúc đi ra cậu ta không mặc đồ.”
Hệ thống: “Yêu cầu cậu quan tâm việc chính chút đi!”
Nhạc Thiên: “Đây không phải việc chính sao, mà còn là việc “lớn” nữa.” Nhấn mạnh vào chữ “lớn”.
Hệ thống: …nó đã bẩn đến mức ngay cả chữ “lớn” đó cũng không thể nghe.
Hiệu suất làm việc của quản lý rất nhanh.

Buổi trưa, trên bàn ăn tất cả mọi người ngồi chung với nhau im lặng ăn cơm, Đi rừng của đội hai đến báo cáo, đội hai ở trong cùng khu ngay tòa nhà kế bên, nên chạy đến rất nhanh.

Đi rừng dự bị – Mạc Hoảng – là một cậu thiếu niên trông hiền lành thật thà, gõ cửa chạy vào lớn tiếng nói: “Chào quản lý ạ! Em đến làm Đi rừng dự bị!”
Bàn ăn đang yên tĩnh bỗng dưng ngừng lại,  Tống Hòa há to miệng, rớt cả đùi gà đang ngậm trong miệng, nhanh chóng lăn lóc xuống bàn ăn.
Chỉ có Nhạc Thiên là bình tĩnh gắp một miếng thịt bò, “Đến đúng lắm, đấu tập buổi chiều cậu vào.”
Khi này Mạc Hoảng mới nhìn thấy Doãn Nhạc Thiên cao gầy, kinh ngạc thốt lên: “Đậu má! Câu lạc bộ chúng ta mời Doãn Nhạc Thiên thật này!”
Nhạc Thiên: …thằng nhóc dở hơi này đâu ra đấy.
Quản lý ho khan một tiếng nói: “Ăn cơm chưa? Ngồi xuống ăn cơm trước.”
Mạc Hoảng cười lộ ra tám cái răng, “Ăn không vô, quản lý, kích động quá à.”
Phương Chẩm Lưu cũng cảm thấy mình có hơi nuốt không trôi, nhất là khi hắn hung dữ trừng mắt nhìn Nhạc Thiên vẫn cứ ung dung cầm đũa gắp rau cần, sau đó bỏ vào trong bát Phương Chẩm Lưu.

Nhạc Thiên ngẩng đầu đối diện với đôi mắt sắp phun ra lửa của Phương Chẩm Lưu: “Ăn ít rau cần, hạ huyết áp.”
___
Cho mọi người đoán thuộc tính bạn công thế giới này đó =))))
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận