Đối với chuyện lau súng này ấy, Nhạc Thiên dám khẳng định mình dư dả kinh nghiệm, bất kể là về lượng hay là chất.
Chắc chắn có thể treo Phương Chẩm Lưu lên quất tới quất lui tám trăm cái, bảo đảm có thể làm một huấn luyện viên chu đáo hướng dẫn cho Phương Chẩm Lưu.
Thế nhưng vì hình tượng, cậu chỉ có thể giả bộ vừa xấu hổ vừa không mất lễ phép nói: “Không phải tôi cho cậu nghỉ ngày mai sao.”
Phương Chẩm Lưu nhìn cậu chằm chằm, trên người cậu thiếu niên mới mười chín tuổi tỏa ra đầy hormone, hơi thở nóng rẫy, “Huấn luyến viên, ý của em là để anh giúp em.”
“Phương Chẩm Lưu,” Sắc mặt của Doãn Nhạc Thiên bắt đầu trở nên khó coi, “Cậu đang nói đùa với tôi sao?”
Phương Chẩm Lưu cũng cau mày, “Anh tưởng là tôi thích lắm sao? Ai bảo anh không mặc quần áo đi khỏi phòng tắm, làm bây giờ trong đầu tôi chỉ toàn cảnh đó, đến tối chẳng ngủ được.”
Dường như để chứng minh cho lời nói của hắn, Doãn Nhạc Thiên có thể cảm nhận được lòng bàn tay mình bị đẩy lên cao hơn một chút.
Doãn Nhạc Thiên vẫn còn nhớ tình cảnh khi đó, nhất thời đỏ cả mặt, thấp giọng nói: “Cậu là gay?”
“Không biết.” Phương Chẩm Lưu tùy ý nói.
Doãn Nhạc Thiên hít sâu một hơi, tay bị Phương Chẩm Lưu đè, cánh tay Phương Chẩm Lưu mạnh mẽ, cậu không động đậy nổi, chỉ có thể nói: “Xin lỗi, đó là chuyện ngoài ý muốn.”
Phương Chẩm Lưu trầm giọng nói: “Nhưng em không quên được.”
Sắc mặt Doãn Nhạc Thiên lúc xanh lúc đỏ, dù cậu đã hai mươi tám tuổi rồi, nhưng lại là một người không có bao nhiêu kinh nghiệm hàng thật đúng giá, cuộc sống của cậu trừ game ra thì cũng chỉ còn game, “Tự cậu làm không được sao?”
“Thử rồi, nhưng vẫn nằm mơ thấy,” Có vẻ như chính Phương Chẩm Lưu cũng rất phiền não, ngũ quan trên khuôn mặt anh tuấn nhăn lại.
Hắn đè xuống tay Doãn Nhạc Thiên, nghiêm túc nói, “Huấn luyện viên, em muốn nhờ anh thử giúp em một lần này thôi.”
Doãn Nhạc Thiên lâm vào tình thế khó xử, tình huống lúc này thật sự khó có thể dùng lý trí để phân tích.
Dưới lòng bàn tay là nhiệt độ không thuộc về mình đang nhún nhảy, trong đầu cậu sắp rối thành một nùi.
“Chỉ thử một lần thôi, em không muốn mất ngủ nữa, em cũng rất muốn tập trung tinh thần thi đấu,” Phương Chẩm Lưu nghiêm túc nói, “Giúp em đi.”
Giọng của hắn hoàn toàn không giống như là đang trêu chọc hoặc là bất cứ thứ gì khác, lần đầu tiên Doãn Nhạc Thiên gặp phải chuyện như thế này, lòng dạ rối bời.
Trước đây cậu với Đới Đãng Vân là bạn cùng phòng, có lúc Đới Đãng Vân đánh xong một trận game sẽ hưng phấn khác thường, nói thẳng với cậu là tối không về rồi chạy đi tìm bạn gái.
Bản thân Doãn Nhạc Thiên không phải mẫu người như vậy, nên không quá hiểu được.
Ngàn lần không ngờ đến là Phương Chẩm Lưu còn khác người hơn cả Đới Đãng Vân nữa.
Phương Chẩm Lưu thấy vành tai Doãn Nhạc Thiên đã đỏ cả lên, tuy không gật đầu đồng ý nhưng mà cũng không từ chối.
Thế là hắn dứt khoát coi như Doãn Nhạc Thiên ngầm cho phép, dằn tay Doãn Nhạc Thiên xuống bắt đầu chầm chậm vân vê xoa nắn.
Lòng bàn tay mang đến xúc cảm ngập tràn như khóm măng mùa xuân đâm chồi cao lớn sau cơn mưa, Doãn Nhạc Thiên dùng một tay còn lại siết chặt áo hoodie của Phương Chẩm Lưu, cố gắng bỏ lơ cảm giác khác lạ.
Song, làm sao có thể chứ?
Cho dùng cách lớp vải cotton thùng thình, thì hình dạng rõ ràng cũng nhiệt độ nóng bỏng vẫn rõ rõ ràng ràng truyền vào bàn tay.
Doãn Nhạc Thiên đỏ mặt, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Không được.”
“Xin lỗi, huấn luyện viên, em không thể dừng lại được.” Phương Chẩm Lưu kéo tay Doãn Nhạc Thiên lại, một dòng khí theo lưng quần rộng rãi của hắn từ từ len vào.
Cảm giác vốn dĩ chỉ là mơ mơ hồ hồ phút chốc biến thành chân thực, Doãn Nhạc Thiên tức thì nhỏm lên muốn đứng dậy, nhưng do đang ngồi đối diện với Phương Chẩm Lưu, nên sau khi va phải đầu gối hắn, người lại đổ về phía Phương Chẩm Lưu.
Đã bổ vào lòng rồi thì tất nhiên là Phương Chẩm Lưu chẳng có gì phải khách sáo, vươn tay ôm cậu luôn.
Người trong lồng ngực mình gầy yếu đúng như khi nhìn bằng mắt, mặt Phương Chẩm Lưu đã dần đỏ lên, một tay đè chặt tay của Doãn Nhạc Thiên, một tay ôm eo Doãn Nhạc Thiên tránh cho cậu bỏ trốn.
Gò má vừa khéo đối diện với kẽ hở áo sơmi của Doãn Nhạc Thiên, ánh mắt lập tức quét vào da thịt trắng nõn được cất giấu bên trong.
Phương Chẩm Lưu kiềm lòng không đậu, làm thì cũng làm rồi, còn quan tâm chuyện gì nữa? Há miệng cắn vào cúc áo sơmi của Doãn Nhạc Thiên.
Nửa người trên của Doãn Nhạc Thiên bị hắn vây trong lồng ngực, khó chịu nói: “Tôi chỉ dùng tay thôi, cậu đừng lộn xộn.”
Phương Chẩm Lưu không nghe, cúc áo sơmi may không chắc lắm, cắn hai cái đã rụng ngay rồi.
Phần eo giữa hai chiếc cúc bỗng chốc biến thành bữa ăn ngon trong mắt Phương Chẩm Lưu.
Trong giấc mơ đã muốn làm với Doãn Nhạc Thiên rồi, Phương Chẩm Lưu hôn lên làn da lành lạnh trắng nõn như tuyết.
Doãn Nhạc Thiên kêu nhỏ một tiếng, nắm lấy áo hoodie, thấp giọng nói: “Đừng.”
Phương Chẩm Lưu đã không màng bận tâm đến nữa, hoàn toàn không nghe lọt lời của Doãn Nhạc Thiên, ỷ vào ưu thế chiều cao của mình càng lúc càng táo tợn leo lên vách đá cheo leo.
Đỉnh đầu đầy tóc đã sắp cọ vào lồng ngực, Doãn Nhạc Thiên không thể không ôm chầm lấy cổ của Phương Chẩm Lưu, lạnh lùng nói: “Tôi bảo cậu không được cử động!”
Phương Chẩm Lưu bị cậu níu lại cũng không khó chịu, vừa cắn vừa nói: “Huấn luyện viên, anh cứ như vậy thì em sẽ không ra được, mà không ra được thì không ngủ được.”
Vòng tay đang ôm hắn của Doãn Nhạc Thiên thoáng buông lỏng một chút.
Phương Chẩm Lưu nhận thấy thái độ của cậu mềm xuống, bất ngờ chồm dậy ép sang, trong lúc Doãn Nhạc Thiên hoảng hốt thì hôn lên đôi môi mỏng nhạt màu mà hắn vọng tưởng đã lâu, khô khốc nhưng mềm mại, lành lạnh.
Phương Chẩm Lưu không kiềm được liếm liếm, Doãn Nhạc Thiên mở to hai mắt, Phương Chẩm Lưu bèn thừa lúc cậu sững người, được nhấm nháp hương vị bên trong đôi môi theo đúng ý nguyện.
Doãn Nhạc Thiên bị giam giữ giữa cái giường và Phương Chẩm Lưu cao lớn, nhắm mắt lại muốn trốn.
Từng chút do dự của cậu trong mắt Phương Chẩm Lưu chỉ xem như là ỡm ờ.
“Hưm…” Hơi thở trong mũi Phương Chẩm Lưu càng lúc càng nặng nề.
Doãn Nhạc Thiên nhắm chặt hai mắt, cả người cứng đờ.
Ngón tay đã không còn thuộc về mình nữa, mà như là sắp bị hòa tan, bị người khác kéo đến chỗ này ấn, hoặc là sang chỗ nọ vuốt ve.
Môi cũng không còn trong sự kiểm soát, cứ bị người ta hôn tới hôn lui, không khí trong khoang miệng bị cướp mất, Doãn Nhạc Thiên cảm giác như mình sắp hít thở không thông.
Trong khoảnh khắc tâm trí hỗn độn do thiếu dưỡng khí, bất chợt cảm giác được quần ngủ cotton bị kéo xuống.
Phương Chẩm Lưu không vừa lòng với sự bị động của Doãn Nhạc Thiên, hơi đứng dậy, miệng lưu luyến rời khỏi môi Doãn Nhạc Thiên, cúi đầu nhìn xuống.
“Huấn luyện viên, tại sao anh lại có màu hồng phấn chứ?” Phương Chẩm Lưu nói bằng giọng khàn khàn, hắn chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua là không bao giờ quên được.
Doãn Nhạc Thiên ngơ ngơ ngác ngác cúi đầu, dường như đầu óc của cậu đã bị tắt nghẽn, nhịp vỗ của cánh mi cũng rất chậm, mở to mắt nhìn Phương Chẩm Lưu áp sát vào mình.
Ban đầu nói là chỉ dùng tay, mà đến cuối cùng lại thành toàn bộ người Doãn Nhạc Thiên.
Tấm chăn mỏng phủ lên cả hai, tinh lực của Phương Chẩm Lưu nhiều vô kể, cứ như là có làm thế nào cũng không xả ra hết được vậy, ôm Doãn Nhạc Thiên im lặng thở dốc.
Doãn Nhạc Thiên đã rối bời, làn hơi miệng vừa thở ra chỉ qua chốc lát đã bị Phương Chẩm Lưu cướp đi, càng lúc càng suy nghĩ không thể bình thường.
Đến khi cuối cùng Phương Chẩm Lưu cũng nằm gục trên người cậu kết thúc, thì ý thức của Doãn Nhạc Thiên đã gần như mờ nhạt, thế mà không đẩy hắn ra, để mặc cho theo Phương Chẩm Lưu nghỉ ngơi được vài phút đồng hồ đã lật người hôn hít mình.
Lúc Nhạc Thiên tỉnh dậy, đã không thấy Phương Chẩm Lưu đâu, ánh nắng từ kẽ hở của rèm cửa xuyên vào.
Cậu giơ tay lên tính dụi mắt, chợt ngừng lại ngay tức khắc, “Má ơi, chưa rửa tay nữa.”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên xòe lòng bàn tay mình ra, thấy khô ráo, kề lên mũi ngửi một cái.
Hệ thống: …cứu mạng!!!
Nhạc Thiên: “Hình như rửa rồi.”
Hệ thống cam chịu số phận, nói: “Phương Chẩm Lưu lau cho cậu rồi.”
Nhạc Thiên vén chăn lên, phát hiện quần áo cũng đã được thay sang bộ khác, khen: “Em trai còn bé thế, mà mấy cái khác lại không bé, kinh nghiệm của em trai tuy ít, mà biết chăm sóc người khác thế, hoành phi —— em trai tuyệt vời.”
Hệ thống: “…không phải bảo giành quán quân à?”
Nhạc Thiên một lần nữa đắp chăn, bình tĩnh nói: “Không nghe thấy cậu ta kêu thèm khát tao không ngủ được à, tao đây là hi sinh thân mình, tác thành cho cả đội.”
Hệ thống: “…” Lại còn làm ra vẻ như ghê gớm lắm ấy.
Cửa bị đẩy ra, Phương Chẩm Lưu mặc một cái áo hoodie màu xanh với quần thể thao, trên đầu còn bốc hơi nóng hừng hực.
Thấy Nhạc Thiên níu chăn điệu bộ trông mơ màng chưa tỉnh ngủ, đóng cửa lại nói: “Tỉnh rồi? Muốn tắm không? Em lau giúp anh rồi, chưa được sạch lắm đâu.”
Thái độ của hắn tự nhiên như là chẳng có chuyện gì xảy ra, Doãn Nhạc Thiên nhất thời không biết nên nói gì, đứng dậy vén chăn lên, phát hiện cơ thể mình mỏi nhừ, đành ngồi trên giường không nhúc nhích.
Phương Chẩm Lưu đi đến trước mặt cậu ngồi xuống.
Ánh mắt sâu thẳm, vừa vận động xong nên mặt đỏ ửng lên, tinh thần có vẻ không tệ, quét đi hoảng hốt trước đó, đối mặt với Doãn Nhạc Thiên, hỏi: “Huấn luyện viên, có phải anh chưa từng kết hôn không?”
Nhạc Thiên: …sao cưng biết?!
Phương Chẩm Lưu thấy ánh mắt Doãn Nhạc Thiên kịch liệt lay động, lấy điện thoại ra đưa cho Doãn Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên buông xuống mắt một cái lập tức nhìn thấy ảnh chụp cậu, Từ Tĩnh và Đới Niệm Vân cùng đứng trong sân bay, mặt của Đới Niệm Vân trong bức hình được chụp rất rõ ràng.
Phương Chẩm Lưu thấy cậu không cử động, giơ ngón tay giúp cậu chạm một cái, bình luận bên dưới hiện lên.
“Đăng từ lúc sáng sớm, bây giờ tất cả đã biết hết rồi,” Phương Chẩm Lưu hỏi, “Đó là vợ con của Đới Đãng Vân, đúng không?”
Khuôn mặt của Đới Niệm Vân chính là bằng chứng.
Trên mặt Nhạc Thiên hiện lên vẻ phẫn nộ hiếm thấy, cầm điện thoại định đứng dậy chạy xuống lầu ngay lập tức, nhưng bị Phương Chẩm Lưu kéo lại, chỉ chỉ vào cổ, “Cái cổ.”
Đến lúc này Nhạc Thiên mới cảm giác được từng hồi đau nhói từ trên cổ truyền đến, xem ra có lẽ lúc cậu thần trí mơ hồ đã bị Phương Chẩm Lưu gặm.
Nét mặt cậu vừa thẹn vừa giận, lạnh lùng liếc nhìn Phương Chẩm Lưu một cái.
Phương Chẩm Lưu nói: “Muốn xóa bức ảnh đó không?”
Nhạc Thiên nói: “Tôi thay đồ vào rồi đi tìm quản lý, để câu lạc bộ đứng ra liên lạc nhờ xóa giúp.”
Phương Chẩm Lưu nói: “Tôi xóa cho.”
Nhạc Thiên: …hai mắt to to, ngơ ngơ be bé.
Phương Chẩm Lưu gọi điện thoại ngay trước mặt Doãn Nhạc Thiên, “Con gửi ID cho mẹ, xóa hết trên mạng, đăng lần hai thì khóa luôn… nói sau đi, không muốn về… chỉ chuyện này thôi, dạ, tạm biệt.”
Nhạc Thiên hỏi hệ thống: “Vụ gì vậy, sao tao nghe thấy có vẻ xịn xò quá vậy.”
Hệ thống: “Mẹ của Phương Chẩm Lưu là trùm truyền thông trong nước.”
Nhạc Thiên: …là không cố gắng thi đấu thì phải về thừa kế gia sản trăm tỷ trong truyền thuyết đó hả.
Cũng đúng, nam chính mà liên minh sắp xếp có thể là người thường được sao? Giá trị bản thân Doãn Nhạc Thiên còn được tận tám triệu đô, huống chi là Phương Chẩm Lưu.
Nhạc Thiên vốn định tính sổ lại với Phương Chẩm Lưu, nhưng tự nhiên lại nợ ân tình với Phương Chẩm Lưu, thế là không biết nên nói cái gì.
Phương Chẩm Lưu tiện tay vứt điện thoại lên giường, bước lên phía trước tiến gần về phía Doãn Nhạc Thiên, hỏi: “Anh tốt với Đới Dãng Vân như thế, là bởi vì anh ta cứu mạng anh hay là vì điều gì khác?”
“Cậu đừng tưởng là ai cũng như mình.” Nhạc Thiên thẹn quá thành giận đẩy Phương Chẩm Lưu một cái, bị Phương Chẩm Lưu bắt lấy cánh tay, Phương Chẩm Lưu sắc mặt lạnh nhạt, “Không phải là tốt rồi.”
Nhạc Thiên lạnh mặt nói: “Cậu làm cái gì đấy? Buông tay ra.”
“Chuyện mà Đới Đãng Vân không làm được, em có thể làm được.” Nét sắc bén hiện trên khuôn mặt của Phương Chẩm Lưu.
Hắn nhìn thẳng vào Doãn Nhạc Thiên mà nói, vẻ mặt kiên định mà chắc chắn, tự tin khó có thể dùng ngôn từ để diễn tả được rực lên, sau đó, lời thoại bỗng chốc chuyển: “Anh lo cho em đi này.”
Nhạc Thiên: …
Một lớp màu đỏ hồng nhuộm lên khuôn mặt nhợt nhạt của Nhạc Thiên, “Cậu đang nói gì đấy?”
“Em muốn hẹn hò với huấn luyện viên.” Phương Chẩm Lưu thản nhiên nói.
Nhạc Thiên: …em trai, cưng lau súng một phát thôi là mở khóa luôn à?
Nhạc Thiên thấp giọng đáp lại: “Hôm qua cậu nói là chỉ thử một lần.”
“Thử có kết quả rồi, ” Phương Chẩm Lưu kéo tay Doãn Nhạc Thiên lặp lại lời mình, “Em muốn hẹn hò với anh.”
Nhạc Thiên không tiếp lời, lảng tránh: “Buông ra, tôi muốn đi rửa mặt, buổi chiều còn có buổi huấn luyện thi đấu.”
“Thắng một trận hôn một cái, thế nào?” Phương Chẩm Lưu thong dong nói.
Nhạc Thiên: “Cậu xem thi đấu là trò đùa?”
Phương Chẩm Lưu nói: “Em rất nghiêm túc, với thi đấu, với cả anh nữa.”
Cái tên Doãn Nhạc Thiên này hắn đã biết từ cách đây rất lâu rồi.
Hắn thích thao tác của Đới Đãng Vân, cũng ngưỡng mộ Đới Dãng Vân có một người anh em tốt luôn bầu bạn bên mình.
Đó giờ hắn vẫn luôn có một mình, cha mẹ ly hôn, tính cách quái gở, cho dù là chơi game đồng dội thì cũng chọn vị trí Đi rừng.
Khi Doãn Nhạc Thiên xuất ngũ, hắn thật sự rất thất vọng.
Lúc chạy bộ trở về, nhìn thấy tấm hình đó thì trong phút chốc Phương Chẩm Lưu đã hiểu ra tất cả, cuối cùng thì trong tám năm qua người này đã phải chịu đựng biết bao nhiêu? Lần đầu tiên Phương Chẩm Lưu cảm thấy đau lòng vì một người.
Nhạc Thiên thầm nghĩ em trai trực tiếp thật đấy, tiếc là…
“Giành được quán quân rồi nói sau.” Nhạc Thiên rút tay về, đi thẳng về phía phòng tắm.
Phương Chẩm Lưu đứng ở phía sau cậu, dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Thắng một trận hôn một cái nha.”
Nhạc Thiên: …chỉ có chút tiền đồ như thế, thắng một trận làm một lần còn miễn cưỡng, đúng là em trai mà.
Thấy bóng lưng Doãn Nhạc Thiên dừng một chút rồi mới tiếp tục đi vào phòng tắm, Phương Chẩm Lưu cong cong khóe môi.
Không từ chối tức là ngầm đồng ý, qua đêm hôm qua hắn đã hiểu rồi.
Hồi tưởng lại cảm giác tối qua, nụ cười trên mặt Phương Chẩm Lưu càng tươi hơn.
together mà happy cái gì, forever mới xứng cặp.
------oOo------