Ngày mùng ba tháng tám, là ngày sinh thần của Lâm Nhạc Thiên, kỳ thực bản thân Lâm Nhạc Thiên rất không thích qua ngày sinh thần, hắn bẩm sinh không trọn vẹn, đối với sự ra đời của mình thì oán hận nhiều hơn mang ơn, hắn không coi mạng mình ra gì, đương nhiên cũng coi tính mạng con người như cỏ rác, hắn mừng sinh thần, chẳng qua chỉ là để xây dựng một bầu không khí hòa thuận dịu dàng với Tông Diễn hòng thao túng tiểu hoàng đế.
Một con người mà ngay cả ngày sinh của mình cũng có thể lợi dụng được, Nhạc Thiên chắp tay đứng ngoài sân, nhìn vầng trăng lưỡi liềm trên trời, thở dài thật sâu, than thở một tiếng từ tận trong phế phủ với hệ thống: “Nếu Lâm Nhạc Thiên không bị khiếm khuyết, chắc giờ đã phong hầu bái tướng rồi.
”
Hệ thống hừm lạnh một tiếng, “Nếu cậu không gây chuyện chà đạp nam chính, chắc giờ đã là công nhân gương mẫu của liên minh rồi.
”
Nhạc Thiên bị nghẹn một chút, lập tức phản bác: “Không phải tao muốn gây chuyện chà đạp nam chính, mà là bọn họ cứ nhất định phải chà đạp tao.
”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Hàn Tề sẽ không bị cậu dụ dỗ đâu.
”
Nhạc Thiên trợn mắt lên, “Oan cho tao lắm à, tao dụ dỗ hắn ta hồi nào chứ?”
Hệ thống suy nghĩ trong chốc lát, khẳng định: “Tất cả!”
Lần này hệ thống không bị dao động nữa, Nhạc Thiên không nói nữa, tiếp tục ngửa đầu ngắm trăng, hôm nay cậu lại mặc áo bào trắng, vẻ bề ngoài của Lâm Nhạc Thiên mà mặc đồ màu trắng thì thật sự quá đẹp, vừa nổi bật vừa bồng bềnh thướt tha như vị tiên không nhiễm bụi trần, trị số nhan sắc max điểm.
Tinh tú lấp lánh rực trời còn sáng hơn cả ánh trăng mờ, Nhạc Thiên lại thở dài sâu xa, “Mày nhìn lên bầu trời lít nha lít nhít sao kìa, có giống hạt dâu tây không?”
Hệ thống: “…kiến nghị cậu tự cắn mình một cái.
”
Không biết có phải là do hệ thống giở trò hay không quỷ, nó vừa nói xong, Nhạc Thiên lập tức cảm thấy nơi cổ họng truyền đến một cảm giác ngai ngái quen thuộc, không ổn, sắp ói ra máu nữa rồi, máu tràn khắp trong khoang miệng, Nhạc Thiên nhịn không phun ra, mà nuốt lại nếm thử, phát hiện ra không phải là dâu như trong tưởng tượng của mình, đành phải há mồm “ọc ọc” ói ra.
Nhạc Thiên: “Hu hu hu, chỉ có mùi dâu thôi, chứ không có vị dâu.
”
Hệ thống: …mẹ kiếp, dòng thiểu năng.
Nhạc Thiên đỡ cây, ngước mặt lên bi tráng nói: “Thiên ý trêu người.
”
Hàn Tề đứng đằng sau hồi lâu, nhìn thấy cậu thổ huyết mà vẫn không nhúc nhích, đến khi nghe thấy Nhạc Thiên lẩm bẩm nói “thiên ý trêu người” thì cuối cùng cũng cử động, mang theo hộp cơm bước lên.
Đến khi hắn đi thẳng đến sau lưng, Nhạc Thiên mới nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại thấy là Hàn Tề, trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ tên nhóc xấu tính này cuối cùng cũng nhịn hết nổi nữa rồi.
Hàn Tề không nhìn cậu lấy một lần, đặt hộp cơm lên bàn đá, mở hộp, mùi đồ ăn nhàn nhạt bay ra, Nhạc Thiên cúi đầu nhìn, là hai con cá hấp.
Vẻ mặt Nhạc Thiên cứng đờ.
Hàn Tề lạnh nhạt nói: “Nghe nói hôm nay là sinh thần của Cửu thiên tuế, bèn mượn cao lương bày tỏ tâm ý.
”
Nhạc Thiên che miệng nghiêng người lại phun một ngụm máu nữa, lần này có mặt Hàn Tề, cậu rất sĩ diện cầm khăn che miệng, rồi lau miệng sạch sẽ, mới xoay người lại, sắc mặt trắng bệch nói: “Đã làm phiền.
”
Hàn Tề cho là mình nhìn thấy cậu như vậy trong lòng hẳn nên thấy rất sung sướng, nhưng hắn lại hoàn toàn chẳng hề có chút vui vẻ nào, hai mắt sáng như đuốc nhìn đăm đăm vào Lâm Nhạc Thiên, dường như muốn dùng ánh mắt thiêu chết người trước mặt.
Nhạc Thiên vẫn thong dong bình tĩnh ngồi xuống dưới ánh mắt khiếp người đó của hắn, giơ tay nói với Hàn Tề: “Ngồi đi.
” Rồi tự nhiên cầm đũa trong hộp thức ăn lên, gắp một miếng ăn, cậu ăn rất chậm, dường như ăn chẳng biết vị, miệng mấp máy vài lần rồi mới nuốt xuống.
Nhạc Thiên phê bình với hệ thống: “Con cá này hấp chẳng có mùi vị gì hết, đầu bếp không cho nổi miếng muối nữa, cá lăn bột chiên rất vừa phải, vừa thơm vừa mềm, rắc thêm chút ớt với thì là, hầy, ngon đấy.
”
Hệ thống: “Đẹp mặt cậu chưa, người ta chưng cá cậu tặng rồi kìa, cậu còn vẫn chưa hết hi vọng à?”
Nhạc Thiên: “Tao tặng cá cho hắn, hắn nuôi béo làm cho tao ăn, còn bảo là không có hứng thú với tao?”
Hệ thống quyết định lựa chọn câm miệng.
Thấy Nhạc Thiên mặt không đổi sắc ăn, Hàn Tề đột nhiên nổi giận, chộp lấy đôi đũa trong tay Nhạc Thiên ném xuống đất, Nhạc Thiên giương mắt nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Ý gì?”
Hàn Tề lạnh lùng nói: “Máu lạnh.
”
Mẹ kiếp, tự mấy người xách cá đi nấu mà nói tui máu lạnh? Nhạc Thiên mắng Hàn Tề một trận trong lòng, trên mặt lại nở nụ cười nhàn nhạt, “Đa tạ đã khích lệ.
”
Lồng ngực Hàn Tề chập trùng lên xuống, như bị chọc tức đến không nói thành lời, thật ra bất kỳ thời khắc nào hắn cũng trong cơn phẫn nộ, chỉ là trước giờ vẫn luôn giấu rất tốt mà thôi, thế nhưng muốn nhịn cơn tức này xuống ngay trước mặt kẻ cầm đầu gây nên là Lâm Nhạc Thiên thật sự quá khó, cho nên hắn dứt khoát nổi giận chất vấn: “Tại sao lại đốt đèn Trường Minh cho ta?!”
Nụ cười trên mặt Nhạc Thiên nhạt đi, lại lấy một đôi đũa khác trong hộp, chậm rãi gắp một miếng cá khác, “Đèn Trường Minh là đốt cho người chết.
”
Hàn Tề sắp bị cậu chọc tức đến phát điên rồi, kéo tay phải của Nhạc Thiên, lửa giận phừng phừng châm chọc nói: “Thì ra Cửu thiên tuế giết người cũng không thấy bình tâm thoải mái như lời mình nói, cũng phải cầu thần khấn phật cầu cho thánh thần khoan dung, đáng tiếc là, sát nghiệt mà ngươi tạo không phải một hai ngọn đèn có thể xóa sạch được! Chắc chắn ngươi sẽ gặp báo ứng!”
Cánh tay Nhạc Thiên đang bị hắn cầm run lên nhè nhẹ, ngước mắt lạnh nhạt nói: “Nói xong chưa? Nói xong thì buông ta ra.
”
Hàn Tề cười lạnh một tiếng, “Sao? Sợ? Có tin ta bẻ gãy cái tay này của ngươi không?”
“Vậy thì làm nhanh đi.
” Nhạc Thiên lạnh lùng nói, “Bẻ gãy xong thì buông ra.
”
Trên mặt cậu mang vẻ căm ghét lại cam chịu, tựa như đang ứ đọng một loại tâm tình nào khó có thể diễn tả thành lời, Hàn Tề đã từng nhìn thấy vẻ mặt đó của cậu, là lúc hắn bôi thuốc cho Lâm Nhạc Thiên… bỗng nhiên hắn linh quang chợt lóe, “Ngươi sợ người khác chạm vào ngươi.
”
Sắc mặt Nhạc Thiên đã hoàn toàn cứng lại rồi, trên mặt thoáng bối rối, lạnh lùng quát: “Ta nói ngươi buông ra mà!” Tay bắt đầu giãy giụa.
Chút sức lực yếu đuối đó của cậu sao có thể lay động được cánh tay sắt thép của Hàn Tề, Hàn Tề nhìn khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh không suy chuyển của cậu rốt cuộc đã bắt đầu hoảng loạn, trong mắt cháy lên hai ngọn lửa hừng hực, cổ lí cổ quái: “Cửu thiên tuế, cuối cùng thì ngươi cũng bị ta nắm được khuyết điểm!”
Không để ý sự kháng cự của Lâm Nhạc Thiên, Hàn Tề một tay nâng cậu lên, nhắm thẳng vào trong viện.
Nhạc Thiên: “Hệ thống, cứu mạng! Cứu tao! Tao sắp bị chà đạp rồi!”
Hệ thống: “…” Cút con mẹ mày đi.
Thân thể gầy gò đột nhiên ngã lên chiếc giường mềm mại, Nhạc Thiên mắt nổ đom đóm, còn chưa kịp kêu đau, đã cảm thấy trên vai lành lạnh, trường bào bị kéo ra.
Nhạc Thiên ra sức giãy dụa, gian nan thở dốc nói: “Hàn Tề, đây chính là hành vi quân tử của ngươi?!”
Hàn Tề dừng động tác trên tay lại, hai mắt đỏ ngầu, cười lạnh nói: “Tiểu nhân vô sỉ, mà dám nhắc đến đạo lí quân tử với ta?”
Nhạc Thiên thừa dịp hắn dừng lại, cong gối muốn thúc hắn, lại bị Hàn Tề bắt được chân, Nhạc Thiên liều mạng muốn lăn xuống dưới giường, bạch y cẩm bào nhất thời xé rách trong tay Hàn Tề.
Nhạc Thiên ngã lên tấm thảm đan dưới đất, kêu một tiếng nhỏ, còn chưa kịp thở một hơi nào, đã bị Hàn Tề kéo trở lại, áo choàng đã rách mất, nơi khiếm khuyết của Nhạc Thiên lộ rõ, cậu bị Hàn Tề ôm trong ngực giãy dụa gần như tan vỡ, gầm nhẹ, “Buông ra ta, tên súc sinh này!”
Cậu kêu la thảm thiết, Hàn Tề vốn không định làm gì, nhưng hung tính trong lòng bị sự chống cự và tiếng kêu của cậu đánh thức, một siết chặt Nhạc Thiên đang quơ tay múa chân lung tung, cười khẩy nói: “Thì ra Cửu thiên tuế lòng dạ nhỏ mọn (1) là trời sinh.
”
Bị hắn vạch trần chỗ đau nhất trong lòng, Lâm Nhạc Thiên giận dữ và xấu hổ muốn chết, nhưng biết mình không thể thắng được hắn, bỗng nhiên ngừng giãy cầu khẩn nói: “Ngài thả ta ra, năm đó các vị hoàng tử tranh đấu, không phải do ta giết, ngài cũng giống vậy, cũng không phải là ta hạ lệnh, mà là Tam điện hạ…”
“Ngươi câm miệng!” Hàn Tề cứng mặt, đột nhiên dùng sức ấn xuống gần như là muốn khắc dấu lên vòng eo mảnh khảnh của Lâm Nhạc Thiên, “Đổi trắng thay đen xảo ngôn lệnh sắc (2), ta giết ngươi!”
“Được, vậy ngươi lập tức giết ta đi!” Lâm Nhạc Thiên không chút do dự đáp lại, ngửa đầu nổi nóng nói, hàng mi dày hơi nhấp nháy, đến cùng hai hàng lệ lăn dài.
Mùi hương quen thuộc ấy lại quấn chặt lấy tâm trí Hàn Tề, cánh tay đang siết lấy eo Lâm Nhạc Thiên của Hàn Tề càng lúc càng chặt, chậm rãi cúi người nói: “Ngươi mơ đi… ta muốn ngươi, sống không bằng chết.
”
__
(1) lòng dạ nhỏ mọn: nguyên văn 心胸狭隘, Hán Việt “tâm hung hiệp ải”, có từ “Thủy Hử”.
Kiểu như hay bảo đàn ông thì phải có chí khí lớn, còn cụm đó thì ý bảo con người không chí khí, nghĩa là đang chửi xéo không phải đàn ông, hoặc hiểu nhanh thì đang kháy đểu, chê chim nhỏ =)))))
(2) xảo ngôn lệnh sắc: 巧言令色, xuất phát từ:
子曰:巧言⾔,令色⾊,鮮矣仁。
Tử viết: Xảo ngôn, lệnh sắc, tiển hĩ nhân.
Khổng tử nói: Người ưa dùng lời nói khéo hay, làm vẻ mặt hiền lành, như vậy chưa hẳn là người có lòng nhân.
(Chú thích: Chữ “lệnh sắc” nghĩa là “làm ra vẻ mặt theo ý muốn”, “giả bộ”, thay vì vẻ mặt thể hiện tự nhiên tâm trạng bên trong.
Theo mạch câu văn, tạm dịch là “làm vẻ mặt hiền lành”).
Nguồn:
Hiểu nôm na, người dẻo mồm dẻo miệng, trau chuốt lời ăn tiếng nói là con người không thành thật, chuộng hình thức, tìm cách che giấu suy nghĩ xấu.
__
Ối giời ơi =))))
------oOo------