Vinh Quang Giành Lấy Nam Chính


Mặt Tương Cừ nhất thời đen sì chẳng khác nào đáy nồi, tự nhiên thấy cổ mình ngứa ngáy, kéo khăn xuống để dưới chóp mũi ngửi một cái, may là chỉ có một mùi thơm nhàn nhạt, không có mùi vị gì khác lạ.

Khăn “xoẹt” bị vứt vào trong ngực Nhạc Thiên, Nhạc Thiên rụt cổ một cái, giải thích: “Tớ, tớ muốn, muốn nói, nói, mà, cậu, cậu, cậu không cho, cho tớ nói.


Tương Cừ giận lắm, hung dữ nói: “Câm miệng!”
Nhạc Thiên yên lặng gấp kỹ chiếc khăn trong lòng mình, nhỏ giọng giải thích: “Tớ, tớ giặt, giặt sạch sẽ rồi.


“Tôi bảo cậu im, không hiểu à?” Tương Cừ lườm cậu một cái, kéo ngăn kéo đầu giường, lấy một cái khăn mới ra lau tóc, ngoài khăn mặt ra còn có một tờ giấy rất mỏng rơi theo, Tương Cừ nhặt lên theo, cười nhạo: “Hạng nhất dưới đếm lên? Cà lăm, cậu cũng giỏi đó.


“Cậu, cậu trả lại cho tớ!” Nhạc Thiên cuống lên, một tay rút phiếu điểm lại, mặt đỏ như trái cà chua.

Tương Cừ lại xì cười một tiếng, vắt khăn trên tóc, khinh bỉ nói: “Cà lăm thì thôi đi, còn đần như vậy.


Nhạc Thiên thầm nghĩ, trông cậu so với tôi thì cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi chắc cũng không phải loại học sinh tốt lành gì, còn không biết ngại cười Đinh Nhạc Thiên nữa, cậu không phục: “Cậu, cậu thông, thông minh lắm sao?”
Tương Cừ bắt chước cách nói chuyện của Đinh Nhạc Thiên: “Tôi, tôi, tôi giỏi hơn cậu, một, một chút chút.

” Duỗi hai ngón tay ra, múa múa trước mặt Đinh Nhạc Thiên, “Chỉ hơn có cái là top 3 với bét lớp thôi.


Nhạc Thiên nói thầm, nhóc con, còn nổ hơn anh đây nữa.

Thấy vẻ mặt Nhạc Thiên không tin, Tương Cừ cười lạnh một tiếng, rút phiếu điểm dưới gối ra đập vào mặt Đinh Nhạc Thiên.

Nhạc Thiên nhặt phiếu điểm lên xem, mắt trợn tròn.

Đúng là chỉ hơn cậu một chút, thêm con số 1 vào trước điểm từng môn là bằng rồi.

Sao có thể chớ? Rõ ràng là cái tên này trông mặt là biết học dở rồi, sao lại điểm lại cao vậy? Nhạc Thiên có cảm giác như mình đang bị sỉ nhục, thật sự.

Tương Cừ rút giấy lại, cười nhạo: “Vô dụng.


Con tim Nhạc Thiên tan vỡ: Hu hu hu, sao tui vô dụng thế này.

Đinh Nhạc Thiên cúi mặt thật thấp, tướng tá cậu không cao, người co cụm lại như một con thú non, cả người lan tỏa ra hơi thở buồn phiền.

Giờ là một tháng sau khi khai giảng lớp mười hai, Tương Cừ cũng chỉ mới ở chung với Đinh Nhạc Thiên được một tháng, ấn tượng dành cho cậu cũng chỉ là một cậu bạn cà lăm không thích nói nhiều, cả ngày ôm sách cắn bút, trông là thấy không được thông minh lắm rồi, không ngờ không chỉ là không thông minh, mà còn ngốc đến lạ thường.

Nhạc Thiên đau đớn bò lên giường nằm tiếp, rớt nước mắt hỏi hệ thống: “Mẹ, sao mẹ lại đối xử với con như vậy? Người ta là hạng hai, con là hạng nhất từ dưới đếm lên, mẹ không thấy làm vậy đến mặt mũi của mẹ cũng bị ảnh hưởng sao?”
Hệ thống lạnh lùng nói: “Có thằng con trai như cậu là tôi đã mất mặt rồi.


Nhạc Thiên: “…hu hu hu…”
Tương Cừ nửa nằm trên giường lau tóc, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, đang gửi gửi thì chợt nghe tiếng nức nở từ bên cạnh truyền đến.

Tương Cừ hơi nhíu mày, quay mặt sang, Đinh Nhạc Thiên đang đưa lưng về phía hắn, chiếc chăn hình hoa màu vàng nhạt trùm kín người, vai run lên từng hồi, rõ ràng là đang khóc.

Không phải chứ, mới nói cậu ta chút mà đã khóc rồi, Tương Cừ nghiến chặt cơ miệng mình, điện thoại lại rung rung, Tương Cừ nhìn thoáng qua màn hình, vừa định trả lời, nhưng vẫn không nhịn được quăng điện thoại vào trong chăn.

“Ê, cậu khóc à?”
Nhạc Thiên đắm chìm trong nỗi bi thương mang tên “mẹ không thương tui”, hoàn toàn không để ý đến Tương Cừ, mãi đến khi gương mặt tuấn tú của Tương Cừ ghé đến trước mặt cậu, cậu mới giật mình, nấc một cái, “Mẹ…”
Tương Cừ đen mặt, “Cậu mù hả, trông tôi giống mẹ cậu lắm sao?”
Nhạc Thiên rụt người vào trong chăn, kéo chăn che nửa gương mặt mình, chợp mắt nói: “Cậu, cậu có chuyện, chuyện gì?”
Trên hàng mi dày của đối phương còn đọng nước, thoạt trông rất giống vừa bị hắn bắt nạt, Tương Cừ mất kiên nhẫn nói: “Đừng khóc.


Nhạc Thiên gật gật đầu, cậu phải bước ra từ trong đau thương, cố gắng chăm chỉ học hành, giành lại tình mẹ.

Sắc mặt Tương Cừ giãn ra, ngồi trên giường Đinh Nhạc Thiên, khó chịu nói: “Học hành thì phải chú ý cách học, ngày nào cậu cũng ôm sách đếm ba giờ sáng thì có ích gì?”
Nhạc Thiên nắm chăn nhỏ giọng nói cậu không biết cách.

Tương Cừ lườm cậu một cái, “Không biết thì học.


Nhạc Thiên càng đau khổ, “Học, học không vào.

” Chữ nó, nó không vào đầu…
Tương Cừ quả thực hết chỗ nói, “Đần thế,” Lại hung dữ cảnh cáo nói, “Không cho khóc, khóc nữa tôi đánh cậu.


Nhạc Thiên giơ tay lên lau nước mắt, trợn mắt lên cố gắng không để cho nước mắt trong hốc mắt rớt xuống, biểu thị tôi không dám khóc.

Tuy rằng Tương Cừ tính khí không tốt, nhưng chưa bao giờ chủ động gây sự, đừng nói chi là bắt nạt bạn học, mà trái lại, hắn rất ít giao du tiếp xúc với người khác, ở cùng với Đinh Nhạc Thiên được một tháng, số câu nói chuyện cộng lại còn nhiều hơn mấy ngày nay, chỉ là không ngờ mới nói có hai cậu đã làm người ta khóc rồi.

Tương Cừ: “Đưa bài thi đây tôi xem thử.


Trong đôi mắt to tròn của Nhạc Thiên ngập tràn nghi hoặc.

Tương Cừ không nhịn được nói: “Tôi xem bài thi giúp cậu, cái thằng này, cậu không không hiểu tiếng người à?”
Nhạc Thiên lại hơi co lại, giọng nói càng nhỏ: “Trong, trong lớp, trong lớp học.


Tương Cừ chợt nhớ ra chuyện gì đó, cau mày nói: “Không đúng, bây giờ đang trong giờ học mà, sao cậu lại chạy về ký túc xá?”
Nhạc Thiên: Không phải mấy người cũng chạy về đó sao? Còn nói tui nữa?
Mắt Đinh Nhạc Thiên đỏ lên, hốc mắt lại bắt đầu lan tràn trong hốc mắt, cậu có đôi mắt vừa to tròn vừa sáng rực, như viên trân chân bằng pha lê, trong viên pha lê ngập tràn nước mắt, gần như sắp rơi xuống, Tương Cừ giơ hai tay đầu hàng, “Được rồi, tôi không hỏi.


Quay trở lại giường ngủ của mình, Tương Cừ kéo tủ quần áo ra lấy một cái áo sơmi trắng mặc vào, cầm điện thoại đi ra ngoài, lúc đi ra lại “oành” một tiếng, đóng sập cửa.

Nhạc Thiên lập tức rút nước mắt, nói với hệ thống: “Trông thì dữ dằn, thì ra cũng chỉ cọp giấy.


Hệ thống nghe thấy giọng điệu đã ăn chắc Tương Cừ đó của Nhạc Thiên, mà trong lòng không chút lung lay, thậm chí còn muốn cười.

Trong trường đang trong giờ học, trên sân bóng rổ có hai lớp đang vào tiết thể dục, lúc Tương Cừ đi ngang qua, có người gọi hắn.

“Tương Cừ, qua chơi hai trận không?”
Tương Cứ không quay đầu lại, khoát tay với bọn họ.

Một tiếng huýt sáo rít tai truyền đến, “Bãi công à (1)!”
Lớp 12/1 đang trong giờ học, nhưng lại không có mấy người nghe giảng, thầy giáo cũng không để ý.

Điểm đặc biệt của Dương Đức không phải chất lượng học, mà là tỉ lệ lên lớp, hai cái này không giống nhau.

Phần lớn học sinh của trường Dương Đức sẽ có nhiều sự lựa chọn hơn các học sinh trường khác vì gia thế và bối cảnh ưu tú của mình, ví dụ như du học, gần như 80% học sinh sẽ chọn ra nước ngoài học đại học, còn một số ít thì chọn trường tư nổi tiếng, đường hoàng dựa vào thành tích học tập thi vào trường đại học tốt thì lại bị xem thường.

Ví dụ như kiểu học sinh ngoan dùng học bổng để sống như Trương Thanh Tĩnh vậy, nhưng mà cô chưa từng để tâm đến sự chế giễu của bất cứ người nào trong trường, mục tiêu của cô là Thanh Hoa, chuyện còn lại chỉ cần bịt mặt, bỏ ngoài tai là được.

Nhưng hôm nay Đinh Nhạc Thiên vì nói đỡ cho cô mà bị chọc tức bỏ chạy, Trương Thanh Tĩnh có hơi áy náy, đang trong giờ học mà còn mất tập trung.

“Cốc cốc.

” Cửa lớp bị gõ.

Trương Thanh Tĩnh theo tiếng nhìn qua.

Thầy toán lên tiếng nói: “Vào đi.


Tay cửa bị vặn ra, ngay lúc Tương Cừ xuất hiện ngoài cửa lớp, Trương Thanh Tĩnh có cảm giác như nồng độ không khí xung quanh trở nên sền sệt, tiếng hít khí của đám con gái trong lớp liên tiếp vang liên tiếp, Trương Thanh Tĩnh lắc đầu, cúi đầu so sánh kết quả trên sổ của mình với nội dung thầy giáo viết trên bảng.

Thầy toán khó hiểu hỏi: “Cậu bạn, hình như em không phải học sinh lớp này.


Tương Cừ miễn cưỡng nói: “Vâng, em là bạn cùng phòng của Đinh Nhạc Thiên, đến lấy bài thay hộ cậu ấy.


“À, chỗ ngồi thứ ba đằng kia.

” Thầy toán chỉ vào vị trí đằng trước, nơi có hai chỗ ngồi.

Tương Cừ bước tới lục lọi trong ngăn bàn của Đinh Nhạc Thiên trong sự chú mục của tất cả mọi người, nhanh chóng lấy ra một xấp bài được xếp ngay ngắn, lấy xong rồi nói với thầy giáo: “Cảm ơn thầy, em đi trước ạ.


Thầy toán gật đầu.

Đám con gái nhìn thấy cặp chân dài của Tương Cừ bước qua, ai cũng kích động không chịu nổi, cùng nhỏ giọng nói, “đẹp trai ghê” “giỏi ghê”.

Trương Thanh Tĩnh cũng chăm chú nhìn qua, nhưng không phải vì Tương Cừ, mà bởi vì hắn nói hắn là bạn cùng phòng của Đinh Nhạc Thiên, cô muốn biết Đinh Nhạc Thiên thế nào rồi.

Sau khi Tương Cừ sập cửa bỏ đi, Nhạc Thiên làm ổ trong chăn chơi Anipop, chơi đến đắm đuối say mê, thi thoảng lại phát ra tiếng cười như đứa thiểu năng.

Lúc nghe thấy tiếng gõ cửa, Nhạc Thiên giật mình hồn, như đứa trẻ đang nghịch điện thoại lúc nửa đêm bị ba mẹ bắt, nhanh chóng nhét điện thoại xuống dưới gối, xuống giường mang dép đi ta mở cửa, thầm nghĩ, thằng nhóc Tương Cừ hạng hai thì thế nào chứ, chẳng phải ra ngoài cũng quên mang chìa khóa đó thôi.

Sau khi cửa mở ra, Nhạc Thiên ngây dại.

Đứng ở ngoài là một cậu thiếu niên có ngũ quan rất tinh tế, dáng người cao ráo, đoán chừng cao hơn Nhạc Thiên cả một cái đầu, môi hồng răng trăng phong quang tễ nguyệt (trời xanh sau mưa), nét lạnh lùng giữa hàng mày hòa tan cảm giác nữ tính đến từ ngũ quan đẹp đẽ của hắn, rất giống một mỹ thiếu niên bước ra từ trong shoujo manga.

Nước miệng trong lòng Nhạc Thiên đã chảy dài ba chục ngàn mét, nắm lấy chốt cửa cẩn thận hỏi: “Cậu, cậu, cậu tìm, tìm tôi?”
Hắn gật đầu, “Thầy bảo tôi đến thăm cậu.

” Giọng nói của cậu thiếu niên như ngọn gió mát vừa thổi qua rừng sâu, như con sóng biếc vỗ vào đầm nước lạnh, lạnh lùng lại không mất đi sức hút, tai Nhạc Thiên suýt chút nữa có bầu rồi.

Nhạc Thiên cúi thấp đầu, giấu ánh mắt phát sáng như con sói đói của mình, âm thầm nói với hệ thống: “Mẹ, con yêu mẹ! Sao mẹ biết con thích loại hình này nhất vậy hức hức hức.


Hệ thống: “…” Cuối cùng thì có kiểu nào là cậu không thích vậy, cậu nói tôi biết đi, tôi đi tìm.

“Tớ, tớ không, sao.


Giang Việt liếc nhìn bàn tay đang đặt trên cửa Nhạc Thiên, bàn tay trắng như men sứ nắm chặt lấy khung cửa, mu bàn tay đỏ lên, hiển nhiên không phải là không sao như lời cậu nói.

Mỗi một học sinh của Dương Đức đều rất quý giá, cho dù Nhạc Thiên là người có vẻ tầm thường nhất trong lớp, thì thầy giáo cũng không dám thờ ơ, bèn cho lớp trưởng là Giang Việt đến thăm hỏi.

Giang Việt nói: “Không có chuyện gì thì tôi đi.


Nhạc Thiên: !!! Đừng đi mà, tui có sao!
“Vậy, vậy vậy…” Nhạc Thiên gọi hắn lại, nhỏ giọng nói, “Bài, bài thi, của tớ, còn, còn trong lớp…”
Giang Việt lạnh nhạt nói: “Ngày mai chữa.

” Nói xong, xoay người rời đi.

Nhạc Thiên rướn cổ lên nhìn thấy bóng người phong thái cao quý của Giang Việt dần biến mất ở ngã rẽ hành lang, nuốt nước miếng, hỏi hệ thống: “Năm nay cậu ta bao nhiêu tuổi a?”
Hệ thống: “… 18.


Mắt Nhạc Thiên đột nhiên sáng lên.

Hệ thống lạnh lùng nói: “Cậu còn thiếu 7 tháng nữa mới đầy 18.


Nhạc Thiên ỉu xìu.

Tương Cừ cầm bài thi Nhạc Thiên lật xem, càng xem càng cảm thấy khó mà tin nổi, câu hỏi đơn giản thế này mà Đinh Nhạc Thiên cũng không biết làm? Ngay cả thì (tense) cũng không phân biệt được, bài ngữ văn thì càng lạ lùng hơn, đã học đến lớp 12 rồi, mở bài không trước không sau viết linh ta linh tinh thì thôi đi, lại còn một đống lỗi chính tả.

Tương Cừ nhìn một lúc phải bật cười, Đinh Nhạc Thiên hạng nhất từ dưới đếm lên đúng là danh xứng với thực.

Nhưng rất nhanh, Tương Cừ đã không cười nổi nữa, hắn thấy kẻ thù của cuộc đời mình—— Giang Việt.

Giang Việt cũng nhìn thấy hắn, mí mắt vừa nhấc lên ánh mắt đã lướt qua rất nhanh, giống như không nhìn thấy Tương Cừ vậy.

Lúc hắn đi ngang qua thì Tương Cừ làm điệu bộ như buồn nôn, “Bày đặt giả ngầu.


Giang Việt ngoảnh mặt làm ngơ, bước chân không chút loạn nào, không nhanh không chậm rời khỏi ký túc xá.

Hắn càng nhẹ như mây gió như vậy, Tương Cừ lại càng nổi nóng, trở về ký túc xá đầu tiên là đóng sập cửa rồi lại ném bài thi, mắng to: “Tiên sư nó, giả bộ giả ngầu gì chứ, bố mày nhìn thấy cái tên hai mặt (2) đó là bực con mẹ nó mình rồi!”
Nhạc Thiên cầm điện thoại vẻ mặt ngây ngốc, nhìn thấy trên mớ giấy bay lên mặt mình viết tên của mình, nhất thời cảm giác toàn thân bất ổn.

Tương Cừ chửi xong, nhặt lên mấy tờ giấy rơi đất, ném lên giường Nhạc Thiên, hung dữ nói: “Đứng dậy sửa bài, hôm nay không sửa xong cậu đừng hòng đi ngủ!”
Nhạc Thiên: …? Cuối cùng thì tôi đã làm sai điều gì?
__
(1) nguyên văn là “吊啊”, mình có hỏi trên group cộng đồng hỗ trợ editor thì có bạn chỉ là từ “吊” có nghĩa là treo máy khi chơi game, theo ngữ cảnh thì có thể hiểu là đình công/ bãi công.

(2) nguyên văn “阴阳人”, theo mình tra được thì là Intersex, liên giới tính, nhưng đặt trong câu này thì thấy không đúng lắm nên mình đổi thành “người hai mặt”.

Dành cho những ai muốn biết Intersex là gì:
Liên giới tính hay đa giới tính bao gồm nhiều điều kiện về sức khỏe như mắc hội chứng Swyer, làm cho các gen tương tác theo một cách đặc biệt, theo kiểu quá đà.

Phát sinh tình trạng sinh dục không rõ ràng, không rõ nam hay nữ.

Còn các cơ quan sinh sản bên trong lại phát triển thiếu hoàn chỉnh, không đồng nhất giữa trong và ngoài.

Bên cạnh đó, còn có các đặc điểm bất thường về nhiễm sắc thể giới tính, tinh hoàn hoặc buồng trứng phát triển bất quy tắc.

Quá trình sản xuất hoóc-môn giới tính cũng bất thường hoặc cơ thể không có khả năng phản ứng với các hoóc-môn giới tính.

Chi tiết hơn tại:
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui