Nhạc Thiên cầm sợi giây chuyền đó suýt chút nữa khóc thành tiếng, “Tới cũng tới rồi, sao không bắn pháo cái rồi hẵng đi?”
Hệ thống: …
Nhạc Thiên giơ lên so thử với cổ mình, “Cũng đẹp lắm nè.” Cậu không nghĩ là Giang Việt sẽ đến, chạy ra ngoài nhìn xem con đường nhỏ ngoài khu biệt thự, không thấy dấu chân, dựa vào mức độ dày của tuyết xung quanh hộp để đoán, hẳn là Giang Việt đến lúc nửa đêm.
Nhạc Thiên không đắp người tuyết nữa, vứt xẻng chạy lên lầu, mở wechat ra, bấm vào wechat đã mấy tháng không liên lạc của Giang Việt.
Tin nhắn cuối cùng của Giang Việt là——8 giờ rưỡi tối.
Lần đó Nhạc Thiên không đi, về sau Giang Việt cũng không liên lạc lại với cậu nữa.
Nhạc Thiên suy nghĩ một chút, vẫn phải cho cơ hội bắn pháo mừng tuổi trưởng thành mới được, bèn thích ý nhắn tin cho Giang Việt —— Cảm ơn quà sinh nhật của cậu.
Giang Việt rep rất nhanh —— Trước đây đã hứa rồi.
Ý hắn chắc là đêm trong phòng âm nhạc, đêm mà Nhạc Thiên đòi cắt đứt với hắn, hình như con người này rất coi trọng mấy chuyện đại loại như là hứa hẹn.
Nhạc Thiên rất muốn hỏi là, pháo mừng tuổi đâu, nhưng mà nói vậy thì chắc chắn OOC, thế là trả lời —— Cậu có ở trong nước không?
—— Có.
—— Có thể gặp không?
—— Ở đâu?
—— Chỗ nhà cậu.
—— Được.
Nhạc Thiên tắt điện thoại, chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói: “Phật tổ trên cao, xin ngài phù hộ cho con thuận thuận lợi lợi bắn phát pháo đầu tiên ăn mừng thành niên ạ.”
Hệ thống: “…” Phật tổ không có phù hộ mấy cái chuyện đó đâu.
Nhạc Thiên đổi sang một cái áo khoác có mũ màu đỏ, chẳng phải hay bảo là cô dâu thường mặc áo đỏ đó sao, hệ thống nghe mà muốn đập nát module âm thanh.
“Cha, con ra ngoài chơi với bạn.” Nhạc Thiên đút tay trong túi áo, nửa gương mặt chôn trong khăn quàng cổ màu nâu nhạt, ánh mắt tránh né, nói.
Ông Đinh bật cười ha hả, nói: “Được, trai hay gái đó.”
Nhạc Thiên nhẹ giọng nói: “Con trai.”
Ông Đinh cười nói: “Con gái cũng không sao, cha con văn minh lắm.”
Nhạc Thiên đỏ mặt, thầm nói, nếu như cha thấy con trai cũng không sao, đó mới là văn minh thật, lúc gần đi cậu lại bổ sung một câu, “Tối con không về đâu.”
Ông Đinh cười ha ha, “Còn bảo không phải con gái, đi đi! Nhớ giữ chừng mực!”
Nhạc Thiên xoay người đi vào trong trời tuyết.
Xe taxi chạy trong tuyết không nhanh, tim Nhạc Thiên đập thình thịch, vì sắp được bắn pháo mà vui vẻ không thôi.
Cái dáng người đó, cái thể lực đó, Nhạc Thiên nghĩ thôi đã chảy nước miếng rồi, trên mặt cứ treo một nụ cười ngu đần, hệ thống nhìn mà sởn cả tóc gáy.
Xuống xe rồi Nhạc Thiên nhập vai, thu nét mặt hưng phấn quá mức lại, đút tay vào trong túi áo làm bộ như một đóa hoa trắng nhỏ xinh đi vào khu nhà của Giang Việt.
Lúc này lại trời lại bắt đầu có tuyết rơi, Nhạc Thiên dừng lại ngẩng đầu nhìn tuyết, “Đây có phải là lời chúc phúc mà Phật tổ nhắn gửi cho tao không?”
Hệ thống: “… Phật tổ không rảnh vậy đâu.” Cũng sẽ không chúc phúc cho cái thể loại mà mới thành niên có hai ngày đã không kịp chờ đi bắn pháo rồi!
Nhạc Thiên thật sự rất thích tuyết, đưa tay đón một bông hoa tuyết, hoa tuyết đáp xuống đã lập tức biến mất không còn tăm hơi, Nhạc Thiên vỗ tay một cái, một lần nữa lấy nhét tay vào túi áo, giương mắt, mới phát hiện trong tuyết có một bóng người cao ráo mặc đồ đen đang cầm một cái ô lớn đen kịt chậm rãi đi tới.
Nhạc Thiên suýt chút nữa đã bị trai đẹp chấn tới mù mắt, “Má con ơi, sao mà đẹp trai dữ vậy, hôm nay con ắt phải ngủ với cậu ta mười lần!”
Hệ thống không còn lời nào để nói, thậm chí muốn vào trong che đậy càng sớm càng tốt.
Giang Việt từng bước một đi tới, che ô trên đầu Nhạc Thiên, Nhạc Thiên ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn hắn, cậu đã có một thời gian không được thấy Giang Việt, cảm giác hắn có vẻ như càng chín chắn hơn lúc trước, người hình như cũng cao lớn hơn một chút, chỉ có sắc mặt là vẫn nhàn nhạt như trước.
“Đi thôi.” Tay trái Giang Việt bung dù, tay phải tự nhiên ôm vai Nhạc Thiên, Nhạc Thiên theo lực đạo của hắn tựa vào lồng ngực hắn, mơ mơ màng màng thuận theo hắn đi thẳng vào chung cư.
Trong nhà mở máy sưởi, Nhạc Thiên vừa bước vào đã cảm nhận được hơi nóng.
Giang Việt đóng dù lại, cởi áo khoác màu đen xuống, để ra áo sơmi màu xám bên trong, trời lạnh như thế này mà hắn chỉ mặc hai cái áo.
Nhạc Thiên cởi áo khoác đỏ, ở trong còn mặc một cái áo len cao cổ màu đỏ, hà hơi vào lòng bàn tay, lúng túng đứng tại chỗ.
Giang Việt móc áo khoác mình lên, cũng tiện tay móc áo Nhạc Thiên luôn, rồi mới nói: “Vào ngồi.”
Trong căn nhà này chứa đầy những hồi ức của Nhạc Thiên và Giang Việt, tuy rằng chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng sự điên cuồng phóng túng khiến cho Nhạc Thiên vừa ngồi xuống salon đã phải thấy đỏ mặt thẹn thùng.
Những chuyện mà cậu từng làm với Giang Việt trên chiếc ghế này thoáng chốc hiển hiện lại trong trí óc cậu.
Giang Việt rót một ly chocolate nóng cho Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên hơi ngoài ý muốn, cậu còn tưởng là ở chỗ Giang Việt sẽ chỉ có nước.
“Ngọt.” Giang Việt ngồi xuống, nói.
Nhạc Thiên nâng lên uống một hớp, mùi hương thuần socola nồng nàn lập tức tràn ngập trong khoang miệng, đúng là rất ngọt.
“Tôi, tôi đến, để trả cậu cái này.” Nhạc Thiên lấy chiêc hộp nhung màu đỏ trong túi quần ra đặt trên bàn trà.
Giang Việt liếc qua, lạnh nhạt nói: “Tặng cậu.”
Nhạc Thiên cúi đầu, “Tôi không cần.”
Giang Việt nói: “Vậy cậu muốn gì?”
Nhạc Thiên lắc đầu, “Tôi không cần gì cả.”
Giang Việt cũng đã một thời gian dài không gặp Nhạc Thiên, từ cái hôm trong chung cư đó, Giang Việt cũng rất ít đến trường, có đi cũng là lộ mặt cái rồi về, hắn không cố tình chạm mặt với Nhạc Thiên, nên cũng không gặp được.
Tóc Nhạc Thiên hơi dài một chút, hơi che mắt, thoạt trông càng có vẻ nhỏ hơn, khí trời bên ngoài rét lạnh, khiến vành tai và đầu mũi cậu đo đỏ, như chú tuần lộc bị lạc đường của ông già Noel.
Hơn nữa có vẻ cậu đã gầy đi nhiều, dù đang mặc áo lên, vẫn thấy được vòng eo mảnh mai như sắp gãy lìa.
Giang Việt im lặng một lúc rồi nói: “Cậu đến tìm tôi chỉ để trả sợi dây này?”
Nhạc Thiên thầm trả lời trong lòng, tất nhiên là không phải rồi, để bắn pháo mừng tuổi chứ sao, cậu cắn môi, khẽ gật đầu một cái.
Giang Việt vốn đang ngồi trên cái ghế sofa đơn bên cạnh, nghe thấy câu trả lời đó của cậu, thì đứng lên ngồi xuống kế bên Nhạc Thiên, Nhạc Thiên giật mình, hơi nhích người qua, cậu vừa nhích, Giang Việt cũng nhích theo, Nhạc Thiên thấy mình sắp bị hắn dồn đến góc ghế, cậu duỗi tay đẩy lồng ngực Giang Việt, nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu đừng như vậy.”
Giang Việt hờ hững nói: “Là cậu chủ động tới tìm tôi.”
Nhạc Thiên ngẩng đầu lên, đôi mắt to đen lay láy toả sáng, giải thích: “Cậu, tối qua cậu cũng đến mà.”
Giang Việt nói: “Tôi không đến gặp cậu.”
Nhạc Thiên phát hiện mình nói không lại hắn, cúi thấp tránh khỏi tầm mắt của hắn, “Tôi đi.” Đứng dậy muốn chạy, tay lại bị Giang Việt nắm lại, Giang Việt nói bằng giọng khẳng định: “Cậu đang sợ hãi.”
Tay Nhạc Thiên run nhè nhẹ, “Tôi sợ, nên để tôi đi đi.”
Giang Việt lẳng lặng nhìn cậu, đôi môi mỏng vô tình nói ra chân tướng, “Cậu không sợ tôi, cậu sợ chính cậu.”
Nhạc Thiên run càng dữ hơn.
Giang Việt tiếp tục nói: “Cậu thích mà.” Hắn vẫn luôn giữ vững niềm tin vào điều này, khi hắn tiếp xúc thân mật với Nhạc Thiên, phản ứng kích động của Nhạc Thiên không phải giả.
Nhạc Thiên không thể phản bác được, cậu không muốn trả lời, chỉ rút tay mình lại, Giang Việt chỉ hơi dùng sức, Nhạc Thiên đã ngã vào trong ngực hắn.
Giang Việt cúi người hôn cậu.
Trong góc sofa nhỏ hẹp đã không còn chỗ để lùi nữa, Nhạc Thiên chỉ có thể bị động cam chịu, bỗng nhiên cậu cảm giác được Giang Việt chạm vào nút quần của cậu, cậu giãy dụa từ chối, nhưng không có tác dụng gì, tay Giang Việt đã đè lên vị trí yếu ớt nhất của Nhạc Thiên, đôi môi mỏng của Giang Việt dán vào môi cậu trằn trọc, “Cậu có phản ứng.”
Nhạc Thiên khóc không ra nước mắt, cậu hận mình, hận tại sao trước mặt người này mình lại hoàn toàn không thể ngụy trang, không có chút năng lực phản kháng nào, vì một chút va chạm của hắn đã gục, song cơ thể đã thần phục trước niềm vui sướng quen thuộc.
Nhạc Thiên không biết hai người vào phòng ngủ lúc nào, cũng không biết áo len trên người mình bị ném xuống đất lúc nào, chỉ biết trong khoảnh khắc đó cậu đau đến run người, run rẩy như phút cuối cùng.
Giang Việt rất dịu dàng, một sự dịu dàng trước nay chưa có, hắn làm chuẩn bị đầy đủ, thấy hắn đã có sẵn mọi thứ như thế, trong lòng Nhạc Thiên tỏ tường, Giang Việt biết cậu sẽ đến, đã lên kế hoạch ăn tươi cậu từ sớm, thế là tự giận mình không tiếp tục che giấu nữa, ôm cổ Giang Việt để mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Giang Việt kích động khác thường, mỗi khi hai người thân mật Giang Việt vẫn luôn rất kích động, nhưng lần này hắn càng như chỉ hận không thể cắn nát mỗi một tấc da thịt của Nhạc Thiên.
Hắn nằm nhoài trên người Nhạc Thiên, cắn cắn tai cậu, giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy gợi cảm, “Tôi sẽ vào trong.”
Nhạc Thiên không thể nói được bất cứ lời từ chối nào, chỉ nhẹ giọng thở dốc, Giang Việt ôm cậu thật chặt, siết chặt tay cậu mười ngón liên kết, làm đúng như lời hắn nói, chiếm đoạt Nhạc Thiên một cách trọn vẹn.
Trong nháy mắt đó, Nhạc Thiên cảm tưởng như mình bay lơ lững giữa ranh giới của Thiên Đường và Địa Ngục, cái gì là thống khổ, cái gì là ngọt ngào, thời khắc này đã không thể phân rõ.
Lần đầu tiên hơi khó khăn, nhưng đến lần thứ hai thì dễ dàng hơn nhiều, Giang Việt nằm nghiêng, ôm Nhạc Thiên từ đằng sau giống y như cái hồi ở trong ký túc xá, trên chiếc giường màu vàng nhạt, nhưng có điều không giống là, lần này Giang Việt đã có thể thực hiện được nguyện vọng của mình, chiếm được Nhạc Thiên trong ra ngoài, làm Nhạc Thiên vì hắn nức nở rên rỉ, Giang Việt thu được thỏa mãn cực lớn từ trong tiếng khóc của Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên vẫn đang khóc lóc xin tha, Giang Việt mắt điếc tai ngơ, quyết tâm muốn làm cho Nhạc Thiên đồng ý thừa nhận hắn mới là tốt nhất, nhưng cho dù Nhạc Thiên có khóc lóc nhận lỗi, nói không có người tiếp theo, Giang Việt vẫn không chịu ngừng giày vò cậu.
Sau đó, Giang Việt cũng thoả mãn rồi, không khí trong phòng tràn ngập mùi vị của hai người, Nhạc Thiên nằm trên khuỷu tay cậu, trên người gần như không có một phần lành lặn, Giang Việt vuốt ve lần theo những dấu vết đó, thầm nghĩ, thuộc về mình, cuối cùng cũng chiếm được rồi.
Khi Nhạc Thiên tỉnh lại, Giang Việt đã không ở trên giường.
Nhạc Thiên mặc một cái áo sơmi treo trong tủ quần áo của Giang Việt, khập khễnh đi ra ngoài, cậu nghe thấy tiếng của Giang Việt ở ngoài ban công, hình như đang gọi điện thoại, cậu chậm rãi đi ra.
“Thật sao?”
“Bây giờ cậu ta đang ở trên giường tôi.”
“Không tin?”
“Trước giờ tôi nói được làm được.”
Hình như Giang Việt nghe thấy tiếng bước chân của Nhạc Thiên, quay đầu lại nhìn thấy Nhạc Thiên đờ đẫn đứng đằng sau, bình tĩnh cầm điện thoại muốn đưa cho Nhạc Thiên, “Tương Cừ, muốn nói chuyện không?”
Nhạc Thiên bỗng nhiên cảm thấy rét run cả người, chất lỏng vẫn chưa khô chảy xuống đến cá chân, cậu run rẩy lui về phía sau, run run nói: “Tôi, tôi không muốn.”
Giang Việt cầm điện thoại để lại bên tai, lạnh nhạt nói: “Cậu ta nói không muốn.”
Nhạc Thiên sững sờ đứng tại chỗ, hình như cậu nghe thấy bên đầu kia điện thoại đang gào thét mắng chửi gì đó, Giang Việt nhíu nhíu mày, “Tùy cậu.” Nói xong cúp máy ngay, đi tới trước mặt Nhạc Thiên nói với cậu: “Còn đau không?”
Nhạc Thiên cứng đờ lắc đầu, lại gật đầu một cái, “Có một chút.”
Giang Việt cúi người, cánh tay luồn dưới bờ vai gầy yếu của Nhạc Thiên ôm ngang cậu lên, “Tôi bôi thuốc cho cậu.”
Nhạc Thiên nằm úp sấp trong bồn tắm, sau khi Giang Việt tắm sơ cậu xong, quết thuốc mỡ bôi thuốc cho cậu, “Cũng ổn, hơi sưng chút, bôi thuốc xong là chẳng mấy chốc sẽ tiêu sưng.”
Nhạc Thiên run lên, chôn mặt dưới cánh tay, “Cậu đã chuẩn bị sẵn trước, đúng không?”
Giang Việt thừa nhận, “Ừm.”
“Có phải cậu đã đoán được tôi sẽ đến đúng không?”
Giang Việt lại thừa nhận, “Ừm.”
Nhạc Thiên khóc, nước mắt không ngừng rơi, đúng như lời Giang Việt nói, điều cậu sợ không phải Giang Việt, mà là chính cậu, là vì cậu đã quá thích Giang Việt, cho dù bị Giang Việt đùa bỡn xoay quanh cũng không buông bỏ, biết rõ là bẫy nhưng vẫn nhất định phải nhảy vào, thậm chí dùng một cọng dây chuyền mà lừa cậu đến đây.
Giang Việt nghe thấy tiếng khóc của cậu, dừng lại, cau mày nói: “Còn đau?”
Nhạc Thiên khóc nức nở, “Đau.”
Giang Việt vuốt ve mái tóc đen mềm mại của cậu, lạnh nhạt nói: “Sau này quen là hết thôi.” Giọng điệu hiển nhiên như đối xử với đồ vật đó lần thứ hai đánh gục Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên khóc đến thở không ra hơi, Giang Việt không hiểu ra làm sao, cúi người hỏi: “Sao vậy?”
Nhạc Thiên cắn môi khóc nấc, “Đau, đau quá.”
Bởi vì Nhạc Thiên cứ nói đau mãi, Giang Việt bèn ôm cậu lên giường, nói với cậu: “Cậu nghỉ ngơi một chút, tôi ra ngoài một chuyến.” Hắn đứng bên giường, vóc người như ngọc, đổi một cái áo sơmi màu đen, có thể nói là nam sắc vô biên, đưa tay sờ sờ trán Nhạc Thiên, “Hình như hơi sốt, ngủ trước đi.”
Nhạc Thiên trốn vào chăn nhắm mắt lại nghiêng mặt sang bên không nhìn hắn, chờ khi tiếng đóng cửa truyền đến, cuối cùng Nhạc Thiên cũng không nhịn được trốn trong chăn lén lút cười thành tiếng, “Sinh nhật mười tám tuổi kiểu này tao có thể qua 100 lần hì hì hi.”
Hệ thống: …tha cho nó đi mà.
------oOo------