Trên biển gió êm sóng lặng, nội tâm Nhạc Thiên cuồng loạn: “Thế giới này có phải có bug gì hay không, kích cỡ thế này là người người đều có à?!” Vậy tại sao cậu không có!
Hệ thống: “… không có loại giả thiết này.
”
Thấy Nhạc Thiên không chớp mắt chăm chú nhìn, Nguyễn Ký Văn thoáng đắc ý, hắn tương đối tự tin với vốn tự thân của mình, trên tình trường có thể gọi thuận buồm xuôi gió, “Chưa từng thấy ai lớn như vậy ? Có thích không?”
Nhạc Thiên: “Từng thấy lớn hơn anh rồi.
” Không thích lắm.
Vẻ mặt Nguyễn Ký Văn cứng đờ, “Lữ Ung Hành chỉ là chơi đùa với em thôi.
”
Nhạc Thiên không hiểu hỏi ngược: “Chẳng lẽ anh không muốn chơi đùa với tôi sao?”
Nguyễn Ký Văn: “…” Trông mặt mũi An Nhạc Thiên xinh xắn ngoan ngoãn, sao lại có cái miệng leo lẻo như thế nhỉ.
Nguyễn Ký Văn dịu dàng nói: “Tôi cũng muốn nếm thử mùi vị mà Lữ Ung Hành từng hưởng qua.
”
Nhạc Thiên dùng ánh mắt “thứ khùng điên gì đâu” nhìn hắn, “Anh thích chú Lữ đấy à?”
Nét mặt Nguyễn Ký Văn nhất thời vặn vẹo, suýt chút nữa đã mềm nhũn, “Tôi và Lữ Ung Hành không phải loại quan hệ đó!”
“À,” Nhạc Thiên vẫn rất bình tĩnh như trước, “Vậy anh có thù oán với chú ấy à?”
Nguyễn Ký Văn: “Không có thù.
”
Nhạc Thiên: “Vậy thì tại sao?”
Nguyễn Ký Văn: “Chỉ muốn thử một chút.
”
Nhạc Thiên cười cợt, “Chỉ sợ anh không có mạng thử.
” Từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy một chấm đỏ nho nhỏ giữa hai đầu mày Nguyễn Ký Văn rất rõ ràng, chấm đỏ đó chậm rãi chuyển qua mắt Nguyễn Ký Văn, Nguyễn Ký Văn nhắm mắt lại, rốt cuộc cũng đã nhận ra.
Một chiếc du thuyền màu đỏ từ đằng xa chầm chậm chạy tới, trên bả vai vệ sĩ áo đen gác một thanh súng, Lữ Ung Hành mặc đường trang màu đen đứng trên boong thuyền, sắc mặt rất ung dung, tầm mắt hơi nghiêng nhìn thoáng qua Nguyễn Ký Văn, hai chiếc du thuyền tới gần, bắt thang, Lữ Ung Hành đi tới, bình tĩnh hỏi Nhạc Thiên: “Hôm nay đi chơi, có vui không?”
Nhạc Thiên mím môi, “Không vui.
”
Lữ Ung Hành gật đầu, quay mặt nhìn sang đã Nguyễn Ký Văn không dám mảy may cử động, nói: “Bé yêu của tôi nói em ấy không vui.
”
Nhạc Thiên bị một tiếng “bé yêu” đó của Lữ Ung Hành dọa đến tim gan (1) run lên.
Nguyễn Ký Văn tuy rằng đã cởi quần, đầu cũng bị súng chỉa vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Chú Lữ, chỉ đùa chút thôi ạ.
”
Lữ Ung Hành cũng cười theo, “Ha.
” Sau đó hắn phi lên đá một cước, dùng một sức mạnh mà Nhạc Thiên khó có thể tưởng tượng được Nguyễn Ký Văn rơi thẳng xuống biển.
Ú òa, Nhạc Thiên yên lặng cho đống bọt nước văng lên khi Nguyễn Ký Văn rơi lên mười điểm, đẹp thật, nhảy còn đẹp hơn mấy con cá heo trong công viên nước nữa.
Lữ Ung Hành hình như vẫn chưa hết giận, cầm khẩu súng tinh xảo trong tay vệ sĩ, bắn “đùng đùng” mấy phát xuống nơi mà Nguyễn Ký Văn rơi xuống, mặt biển lập tức loang ra một vùng đỏ tươi, Lữ Ung Hành dịu giọng nói: “Ký Văn, nể mặt cha cậu, hôm nay đến đây thôi.
”
Cái này gọi là đến đây thôi… Nhạc Thiên bắt đầu cảm thấy lo lắng cho kết cục của mình, “Hệ, hệ thống, tụi mình có thể đổi sang thế giới khác luôn không?”
Hệ thống: “Nếu như tôi có cái quyền hạn đó, thì cậu nghĩ xem cậu còn có thể làm bậy làm bạ ở mấy thế giới không?” Đã kéo cậu ra khỏi đó từ lâu rồi.
Nhạc Thiên chỉ có thể đối mặt với cảnh đời bi thảm, cậu không nói một lời ngồi trên boong thuyền, nắng chói không chỉ làm cậu váng đầu mà mặt còn hơi đỏ lên.
“Còn đứng lên được không?” Lữ Ung Hành hỏi.
Nhạc Thiên lắp bắp nói: “Tay chân hơi nhũn.
”
Lữ Ung Hành ném khẩu súng cho vệ sĩ, cúi người ôm Nhạc Thiên lên, Nhạc Thiên rất mừng là cuối cùng thì lần này không phải ngồi xe lăn nữa, Lữ Ung Hành ôm cậu đi vào phòng ngủ khoang thuyền.
Ngay trong khoảnh khắc cánh cửa bị đá văng ra, Nhạc Thiên lập tức trợn tròn mắt, bên giường có khung sắt rất lớn, trên đó treo đủ thứ đồ chơi.
Trong này nhiều đồ chơi như vậy, Nguyễn Ký Văn tính làm chết mình luôn sao, Nhạc Thiên nhất thời run lẩy bẩy.
Lữ Ung Hành mắt nhìn thẳng, thả cậu lên giường.
Giường Nguyễn Ký Văn chuẩn bị giường lớn màu trắng, bên trên còn rải cánh hoa hồng, sắp xếp còn rất lãng mạn, không hổ là nửa máu Ý.
“Chú, chú Lữ…” Nhạc Thiên nơm nớp lo sợ nói, “Con không có cố ý.
”
Lữ Ung Hành đứng trước giường, chỉ chỉ khung sắt bên cạnh, giọng rất ấm áp: “Hôm nay nếu như chú đến chậm một bước, tất cả những thứ này sẽ dùng hết lên người con.
”
Nhạc Thiên hức hức hức, “Chú Lữ, con sai rồi, con tưởng tên đó là người tốt.
”
Lữ Ung Hành mỉm cười, chậm rãi tháo nút buộc cao nhất trên cổ áo hắn, bình tĩnh thong dong nói: “Bé yêu, con đừng coi thường chú Lữ của con.
”
Nhạc Thiên: …con không có thật mà, chú đã đã lớn đến mức con không thể chịu nổi rồi.
Thằng ranh con Nguyễn Ký Văn khốn kiếp dám đụng vào người của hắn, đúng là to con mẹ nó gan rồi, cơn giận dữ của Lữ Ung Hành đã lên, không nhanh không chậm cởi bỏ áo, để lộ ra phần thân trên lực lưỡng.
Nhạc Thiên đã bắt đầu khóc rồi.
Lữ Ung Hành nói: “Đừng sợ, những thứ này chú Lữ chỉ dùng một nửa, con tự chọn đi, thích cái gì lấy cái nấy.
”
Nhạc Thiên lập tức càng khóc lớn tiếng hơn.
Lữ Ung Hành căm tức nhào tới, cánh hoa hồng tung bay khắp phòng, Nhạc Thiên thế mới biết hai lần trước Lữ Ung Hành đã tính là dịu dàng với mình rồi, lần này thật sự là làm như muốn dồn cậu vào chỗ chết vậy, xin tha vô dụng, khóc càng vô dụng, rốt cuộc thì Nhạc Thiên cũng coi như được lĩnh hội sự tàn nhẫn của Lữ Ung Hành.
Qua một hồi, Nhạc Thiên cảm giác mình sắp chết đến nơi rồi, cả người như đang bay, nhưng đang giữa sống và chết lại đột nhiên trở nên vô cùng nóng, vô thức quấn lên người Lữ Ung Hành như một con rắn, từ miệng nhả ra một luồng hơi nóng, sóng mắt đưa tình, cũng không còn sợ nữa, dịu dàng nói: “Chú Lữ…”
Lữ Ung Hành càng tức hơn, tên chó chết Nguyễn Ký Văn còn dám dùng cả thuốc, tại sao hắn lại không nghĩ đến chứ!
Nhạc Thiên dưới tác dụng của thuốc sau cùng thì cũng coi như cảm nhận được điểm tốt của Lữ Ung Hành, tiếng sau cao hơn tiếng trước, không còn tiếp tục khóc lóc kêu “không muốn” muốn nữa mà thành nức nở “chú Lữ tuyệt quá”.
Trong lòng Lữ Ung Hành thoàng dễ chịu đôi phần, thứ gì đáng dùng vẫn dùng không ít, thằng Tây hai mặt đó rất mẹ nó biết chơi, Lữ Ung Hành được mở mang tầm mắt, làm Nhạc Thiên sướng đến kêu cha.
Nguyễn Ký Văn không ngờ rằng mọi sự sắp xếp tỉ mỉ của hắn trái lại làm lời cho Lữ Ung Hành.
Lữ Ung Hành sau khi được thỏa mãn không còn tức giận nữa, trở lại nhã nhặn từ ái như trước, vuốt ve da thịt trơn láng mềm mại của Nhạc Thiên, tình ý sâu xa thủ thỉ: “Bé yêu à, ngoài kia nhiều người xấu lắm, con ở bên cạnh chú Lữ, có bao nhiêu người theo dõi con, sau này không được tùy tiện đi theo người khác, biết không?”
Nhạc Thiên thút tha thút thít, cậu đã hết thuốc, giờ cả người tê liệt, hơn nữa còn rất nhạy cảm, chỉ chút gió thổi qua thôi đã cảm thấy tê tê dại dại, tủi thân nói: “Nhưng mà thầy Nguyễn là chú Lữ mang về.
”
Lữ Ung Hành vỗ vỗ lưng cậu, “Là lỗi của chú Lữ.
” Hắn cho Nguyễn Ký Văn vào Lữ trạch, là định thăm dò giám thị thằng ranh đó ở khoảng cách gần, nào có nghĩ là sẽ xảy ra chuyện chết tiệt này.
“Cục cưng, còn đau không?” Lữ Ung Hành nhu tình đầy cõi lòng nói.
Nhạc Thiên nổi da gà đầy người, Lữ Ung Hành đã được thoả mãn so với Lữ Ung Hành bình thường thật sự như hai người khác nhau, Nhạc Thiên đã không thể phân rõ ra là người nào kinh khủng khiếp hơn, môi run run nói: “Đau.
”
“Haizz,” Lữ Ung Hành thở dài thăm thẳm, lời nói bao hàm xin lỗi, “Đều là chú Lữ không tốt.
”
Lần này hắn không nói là mình uống say nữa.
Trở về Lữ trạch đã là nửa đêm, Lữ Ung Hành gọi Lưu Chí Hằng qua, sau khi Lưu Chí Hằng kiểm tra, rất không đồng ý, “Tiên sinh ngài không thể cứ bỏ dở nửa chừng.
”
Vẻ mặt Lữ Ung Hành ngượng ngùng, “Lần này không thể trách tôi.
”
Lưu Chí Hằng nói: “Cậu An vốn không quen lắm, phải từ từ mới được.
”
Lữ Ung Hành: “À.
”
Lữ Ung Hành lại nói: “Tôi sẽ từ từ.
”
Lưu Chí Hằng gật đầu, “Cậu An rất tốt, ngây thơ.
”
Lữ Ung Hành đcười lạnh một tiếng, “Ngây thơ quá mức.
”
Lưu Chí Hằng nói: “Ngài không dạy chuyện trong giới, cậu ấy đương nhiên không hiểu, ngài có dự định gì sao?”
Lữ Ung Hành im lặng một hồi, “Quên đi, nó thích hát.
”
Lưu Chí Hằng: “…” Lúc ông ở nhà xem tivi từng có may mắn được nghe tiết mục âm nhạc của An Nhạc Thiên, giọng ca thật sự có thể giết người.
Khi Nhạc Thiên tỉnh lại, Lữ Ung Hành đang ngồi cạnh, Nhạc Thiên giật mình hết hồn, thầm nghĩ, không lẽ Lữ Ung Hành vẫn chưa tính sổ xong nữa.
Lữ Ung Hành thấy sắc mặt cậu trắng bệch trông rất đáng thương, xoa xoa tóc cậu, “Màu xám… không đẹp, nhuộm lại đi.
”
Nhạc Thiên gật đầu nơm nớp lo sợ.
Lữ Ung Hành nói: “Chú Lữ thấy con không tệ, con thấy thế nào?”
Nhạc Thiên thầm trả lời trong bụng, con cũng cảm thấy con rất tốt.
Lữ Ung Hành thấy cậu không đáp, lại nói: “Không đồng ý?”
Nhạc Thiên lấy dũng khí nói thật lòng mình.
Lữ Ung Hành bật cười, nét mặt lúc này thật sự có ý cười, “Là vậy sao.
”
“Không sao, lão Lưu sẽ giúp xoon điều dưỡng.
” Lữ Ung Hành kéo tay Nhạc Thiên vỗ về, “Chú biết, đến bây giờ con cũng chỉ thích hát, dạo gần đây… chú Lữ làm lỗi, đến khi con khỏe rồi, phát hành thêm mấy bài hát nữa, có được không?”
Nhạc Thiên: “…dạ được.
” Là bỏ mạng thêm mấy lần nữa à.
Sau đó Lữ Ung Hành lại biến mất theo quán tính, mãi đến khi Nhạc Thiên đã khỏe rồi, thật sự tiến vào phòng thu âm rồi, vẫn không thấy bóng dáng Lữ Ung Hành đâu, đại ca giang hồ đích thị là đại ca giang hồ, thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Đội ngũ sản xuất bài hát mới lần này của Nhạc Thiên toàn là các thành viên ngàn vàng, từ lời đến nhạc rồi đạo diễn quay MV tất cả mọi người cũng là đỉnh cấp trong giới, ngoại trừ một mình cậu không được ra, thì những người còn lại đều rất được.
Nhạc Thiên mời Đào Nguyệt Tâm làm nữ chính cho MV, hai người đóng vai một đôi tình nhân cãi nhau chia tay, Đào Nguyệt Tâm thật sự là diễn bằng bản sắc của mình, ghét cỡ nào là viết hết lên mặt, đạo diễn nhiệt tình khen cô đóng rất hay, đề xuất cô nên tiến quân vào phim truyền hình.
Tiết mục chia tay trong màn mưa kết thức, Đào Nguyệt Tâm để trợ lý lau tóc cho mình, còn cô thì ngồi trên ghế uống nước nghỉ ngơi, Nhạc Thiên chậm rãi sáp tới, “Nguyệt Tâm.
”
Đào Nguyệt Tâm lườm cậu một cái, tức giận nói: “Chuyện gì!”
“Hàn huyên với em thôi mà.
” Nhạc Thiên ngượng ngùng nói, Đào Nguyệt Tâm có lẽ là nữ chính ghét cậu nhất trong tất cả những thế giới từng đi qua.
Đào Nguyệt Tâm lạnh lùng nói: “Với anh thì không có chuyện gì hay để nói hết.
”
Nhạc Thiên nói: “Không bằng chúng ta thảo luận về tiêu chuẩn chọn vợ gả chồng của em.
”
Đào Nguyệt Tâm khó hiểu liếc cậu một cái, “Dù sao thì không phải anh là được.
”
Nhạc Thiên: “…”
Đạo diễn gọi: “Chuẩn bị xong chưa? Trở lại tiếp tục.
”
Đào Nguyệt Tâm lập tức đứng dậy bỏ An Nhạc Thiên lại đằng sau, cứ như là cảnh diễn tiếp theo không phải quay cùng cậu vậy.
Đối diện với phòng tuyến cố thủ nghiêm ngặt của Đào Nguyệt Tâm, Nhạc Thiên đắng cay trong lòng, phiền muộn nhìn bóng lưng chập chờn của Đào Nguyệt Tâm, thầm nói trong lòng, em gái, không phải là anh đang tìm đối tượng cho em sao? Em mau xử lý anh đi.
Lữ Ung Hành ở phía xa nhìn theo; hỏi người đại diện bên cạnh: “Nữ chính là ai?”
Người đại diện nói: “Là Đào Nguyệt Tâm, Nhạc Thiên thích cô ấy.
”
Lữ Ung Hành thoáng liếc cô một cái nhẹ nhàng, người đại diện nhất thời cảm thấy tê cả da đầu, Lữ Ung Hành lạnh nhạt nói: “Thật sao?”
Cảnh kế tiếp Đào Nguyệt Tâm muốn chia tay bỏ đi, Nhạc Thiên nắm tay cô khóc lóc năn nỉ xin cô đừng đi, đối với kịch bản này, Nhạc Thiên phát biểu, thật sự là bực mình muốn chết luôn á, tại sao trong diễn ngoài diễn kiểu nào cậu cũng phải đóng phải kẻ đeo bám hết vậy? Nên cậu thật sự đã vận dụng hết tài nghệ diễn xuất của mình, cảnh diễn được cho qua vô cùng thuận lợi.
Cuối cùng thì Đào Nguyệt Tâm cũng coi như chịu có chút thái độ tốt với Nhạc Thiên, “Tôi đi đây.
”
Phần diễn của hôm nay đã kết thúc, Nhạc Thiên nói: “Em phải nói anh nghe thử một chút tiêu chuẩn chọn vợ gả chồng của em đã chứ.
”
Đào Nguyệt Tâm lườm cậu một cái, “Thứ khùng điên!”
Nhạc Thiên: “…” Rốt cuộc là mình bị ghét đến mức nào chứ, Nhạc Thiên mang theo tâm tình nặng nề về phòng nghỉ ngơi, lúc nhìn thấy Lữ Ung Hành thì tâm tình của cậu tức thì càng nặng nề hơn.
Lữ Ung Hành đang hút thuốc, hình như hắn nghiện thuốc rất nặng, có lúc cho dù hắn không hút, Nhạc Thiên cũng có thể nghe thấy được mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người hắn.
“Lại đây.
” Lữ Ung Hành nói.
Nhạc Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lữ Ung Hành rít một hơi thuốc, sau đó phun thẳng vào mặt Nhạc Thiên, Nhạc Thiên nín thở.
Lữ Ung Hành khẽ cười một tiếng, lại hút một hơi, dập thuốc, trong miệng còn ngậm một cụm khói mà vẫn hôn lên môi Nhạc Thiên, mớm thuốc sang cho Nhạc Thiên, Nhạc Thiên không biết hút thuốc, ho đến mặt đỏ rần.
Lữ Ung Hành cười cười nhìn cậu, giọng nói rất ôn hòa, “Chú không biết trước đây con thích nam hay thích nữ, nhưng đã là người của chú Lữ rồi, thì đừng bao giờ nghĩ đến chuyện khác, biết không?”
Nhạc Thiên biết chắc chắn là hắn đang hiểu làm mình và Đào Nguyệt Tâm, muốn giải thích, lại hỏi: “Vậy chú Lữ thì sao?”
Lữ Ung Hành rất hờ hững, “Chú Lữ là một người giữ mình trong sạch.
”
Nhạc Thiên: “…”
Lữ Ung Hành nặn nặn cằm Nhạc Thiên, “Bé yêu, con phải nghe lời chứ.
”
Nhạc Thiên: “Con nghe lời.
”
Lữ Ung Hành hài lòng gật đầu, mở chân, “Ăn.
”
Nhạc Thiên: “…” Mẹ nó, lão già khốn nạn, cậu biết ngay mà.
__
(1) “bé yêu” … đến tim gan: cái “bé yêu” này gốc là 心肝儿, “tâm can nhi”, là cách gọi yêu, kiểu cục cưng, bé cưng này nọ.
Ngoài ra thì 心肝, “tâm can” còn là tim với gan nữa, nên đây cũng là một kiểu chơi chữ.
------oOo------