Vinh Quang Là Em


“Dạ?!”
“Yên tâm đi, anh chỉ là lo cho em thôi”
Khi nghe anh nói như vậy, cô cũng đành đồng ý về Eagle Gaming nghỉ ngơi.
Chiếc xe cứ thế lăn bánh trên đường, khoảng 30 phút sau thì nó cũng dừng trước cửa của Eagle Gaming.

Tuấn Anh tháo dây an toàn ra và định quay sang gọi Ánh Dương thì nhìn thấy cô đang ngủ rồi nên không nỡ đánh thức mà trực tiếp vòng sang ghế phụ bế cô vào nhà.
Lúc này trong căn cứ mọi người đang ngồi luyện tập, thấy đội trưởng của mình bế một cô gái đang ngủ vào thì trợn tròn cả mắt và cứ thế nhìn đội trưởng bế cô gái đó lên phòng.
Hải Đăng với tay đập đập vào vai của Đức Mạnh đang ngồi kế và nói với giọng đầy hoang mang “Ê Mạnh, hình như không phải mỗi tớ nhìn thấy đội trưởng bế một cô gái vào đúng không?”
“Không những thấy mà thấy rất rõ”
Khoảng 3 phút sau thì mọi người lại thấy Tuấn Anh đi từ trên tầng xuống và nói “Anh Hiếu, anh gọi cho bác sĩ Ngọc đến giúp em với”
Đức Mạnh đi đến cầm tay Tuấn Anh lên và rơm rớm nước mắt nói “Anh Tuấn Anh, thực sự bọn em đã có chị dâu rồi sao?”
“Không phải bạn gái anh, chỉ là một con mèo bị bỏ rơi thôi” Tuấn Anh nói rồi lấy từ trong túi quần ra chiếc chìa khóa xe và nói tiếp “Không phiền thì ra xe anh lấy điện thoại với balo của Dương và đây hộ anh nhé”
Nói xong Tuấn Anh trực tiếp đi lên phòng.

Bước vào phòng Tuấn Anh nhìn thấy mặt mũi Ánh Dương ướt đẫm mồ hôi thì liền trực tiếp đi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn mặt và chậu nước ấm ra lau mặt mũi và tay chân cho cô.
Đây là lần đầu tiên Tuấn Anh tiếp xúc gần với một cô gái này như vậy, quả thật cô bé này khá xinh xắn nhưng lại bị cặp kính cận dày cộp kia lấp đi vẻ đẹp vốn có của nó rồi.

Sau khi lau xong thì cũng là lúc bác sĩ Ngọc đến, cô ấy là bác sĩ riêng của chiến đội Eagle Gaming.

Cô ấy bình tĩnh ngồi xuống kiểm tra cho Ánh Dương và nói “Bị sốt rồi, chút nữa cho con bé ăn chút cháo và uống thuốc.

Nếu không đỡ thì đưa con bé đến bệnh viện kiểm tra nhé!”
“Cháu biết rồi ạ” Tuấn Anh lịch sự trả lời rồi chợt nhớ ra điều gì đó liền tiến đến tủ quần áo lấy ra một bộ đồ và nói “À đúng rồi, cô có thể giúp cháu thay đồng phục cho em ấy được không ạ?”
“Không thành vấn đề, cháu ra ngoài chờ chút đi”

“Vâng ạ”
Vừa đóng cừa lại thì Tuấn Anh đã bị bao vây bởi tất cả các tuyển thủ của Eagle Gaming.

Anh khẽ thở dài một cái rồi nói “Có gì muốn hỏi thì hỏi luôn một thể đi”
“Con bé là Aurora đúng không?” Tuấn Dương là người tấn công đầu tiên
“Đúng vậy!”
Minh Hiếu hỏi “Tại sao con bé lại ở đây?”
“Bởi vì sáng nay em ấy bị ngất ở trường mà bố mẹ thì không liên lạc được nên đành gọi em đến đón”
Đức Mạnh tiếp lời “Vậy giữa hai người là mối quan hệ gì thế hả?”
“Bạn bè thôi.

Mà hỏi thế đủ rồi, ai đó ra ngoài mua cho em một tô cháo đi.

Dương cần phải uống thuốc nữa” Tuấn Anh từ tốn nói, phải bây giờ là bạn nhưng không biết được trong tương lai sẽ là gì đâu.

Có khi lại trở thành người yêu hoặc cũng có thể trở thành vợ chồng cũng nên.
“Để em với Mạnh đi cho” Hải Đăng vô tình nhìn thấy ánh mắt của Tuấn Thành thì vội vàng kéo Đức Mạnh rời khỏi đó
“Tuấn Anh, anh biết em lớn rồi nên không muốn can thiệp nhiều vào chuyện tình cảm, đời tư của em nhưng em có nghĩ đến hậu quả của việc đưa con bé về đây không?” Tuấn Thành nghiêm tục khoanh tay nói
Tuấn Dương đặt tay lên vai của anh trai mình và nói “Làm gì nghiêm trọng như anh nói chứ? Mà con bé ấy cũng tên là Dương à? Tên là cái gì Dương thế?”
“Giờ là lúc nói vấn đề đó hả Dương? Một tuyển thủ thể thao điện tử hàng đầu, đưa một nữ sinh cấp ba về căn cứ luyện tập trong tình trạng không tỉnh táo.

Nếu chuyện này mà bị lộ ra thì dù có trăm cái miệng cũng không thể cãi được đâu!”
“Em biết chứ nhưng để em ấy một mình ở nhà trong tình cảnh sốt cao như vậy thì em cũng không thể yên tâm được”
“Ngay sau khi con bé dậy thì lập tức đưa nó về nhà.


Còn nữa, em nên cầu nguyện rằng chuyện hôm nay không bị đám paparazzi (thợ săn ảnh) nào nhìn thấy đi!” Tuấn Thành nói rồi đi thẳng xuống dưới nhà
“Anh Thành cũng thật là, cứ làm mọi chuyện nghiêm trọng lên làm gì không biết”
“Anh ấy nói đúng đó, nếu hôm nay thực sự có paparazzi (thợ săn ảnh) thì em không dám nghĩ đến hậu quả nữa”
“Chắc không tệ đến vậy đâu.

À phải rồi, lúc nãy có một thằng nhóc gọi điện đến tìm con bé ấy, thằng Đăng không biết nên đã nghe điện thoại.

Tí nữa con bé tỉnh lại thì nhớ bảo con bé gọi điện lại cho thằng nhóc kia nhá! Còn đây là đồ của cô bé ấy” Tuấn Dương vô vai an ủi em trai rồi đưa balo cũng như điện thoại cho cậu xong liền rời đi
Bác sĩ Ngọc lúc này bước ra và ân cần nói “Tuấn Anh, đây là thuốc của cô bé ấy.

Lát nữa cho cô bé ấy ăn cháo xong thì uống 1 viên, nếu không đỡ sốt thì đưa đến bệnh viện nhé! Cô về trước đây”
Tuấn Anh cầm lấy vỉ thuốc trong tay và nói “Để cháu tiễn cô”
“Không cần đâu, cô tự xuống được” Bác sĩ Ngọc nói rồi rời đi.
Một lúc sau, Đức Mạnh với hộp cháo trên tay mang vào cho Tuấn Anh.
Dương ơi, dậy ăn chút cháo này em”
Nghe có tiếng ai đó gọi mình, Ánh Dương mơ mơ màng tỉnh dậy thì nhìn thấy Tuấn Anh đang ngồi cạnh.

Mặc dù rất mệt nhưng Dương vẫn cố gắng ngồi dậy ăn một chút cháo và uống thuốc rồi mới ngủ tiếp.
Trong lúc Ánh Dương đang ăn thì Tuấn Anh ngồi cạnh xem điện thoại và nói “Lúc nãy Hải Đăng không biết nên có nghe điện thoại của em, chắc người nhà lo lắng cho em đấy mau gọi điện lại đi”
“Em biết rồi, cảm ơn anh rất nhiều” Ánh Dương nói rồi đưa bát cháo cho Tuấn Anh
“Không có gì.

Anh ra ngoài trước đây nhé! Em cứ nghỉ ngơi đi”

Bốp! Bốp! Bốp!
Minh Hiếu đi ra chính giữa phòng tập và dõng dạc nói “Mọi người chú ý, mặc dù đây chỉ là trận đấu giao hữu thôi nhưng đừng chủ quan nghe không? Tuấn Anh à, chú ý tập trung nghe hiệu lệnh của anh nhé em!”
Lần trước khi đấu tập với Busan Gaming, Tuấn Anh mải suy nghĩ chuyện của Ánh Dương nên không chú ý tập trung đã không chú ý gì hết cả.

Lần này mà vậy nữa chắc Minh Hiếu không tha cho anh mất.
“Chuyện xui rủi đâu ai muốn đâu”
“Mày cứ cãi đi nhá! Có ngày anh cho mày ăn hành.

Đến giờ rồi, vào thôi”
Vậy là buổi đấu tập cuối cùng cũng được diễn ra trong sự bực tức của anh Minh Hiếu.
Khoảng hai tiếng sau, tiếng chuông điện thoại kêu liên tục đã đánh thức Ánh Dương dậy.
Cô mơ màng ấn nghe:
“Alo, ai đấy ạ?”
“Cho hỏi đây cho phải số của người nhà Triệu Bảo An không ạ?”
“Dạ phải, ai đấy ạ?”
“Tôi là cảnh sát giao thông, ông Triệu Bảo An cùng vợ bị tai nạn ở chân cầu vượt XX.

Cháu có thể đến ngay được không?”
“Dạ vâng cháu đến ngay”
Ánh Dương gấp gáp chạy thẳng xuống lầu.

Đúng lúc mọi người vừa mới tập luyện xong đang định đi ăn cơm.
“Dương à, có chuyện gì vậy?”
“Bố mẹ em bị tai nạn ở chân cầu vượt, em phải đến đó ngay”
“Để anh đưa em đi!”
Tuấn Anh cùng Ánh Dương lập tức lái xe đến hiện trường vụ tai nạn.
Nhìn khung cảnh trước mặt, chiếc xe ô tô trắng quen thuộc mà bố mẹ cô hay dùng để đi làm đã nằm ngửa trên đường.

Bên cạnh chiếc xe có hai chiếc chiếu được đặp lên người nạn nhân.

“Bố ơi, mẹ ơi!” Ánh Dương bật khóc ngay lập tức lao vào hiện trường muốn ôm lấy bố mẹ mình nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
Ánh Dương không kìm được mà trực tiếp hét vào mặt viên cảnh sát “Đó là bố mẹ cháu! Cho cháu vào đi mà!”
Nghe thấy vậy, viên cảnh sát gỡ dây phong tỏa ra cho Ánh Dương đi vào.
Cô lê từng bước nặng nề đến trước mặt hai đấng sinh thành của mình.

Cô từ từ mở chiếc chiếu bên trái ra, khuôn mặt lấm lem vết máu của bố dần dần hiện ra trước mặt Ánh Dương
Cô đưa tay bịt chặt miệng lại để không phải bật khóc.

Sau khi lấy lại một chút bình tĩnh, Ánh Dương mở nốt bên chiếu còn lại ra.

Nhìn thấy đúng đó là người mẹ của mình, cô lặng lẽ cúi sát xuống ôm chầm lấy thi thể của bố mẹ mình mà khóc lớn.
“Mẹ ơi, mẹ mau tỉnh lại đi mà.

Mẹ với bố đùa như thế này không vui đâu, hai người mau tỉnh lại đi mà”
Tiếng gào khóc của Ánh Dương khiến cho những người có mặt tại hiện trường cũng phải rơm rớm nước mắt.
Chiếc xe cứu thương đã đến để chuẩn bị đưa thi thể của bố mẹ cô đi.

Ánh Dương khi nhìn thấy họ, lặng lẽ lắc đầu ra hiệu đừng đưa đi.
Tuấn Anh lúc này bước đến khéo cô đứng dậy
“Dương à, hãy để họ đưa cô chú về có được không? Em để cô chú nằm ở đây sẽ rất lạnh đó!”
Nghe anh nói vậy, cô mới từ từ buông tay bố mẹ ra mà ôm lấy Tuấn Anh.
Anh đỡ cô đứng dậy đi ra chỗ viên cảnh sát
“Chút nữa sẽ có người đến giải quyết việc này với chú, giờ tinh thần của em ấy không ổn định.

Cháu đưa em ấy về trước ạ”
“Xin chia buồn với gia đình nhiều!”
Đúng như những gì Tuấn Anh nói, năm phút sau Minh Hiếu cùng với luật sư của EG đã đến làm việc với bên phía cảnh sát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận