Vĩnh Sinh

- Chìa khóa Sát Na.

Hoàng Phủ Bi Ngạn vị Thiên Quân vô thượng này, thình lình bị Phương Hàn dùng chìa khóa Sát Na cắt nát bàn tay to, không khỏi chấn động.

vết máu của Tạo Hóa Tiên Vương phía trên nó, đã được Phương Hàn trả lại như cũ, đối với Thiên Quân có lực sát thương thật lớn.

"Lúc này không đi, còn đợi đến khi nào?"

Phương Hàn vừa phá vỡ phong tỏa. lập tức thân thể cong lại bắn thẳng lên như một viên đạn. chìa khóa Sát Na trong tay xoay tròn, ngay lập tức liền thoát khỏi trói buộc, bắt đầu bỏ chạy về hướng sâu trong Thiên giới.

Hoàng Phủ Bi Ngạn tuy rằng có thể đánh bại hắn. nhưng lại không có năng lực giết chết hắn.

Hiện tại tu vi của hắn đã tới mức Thiên Quân đều không thể dễ dàng giết chết, nếu đổi lại là bất cứ một cao thủ nào trên bảng danh sách dự khuyết Thiên Quân, gặp phải Thiên Quân toàn lực ra tay, chỉ sợ kết cục cũng chỉ có một. chính là chết.

Đây không phải ý niệm của Thiên Quân, cũng không phải một cái phân thân của Thiên Quân, mà là chân thân Thiên Quân.

Phương Hàn chiến đấu cùng chân thân Thiên Quân mới biết được lợi hại, bất kể mình thi triển ra đạo thuật gì, cho dù là ba trăm lần chiến lực, đối phương đều thoải mái tự nhiên sừng sừng bất động. Bất kể cỏng kích gì đều như làn gió mát thổi vào mặt, chỉ giơ tay nhấc chân là hóa giải toàn bộ.

Mình tuyệt đối không có năng lực đánh bại nhân vật như vậy, hy vọng duy nhất là có thể thoát thân từ trong tay đối phương, lợi dụng Thiên giới rộng lớn vô cùng vô tận. làm cho đối phương mất đi kiên nhẫn đuổi theo mình.

Phương Hàn cứ như vậy như tia chớp xuyên mây, cấp tốc bỏ chạy. Hoàng Phủ Bi Ngạn chộp vào hư không một cái, nguyên khí trên tay một lần nữa ngưng tụ. bàn tay trắng toát không tì vết. không bị một chút thương tổn, vừa rồi Phương Hàn cắt qua tay là nguyên khí cũng không phải bản thể của lão, lão thân là Thiên Quân, bản thể lão thiên địa hủy diệt cũng không thể làm hao mòn, tự nhiên sẽ không vì nguyên nhân gì mà bị chém nát.

Theo trên phương diện đó mà nói, cho dù lão đứng bất động để mặc cho Phương Hàn đánh một ức năm. cũng không xuất hiện mảy may thương tổn nào.

Đây là Thiên Quân, cũng là cảnh giới mà hằng hà sa số tu sĩ bình thường trong thiên địa tha thiết ước mơ.


Phương Hàn thoáng cái bỏ chạy, Hoàng Phủ Bi Ngạn cũng không có đuổi theo, mà là hai mắt bắn ra hai luồng hào quang, dường như là đang tập trung suy tính vị trí của Phương Hàn. Sau đó lấy bản thân lão làm trung tâm toàn bộ vũ trụ đều bắt đầu chấn động, khoảng cách của Thiên giới đối với lão mà nói cũng không tính là gì!

"Chìa khoá của Đan giới thượng cổ... Chìa khóa Sát Na. không ngờ xuất hiện trên người tiểu tử này, rốt cuộc là đại cơ duyên gì? Sau trận chiến giữa chủ tể Đan giới thượng cổ cùng Tạo Hóa Tiên Vương, chìa khóa Sát Na này bị thất lạc, trong chư thiên không biết bao nhiêu người đã tìm kiếm chiếc chìa khoá này, nhưng củng không có thành cỏng. Nếu chiếm được Đan giới, Thiên Quân đều có thể tăng mạnh, ta không thể để chiếc chìa khoá này rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào."

Y phục trên người Hoàng Phủ Bi Ngạn bay phất phới, lão vung tay chụp một

trảo, rất nhiều không gian dị độ ở phía trước toàn bộ tan biển, với oai lực của Thiên Quân buông xuống nơi nào, nơi đó lập tức bị hủy diệt.

Cho dù là địa vực Trung Châu rộng lớn như vậy, lão hạ xuống đại châu nào, toàn bộ đại châu đó cũng không chịu nổi lực lượng của lão, phải trực tiếp bị bốc hơi.

Lực lượng của Thiên Quân quá khủng bố, ước chừng có thể khiến cho một cái vị diện hòng mất.

Trong hư không Thiên giới không biết có bao nhiêu Dị giới, bên trong DỊ giới cùng sinh trường rất nhiều sinh linh, tu sĩ, nhưng là ở thời điểm Hoàng Phủ Bi Ngạn vừa động thân, rất nhiều DỊ giới ở ven đường trực tiếp bùng nổ, không biết bao nhiêu sinh linh bị tai bay vạ gió, rơi vào cảnh hủy diệt.

Đúng ra, Hoàng Phủ Bi Ngạn cũng không vận dụng lực lượng khủng bố như vậy để truy giết Phương Hàn, nhưng vì Phương Hàn lại chiếm được "Chìa khóa Sát Na", chiếc chìa khoá này là vật phẩm mà Thiên Quân tất nhiên phải tranh đoạt, lão tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội này.

- Phương Hàn! Ngươi trốn không thoát!

Không gian áp súc, vị diện sụp đổ, Hoàng Phủ Bi Ngạn thủy chung vẫn tập trung vị trí của Phương Hàn, khiến cho hắn bất kể chạy trốn đến đâu, cũng đều bị truy đuổi theo.

"Thiên Quân quả nhiên không phải ta có thể chống lại, Hoàng Phủ Bi Ngạn này quả đáng sợ, thật đáng sợ, cực kỳ đáng sợ." Toàn thân Phương Hàn đều bị một loại ý niệm tập trung chặt chẽ, hắn làm thế nào đều không thoát khỏi được. Xuyên qua bên trong Thiên giới rộng lớn, tận lực chạy về hướng biên giới, với tốc độ của hắn, gần như chỉ trong nháy mắt là có thể xuyên qua mười vạn đại châu Thiên giới, thế nhưng ở trước mặt Hoàng Phủ Bi Ngạn vẫn không thấm vào đâu.

"Bi Ngạn Chu" diễn biến thành Thiên Quân này tùy ý động thân một cái, liền tiếp cận mình rồi.


Nếu không nhờ mình không ngừng thi triển ra ba trăm lần chiến lực, thi triển ra Thâu Thiên Bộ, Độn Thiên Quyết, đồng thời phát huy Cánh Tự Do tới cảnh giới cao nhất, đà sớm bị Hoàng Phủ Bi Ngạn bắt lại rồi.

Phương Hàn cùng không biết mình rốt cuộc xuyên qua nhiều ít vị diện, bao nhiêu cái không gian dị độ, thậm chí hắn xuyên qua từng đạo từng đạo lạch trời.

Nhưng vẫn không thoát khỏi Hoàng Phủ Bi Ngạn. Mà lại càng ngày càng tiếp cận.

- Phương Hàn! Ở trước mặt Thiên Quân ngươi không có khả năng chạy trốn. Đáng tiếc a, dưới tình hình Thiên Quân căn bản sẽ không so do cùng con kiến, vì thế nên rất nhiều người đều cho ràng mình có thể thoát được tánh mạng trên tay Thiên Quân, đồng thời coi đây là quang vinh, nhưng tiếc là họ không biết: Thiên Quân muốn giết một người, chỉ cần toàn lực ra tay, không ai có thể thoát được.

Hoàng Phủ Bỉ Ngạn cứ như vậy chậm bước mà đi, mỗi một bước đều tới gần Phương Hàn hơn.

Phương Hàn thét dài liên tục, lại tăng tốc. Hắn không ngừng vận chuyển thiên cơ suy tính, phải chạy theo phương vị nào mới có thể thoát khỏi bị truy đuổi.

"Mệnh Vận Đạo, tính toán sinh cơ trong tương lai, phương vị nào? Lục hợp bát phương, ngày lành ngày tốt..."

Cứ như vậy một đuổi một chạy, cũng không biết qua bao lâu, Phương Hàn càng không biết mình đang chạy về hướng nào phương vị nào, chỉ là không ngừng dựa theo phương vị mình suy tính ra mà chạy, dần dần xâm nhập vào chỗ sâu trong Thiên giới không biết tên.

Cuộc đuổi bắt này, đã rời xa mười vạn đại châu Thiên giới, thậm chí rời xa Man tộc, rời xa DỊ giới, rời xa chiến trường, không biết đang ở phương nào...

Đột nhiên phía trước xuất hiện thái sơ khí vô cùng vô tận, khí tức này hiện ra màu tím, trong mỏng lung mỗi một lũ đều trầm trọng như núi. Đây là đã chạy tới chỗ sâu trong những địa vực nguy hiểm ở Thiên giới.

Thiên giới vô biên vô hạn, có một số hư không chưa từng có vết chân người, phi thường nguy hiểm, đầy dẫy những đại khí tồn tại từ thưở khai thiên lập địa. Cho dù là Hoàng giả pháp lực cao thâm bị nhốt ở trong đó đều phải tử vong. Có một số địa phương sau khi đã trải qua một cái kỷ nguyên hủy diệt lưu lại thần trận không bị hủy hoại, Thiên Quân tiến vào trong đó cũng phải phi thường kiêng kị, rất có thể sẽ bị vây khốn trong đó chờ chết.

Tỷ như sau một cái thiên địa đại hủy diệt, Thiên Đình, Chân Lý Thánh Địa, Khởi Nguyên Vương Triều những địa phương này khẳng định có di tích tồn lưu lại không bị hủy diệt. Những địa phương này ngay cả Thiên Quân cũng không thể tùy tiện tới gần, nếu không rơi vào trong đó, cũng có thể tử vong.


Hiện tại trong lòng Phương Hàn rất rõ ràng, chính mình cứ chạy trốn như vậy thì tuyệt đối không có khả năng thoát khỏi Hoàng Phủ Bi Ngạn. Dù sao Thiên Quân quá mức mạnh mẽ, người hắn quyết tâm muốn giết, cho dù có mạnh mẽ gấp đôi chỉ sợ đều bị bắt. Biện pháp duy nhất muốn chạy thoát chính là tìm đến một số di tích thượng cổ, sau đó sử dụng di tích để thoát khỏi kiềm chế của Hoàng Phủ Bi Ngạn.

Hiện tại, trước mặt xuất hiện thái sơ khí vô cùng vô tận này, từ trong đó Phương Hàn mơ hồ cảm nhận được một lực lượng khổng lồ đang vận chuyển, lộ ra khí tức cổ xưa mênh mỏng, thần bí, hiển nhiên là một cái di tích thượng cổ loại thấp kém gì đó.

Đây là Phương Hàn suy tính ra được. Hắn quyết định phải chạy vào trong đó.

Vừa tiến vào trong thái sơ tử khí này, lập tức tử khí kia mỗi một tia đều nặng như núi đè xuống, cho dù là cổ Hoàng xông vào trong đó đều nửa bước khó đi, nhưng Phương Hàn lại rất thuận lợi chạy vào.

Bởi vì hắn cắn nuốt Hi Hoàng, thân thể Hi Hoàng chính là một cỗ thái sơ khí biến thành, hắn chiếm được toàn bộ năng lực của Hi Hoàng.

"Mảng thái sơ khí này dường như là một khu di tích thượng cổ?" Hoàng Phủ Bi Ngạn đảo ánh mắt nhìn tới, cũng thấy được mảng thái sơ tử khí vô biên vô hạn này, không ngờ ngay cả lão đều nhìn không thấu bên trong đó có sỉ, tuy nhiên lão cũng không kinh ngạc, những địa vực như vậy, ở Thiên giới không biết bao nhiêu mà kể. Thiên giới có một số địa phương hung hiểm, di tích thượng cổ, Thiên Quân đi vào đều không nhất định trở ra được. Tuy nhiên khu di tích trước mắt này, lão tự tin tiến vào trong đó có thể bắt được Phương Hàn trở về.

Lão là Thiên Quân, trong thiên địa này các thứ gì đó có thể ma diệt lão rất ít rất hiếm.

"Chư Thiên Tịch Diệt!"

Lào vừa xông vào bên trong thái sơ tử khí, năm ngón tay chụp vào hư không một trảo, lập tức nhấc lên sóng gió ngập trời, tất cả thái sơ tử khí đều bay tới tụ lại trong lòng bàn tay, khiến cho Phương Hàn thoáng sửng sốt, thiếu chút nữa thân thể bay ngược trở lại, bị lão bắt được.

"Thần thông của bảy đại Thiên Quân, buông xuống..." Liên tiếp trong lúc đó, Phương Hàn vận dụng chìa khóa Sát Na, lập tức thi triển ra tất cả thần thông của Hỗn Loạn, Vĩnh Hằng, Sát Lục, Lôi Đế, Hỗn Độn, Tai Nan, Hoa Thiên Quân, đều ở trên chìa khóa Sát Na tế ra. Cùng lúc đó, bàn tay kia của hắn, đánh ra tuyệt học của ba đại Tiên Vương, va chạm cùng một chỗ với thế chưởng của Hoàng Phủ Bi Ngạn.

Ầm!

Vừa va chạm, Phương Hàn giống như một con diều đứt dây, bị đẩy bay vào chỗ sâu trong thái sơ tử khí.

Hừ!

Hoàng Phủ Bi Ngạn hừ lạnh một tiếng, cũng không có vì đánh trúng Phương Hàn mà cao hứng, kỳ thật lần này lào muốn bắt Phương Hàn vào tay, nhưng không nghĩ tới Phương Hàn lại xảo quyệt mượn lực lượng của lào, một lần nữa thoát khỏi trói buộc.


Lão vung tay áo, bước từng bước vào chỗ sâu trong tử khí.

Nhưng ở sâu trong tử khí, khí tức lại biến đổi, biến thành một loại dòng khí giống như trong giống như đục. Dòng khí này so với thái sơ tử khí còn trầm trọng hơn gấp vạn lần, mỗi một chút di động đều chấn động khiến không gian vang vọng "ầm ầm", không, ở trong dòng khí giống như trong giống như đục này cũng không có tồn tại khái niệm không gian, thậm chí không có tồn tại thời gian.

- Hồng mỏng khí! Đây là một khu vực hồng hoang chưa có sáng lập thế giới...

Sắc mặt Hoàng Phủ Bi Ngạn vừa động, tiếp theo sau cười nói:

- Hồng mỏng khí phi thường trầm trọng, tiến vào trong đó mỗi một bước chân, đều tương đương là vận dụng lực lượng khai thiên lập địa. Ta là Thiên Quân, sớm đã vượt khôi thiên địa nên bị ảnh hưởng của hồng mông khí rất nhỏ, còn tồn tại dưới Thiên Quân tiến vào trong hồng mỏng khí, mỗi một bước đều như khai thiên lập địa, tốc độ bị giảm chậm rất nhiều, làm sao có thể thoát khỏi lòng bàn tay của ta?

Lão chậm rài bước trong hồng mỏng khí, thoải mái ung dung.

Phá!

Còn Phương Hàn thì tất nhiên không thể thoải mái, hắn vừa nhảy vào trong hồng mỏng khí lập tức bị hạn chế, mỗi một bước đi đều phải hao phí lực lượng cực kỳ mạnh mẽ.

"Chẳng lẽ đây là tử địa? Không có khả năng, đạo thuật thôi toán của ta không có sai lầm, nơi này là sinh địa của ta, nhất định có thể thoát khỏi Hoàng Phủ Bi Ngạn, thoát khỏi Thiên Quân vô thượng đuổi giết."

Phương Hàn chợt xoay người lại, ánh mắt kiên định lẳng lặng nhìn Hoàng Phủ Bi Ngạn đang đi tới phía mình.

- Phương Hàn! Sao ngươi không chạy nữa? Đương nhiên, ở trong hồng mông khí này ngươi chạy cũng vô ích. Mỗi một bước đều phải dùng lực lượng khai thiên tích địa, phân rõ đục trong, định càn khôn, ngươi tiến vào tử lộ rồi.

Hoàng Phủ Bi Ngạn khoanh tay đứng đó.

Vĩnh Sinh

Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận