Vĩnh Sinh

Phân biệt hết thảy thiện ác, nhận rõ hết thảy thật giả.

Lực vận mệnh có mặt khắp nơi, không gì không làm được. Phương Hàn có thể liếc mắt một cái nhìn ra được người này là trung hay gian, có lợi hay gây hại với mình.

Dưới vận mệnh bao phủ, hết thảy âm mưu quỷ kế đều không thể che giấu.

Dạ Đế Thiên Quân tự nhiên lập tức bị Phương Hàn nhận ra, vô hại với mình.

Cho nên, Phương Hàn cũng có ý lôi kéo hắn.

- Đúng rồi, Dạ Đế huynh hiện giờ cũng không sáng lập môn phái, Dạ giới cũng đã sớm hoang phế, thậm chí đệ tử thủ hạ cũng đã đầu phục Thiên Đình, thành lập Ám Hoàng Phủ. Không bằng hợp tác với ta, tiến vào Kỷ Nguyên Môn làm một vị Thái thượng trưởng lão, thế nào?

Tùy tiện nói chuyện Phương Hàn trực tiếp đánh thần niệm chào mời vào trong tâm linh Dạ Đế Thien Quân.

- Hả? Gia nhập Kỷ Nguyên Môn?

Dạ Đế Thiên Quân cũng không ngờ mình vừa gặp mặt Phương Hàn, đối phương đã trắng trợn chào mời, hắn không Khỏi cả kinh:

- Đúng rồi, Phương Hàn huynh vừa nói gì? Dù là Chúa tể Càn Khôn cũng không làm gì được huynh? Vậy tu vi của huynh hiện giờ?

- Tu vi hiện giờ của ta đã đến cảnh giới mười bốn kỷ nguyên. Vậy được, ta để cho huynh cảm nhận một chút lực lượng của ta!

Thần sắc Phương Hàn vừa động, một cỗ lực lượng vô hình trực tiếp im lặng tràn vào trong người Dạ Đế Thiên Quân.

Những người xung quanh không chút cảm giác được nguyên khí dao động.

Nhưng Dạ Đế Thiên Quân đột nhiên vừa động, chỉ cảm thấy hết thảy cảnh tượng trước mắt liên tục biến ảo. Tất cả thế giới biến mất, trong hư không chỉ còn lại một mình Phương Hàn, vô cùng cao lớn đứng trước mặt nhìn xuống hắn. Ở phía dưới thân hình cao lớn của Phương Hàn, Dạ Đế Thiên Quân nhỏ bé như một con bò sát.

Đây là tinh thần lạc ấn giữa hai người, cùng chênh lệch căn nguyên Thiên Quân, tâm hồn mạnh mẽ so sánh lập tức rõ ngay. Phương Hàn mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần Dạ Đế Thiên Quân.

Chỉ trong khoảnh khắc, Dạ Đế Thiên Quân có một loại cảm giác muốn quỳ bái.


Phương Hàn hùng mạnh làm hắn có cảm giác mình như con kiến, mình chính là con kiến, đối phương là rồng thần, căn bản không thể so sánh.

- Ngươi.... ngươi ngươi ngươi...

Thân niệm của Dạ Đế Thiên Quân trở nên lắp bắp, gần như không còn là mình:

- Vì cái gì ngươi mạnh mẽ như thế. Nếu ngươi mạnh đến thế, cái gì Thiên Đình, Phật giới, Long giới, thậm chí chư thiên vạn giới cũng không phải đối thủ của ngươi. Đã sớm diệt đi Thiên Đình, dù là mạnh nhất Giới Thượng Giới chỉ có mấy đại đầu sỏ vương giả siêu cấp mới có thể chống lại ngươi! ở Giới Thượng Giới, tu vi mười bốn kỷ nguyên cũng không vượt qua một bàn tay.

- Ta có kỳ ngộ, chờ Dạ Đế huynh gia nhập Kỷ Nguyên Môn ta, trở thành Thái thượng trướng lão Kỷ Nguyên Môn ta tự nhiên tự nhiên nói cho huynh. Sao hả? Thực lực của ta thế này, lúc kỷ nguyên tan biến có thể mượn lực lượng Cánh cửa Vĩnh Sinh tìm hiểu huyền cơ, tu thành chính quả Tiên Vương. Huynh cảm thấy thế nào? Đầu nhập vào ta, tuyệt đối không sai lầm.

Phương Hàn thu thần niệm của mình, liền thấy Dạ Đế Thiên Quân tỉnh táo lại. Trong ánh mắt tràn đầy mơ hồ, dần dần khôi phục tỉnh táo, nhìn Phương Hàn giống như gặp quỷ.

Phương Hàn cũng không nói gì, cứ mỉm cười.

Hồi lâu, Dạ Đế Thiên Quân tự hỏi thật lâu cũng bình tĩnh suy nghĩ, mới khó khăn nói:

- Tu vi Phương Hàn huynh như thế, khẳng định là một vị chủ tốt, về sau có thể vén màn Tiên Vương đại đạo. Ta cũng không có gì để nói, đầu nhập vào Phương Hàn huynh. hy vọng có thể vạn kiếp bất diệt trong những năm tháng sau này.

- Nào có, ta nắm giữ Đại Mệnh Vận Thuật, chúa tể hết thảy tồn tại. Thậm chí Tồn tại vận mệnh, ta có thể xoay chuyên vận mệnh của huynh, dù là huynh gặp chuyện cũng có thể hồi sinh cho huynh.

Phương Hàn lại tung ra một trái bom lớn.

- Cái gì...

Dạ Đế Thiên Quân lắp bắp đứng lên:

- Đại Mệnh Vận Thuật chính là tuyệt học đứng đầu ba ngàn đại đạo trong truyền thuyết, dù là Tiên Vương cũng không biết. Nghe đồn là tuyệt học của Điện Mẫu Thiên Quân, làm sao lại rơi vào trong tay huynh. Truyền thuyết xa xưa, Đại Mệnh Vận Thuật này chỉ có thể do một người nắm giữ.

- Mấy thứ này. về sau huynh sẽ biết.


Phương Hàn mỉm cười:

- Ta cũng đang tìm kiếm Điện Mẫu Thiên Quân. Hiện giờ có thể nói cho ta, gần đây Giới Thượng Giới có tin tức về Điện Mẫu Thiên Quân hay không?

- Thật là có tin tức về Điện Mẫu Thiên Quân. Thời gian trước ở phía tây Càn Khôn Thành, bên trong thành trì Âm Dương Thành do Chúa tể Âm Dương mở ra có xuất hiện một nữ tử. nữ tử này ra tay hào phóng, trực tiếp dùng sáu ức Tiên Vương Đan đổi một kiện trọng bảo Thiên Công Chùy, lại dẫn tới Âm Dương công tử con trai Chúa tể Âm Dương nhòm ngó, muốn chiếm lấy nữ tử này. Vì thế theo dõi ra khỏi thành, muốn bắt lấy nữ tử này, kết quả lại trực tiếp bị giết, ngay cả linh hồn cũng không còn! Chỉ có một tên nô bộc trốn về, nữ tử này nói với nô bộc kia, nói nàng là Điện Mẫu Thiên Quân, nếu muốn báo thù thì trở về nói cho Chúa tể Âm Dương tùy lúc có thể tới báo thù. Chúa tể Âm Dương tức giận, liên hợp rất nhiều thành chủ cùng âm thầm phát động lệnh truy sát, muốn bắt sống Điện Mẫu Thiên Quân.

Dạ Đế Thiên Quân vội vàng nói ra những gì mình biết.

- Chúa tể Âm Dương!

Phương Hàn cười lạnh không thôi:

- Người này chết chắc rồi, trên trời dưới đất không ai có thể cứu được hắn. Ta nhất định nghiền hắn thành tro để hắn nhận hết sỉ nhục thế gian mà chết.

- Nhưng mà...

Dạ Đế Thiên Quân vội nói:

- Chúa tể Âm Dương kia cũng là cao thủ vô địch mười bốn kỷ nguyên, vương giả siêu cấp đầu sỏ vô cùng hiếm thấy, chí tôn Giới Thượng Giới. Nếu tùy tiện ra tay, sợ rằng sẽ hết sức nguy hiểm.

- Điều này không cần huynh phải lo. bây giờ ta còn không đến mức phải đi chém giết. Đại Mệnh Vận Thuật của ta còn chưa tu hành đến cảnh giới cao nhất, tuy nhiên cũng không kém lắm.

Phương Hàn khoát tay:

- Đi, chúng ta vào tham gia Hội đấu giá này. Hội đấu giá hôm nay lại còn bán ra chí bảo Thiên Địa Huyền Môn, ta cảm giác mưa gió nổi lên, cao thủ Giới Thượng Giới sẽ đi ra. Ta phái lấy được chí bảo này, cô đọng tu vi của mình.

- Chí bảo này không dễ có được, Thiên Địa Huyền Môn là thần khí vô thượng do Chúa tể Huyền Môn luyện chế, trấn áp chư thiên. Chẳng lẽ môn chủ có đủ tài phú mua được bảo bối này?

Thần sắc Dạ Đế Thiên Quân vừa động.


- Không sao, ta tự nhiên có đủ tài phú.

Phương Hàn cũng không nói mình có thủ đoạn chế tạo Tiên Vương Đan. mà đi thẳng tới trước. Đúng lúc này, có một nữ Thiên Quân áo lụa đi ra từ đại điện rộng lớn:

- Hai vị, muốn thượng tọa, hay trung tọa hoặc là hạ tọa?

Dạ Đế Thiên Quân có vẻ không hài lòng, đang muốn lên tiếng, lại một nữ Thiên Quân chạy từ xa đến vội nói:

- Thì ra là Dạ Đế Thiên Quân, căn cứ quy củ Càn Khôn Thành chúng ta, cường giả tu vi mười kỷ nguyên trở lên có thể ngồi thượng tọa, mời hai vị. Dạ Đế Thiên Quân, Tiêu Mạnh vừa mới thăng cấp Thiên Quân ở Càn Khôn Thành, không biết ngài, cho nên xin đừng trách.

- Nào có, nào có, Chúa tể Nghiễm Hàn tu vi lại tịnh tiến, sợ rằng không bao lâu cũng có thể thăng cấp đến mười kỷ nguyên đỉnh phong.

Dạ Đế Thiên Quân vội vàng bắt chuỵện âm thầm truyền lại thần niệm cho Phương Hàn:

- Nữ tử này là đệ tử Chúa tể Càn Khôn, tên là Chúa tể Nghiễm Hàn, từng có uy danh hiển hách, pháp lực vô cùng.

- Vị này là?

Diện mạo Chúa tể Nghiễm Hàn là một cô gái xinh đẹp. nhưng có một cỗ uy nghiêm sai khiến, là bởi nhiều năm nắm giữ quyền hành dưỡng thành. Nàng nhìn Phương Hàn, cằm nhỏ ngẩng cao như một con không tước kiêu ngạo.

- Đây là một vị bằng hữu viễn cổ của ta, ngủ say nhiều năm, mới vừa tỉnh lại, tu vi sâu không lường được, vượt xa trên ta.

Dạ Đế Thiên Quân vội vàng giới thiệu, nhưng không nói Phương Hàn chính là môn chủ Kỷ Nguyên Môn, bằng không sẽ có chút phiền toái.

- Ồ? Bằng hữu viễn cổ? Tu vi trên ngài, vậy là tu vi mười một kỷ nguyên? Không ngờ còn có nhân vật này xuất thế? Không biết có tên gì? Để bản cung chiêm ngưỡng? Bản cung cũng đã trải qua rất nhiêu Kỷ Nguyên, đều biết một ít đầu sỏ.

Chúa tể Nghiễm Hàn nháy mắt nói.

- Một kẻ mục nát ngủ say hơn mười kỷ nguyên, đã sớm quên tên rồi. ngã xuống trong bụi bặm lịch sử. Hiện giờ chỉ còn lại một đoạn duyên này tồn tại trên đời, Chúa tể Nghiễm Hàn cũng không cần hỏi tính danh của ta.

Phương Hàn nhàn nhạt nói, ánh mắt lóe lên, bắn ra ánh sao nhìn vào Chúa tể Nghiễm Hàn.

Chúa tể Nghiễm Hàn lập tức cảm giác được một cỗ khí tức ngập trời ập tới, cả người như bị giam cầm. Phương Hàn phía trước trở nên vô cùng to lớn, là thân duy nhất trong thiên địa.


Rắc! Trong thân thể của nàng cũng sinh ra áp lực, cảm thấy Phương Hàn là không thể chống lại, chỉ một ý niệm là có thể xóa bỏ mình.

Phương Hàn chậm rãi thu hồi ánh mắt, nàng mới thở được một hơi. sắc mặt đại biến:

- Mời tiền bối, mời vào thượng tọa bảo tràng, phòng khách quý.

- ừm.

Phương Hàn gật đầu, đi vào trong.

Nhìn bóng lưng Phương Hàn, sắc mặt Chúa tể Nghiễm Hàn bắt đầu trắng bệch, qua hồi lâu mới bình ổn lại.

- Sao vậy? Sư tỷ? Tại sao sư tỷ lại không hỏi tính danh chân thật của người kia? Tiến vào hội trường Càn Khôn chúng ta đều phái là tồn tại có danh tính, nếu không sẽ không dễ quản lý.

Nữ tử bên cạnh hỏi.

- Khí tức thật mạnh, trong thiên địa làm sao có tồn tại mạnh mẽ như thế? Gần như ngang với các đầu sỏ Giới Thượng Giới!

Chúa tể Nghiễm Hàn lẩm bẩm nói:

- Cao thủ cấp bậc này đều độc lập một mình, căn bản không chịu quản lý. Dù là ở trong Càn Khôn Thành, chỉ cần không quá đáng thì cũng mắt nhắm mắt mở. Quên đi, chúng ta không cẩn gây họa, không cẩn để ý người này. Nếu thật quá đáng, tự nhiên có Chúa tể Càn Khôn sư tôn ra mặt.

Đối với Phương Hàn tùy ý liếc mắt vừa rồi, Chúa tể Nghiễm Hàn liền cảm giác được sinh tử bị đối phương nắm giữ, hoàn toàn đánh tan tâm linh của nàng, sinh ra sợ hãi với Phương Hàn, căn bản không dám quản chuyện của hắn.

Tu vi tới cảnh giới này, Chúa tể Càn Khôn sẽ không đi chọc ra một cái đại địch sinh tử.

- Hội đấu giá lần này mưa gió nổi lên, vì Thiên Địa Huyền Môn ngay cả cao thủ như thế cũng xuất hiện, không biết sẽ còn xuất hiện bao nhiêu siêu cấp đại năng?

Chúa tể Nghiễm Hàn lại khôi phục phong độ, hất hàm sai khiến:

- Không biết Điện Mẫu Thiên Quân có xuất hiện hay không? Nếu nàng ta đám chém giết con trai Chúa tể Âm Dương, công khai báo ra tính danh của mình, rất có khả năng sẽ không kiêng ky gì.

Vĩnh Sinh

Tác Giả: Mộng Nhập Thần Cơ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận