Vĩnh Sinh

"Không gian vặn vẹo trùng động này thông tới một hư không khác, không thuộc trong Huyền Hoàng đại thế giới nữa, giống như Quy Hư điểm vậy, thế nhưng cũng không phải tự nhiên ngưng tụ thành, mà là bị người ta địa chiến cứng rắn xuyên qua, đây phải dùng tới bao nhiêu lực lượng?"

Nhìn thấy bóng đen dẫn mình cui vào đại động, Phương Hàn hơi chần chờ một chút, sau đó thi triển ra Hoàng Tuyền Đồ tự bảo vệ bản thân, cuối cùng mới đi theo cái bóng đen kia.

Khi tiến vào trong thời không động trùng này, thân thể lập tức bị xiết chặt lại, một cỗ sát khí nồng đậm phả vào mặt, cỗ sát khí này sền sệt đen kịt giống như ẩn chứa độc tính mãnh liệt, mang tính ăn mòn, còn nồng đậm gấp trăm lần so với chướng khí mãnh liệt nhất trong Ma đạo, Phương Hàn lập tức phát giác được, cỗ sát khí mang độc tính rất mạnh này thậm chí có thể ăn mòn tuyệt phẩm bảo khí, đạo khí bình thường cũng khó có thể ngăn cản được.

"Đây là độc khí còn sót lại sau khi thi triển ra một môn đại đạo, gọi là Đại kịch độc thuật. Nghe đồn một khi thi triển ra, nguyên khí của một đại thế giới cũng sẽ bị chuyển hóa thành một loại kịch độc chi khí thần bí, Cửu Địa Hủ Tiên Đại Pháp của ta ở trước mặt Đại Kịch Độc Thuật chẳng khác gì tiểu hài tử chưa học đi."

Diêm chứng kiến sát khí độc khí nồng đậm này, cả kinh nói: "Thời không "trùng động" này chính là do Đại Kịch Độc Thuật ăn mòn tạo nên. Ăn mòn không gian, kẻ này đã tu luyện Đại Kịch Độc Thuật tới trình độ nào rồi.?"

"A? Nói như vậy Đại Kịch Độc Thuật chính là căn nguyên của hết thảy độc thuật Ma công? Ta cũng phải thu thập một chút kịch độc chi khí còn sót lại, hảo hảo vận dụng. Bất Tử Chi Thân rất khó tiêu diệt, thế nhưng một số độc thuật Ma công lại có thể tạo thành thương tổn rất mạnh cho Bất Tử Chi Thân."

Trên tay Phương Hàn lập tức xuất hiện một cái hồ lô, chính là hồ lô Hóa Long, một cỗ hấp lực từ trong hồ lô bắn ra hấp thu lấy nguyên khí kịch độc trong động trùng vào.

Đao kiếm, thần lôi, pháp bảo cũng khó có thể thương tổn Bất Tử Chi Thân, thế nhưng một số độc thuật Ma công lại có thể tạo thành thương tổn cho Bất Tử Chi Thân. Từ lúc Phương Hàn tu luyện đã nghe nói Thiên Tuyệt ma tông có một môn độc công gọi là Cửu Thiên Thần Độc một vị trưởng lão Bất Tử Chi Thân của Vũ Hóa Môn đã từng bị dính một chưởng, sau khi trở về bế quan ngàn năm khu trừ độc tố trong huyết nhục, thế nhưng độc tố căn bản không thể nào khu trừ, ngược lại kết hợp với huyết nhục bản thân, cuối cùng độc phát thân vong.

Thế nhưng Cửu thiên thần độc quả thực không đáng nhắc tới so với Đại Kịch Độc Thuật trước mặt này, độc khí còn sót lại của Đại Kịch Độc Thuật cũng có thể ăn mòn không gian, có thể thấy độc tính mãnh liệt cỡ nào. Trong đó còn ẩn chứa huyền ảo, oán niệm của vũ trụ.

"Tuy lực lượng của Luân Hồi Chi Bàn uy mãnh, thoáng cái có thể đánh tan thân thể Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo. Nhưng mà hắn nhiều nhất chỉ hao tổn ngàn năm tuổi thọ, vẫn có thể khôi phục lại, hơn nữa mỗi lần thúc dục lại tiêu hao mười tỷ viên Thuần Dương đan, thật là khó có thể thừa thụ nổi, phí phạm của trời. Ta thu thập kịch độc chi khí này cô đọng thành một món pháp bảo, lần sau nếu hắn đối nghịch cùng ta, ta sẽ đánh vào trong cơ thể hắn, xem hắn làm thế nào khu trừ! Kịch độc chi khí này nhất định là kẻ thái cổ đại năng mà Nhân Hoàng Bút đang trấn áp pháp ra. Uy lực vô tận."

Trong lòng Phương Hàn trầm tư.

Hiện tại hắn muốn đối phó với loại cao thủ cấp bậc như Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo, pháp thuật của bản thân căn bản không có bất cứ tác dụng gì với hắn, duy nhất chỉ có Luân Hồi Chi Bàn trong Hoàng Tuyền Đồ, đương nhiên còn có Tiểu Túc Mệnh Thuật nữa, nhưng mà mỗi một lần thúc dục Tiểu Túc Mệnh Thuật lại phải hao tổn tuổi thọ, đả thương địch thủ một ngàn bản thân cũng tổn hại tám trăm, thật là không thể hình dung được.

Ngược lại không phải các thần thông trong ba nghìn đại đạo của hắn không lợi hại, cũng không phải là đám thần thông đó bài danh dưới Đại Kịch Độc Thuật này. Mà là cảnh giới khác biệt.

Trên thực tế bài danh của Đại Kịch Độc Thuật cũng không trước vị trí thứ mười.

Nhưng mà các loại thần thông trong ba nghìn đại đạo của Phương Hàn đều là ở cấp bậc Bất Tử Chi Thân, còn xa mới tìm hiểu tới cực hạn. Tỷ như Đại vương phách thuật nếu như tu luyện tới cực hạn, tùy ý khẽ động, nhật nguyệt cũng phải thần phục, tùy người vận chuyển.

Mỗi khi cảnh giới tăng lên một bậc, thần thông trong ba nghìn đại đạo sẽ sinh ra biến hóa về chất, uy lực tăng lên gấp mười gấp trăm lần.

Tỷ như Đại thiết cát thuật, nếu như Phương Hàn tu luyện đến Động Thiên cảnh, lĩnh ngộ pháp tắc không gian có thể cắt nát động thiên của người khác, nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không có tu luyện thần thông trong ba nghìn đại đạo.

Nhưng mà hiện tại Đại thiết cát thuật cũng chẳng thể làm tổn thương một sợi lông của Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo.

Mỗi mộc bậc trên Trường Sinh Bí Cảnh đều ẩn chứa huyền ảo trong thiên địa vũ trụ, thực lực có cách biệt rất lớn, căn bản không cho người ta cơ hội trở mình.

Hiện tại độc khí còn sót lại của Đại Kịch Độc Thuật là do thái cổ đại năng tu luyện ra, một sợi tóc của hắn cũng ẩn chứa một thế giới nho nhỏ, không biết lợi hại gấp bao nhiêu lần so với Đồ Ma Đại Tiên Đằng Ngạo, có hể nói chỉ dùng một bãi nước bọt cũng có thể làm đối phương chết đuối. Nếu như tên thái cổ đại năng này toàn lực thi triển ra Đại Kịch Độc Thuật, thậm chí có thể hạ độc chết Phong Bạch Vũ.

Nếu không phải Phương Hàn ở bên trong Hoàng Tuyền Đồ, chỉ sợ cũng trúng kịch độc, độc tố thẩm thấu vào trong máu thịt, không chết cũng trọng thương.

Vừa dùng hồ lô Hóa Long thu độc khí còn sót lại của Đại Kịch Độc Thuật, Phương Hàn một mặt nghĩ: Vị thái cổ đại năng này không biết lợi hại tới trình độ nào mà có thể sinh ra đại chiến lớn như vậy cùng Nhân Hoàng Bút?

Xoạt xoạt xoạt xoạt xoạt!

Giống như cá voi hút nước, những độc khí còn sót lại trong "trùng động" này rốt cuộc bị hồ lô Hóa Long hấp thu hết. Phương Hàn đã cảm thấy hồ lô Hóa Long đang run rẩy, khí linh bên trong đột nhiên kêu thảm một tiếng, cư nhiên bị kịch độc chi khí độc chết. Mà hồ lô Hóa Long lại có xu thế bị hòa tan.

(Chết cười mất thôi =)))

"Không xong, tổn thất một kiện đạo khí rồi, thật là đáng tiếc." Trong lòng Phương Hàn chấn động, không ngờ rằng kịch độc chi khí lại có uy lực lớn như vậy, khí linh của đạo khí cũng trực tiếp bị đầu độc chết, đạo khí cũng bị hòa tan.

"Úm ma ni bá mễ hống! Phật lực gia trì, lập tức tuân lênh!"

Vạn nhất hồ lô Hóa Long hòa tan, độc khí thẩm thấu ra, Phương Hàn sẽ gặp nguy hiểm, tại nguy cơ trước mắt này, hắn đột nhiên thúc dục linh phù Thế Gian Tự Tại Vương Phật trong lĩnh vực của mình dán lên hồ lô Hóa Long.

Quả nhiên khi được linh phù này dán lên, Phật lực cuồn cuộn, toàn bộ kịch độc đều bị khuất phục.

Pháp bảo của Phật môn có một loại hiệu quả đặc thù khiến cho độc tố, ma, ham mê, nguyền rủa, các loại pháp môn thần bí tàn nhẫn sinh ra kinh sợ. Đương nhiên vẫn phải tùy thuộc vào cảnh giới.

"Xem ra Phật đà luyện chế ra linh phù này còn có cảnh giới cao hơn cả thái cổ đại năng mà Nhân Hoàng Bút trấn áp." Phương Hàn gật gật đầu, đem hồ lô Hóa Long ném vào trong Hoàng Tuyền Đồ. Đến lúc đó chỉ cần tung ra một kích trí mạng với địch nhân.

Lúc này toàn bộ kịch độc chi khí trong động trùng đã bị thu sạch, một tia sáng tại điểm cuối cùng của "trùng động" này lóe lên, thân thể Phương Hàn khẽ động thi triển ra Đại na di thuật di chuyển về phía trước.

Một tiếng ầm vang, Phương Hàn vừa ra khỏi thời không "trùng động" cũng cảm giác được đất trời quay cuồng, khắp nơi đều tràn ngập một cỗ Tai Nan chi khí.

Đây là một thế giới âm u, bầu trời hết sức u ám, có nhật nguyệt thế nhưng lại rất mờ, giống như một người bệnh già đang cận kề cái chết.

Ầm ầm!

Vừa hạ xuống thế giới cự đại này, Phương Hàn liền nhìn thấy phía xa trên mặt đất, vô số núi lửa không ngừng phun trào, trên bầu trời bị bao phủ bởi rất nhiều bụi, mây đen dày đặc, nham thạch nóng chảy dài đến trăm ngàn trượng chảy xuống, tạo thành một cảnh tượng thảm liệt.

Phương Hàn liếc mắt nhìn lại, có địa phương bị núi lửa phun trào, đất đai trong vòng ngàn dặm nổi lên từng trận cuồng phong mãnh liệt, tuyết rơi không dứt, đóng băng vạn dặm, mà có địa phương lại xuất hiện từng mảng lớn ao đầm, độc khí đen kịt, tràn ngập không gian.

Khắp nơi trong thế giới này đều là hoàn cảnh ác liệt, không phải núi lửa phun trào cũng là nơi có địa chấn liên tục, còn có phong bạo nổi lên bốn phía, băng tuyết triền miên, ao đầm, vũng bùn, độc khí tràn ngập, bầu trời vĩnh viễn là một mảng âm u, khắp nơi đều là tai nạn, không có một tấc đất tấc đai, không gian nào là yên bình.

Trong thế giới mỗi một khắc đều có thiên tai, căn bản không có người ở, cho dù người tu đạo cũng không thể sinh tồn trong hoàn cảnh tồi tệ này.

Vừa rồi Phương Hàn hạ xuống thế giới này, đột nhiên từng khối từng khối đất dưới chân di động, nham thạch núi lửa cự đại nóng chảy vọt lên. May mắn là Đạo thuật của hắn cao thâm, bàn tay chụp xuống tòa hỏa sơn nham thạch này đã bị đè xuống.

Thế nhưng trên bầu trời lại xuất hiện một cỗ băng tinh màu xanh mang theo phong bạo lướt tới, dài tới vạn dặm giống như một đầu Phong Long, đủ có thể làm nứt vỡ tuyệt phẩm bảo khí, trong nháy mắt liền đóng băng Phương Hàn lại, khiến hắn phải rơi xuống mặt đất.

Phương Hàn nhẹ nhàng khẽ động, pháp lực bung ra khiến tảng băng nát bấy, đồng thời ánh mắt nhìn thế giới này, trong miệng khẽ than: "Đây là địa phương nào?"

"Nơi này chính là Mạt Nhật Phần Tràng, là một trong những ba nghìn đại thế giới, nhưng mà thế giới này là một thế giới phi thường viễn cổ, có lẽ chỉ tồn tại được vài trăm triệu năm nữa nó sẽ triệt để sụp đổ, biến mất trong thiên địa vũ trụ." Diêm đã nhận ra đây là nơi nào.

"Ngay cả một đại thế giới cũng có ngày mạt lộ, cũng giống như đám tu sĩ chúng ta triệt để diệt vong trong thế giới của mình. Mặc dù ta có mười hai vạn năm tuổi thọ thế nhưng cũng chỉ trong nháy mắt mà thôi, tính là gì so với một đại thế giới? Trong thiên địa, người nào có thể Vĩnh Sinh?"

Trong lòng Phương Hàn đột nhiên dâng lên một tia ý cảnh thê lương.

Tu đạo mong được Trường sinh, hi vọng bất tử, thế nhưng hiện tại chứng kiến một đại thế giới sắp tiêu vong khiến Phương Hàn biết, tuổi thọ của bản thân mình so ra chỉ hơn phàm nhân mà thôi.

Nói cho cùng vẫn còn là phàm nhân.

Trong thiên địa người nào có thể Vĩnh Sinh?

Nhưng mà cỗ tâm tình này vừa dâng lên đã bị hắn áp chế xuống, bây giờ không phải thời điểm để cảm thán, mà là lúc hành động.

"Thì ra là ở đây, ta đã sớm nghe nói qua chỗ này, Mạt Nhật Phần Tràng, khó trách phù văn Đại tai nạn thuật của ta lại rục rịch, tốc độ tu luyện còn nhanh hơn mười lần so với trước đây. Chẳng lẽ Nhân Hoàng Bút tranh đấu cùng với thái cổ đại năng tới tận chỗ này? Đánh xuyên qua đường hầm thời không?"

Giờ khắc này bóng đen dẫn Phương Hàn tới đây đã không thấy, có lẽ đã bị kịch độc chi khí ở trong đường hầm độc chết.

Nhưng mà điều này cũng không là cái gì, lần sau cô đọng một cút lại có thể tạo thành như thường.

Khắp nơi tại Mạt Nhật Phần Tràng này đều bao phủ từng đoàn Tai Nan chi khí, chính là nơi thích hợp nhất để tu luyện Đại tai nan thuật. Phương Hàn thậm chí nghĩ nghĩ muốn hảo hảo tu luyện một phen. Nhưng mà hiện tại không có thời gian tu luyện.

Hắn một lần nữa thi triển ra Cổ ảnh hình tích pháp, bóng ảnh cổ xưa bay ra, đột nhiên khẽ động về phía xa xa.

"Khí tức của Nhân Hoàng Bút!" Phương Hàn lập tức đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận