Vĩnh Sinh

"Hà hà, khảo hạch kết thúc. Vượt qua được khảo hạch, trở thành nội môn đệ tử, còn thấy được một màn đặc sắc như vậy, chuyến đi này quả thật không uổng phí."

"Đúng vậy, lại có người không biết sống chết, dám khiêu chiến Hoa sư huynh, quả thực là lấy trứng chọi đá. Nếu đổi lại mấy người như Nguyệt tỷ trên Sơn hà Bảng khiêu chiến còn có thể, Phương Hàn này không biết có thể tiến vào Sơn Hà Bảng hay không mà lại dám ngông cuồng như vậy."

"Nghe nói người đứng đầu Sơn Hà Bảng có một kiện bảo khí! Một kiện bảo khí chân chính, lại có một bộ pháp y có thể chống đỡ mười thanh phi kiếm một lúc."

"Phi, Phương Hàn này làm sao có thể tiến vào Sơn Hà Bảng? Hắn kiêu ngạo như vậy là nhờ có Thất Sát Hồ Lô, bây giờ bị Hoa Sư Huynh lấy đi, thì hắn dựa vào cái gì để đấu với người khác? Chỉ cần một nội môn đệ tử phóng một kiếm cũng có thể chém chết hắn."

"Loại người này mà có thể tiến vào Sơn Hà Bảng sao? Trên Sơn Hà Bảng đều là cao thủ, có thể tùy thời trở đột phá Thần Thông Bí Cảnh, thành chân truyền đệ tử của bổn môn, môn phái coi họ như bán (một nửa) chân truyền đệ tử rồi, linh khí, đan dược cũng cấp cho họ rất thoải mái."

"Cầm Thanh, tốt hơn là ít bàn tán về Phương Hàn đi, không thấy Già Lam hội rất coi trọng hắn sao?"

"Đi thôi, đi thôi! Chúng ta phải cố gắng tu luyện, mấy tháng nữa có thi đấu trang vị Sơn Hà Bảng, nếu có biểu hiện tốt sẽ được thưởng rất nhiều đó…"

Tiếng nghị luận xung quanh, Phương Hàn nghe rõ từng câu chữ, nhưng hắn vẫn không nói gì, đứng lên, phủi hết bụi đất trên người mình. Hắn biết, không bao lâu nữa danh tiếng "ngông cuồng tự đại, không biết tự lượng sức" của hắn sẽ truyền khắp môn phái, vô số người sẽ cười nhạo hắn.

Bất quá như vậy hắn càng thêm kiên định, tin tưởng vào mục tiêu theo đuổi lực lượng của bản thân.

Chưa có lúc nào hắn lại khao khát có lực lượng mạnh mẽ bằng lúc này.

"Hoa Thiên Đô tạm thời sẽ không tìm ta gây phiền toái, Phương Thanh Tuyết sau khi bế quan biết tin ta khiêu chiến với Hoa Thiên Đô không biết sẽ nghĩ thế nào? Khẳng định sẽ có một cách nhìn khác về ta? Lần thi đấu Sơn hà bảng sắp tới, đệ tử bài danh hạng nhất sẽ được một kiện bảo khí? Ta nhất định phải đoạt được kiện bảo khí này, làm cho mọi người câm miệng, cho họ biết ta có tư cách khiêu chiến Hoa Thiên!"

Phương Hàn thầm tính trong lòng, hắn sở dĩ phát thệ khiêu chiến Hoa Thiên Đô, một là để tránh những phiền toái sau này, hai là tăng thêm giá trị của mình trong lòng Phương Thanh Tuyết.

Phương Thanh Tuyết thích người có tính cách mạnh mẽ, càng có ngạo cốt nàng sẽ càng hân thưởng, bây giờ mình với thân phận một ngoại môn đệ tử lại dám khiêu chiến Đại sư huynh là chân truyền đệ tử! Đây quả thực là "Hi sinh thân mình cũng phải kéo Hoàng Đế xuống ngựa." Phương Thanh Tuyết sau khi ra khỏi Tiểu Tiên Giới, biết được hành động của hắn, sẽ càng coi trọng.

"Phương Hàn, đây là Già Lam sư tỷ."

Nhìn thấy Phương Hàn sau khi thề xong thì đứng lên, hai người Hư Nguyệt Nhi, Dạ Vũ vẫn còn có chút sợ hãi, ánh mắt nhìn Phương Hàn có chút mơ hồ, không hiểu làm sao trong một thân thể nhỏ bé lại ẩn chứa một dũng khí to lớn nhường ấy!

Một thân thể nhỏ bé, nhưng ẩn chứa dũng khí to lắn gấp trăm ngàn lần, dũng khí này là từ đâu mà có?

Công tâm mà nói, các nàng trước mặt Hoa Thiên Đô ngay cả thở mạnh cũng không dám, Hoa Thiên Đô muốn động thủ giết các nàng sợ rằng các nàng cũng không dám phản kháng, bởi vì trước uy thế của hắn, các nàng không dám có một chút tâm tư phản kháng nào.

Này cũng giống như Hoàng Thượng muốn thần tử, thần không thể không tử.

"Già Lam sư tỷ, cảm tạ tỷ vừa rồi đã nói giúp, nếu không có lẽ ta đã bị phế rồi. Từ nay về sau chỉ có thể làm một phế nhân mà thôi…" Phương Hàn quay người hướng tới Tây Già Lam vái một vái thật sâu.

"Mười năm thời gian quá ngắn!" Già Lam nói.

"Sao?" Phương Hàn nghe không rõ.

"Ta nói trong vòng mười năm, đệ muốn thắng được Hoa Thiên là chuyện không tưởng. Ta không nhìn thấu đệ." Già Lam lắc đầu nói: "Với cảnh giới tu luyện, trạng thái cơ nhục của đệ, có lẽ phải có kỳ ngộ gì nên mới tràn ngập tự tin như vậy. Bất quá chỉ cần đệ tử chân truyền của Vũ Hóa Môn, người nào không có kỳ nghộ tiên duyên? Cho dù chỉ là một nội môn đệ tử, để nổi danh trên Sơn Hà Bảng thì kỳ ngộ cũng không nhỏ. Hoa Thiên Đô cũng là một người có đại vận khí, đại phúc duyên, lúc nhỏ vào rừng vô nhầm tiên nhân động phủ, thu được y bát của Bàn Võ Tiên Tôn để lại, cùng vô số pháp bảo, đan dược, bí tục, hắn tu luyện Bàn Võ Đại Lực, pháp lực hùng hồn, trong chân truyền đệ tử không ai có thể sánh bằng. Đại trưởng lão, chưởng giáo sư tôn cũng rất trông chờ hắn có thể đứng ra lấy chút thể diện cho Vũ Hóa Môn, sau này trong Quần Tiên Thịnh Hội, trấn áp đệ tử các môn phái khác…"

Già Lam nhẹ nói, thực lực, vận khí, tiên duyên của Hoa Thiên gây cho người khác một áp lực rất lớn, làm cho người ta cảm thấy không thể thắng được hắn.

"Thật vậy sao?" Phương Hàn nghe vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, hắn thật không ngờ bản thân xem như đã có đại kỳ ngộ rồi mà lại còn có người có đại kỳ ngộ, đại tiên duyên so với mình còn may mắn hơn: "Con đường tu hành là từ từ mà đi, cho dù hắn có tu luyện đột phát được Trường Sinh Bí Cảnh thì ta cũng không sợ, cùng lắm thì liều chết đánh một trận! Hắn càng lợi hại thì ta càng có thêm động lực tu luyện."

"Uhm, đệ rất giống Phương Thanh Tuyết, tràn đầy dũng khí, tràn đầy nhiệt huyết, thật giống như là đúc một khuôn mà ra. Năm đó tại quần tiên đại hội, Phương Thanh Tuyết chỉ mới tấn chức thành chân truyền đệ tử vậy mà lại có dũng khí đối mặt với Cuồng trưởng lão của Nhật Nguyệt Kiếm Tông……" Già Lam lắc đầu cười nhẹ, "Ngươi không cần cám ơn ta, lần này đệ cứu mấy người Nguyệt Nhi, công lao rất lớn, đây là một bộ ba thanh phi kiếm tên là Tam Tinh Băng Ngọc Kiếm, là linh khí ta lấy được khi thăm dò di tích của một tiên nhân. Cũng không phải thứ gì tốt, tặng cho đệ coi như để tạ ơn, đệ nếu muốn tranh vị trên Sơn Hà Bảng thì nhất định phải có phi kiếm."

Trong lúc nói chuyện, vị chân truyền đệ tử này vung tay lên, ba thanh phi kiếm từ trong ống tay áo này bay ra, rơi trên tay Phương Hàn.

Phương Hàn vừa nhìn thì có cảm giác như ba thanh phi kiếm này được chế tạo từ băng tinh, trong suốt, tinh khiết, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Già Lam vung tay hào phóng cũng nằm trong dữ liệu của hắn, bởi vì thực lực đối phương rất mạnh, đã sớm đạt tới tầng thứ năm Thần Thông Bí Cảnh, Thiên Nhân Cảnh, có thể tự mình luyện chế linh khí.

Cho nên dù phi kiếm đối với các đệ tử khác thì như vật của thiên giới, nhưng đối với nàng thì cũng không tính là gì.

Bất quá ba thanh phi kiếm kém hơn rất nhiều so với Thất Sát Hồ Lô.

"Các muội trở thành nội môn để tử là chuyện đáng mừng, Hư Nguyệt Nhi, Dạ Vũ, hai muội mỗi người được một thanh phi kiếm, những người còn lại mỗi người một thượng đẳng pháp khí." Già Lam lại vung tay lên, trong tay Hư Nguyệt Nhi Và Dạ Vũ có thêm hai thanh phi kiếm, các nữ đệ tử khác mỗi người được một cái túi nhung, không biết bên trong chứa cái gì nhưng có thể nhìn ra được là đồ tốt.

"Trở về thôi! Phương Hàn, mặc dù Già Lam Phong không cho nam đệ tử tiến vào, bất qua ngươi có dũng khí như vậy, ta rất muốn xem thử sau mười năm ngươi có thể tiến được đến đâu? Đối với người tu hành như chúng ta thì thời gian tựa như thoi đưa, mười năm thời gian trôi qua trong chớp mắt, nếu như trong lúc tu hành có nghi vấn gì, có thể đến Già Lam Phong tìm ta."

Nói xong thì thân thể Già Lam chớp động, dưới chân hiện ra một đài sen, phiêu đãng bay đi.

Phương hàn cũng bước đi.

Bởi vì trên mặt đất xuất hiện một cánh cửa đá rộng, chính là cửa đá do Vũ Hóa Môn mở ra, là thông đạo giúp đệ tử trở về.

"Diêm ngươi đã tỉnh chưa?"

"Tỉnh rồi, Già Lam vừa đi thì ta đã tỉnh rồi. Những người này có thực lực rất kinh khủng, trước khi khôi phục được như trước kia, ta không phải là đối thủ của họ." Diêm đột nhiên nói: "Già Lam lại cho ngươi ba thanh phi kiếm, tốt! Vất vả kiếm mãi bây giờ ngươi có mười thanh phi kiếm, tương ứng với mười Phi Thiên Dạ Xoa. Khi bọn chúng lột xác hóa thành Tu La, để phi kiếm dung nhập vào trong cơ thể bọn chúng! Đến lúc đó bọn chúng sẽ biến thành những con rối rất lợi hại!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui