Vịnh Tình Yêu (Diamond Bay)

Trans: kogetsu

Rachel không để bản thân mình nghĩ về thời gian, dù cô biết rằng chỉ còn nhiều lắm là vài ngày nữa thôi, tùy thuộc vào thời gian anh chàng Sullivan sắp xếp công việc và đến đây gặp Kell. Cô hoàn toàn sống với hiện tại, say mê với sự bầu bạn của anh trong mọi việc họ làm. Anh bắt đầu phụ giúp cô thu nhặt rau quả trong vườn, và luyện tập với Joe, khiến chú chó tin tưởng hơn và cho Rachel thấy Joe được huấn luyện kỹ lưỡng đến thế nào. Sau cái lần đi bơi đầu tiên, hai người cũng dành rất nhiều thời gian ở vịnh; họ bơi mỗi buổi sáng và lần nữa vào buổi chiều, sau khi cái nóng khủng khiếp nhất qua đi. Đó là một phương pháp trị liệu thần kỳ, và mỗi ngày anh càng mạnh mẽ lên, vai anh linh hoạt hơn và việc đi khập khiễng cũng cải thiện tốt hơn. Anh cũng tập những bài tập khác, không ngừng nghỉ để cơ thể hồi phục bình thường, và cô chỉ có thể nhìn anh trong sự sửng sốt. Bản thân cô cũng chơi thể thao và mạnh mẽ, nhưng khả năng chịu đựng của cô chẳng là gì khi so sánh với anh. Anh thường xuyên bị đau; cô nhận thấy điều đó, dù anh không bao giờ than vãn gì cả, mà anh mặc kệ như thể cơn đau không hề tồn tại. Mười ngày sau, cô thấy anh đang thận trọng chạy bộ quanh ngôi nhà, đùi anh kéo căng, hằn lên múi cơ bị thương. Sau một lúc giận dữ, Rachel bước ra chạy theo bênh cạnh anh, sẵn sàng bắt lấy nếu chân anh khụy xuống và té ngã. La hét anh thì cũng chẳng ích gì, bởi việc này hết sức quan trọng, để anh có thể đối mặt với bất cứ tình huống nguy cấp nào đổ ập lên khi anh rời đi.

Và trong khi làm việc, cả hai cùng nhau trò chuyện. Anh dè dặt khi nói về mình, là do cả bản chất cũng như kết quả của quá trình huấn luyện, nhưng anh có những tình tiết sâu xa rất lôi cuốn về chính trị và tính toán kinh tế của các chính phủ khắp nơi trên thế giới. Anh có lẽ cũng biết nhiều vượt qua sự tưởng tượng của bất cứ người nào khác về các lực lượng vũ trang và quân sự, nhưng anh không nói về những chuyện này. Rachel hiểu thêm về con người anh từ những chi tiết anh vô tình để lộ trong các chủ đề anh sẵn sàng nói.

Dù họ có làm gì, từ nhổ cỏ trong vườn, chạy bộ quanh nhà, nấu ăn trong bếp hay là tranh luận về chính trị, ham muốn giữa hai người giống như dòng điện vô hình, kết nối họ lại với nhau với sự nhận thức dâng cao đến cao điểm. Anh lấp đầy mọi giác quan của cô; cô biết hương vị, mùi hương, sự đụng chạm, cũng như từng sắc thái của chất giọng trầm ấm, sâu lắng của anh. Bình thường, anh không hay biểu lộ cảm xúc của mình, cô quan sát anh cặn kẽ đến từng cử động nhỏ của hàng lông mày đến cách đôi môi anh khẽ giật. Mặc dù anh tỏ ra thoải mái với cô, mỉm cười nhiều hơn, thỉnh thoảng còn trêu chọc cô, nhưng anh vẫn hiếm khi bật cười thành tiếng, và vì thế, từng nụ cười của anh trở nên quý giá gấp bội, những nụ cười của anh cười khắc sâu vào ký ức của cô. Sự ham muốn giữa họ không thể bị dập tắt bởi việc ân ái, bởi vì có một điều gì đó còn hơn là những nhu cầu của xác thịt. Cô đắm chìm trong anh, với nhận thức rằng cô chỉ có hiện tại.

Tuy nhiên, ham muốn xác thịt cũng không thể phủ nhận. Rachel chưa bao giờ quá ham thích trước đây, dù là ở những ngày đầu kết hôn. Kell có sự thèm muốn tình dục quá mạnh mẽ, và anh làm tình với cô càng nhiều, thì cả hai lại càng thèm khát quan hệ thêm lần nữa. Anh hết sức cẩn thận với cô cho đến khi cô trở nên ngày càng quen thuộc với anh, cách thức ân ái của anh rất trần trụi và tinh tế. Có những lúc hai người nấn ná quấn vào nhau, thưởng thức từng cảm giác như những chuyên gia tình dục cho đến khi tình trạng căng thẳng quá mạnh mẽ khiến hai người cùng bùng nổ. Cũng có những lúc họ làm tình rất nhanh và mạnh, không cần màn dạo đầu bởi vì nhu cầu được ở trong nhau quá cấp thiết.

Vào ngày thứ ba sau khi anh gọi cho Sullivan, Kell chiếm lấy cô một cách hung bạo mất kiểm soát, và cô biết anh đang nghĩ hôm nay có thể là ngày cuối cùng họ được bên nhau. Cô níu lấy anh, hai tay siết chặt quanh cổ anh khi anh nặng nề kiệt sức và ướt đẫm nằm trên cô. Cổ họng cô nghẹn ngào, và cô nhắm chặt hai mắt như một nổ lực để từ chối chấp nhận sự trôi đi của thời gian. Cô không thể chịu đựng được việc để anh ra đi.

“Mang em đi cùng anh,” cô nặng nề nói, không thể để mọi việc như thế được, để anh đơn giản là rời bỏ cô. Rachel phải chiến đấu đến cùng, không thể cho anh đi mà không hề cố gắng thay đổi ý định của anh.

Anh cứng người lại, rồi rút mình ra khỏi cô, rồi nằm xuống bên cạnh, anh đặt cánh tay lên che mắt lại. Cây quạt trần phát ra âm thành vù vù vù ở bên trên, tỏa ra hơi gió mát lạnh lên làn da nóng hổi và khiến cô khẽ rùng mình khi không có cơ thể ấm nóng của anh ép chặt lấy cô. Cô mở to mắt nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt cô bùng cháy sự liều lĩnh đến tuyệt vọng.

“Không,” cuối cùng anh nói, và như thế, một từ duy nhất đầy sự dứt khoát gần như khiến cô tan nát cõi lòng.

“Chuyện cũng có thể thương lượng được mà,” cô nài ép. “Ít nhất thì chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên hơn. Em di chuyển được mà. Em có thể làm việc ở bất cứ nới nào-”

“Rachel,” anh mệt mỏi cắt ngang. “Không được. Đừng bàn nữa.” Anh lấy tay khỏi mắt và nhìn vào cô. Dù vẻ mặt anh rất ít thay đổi, nhưng cô có thể nói là anh bực bội vì sự cố chấp của cô.

Cô quá tuyệt vọng để có thể dừng lại. “Làm sao em có thể để mọi việc như thế được? Em yêu anh! Đây không phải là trò chơi để em có thể thu thập từng viên bi và đi trở về nhà khi em thấy chán!”

“Mẹ kiếp, anh cũng không phải là đang đùa chơi, không phải!” anh gầm lên, bật lên và túm lấy cánh tay cô và lắc mạnh, cuối cùng sự kích thích đã vượt quá khả năng chịu đựng của anh. Đôi mắt anh bốc cháy và hẹp lại, răng nghiến chặt. “Em có thể bị giết vì anh! Cái chết của chồng em chẳng khiến em sáng ra được chút nào hả?”

Cô tái mặt, nhìn anh. “Em có thể bị giết khi lái xe vào trong thị trấn,” cô run rẩy nói. “Như thế sẽ khiến cái chết ít đến với em hơn à? Sẽ khiến anh ít đau buồn hơn sao?” Đột nhiên cô ngừng lại, kéo tay mình khỏi anh và chà xát lên dấu tích những ngón tay anh bấu chặt vào da thịt cô. Cô quá nhợt nhạt đến nỗi đôi mắt trở nên đen thẫm trên gương mặt trắng bệt. Cuối cùng cô cố gắng thốt lên thật khẽ khàng, “ mà anh có đau lòng chút nào không nhỉ? Em tự tin quá, phải không? Có lẽ em là người duy nhất ở đây bị ảnh hưởng. Nếu thế, thì quên những gì em vừa nói đi nhé.”

Yên lặng kéo dài khi hai người đối mặt nhau trên giường; gương mặt cô căng thẳng, còn anh thì dữ tợn. Anh sẽ không nói thêm gì cả. Rachel hít vào mạnh mẽ trước cơn đau bóp nghẹn lấy cô từ bên trong. Tốt thôi, cô đã yêu cầu điều đó. Cô đã thúc ép anh, chiến đấu để khiến anh đổi ý, để có được sự ràng buộc nơi anh, và cô đã bại trận... trong tất cả mọi chuyện. Cô đã nghĩ anh quan tâm đến cô, yêu cô, dù rằng anh chưa bao giờ nói về tình yêu. Cô đã suy diễn quá nhiều về tính cách dè dặt vốn có của anh. Giờ thì phải đối mặt với sự thật đau đớn là chính sự thành thật đến tàn nhẫn đã ngăn anh không nói anh yêu cô. Anh sẽ không thốt lên những từ ngữ đẹp đẽ mà anh không cảm thấy chỉ để xoa dịu cảm xúc của cô. Anh thích cô. Cô là một người phụ nữ khá quyến rũ, và cô tiện lợi; khi anh là người có ham muốn tình dục cao độ. Lý do cho sự ân cần của anh quá rõ ràng, và cô đã tự biến mình thành một con ngốc.

Tồi tệ hơn cả là, dù đối mặt với hiện thực tàn nhẫn và không thể chấp nhận được, cũng không khiến cô ngừng yêu anh. Đó là một sự thật khác, và cô không thể lệnh cho nó biến mất được.

“Xin lỗi,” cô thì thầm, trườn ra khỏi giường, với tay lấy quần áo, đột nhiên cảm thấy xấu hổ vì sự trần trụi của mình. Lúc này thì mọi việc khác hẳn.

Sabin quan sát cô, từng thớ cơ siết chặt lại. Cái nhìn trên gương mặt cô gặm nhắm anh, sự hổ thẹn bất ngờ, ánh sáng bị dập tắt đột ngột trong đôi mắt cô khi cô vụng về mặc quần áo trong nổ lực che giấu bản thân mình. Anh có thể để cô đi. Cô sẽ thoát khỏi anh dễ dàng hơn nếu cô nghĩ rằng anh chỉ sử dụng cho tình dục, không hề đáp lại tình cảm của cô. Cảm xúc khiến Sabin khó chịu; và anh không quen với điều đó. Nhưng chết tiệt nếu anh có thể chịu đựng được những biểu cảm trên gương mặt cô! Có thể anh không dành tặng cho cô được nhiều, nhưng anh không thể rời đi để lại cô với suy rằng rằng cô chẳng là gì ngoài một công cụ tình dục tiện lợi.

Rachel bước ra khỏi phòng trước khi anh bắt kịp cô, và anh nghe tiếng cửa sập lại. Bước đến cửa, anh thấy cô biến mất vào trong hàng thông với Joe ngay bên cạnh, như thường lệ. Anh nguyền rủa khi giật mạnh lấy chiếc quần dài và đuổi theo cô. Cô sẽ không ở tâm trạng sẵn sàng lắng nghe anh vào lúc này, nhưng cô phải nghe, ngay cả khi anh phải giữ chặt lấy cô.

Khi đến bãi biển, Rachel vẫn tiếp tục bước, tự hỏi làm thế nào cô có thể tìm được dũng khí để trở về nhà và cư xử như thể mọi việc đều bình thường, giống như không có nổi đau đớn đến vặn xoắn bên trong. Thế nhưng, chắc là chỉ còn thêm một ngày nữa thôi; cô có thể xoay sở được. Cô có thể chịu đựng trong hai mươi bốn giờ nữa. Một phần trong cô hài lòng khi thời gian chỉ còn tính bằng giờ; khi đó cô có thể mặc kệ làn môi gượng ép và bật khóc cho đến khi nước mắt cạn khô. Nhưng tất cả những phần còn lại trong cô gào thét trong thầm lặng trước suy nghĩ sẽ không bao giờ được gặp lại anh, dù là anh có dành chút tình cảm nào cho cô hay không.

Một cái vỏ màu hồng nhạt ẩn hiện trong đám tảo biển, và cô dùng chân để gạt tảo biển qua một bên, hy vọng tìm thấy cái gì đó thật đẹp để khiến xoa dịu bớt trái tim mình.

Nhưng cái vỏ đã bị vỡ, phần lớn trôi đi cả rồi, và cô tiếp tục bước đi. Joe ở bên trái cô, chạy nhanh trên bờ biển để khám phá tìm tòi; sự xuất hiện của Kell cũng làm thay đổi Joe, lần đầu tiên nó để một người đàn ông chạm vào mình và học cách chấp nhận một người khác ngoài Rachel. Cô quan sát chú chó, tự hỏi không biết Joe có nhớ Kell như cô không.

Một bàn tay ấm áp ôm choàng lấy vai cô, khiến cô ngừng lại. Không cần nhìn lại, cô vẫn biết đó là Kell; cô biết sự đụng chạm của anh, những vết chai sần gồ ghề ở đầu ngón tay. Cô cảm nhận anh ở phía sau mình, cao to và ấm áp, quá mạnh mẽ khiến làn da cô râm ran cả lên bất cứ khi nào anh ở gần. Tất cả những gì cô cần làm là xoay người lại, và mái đầu cô sẽ tựa vào hõm vai anh, cơ thể cô sẽ hòa hợp trong vòng tay anh, nhưng anh sẽ không cho phép cô hòa nhập vào cuộc đời anh. Cô hoàn toàn không muốn đối diện với anh bằng nước mắt và sự kích động, và cô hết sức e ngại là cô sẽ làm thế nếu xoay người lại, thế nên cô vẫn giữ mình đưa lưng về phía anh.

“Chuyện này cũng không hề dễ dàng với anh,” anh nói dữ dội.

“Em xin lỗi,” cô cắt ngang, muốn việc kết thúc thật nhanh. “Em không định gây chuyện đâu, hoặc là ép buộc anh. Quên chuyện này đi, nếu anh có thể.”

Tay anh siết chặt trên vai cô, và anh xoay cô lại, trượt bàn tay còn lại vào mái tóc và nâng mặt cô lên để đối mặt với anh. “Em không thấy chuyện giữa chúng ta sẽ không có kết quả sao? Anh không thể nghỉ việc. Những việc anh làm... chúng khó khăn và xấu xa, nhưng rất cần thiết.”

“Em chưa từng yêu cầu anh từ bỏ công việc,” gương mặt cô đầy tự hào.

“Anh không có lo lắng cho cái công việc chết tiệt đó!” anh gầm lên, khuôn mặt sa sầm đầy giận dữ. “Là em! Chúa ơi, nếu có bất kỳ chuyện gì xảy ra cho em, anh sẽ bị xé ra làm trăm mảnh! Anh yêu em!” Anh ngừng lại, hít vào một hơi thở sâu, và nói nhỏ nhẹ hơn. “Anh chưa bao giờ nói điều này với bất kỳ ai trước đây, và anh không nên nói vào lúc này, bởi cũng chẳng ích gì.”

Gió thổi tung mái tóc khi cô ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt xám trở nên không thể thấu hiểu được. Nắm tay của anh chậm rãi buông ra khỏi đầu cô và lướt xuống cổ cô, chà xát ngón tay cái lên nhịp mạch dao động trên cổ cô. Rachel nuốt xuống. “Chúng ta có thể thử mà,” cô thì thầm, nhưng anh lắc đầu.

“Anh muốn biết là em được an toàn. Anh phải biết được điều đó, không thì anh không thể thực hiện đúng chức năng nhiệm vụ của mình. Anh không thể mắc sai lầm, bởi vì như vậy có nghĩa là sẽ có người phải chết, những người đàn ông và phụ nữ hiền lành. Và nếu em bị bắt cóc-” Anh ngừng lại, gương mặt ánh lên vẻ tàn nhẫn. “Anh sẵn sàng bán linh hồn mình để giữ em được an toàn.”

Rachel cảm thấy mình đang vỡ vụn từ bên trong. “Không, không phải như thế đâu. Không đàm phán-”

“Anh yêu em” anh nói một cách khắc nghiệt. “Trong cả cuộc đời mình, anh chưa từng yêu bất cứ ai trước đây, ba mẹ, họ hàng cũng không, thậm chí là cả vợ anh. Anh luôn chỉ có một mình, tách biệt với tất cả mọi người. Người bạn duy nhất mà anh có là Sullivan, và cậu ta cũng là một con sói như anh. Em thật sự nghĩ là anh có thể hy sinh em sao? Chết tiệt em đi, phụ nữ, em là số phận tuyệt diệu nhất trong cuộc đời anh-” Anh ngắt lời, hàm anh co rúm lại khi anh nhìn cô chăm chú. “Và anh không dám đón nhận,” anh kết thúc trong thinh lặng.

Cô hiểu, cô ước gì mình không hiểu. Bởi vì anh yêu cô, anh không tin bản thân sẽ không phản bội đất nước mình nếu cô bị bắt cóc và sử dụng như một vũ khí chống lại anh. Anh không giống người đã từng yêu trước đây và sẽ yêu thêm lần nữa; anh quá cách biệt, đơn độc đến lạnh lùng. Dù là do bất kỳ lí do gì, bất cứ số phận và tác động nào đi nữa, anh yêu cô, và đây là lần duy nhất trong cuộc đời mình anh từng thật sự yêu một người phụ nữ. Sống với anh sẽ khiến cô trở thành đối tượng yếu đuối dễ bị tấn công; chỉ việc yêu cô cũng khiến anh trở nên dễ bị tổn thương, bởi vì đối với người đàn ông như anh, tình yêu là điều gì đó thật tuyệt diệu nhưng cũng thật khủng khiếp.

Anh nắm tay cô, và hai người yên lặng bước đi về phía ngôi nhà. Đến giờ ăn trưa rồi; Rachel vào phòng bếp, với ý định cố làm cho mình bận rộn trong việc nấu nướng để không phải suy nghĩ. Kell tựa lưng vào tủ và quan sát, đôi mắt đen thẳm đốt cháy da thịt cô. Đột nhiên anh bước đến bắt lấy cô, bỏ chiếc nồi ra khỏi tay cô và đặt nó trở lại trên kệ. “Ngay bây giờ,” anh gầm gừ, lôi cô về phòng ngủ.

Anh cởi quần sooc của cô nhưng không phí thời gian giật áo của cô ra; cũng như không thèm bận tâm tháo quần mình ra, chỉ đơn giản là mở dây kéo và tuột xuống. Họ không kịp bước vào giường. Anh chiếm lấy cô trên sàn nhà, quá tuyệt vọng với mong muốn được ở bên trong cô, được chìm đắm bản thân mình vào cô và đập tan khoảng cách giữa họ, đến nổi không thể đợi được. Rachel bám lấy anh khi anh đập vào trong cô, từng tấc da thịt, từng tế bào, đều thuộc quyền sỡ hữu của anh. Và thậm chí cả lúc đó, cả hai đều biết rằng như thế cũng vẫn không đủ.

Xế chiều ngày hôm ấy, cô bước ra vườn thu nhặt một ít tiêu tươi để thêm vào nước sốt spaghetti mà cô đang nấu. Kell đang tắm, còn Joe, thật kỳ lạ, không thấy đâu cả. Cô bắt đầu gọi nó, nhưng cho là chú chó ắt hẳn đang nằm ngủ dưới bụi cây trúc đào, trốn tránh hơi nóng. Nhiệt độ bị đẩy lên trên một trăm, và rất ẩm ướt, báo trước cơn bão sắp đến. Hai tay đầy tiêu tươi, cô băng qua khoảng sân nhỏ vào nhà. Ngay cả sau này, cô cũng không thể xác định được anh ta xuất hiện từ phía nào; không một bóng người, và không chỗ nào để ẩn nấp. Nhưng khi cô bước lên bậc thang, anh ta đột nhiên xuất hiện sau lưng cô, bịt kín miệng cô lại và giật đầu cô về phía sau. Cánh tay còn lại vòng quanh cô giống hệt như động tác Kell đã thực hiện khi anh nhảy đến từ phía sau cô, nhưng thay vì một con dao, người đàn ông này mang theo súng trong tay; nó lóe lên ánh xanh mờ mờ trong ánh mặt trời.

“Đừng lên tiếng, tôi sẽ không hại cô đâu,” người đàn ông thì thầm trong tai cô, cách phát âm hài hòa và trong vắt. “Tôi đang tìm một người đàn ông. Anh ta được cho là đang ở trong nhà cô.”

Cô cào cấu bàn tay anh ta, cố gắng thét lên cảnh báo mặc dù Kell có thể vẫn còn trong phòng tắm và không thể nghe tiếng cô. Nhưng nếu Kell nghe thấy cô thì sao? Anh có thể bị bắn khi cố gắng giúp đỡ cô. Ý nghĩ khiến cô tê liệt cả người, và cô nhũn người tựa vào anh ta, đấu tranh cố gắng sắp xếp lại tâm trí của mình và nghĩ xem cô có thể làm cái gì đó. “Shhh, đúng rồi,” người đàn ông nói bằng chất giọng nhạ nhàng và trầm thấp, khiến cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể cô. “Giờ thì mở cửa ra, và chúng ta sẽ vào nhà một cách êm thấm.”

cachua dịch

Cô chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài mở cửa ra cho anh ta. Nếu anh ta muốn giết cô thì anh ta hẳn đã làm rồi, nhưng anh ta cũng có thể dễ dàng đánh cô bất tỉnh, và kết quả cuối cùng thì vẫn vậy: cô không thể giúp Kell nếu cơ hội có đến. Tên đàn ông đẩy cô lên các bậc thềm sau nhà bằng cơ thể to lớn, giữ chặt cô sát vào người anh ta đến mức cô không thể vùng vẫy.

Cô nhìn trừng trừng vào khẩu súng trong tay anh ta. Nếu anh ta cố bắn Kell, cô có thể đập vào tay anh ta, quăng vũ khí của anh ta đi. Kell ở đâu chứ? Cô cố nghe tiếng vòi nước, nhưng nhịp tim đập rầm rầm bên tai cô đã cản đi mọi âm thanh. Anh đang mặc đồ sao? Anh có nghe thấy tiếng cửa sau đóng lại không? Thậm chí nếu anh có nghe thấy, liệu anh có nghi ngờ không? Họ ỷ lại Joe để biết có ai đó đến gần. Từ ý nghĩ đó lại nảy sinh một suy nghĩ khác, và đau đớn lại ứa ra trong cô. Anh ta đã giết Joe ư? Có phải đó là lý do chú chó không chạy đến quanh nhà khi cô đi ra vườn không?

Rồi Kell đi ra khỏi phòng ngủ, chỉ mặc mỗi quần bò và tay mang áo sơ mi. Anh dừng lại, mặt lạnh lùng khi trước hết nhìn vào người đàn ông đang giữ chặt lấy cô, rồi nhìn vào đôi mắt khiếp đảm trên bàn tay đang bịt chặt miệng cô. “Anh đang làm cô ấy sợ chết khiếp đấy,” anh nói bằng tông giọng lạnh lùng, đầy kiểm soát.

Bàn tay trên miệng cô nới lỏng, nhưng người đàn ông đó vẫn không hoàn toàn giải phóng cho cô. “Cô ấy là của anh à?”

“Cô ấy là của tôi.”

Đến lúc ấy người đàn ông to lớn mới thả cô ra, dịu dàng tách cô ra xa anh ta. “Anh chẳng kể gì với tôi về một phụ nữ cả, nên tôi không thể mạo hiểm.” anh ta nói với Kell, và Rachel nhận ra anh ta là ai.

Cô đứng cứng ngắc, đấu tranh để kiểm soát và hít vào từng hơi thở sâu, chậm rãi cho đến khi cô nghĩ mình có thể lên tiếng mà giọng không run rẩy. “Anh hẳn là Sullivan,” cô nói với vẻ bình tĩnh đáng ngưỡng mộ trong lúc cô dần dần nới lỏng đôi bàn tay siết chặt của mình.

“Vâng, madam.”

Cô không biết mình đã mong chờ gì, nhưng không phải điều này. Anh ta và Kell quá giống nhau đến mức cô choáng váng. Không phải vẻ ngoài của anh ta, mà vì họ đều có cũng vẻ tĩnh lặng quanh người, cùng cái sức mạnh lan tỏa. Anh ta có mái tóc bù xù, điểm vàng, với đôi mắt dữ dội, vàng rực như mắt đại bàng. Một vết sẹo cắt ngang gò má trái, bằng chứng của một trận chiến nào đó trong quá khứ. Anh ta là một chiến binh, thon lẳn và cứng rắn, nguy hiểm... giống Kell.

Trong lúc cô nhìn anh ta, anh ta cũng đáp lại cô đúng hành động ấy, nghiên cứu cô trong khi cô đấu tranh giành kiểm soát. Một khóe miệng của anh ta nhếch lên gần như cười. “Xin lỗi vì làm cô sợ, madam. Tôi ngưỡng mộ tính tự chủ của cô. Jane hẳn là sẽ đá thẳng vào cẳng chân tôi.”

“Cô ấy chắc chắn sẽ làm thế,” Kell bình luận, giọng vẫn lạnh lùng, nhưng giờ chứa đựng một vẻ thích thú ngầm nào đó.

Hàng lông mày sẫm màu của Sullivan nhíu chặt lại trên đôi mắt vàng rực. “Không,” anh nói khô khan. “Đó không phải nơi cô ấy đã đá tôi.”

Nghe có vẻ là một câu chuyện hấp dẫn, nhưng dù Kell vẫn trông đầy thích thú, anh không hỏi han thêm. “Đây là Rachel Jones,” anh nói, giơ tay ra với cô trong một mệnh lệnh không lời, “Cô ấy đã kéo tôi ra khỏi biển.”

“Rất vui được gặp cô.” Giọng lè nhè của Sullivan vừa dịu dàng vừa thích thú khi anh nhìn Rachel ngay lập tức đi tới chỗ Kell để đáp lại bàn tay giơ ra.

“Tôi cũng rất vui được gặp anh, anh Sullivan... tôi nghĩ thế.”

Kell vỗ về cô nhẹ nhàng, an ủi, rồi bắt đầu mặc áo sơ mi, đó là một hành động vẫn gây cho anh chút khó khăn, vì vai anh vẫn còn cứng ngắc và nhức nhối. Sullivan nhìn vào vết sẹo đỏ ửng mới lên da non ở chỗ viên đạn từng xé toạc vai Kell. “Bị thương nặng không?”

“Tôi đã mất đi chút ít sự dẻo dai, nhưng vẫn còn vài chỗ sưng. Một ít dẻo dai có thể quay lại khi chỗ sưng xẹp xuống.”

“Anh còn bị bắn ở đâu nữa không?”

“Đùi trái.”

“Nó sẽ hồi phục chứ?”

“Phải thế. Tôi vẫn đi bộ, để làm nó giãn ra.”

Sullivan càu nhàu. Rachel cảm thấy sự do dự của anh ta khi nói chuyện thoải mái trước mặt cô, cùng sự cẩn trọng thâm căn cố đế hình thành nên Kell. “Anh có đói không, anh Sullivan? Chúng tôi có spaghetti.”

Ánh mắt hoang dã ấy quay sang cô. “Vâng, madam. Cảm ơn cô.” Tiếng líu nhíu mềm mại trong cái giọng lè nhè và vẻ nịnh đầm nguy hiểm trong cử chỉ đối lập hẳn với vẻ dữ dội trong mắt anh khiến cô cảm thấy choáng váng. Sao Kell không cảnh báo trước cho cô chứ?

“Vậy thì tôi sẽ làm nó trong khi hai người nói chuyện. Tôi hẳn đã làm rơi hạt tiêu trong lúc anh tóm lấy tôi rồi,” cô nói. Cô bắt đầu đi ra cửa, rồi quay lại, đau đớn hiện lên trong mắt cô. “Anh Sullivan?”

Anh ta và Kell đang đi về phòng khách, và Sullivan dừng lại, nhìn cô. “Madam?”

“Con chó của tôi,” cô nói, giọng hơi run rẩy. “Nó luôn ở đó khi tôi đi ra ngoài. Tại sao nó không -”

Sự thấu hiểu hiện lên trong đôi mắt vàng hoang dã ấy. “Nó không sao hết. Tôi đã treo nó lên trong rừng thông. Rất khó mới đánh lừa được nó. Đó là một con vật tốt đấy.”

Cảm giác nhẹ nhõm khiến cô yếu ớt. “Vậy thì tôi sẽ đi cởi trói cho nó. Anh đã không... làm đau nó đấy chứ?”

“Không, madam. Nó ở dưới đường khoảng một trăm yard, ngay bên trái con đường mòn.”

Cô chạy xuống con đường mòn, tim đập thình thịch, Joe ở đúng chỗ Sullivan đã bảo, bị trói chặt vào một cây thông cao, và chú chó đang tức giận. Nó thậm chí còn gầm lên với Rachel, nhưng cô nói chuyện với nó dịu dàng và tiến đến gần nó với từng bước chậm rãi, cẩn trọng, làm dịu nó xuống trước khi quỳ xuống cạnh nó để cởi dây thừng quanh cổ. Thậm chí đến lúc ấy cô vẫn không ngừng nói, vỗ về an ủi, và tiếng gầm gừ biến mất trong họng nó. Cuối cùng nó cũng chấp nhận cho cô ôm, và lần đầu tiên liếm láp chào mừng cô. Họng cô thít chặt. “Đi nào, về nhà thôi,” cô nói, nhỏm dậy.

Cô thu gom hạt tiêu ở chỗ cô làm rơi trên các bậc thềm sau nhà và để Joe đi dạo quanh nhà. Cô rửa tay và bắt đầu chuẩn bị nước sốt, lắng nghe giọng đàn ông rầm rì từ phòng khách. Giờ khi gặp Sullivan cô đã hiểu sự tin cậy của Kell đối với anh ta. Anh ta thật... phi thường. Và Kell còn hơn cả như vậy. Nhìn thấy họ ở cùng nhau khiến cô nhận ra những phẩm chất của người đàn ông cô yêu theo một cách khác, và cô quay cuồng dưới cơn sốc khi nhận ra điều đó.

Phải mất gần một tiếng cô mới gọi họ ra bàn ăn, và mặt trời đã như một quả bóng đỏ rực dữ dội gần đường chân trời, nhắc nhở cô rằng giờ đây thời gian của cô với Kell đang thực sự chạy đua. Hay là đã hết hẳn rồi? Họ có bỏ đi sớm không?

Khoan thai, để rũ sạch tâm trí khỏi những sợ hãi, cô tiếp tục trò chuyện. Thật vô cùng khó, với cả hai người đàn ông đều như vậy, cho đến khi cuối cùng cô cũng chạm trúng mạch. “Kell từng kể với tôi rằng anh đã kết hôn, anh Sullivan.”

Anh gật đầu, vẻ rực rỡ hiếu kỳ trong nét mặt anh khiến anh bớt dữ dội, “Jane là vợ tôi.” Anh nói như thể tất cả mọi người đều biết Jane vậy.

“Anh có con không?”

Không thể nhầm lẫn về vẻ tự hào mãnh liệt hiện lên trên khuôn mặt sẹo cứng rắn. “Hai đứa con trai sinh đôi. Chúng được sáu tháng tuổi rồi.”

Vì vài lý do Kell lại có vẻ thích thú. “Tôi không biết là sinh đôi có trong dòng máu nhà cậu đấy, Grant.”

“Không có,” Sullivan gầm gừ. “Cả Jane cũng không. Thậm chí cả tên bác sĩ chết tiệt cũng không biết. Cô ấy làm tất cả mọi người đều bất ngờ.”

“Điều đó không bất thường,” Kell nói, và họ nhìn nhau, cười toe toét.

“Quỷ tha ma bắt nó đi, cô ấy đã chở dạ sớm hai tuần, giữa một cơn bão tuyết. Tất cả đường đều đóng băng, và tôi không thể đưa cô ấy tới bệnh viện. Tôi đã phải tự đỡ đẻ cho chúng.” Trong một khoảnh khắc có một vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt, và một lớp mồ hôi óng ánh túa ra từ trán anh. “Sinh đôi,” anh nói yếu ớt. “Chết tiệt. Tôi đã bảo cô ấy đừng bao giờ làm thế với tôi nữa, nhưng anh biết Jane đấy.”

Kell cười ầm ĩ, tiếng cười trầm ấm hiếm có của anh khiến Rachel rùng mình vì khoái cảm. “Lần tới cô ấy hẳn sẽ sinh ba.”

Sullivan trừng mắt nhìn anh. “Nghĩ đến cũng không được,” anh lẩm bẩm.

Rachel nhấc một dĩa đầy spaghetti lên miệng. “Tôi không nghĩ do lỗi của Jane mà cô ấy sinh đôi, hay trời có tuyết.”

“Về logic mà nói thì không,” Sullivan thú nhận. “Nhưng logic luôn bay ra khỏi cửa sổ khi Jane đi vào cửa.”

“Anh gặp cô ấy như thế nào?”

“Tôi đã bắt cóc cô ấy,” anh nói một cách tự nhiên, khiến Rachel há hốc mồm, bởi vì anh không đưa thêm lời giải thích nào.

“Làm sao mà anh thoát khỏi cô ấy được?” Kell hỏi, khiêu khích một cái trừng mắt nữa.

“Không dễ, nhưng cô ấy không thể bỏ lại lũ trẻ.” Sullivan dựa vào ghế, một ánh sáng tội lỗi hiện ra trong mắt anh. “Anh sẽ phải quay lại với tôi để giải thích.”

Kell trông hoảng hốt, rồi cam chịu, cuối cùng, anh cười toe toét. “Được rồi. Tôi muốn nhìn anh với lũ nhóc.”

“Chúng đã biết trườn rồi. Anh sẽ phải nhìn xem mình đang bước đi đâu,” người cha tự hào nói, cười toe toét đáp lại. “Tên chúng là Dane và Daniel, nhưng đố tôi biết được đứa nào là đứa nào. Jane nói chúng tôi có thể để chúng chọn khi chúng lớn hơn.”

Vậy đó. Ba người họ lại nhìn nhau, và Rachel há hốc mồm một cách vô vọng. Kell ho sặc sụa. Trong một chuyển động nhịp nhàng ba cái dĩa được đặt xuống bàn và ba con người ôm đầu cười đến vỡ bụng.

***

Charles đọc bản báo cáo tình báo được thu thập một cách vội vàng về Rachel, cau mày khi hắn xoa xoa thái dường bằng một ngón tay gầy. Theo cả điệp vụ Lowell và Ellis, Rachel Jones là một phụ nữ xinh xắn nhưng còn lại thì bình thường, dù Ellis mê đắm cô ta. Ellis mê đắm giới nữ nói chung, nên điều đó cũng không lạ thường. Vấn đề là bản báo cáo này vẽ nên cô ta chẳng hề bình thường. Cô ta là một phụ nữ có giáo dục tốt, đi du lịch nhiều, đa tài, nhưng rồi rắc rối còn đi sâu hơn thế. Cô ta từng là một phóng viên điều tra có tài năng xuất sắc, dũng cảm và bền gan, tức là cô ta hiểu biết nhiều hơn những con người bình thường khác về những điều thường được giữ không công khai trong công chúng. Theo những ghi chép, cô ta đã rất thành công trong lĩnh vực của mình. Chồng cô ta từng bị ám sát bởi một quả bom dành cho cô ta khi cô ta bắt đầu điều tra mối liên hệ của một chính khách quyền lực với bọn buôn lậu bất hợp pháp, thay vì gục ngã, như những kẻ khác, Rachel Jones này đã theo đuổi tên chính khách đó và không chỉ chứng minh rằng hắn ta có dính lứu đến buôn lậu và giao dịch thuốc, cô ta còn chứng minh rằng hắn ta đứng sau cái chết của chồng cô. Tên chính khách đó giờ đang ở tù mãn kiếp.

Đây không phải là người phụ nữ khá ngây thơ mà Lowell và Ellis đã miêu tả. Điều đặc biệt làm Charles bối rối là nguyên nhân cô ta tạo dựng một hình ảnh như vậy, cô ta phải có lý do, nhưng đó là gì? Sao cô ta lại muốn lừa họ? Để cho vui, hay có một động cơ nghiêm túc hơn?

Charles không ngạc nhiên vì cô ta nói dối, theo kinh nghiệm của hắn phần lớn con người nói dối. Trong nghề nghiệp của hắn cần thiết phải nói dối. Điều hắn không thích là không biết lý do, bởi vì lý do là ngọn nguồn mọi việc.

Sabin đã biến mất, chắc hẳn đã chết, dù Charles không thể thuyết phục mình tin điều đó. Chẳng tìm thấy dấu vết gì của hắn, dù là do người của Charles, một tàu đánh cá, một du thuyền dạo chơi, hay bất kỳ điệp vụ chính phủ nào. Dù thuyền của Sabin đã nổ tung thì hẳn vẫn phải có vài dấu vết nhận dạng còn sót lại - nếu Sabin có ở trên thuyền. Lời giải thích duy nhất là hắn đã nhảy ra và bơi vào vịnh. Thật sự là khó tin khi nghĩ rằng hắn ta có thể thực sự làm thế với tình trạng thương tích như vậy, nhưng đây là Sabin, không phải một kẻ tầm thường nào khác. Hắn ta đã bơi vào vịnh, nhưng chỗ nào? Sao hắn vẫn chưa lộ mặt? Không ai tìm thấy một người đàn ông bị thương, không một vết thương khả nghi do súng bắn nào được báo cáo lại cho cảnh sát, hắnta đã không đến một bệnh viện nào trong vùng. Hắn ta chỉ đơn giản là biến mất trong không khí.

Vậy là, một mặt hắn có Sabin, đã biến mất. Khả năng duy nhất là có ai đó che giấu cho hắn, nhưng không có manh mối nào. Mặt khác, có Rachel Jones này, người mà giống như Sabin, không hề bình thường. Ngôi nhà cô ta nằm trong vùng tìm kiếm ưu tiên, vùng mà Sabin hẳn sẽ bơi đến trong vịnh. Cả Lowell lẫn Ellis đều nghĩ cô ta chẳng có gì để che giấu, nhưng họ không biết hết về cô ta. Cô ta đã dựng nên một hình ảnh sai lạc, cô ta quen thuộc với những điệp viên và kế sách ngầm hơn thế. Nhưng lý do để cô ta đóng vai kém cỏi hơn bản thân... trừ phi cô ta có gì đó phải che giấu? Sát hơn nữa, cô ta có ai đó phải che giấu?

“Noelle,” hắn nói êm ái. “Tôi muốn nói chuyện với Lowell và Ellis. Ngay lập tức. Tìm họ đi.”

Một giờ sau cả hai tên ngồi trước mặt hắn. Charles khoanh tay lại và mỉm cười lơ đãng với chúng. “Các quý ông, tôi muốn thảo luận về cô Rachel Jones này. Tôi muốn biết mọi thứ các anh có thể nhớ về cô ta.”

Ellis và Lowell trao đổi ánh mắt, rồi Ellis nhún vai. “Cô ấy là một phụ nữ ưa nhìn -”

“Không, tôi không có hứng thú với vẻ ngoài của cô ta. Tôi muốn biết những gì cô ta đã nói đã làm. Khi các anh tìm kiếm dọc bờ biển trong vùng của cô ta và đi tới nhà cô ta, các anh có vào trong không?”

“Không,” Lowell đáp lại,

“Sao không?”

“Cô ấy có con chó canh cửa to đùng ngã ngửa ghét đàn ông. Nó không để một người đàn ông nào vào trong sân,” Ellis giải thích.

“Kể cả khi cậu đưa cô ta ra ngoài ăn tối à?”

Ellis có vẻ bối rối, như thể hắn không thích thú nhận rằng một con chó đã làm hắn sợ chết khiếp. “Cô ấy đã đi ra ngoài xe. Khi tôi đưa cô ấy về nhà con chó đã đợi ở đó, sẵn sàng xé toạc chân tôi ra nếu tôi di chuyển nhầm hướng.”

“Vậy là chưa ai từng vào nhà cô ta.”

“Chưa,” cả hai thú nhận.

“Cô ta đã chối phăng việc nhìn thấy một người đàn ông, một người lạ?”

“Không có cách nào để Sabin đến gần được ngôi nhà mà không bị con chó đem làm bữa sáng,” Ellis nói nóng nảy, và Lowell gật đầu tán đồng.

Charles búng tay. “Thậm chí kể cả khi cô ta tự đưa hắn vào nhà ư? Thế nếu cô ta tìm thấy hắn thì sao? Cô ta có thể trói con chó lại, rồi quay lại chỗ Sabin. Không phải có thể sao?”

“Chắc chắn, có thể,” Lowell nói, cau mày. “Nhưng chúng tôi không hề tìm thấy dấu vết nào của Sabin trên vịnh, chẳng có đến một dấu chân. Điều duy nhất chúng tôi chú ý thấy là ở nơi cô ấy kéo vỏ sò từ bãi biển trên một cái -” Hắn ngừng lại, mắt nhìn vào Charles.

“Đồ ngốc!” Charles rít lên. “Có thứ gì đó đã bị kéo lên từ bãi biển và hai người không kiểm tra nó ư?”

Hai tên trông bồn chồn. “Cô ấy đã nói đó là vỏ sò,” Ellis lầm bầm. “Tôi đã chú ý thấy cô ấy có vài vỏ sò trên bậu cửa sổ.”

“Cô ấy không hành động như thể có thứ cần che giấu,” Lowell xen vào, cố bưng bít. “Tôi đã tình cờ gặp cô ấy ngày hôm sau trong lúc cô ấy đi mua sắm. Cô ấy dừng lại để nói chuyện, về sức nóng và những thứ đại loại thế... ”

“Cô ta đã mua gì? Cậu có nhìn vào giỏ hàng của cô ta không?”

“Ah, đồ lót và, uh, đồ phụ nữ. Khi cô ấy tính tiền tôi thấy một đôi giày đi bộ. Tôi đã chú ý đến chúng vì -” Đột nhiên hắn chết lặng.

“Bởi vì?” Charles gợi ý khô khan.

“Bởi vì chúng trông quá to so với cô ấy.”

Charles trừng mắt nhìn họ, mắt hắn lạnh lùng và chết choc. “Vậy là. Cô ta đã lôi thứ gì đó từ bãi biển lên, thứ gì đó mà các anh không hề điều tra. Không ai trong hai người từng vào nhà. Cô ta mua một đôi giầy quá lớn với cô ta, chắc hẳn là giày đàn ông. Nếu Sabin đã ở dưới mũi chúng ta suốt từng ấy thời gian và hắn đã trốn thoát vì sự vụng về của hai người, tôi hứa riêng với hai anh rằng tương lai của các anh sẽ không thú vị gì đâu! Noelle!” hắn gọi.

Cô ta ngay lập tức xuất hiện ở ngưỡng cửa. “Vâng, Charles?”

“Gọi tất cả mọi người vào. Chúng ta có thể đã tìm ra Sabin.”

Cả Lowell và Ellis trông đều xám mét, và cả hai đều nồng nhiệt hy vọng rằng lần này bọn chúng đã không tìm thấy Sabin.

“Sẽ thế nào nếu ông nhầm lẫn?” Ellis hỏi.

“Vậy thì cô gái này có thể bị sợ hãi và thất vọng, nhưng không gì hơn. Nếu cô ta không biết gì cả, nếu cô ta không giúp đỡ Sabin, thì chúng ta không có lý do gì để làm hại cô ta.”

Nhưng Charles mỉm cười khi hắn nói điều đó, đôi mắt lạnh băng, và Ellis không thể tin hắn.

***

Mặt trời đã lặn, và ánh chạng vạng mang đến một dàn hợp xướng những tiếng ếch và dế kêu. Ngỗng Ebenezer và bầu đàn thê tử của cậu lạch bạch quanh sân, thu hoạch những con côn trùng buổi chiều muộn, và Joe nằm trên hiên nhà. Kell và Sullivan giờ đang ở bàn, vẽ biểu đồ và thảo luận các kế hoạch, Rachel cố làm việc với bản thảo, nhưng tâm trí cô cứ lang thang. Kell sẽ sớm rời đi, và sự đau đớn trì độn nhức nhối sâu thẳm trong cô.

Lũ ngỗng đột ngột tản ra, kêu ầm ĩ, và Joe rống lên một tiếng trước khi lao mình ra khỏi hiên nhà. Kell và Sullivan hành động như một, cúi xuống khỏi bàn và chạy êm ru, bằng mũi chân, tới cửa sổ phòng khách. Rachel lao ra khỏi phòng làm việc, mặt trắng bệch, dù cô cố bình tĩnh lại.

“Chắc hẳn chỉ là Honey,” cô nói, đi tới cửa trước.

“Honey?” Sullivan hỏi.

“Bác sĩ thú y.”

Một chiếc ô tô trắng dừng lại trước nhà, và một người phụ nữ đi ra. Sullivan nhìn ra ngoài cửa sổ và toàn bộ màu sắc như rút hết khỏi mặt anh. Gục đầu vào tường, anh chửi thề thầm lặng và rất đầy đủ. “Đó là Jane.” Anh rên lên.

“Chết tiệt,” Kell lẩm bẩm.

Rachel mở cửa để chạy ra ngoài tóm lấy Joe, đang án ngữ chính giữa sân. Nhưng trước khi Rachel có thể ra khỏi cửa, Jane đã đi vòng qua xe và bước vào sân. “Chú chó đáng yêu,” cô nói một cách vui vẻ, vỗ vỗ đầu Joe khi đi qua.

Sullivan và Kell ra ngoài hiên nhà ngay sau Rachel. Jane đặt tay lên hông và trừng mắt nhìn chồng. “Vì anh sẽ không mang em theo, em đã quyết định là phải đi theo sau anh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui