Vĩnh Vô Vĩnh Vô Đảo

Dịch: Cáo

Mùa hè năm 2005, tôi là sinh viên của chương trình trao đổi sinh viên đến học tại Đại học Khoa học và Công nghệ Hồng Kông.

Ngôi trường nằm trên một vách đá giáp biển, có thể nhìn thấy được mặt biển lấp lánh thông qua cửa sổ bằng kính trong suốt từ trần đến sàn của thư viện, nơi tôi đã ở rất nhiều đêm.

Tôi học khoa lịch sử, đến đây tôi chỉ biết nói tiếng phổ thông, tôi là người đại lục duy nhất trong cả khoa.

Nhà tôi cách trường khoảng mười phút đi bộ, đường lên dốc toàn những biệt thự sang trọng, đường xuống dốc thì tập trung những khu chung cư cũ kỹ, dày đặc, ánh sáng heo hắt. Căn nhà tôi thuê có hai phòng ngủ và một phòng khách chỉ rộng 50 mét vuông, giá thuê hàng tháng là 5.000 NDT.


Gần nhà tôi có một cửa hàng 7-11 hoạt động 24/24. Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi mở cửa suốt đêm. Trong thầm nghĩ, đây chắc là đại diện cho hình ảnh của Hồng Kông, nơi mà ánh sáng luôn tồn tại và không bao giờ tắt.

Tôi thích tắm vào buổi tối và đi đến cửa hàng 7-11 để mua sandwich và sữa chua với mái tóc vừa sấy khô của mình, nó vừa là bữa chiều cũng vừa là bữa tối của tôi, sẽ tiết kiệm rất nhiều tiền so với đến nhà ăn. Tôi đang ngồi một mình dưới ánh đèn đường, nghe nhạc bằng chiếc máy mp3 cũ kĩ, khi ấy tôi không biết Trần Dịch Tuấn hay Dương Thiên Hoa, thậm chí ở Hồng Kông, tôi chỉ nghe Châu Kiệt Luân.

Những anh chàng đẹp trai phóng xe lướt qua tôi để đi xuống núi, trên những chiếc xe thể thao triệu đô kia còn có những cô gái mặc váy ngắn, họ vui vẻ trò chuyện với nhau, nhưng đối với tôi họ cũng như những người Hồng Kông khác.

Thật gần, cũng thật xa, thật rực rỡ, cũng thật tàn nhẫn.

Một ngày vào tháng chín, tôi đang làm bài tập trong thư viện quên cả thời gian, khi đến cửa hàng tiện lợi thì chỉ còn lại một chiếc sandwich cuối cùng. Tôi đi dưới ánh đèn đường và nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu trắng bạc rất sang trọng, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh trăng.

Một anh chàng mặc áo thun màu đen ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc của tôi, bên cạnh là một con mèo mướp với khuôn mặt buồn chán.

Anh ấy đang nói chuyện với con mèo bên cạnh, tôi không hiểu tiếng Quảng Đông, nhưng tôi rất thích giọng điệu của anh ấy, còn tôi thì cảm thấy khá chán nản, nở một nụ cười hờ hững.

Tôi nhìn anh ấy và con mèo chằm chằm, đứng một lúc tôi mới nhận ra mình có chút thất lễ, vừa quay người định rời đi thì nghe thấy anh ấy nói: “Em có muốn ngồi không?”


Tôi cúi đầu, bước đến bên cạnh anh ấy, tôi và con mèo kia đang ngồi đối diện anh, tôi xé lớp bọc nhựa của chiếc bánh sandwich, suy nghĩ một lúc và lấy hết can đảm đưa cho anh một miếng.

Anh có một chút bất ngờ, cầm miếng sandwich từ trên tay tôi, cười híp mắt, chỉ chỉ con mèo bên cạnh và nói: "Cám ơn, Anh có thể cùng ăn với nó được không?

Tôi gật đầu, anh ấy bẻ một mẩu bánh sandwich nhỏ và đặt nó gần miệng con mèo hoang, nó đứng dậy, ngập ngừng cắn một miếng

Anh nhướng mày cười, hai tay tùy ý tựa vào lưng ghế, ăn nốt nửa chiếc sandwich còn lại. Chúng tôi cứ thế mà ngồi im lặng, không ai nói gì cả, tôi ngửi thấy mùi cây cỏ, tràn đầy sức sống, chắc là trời vừa mới mưa.

Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu rồi, tiếng gầm của những chiếc xe thể thao đã phá tan màn đêm yên tĩnh, mấy chiếc xe sang trọng, phô trương đang phóng xuống con đường dốc, sau đó đột nhiên thắng gấp rồi lùi lại, dừng ở trước mặt chúng tôi.


Cửa sổ xe được kéo xuống, anh chàng đeo hoa tai màu đen hỏi: "Nhạc Chi, cậu tới đây làm gì?"

Anh không nói gì cả, đứng dậy, xoa đầu con mèo rồi mỉm cười với tôi, bước trở lại chiếc Ferrari màu bạc, cánh cửa từ từ mở lên phía trên, anh cúi người ngồi vào trong.

Một đoàn xe thể thao phóng đi, anh ấy cũng đang ở phía trước, dưới chân núi là một thế giới phồn hoa.

Tôi giơ đồng hồ lên và đọc những con số trên đó dưới ngọn đèn đường, đã hơn mười hai giờ rồi.

- còn tiếp -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận