Dịch: Cáo
Sau ngày hôm đó, tối nào tôi cũng ra băng ghế dài để ngồi, thỉnh thoảng lại nhìn thấy con mèo hoang kia. Mười một giờ đêm, những nam sinh vai kề vai rời khỏi sân bóng rổ, những đôi tình nhân trẻ tuổi đứng ở trạm xe buýt đang vui vẻ trò chuyện, tiếng côn trùng kêu cũng có thể nghe thấy.
Đây là điều tôi thích nhất ở Hồng Kông, mùa hè ở đây rất dài.
Một lần nữa anh chàng kia lại tỏ ra rất vênh váo.
Tiếng động cơ gầm rú trong đêm, tôi chỉ mới nghe thấy từ xa, thì chiếc xe đã lao tới dừng ngay trước mặt tôi.
Anh lấy ra một túi lớn thức ăn cho mèo từ ghế hành khách và bước đến chỗ tôi. Anh rất cao và chặn hầu hết ánh sáng.
Tôi muốn chào hỏi anh, nhưng tôi sợ anh sẽ không nhớ ra tôi, vì vậy tôi chỉ dám hé nửa miệng. May mắn thay, con mèo bên cạnh anh nhảy ra, kêu lên một tiếng yêu kiều, sau đó nó nhảy vào chiếc túi anh đang cầm, và cào vào lon thức ăn cho mèo.
Tôi và anh cùng nhau phá lên cười, trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi cúi đầu, anh thì giơ tay lên, vô tư ngồi xuống bên cạnh tôi, giả vờ như rất thất vọng: "Hôm nay không có sandwich? Chết đói rồi!"
Tôi đỏ mặt và nói với anh, "Xin lỗi, tôi không hiểu tiếng Quảng Đông."
Anh có một chút bất ngờ, sau đó gật đầu, đổi sang tiếng phổ thông: "Này."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào con mèo hoang vẫn ôm chặt lon thức ăn: “Nó tên gì?”
Anh mở chiếc lon, đặt lên ghế, ngồi xuống cạnh tôi, lắc đầu nói: “Tôi không phải chủ sở hữu của nó, tôi không thể đặt tên cho nó”.
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ trong lòng nó đã thầm nhớ tên anh, lâu lắm rồi nó mới có một người như anh, người đã mua lon thức ăn mèo cho nó.”
Anh quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ, như thể chúng chứa đầy ánh sáng của cả thành phố.
Anh ấy cười lộ ra hai cái răng khểnh, nói: "Vậy gọi nó là sandwich đi."
Anh ấy đưa tay về phía tôi: "Anh tên là Thẩm Nhạc Chi."
“Nguyễn Diên.” Tôi nói.
"Là hoa diên vĩ sao? Anh cũng là lần đầu tiên nghe thấy họ Nguyễn đấy."
"À, tôi từ đất liền đến đây, và quê hương của tôi ở vùng phía Bắc rất xa nơi này.” Tôi nói.
Khi tôi cúi đầu xuống, tôi nhìn thấy đôi giày của anh, đôi giày thể thao màu trắng, rất sạch sẽ, giống như vừa được lấy ra khỏi kệ, là hàng xa xỉ đắt tiền, tôi lén lút rút chân lại, giấu vào trong bóng tối.
Những năm sau đó, mỗi lần gặp một người con trai khác, tôi đều có thói quen nhìn xuống đôi giày của người ấy, đen, xanh, nâu, giày bóng rổ, giày thường, giày da... nhưng tôi chưa bao giờ nhìn thấy chúng có màu trắng và sạch sẽ như vậy.
Tất cả chúng ta đều đang phải trải qua những đau khổ của chốn hồng trần, ngoại trừ Thẩm Nhạc Chi, anh sinh ra đã là một thiên tử kiêu ngạo, liệu anh ấy có bị những bụi trần cuốn đi mất không?
Lần tiếp theo tôi gặp Thẩm Nhạc Chi là ở trường.
Trước cửa bể bơi nhân tạo trong nhà, mái tóc của anh nửa khô nửa mềm, trông như một đứa con nít.
Tôi đang cúi đầu nghe một bài hát, đụng phải anh, ngẩng đầu lên nhìn thấy anh, tôi há miệng không nói nên lời, lúc này mới nhận ra chúng tôi là bạn học chung trường.
“Nhóc.” Anh gọi tôi.
Tôi đứng đối mặt với anh trên một cây cầu dài, cuối cây cầu là bờ biển, giữa cầu lộng gió, không biết vì sao, tôi lại cảm thấy muốn khóc.
"Em đang nghe bài hát gì?" anh hỏi tôi.
Tôi không dám nói nên tháo tai nghe đưa cho anh, anh cúi xuống trước mặt tôi, anh cao quá.
Châu Kiệt Luân hát không rõ lời: "Anh đứng dưới nắng, chỉ muốn cầm ô che cho em".
"Haha." anh híp mắt cười, chiếc áo sơ mi trắng bị gió thổi tung lên, anh nói, "Nhóc con."
Tôi cùng anh bước ra khỏi trường, may mắn là ban đêm không có ai, tôi rất sợ đụng phải bạn của anh.
Sợ rằng anh sẽ giới thiệu tôi với họ, cũng sợ rằng anh ấy sẽ không giới thiệu tôi với họ.
Tôi cùng anh đi tìm Sandwich bằng một lon thức ăn mèo, tôi nhìn thấy một cụm hoa mới nở trong bụi cây, “đó là Xương Bồ”, anh nói với tôi.
Hôm đó con mèo kia không xuất hiện, nhưng tôi lại cảm thấy rất vui, vì cảm thấy được gần gũi với anh.
Chúng tôi ngồi trên chiếc ghế dài dưới ánh đèn đường, mỗi người nghe nhạc bằng một chiếc tai nghe, không ai nói gì cả, cùng nhau ngắm trăng.
Khi chúng tôi tạm biệt nhau, anh mỉm cười và nói với tôi “mai gặp lại nhé”.
- còn tiếp -