Vĩnh Vô Vĩnh Vô Đảo

Dịch: Cáo

Thật ra rất đơn giản để nói lời tạm biệt với một thành phố, giao thông rất thuận tiện, có xe buýt chạy thẳng đến sân bay, giá vé chỉ có 54 tệ, không đắt hơn một bát mì xe đẩy là bao. Hủy thẻ điện thoại điện và tất cả thông tin liên lạc, tiền đặt cọc ban đầu của bạn sẽ được hoàn trả.

Tôi chỉ có một chiếc vali 30 inch chứa đầy quần áo, máy tính, nhu yếu phẩm hàng ngày và hóa đơn từ các cửa hàng tiện lợi trong một năm. Sau đó tôi đi qua hết đường hầm này đến đường hầm khác, thỉnh thoảng từ cửa sổ tôi có thể nhìn thấy biển, thỉnh thoảng lại thấy núi non trập trùng, chiếc xe cứ thế mà chạy thẳng về phía trước, trên đường người người đều vội vã.

Vào ngày tôi rời đi, trời mưa rất to ở Hồng Kông và mùa hè đã kết thúc.

Học kỳ mới bắt đầu vào tháng 9, tôi bước vào năm thứ tư đại học, tôi nhanh chóng rơi vào vòng xoáy khổng lồ của ngày lễ tốt nghiệp, những ngày tháng ở đảo Hồng Kông giống như một giấc mơ dài.

Tôi đã tham gia kỳ thi tuyển sinh sau đại học và ôn tập ngày đêm, tôi chỉ muốn được đến Quảng Đông.

Bạn bè xung quanh khuyên tôi nên tìm một công việc nhàn hạ ở địa phương, “Học lịch sử cũng vô ích thôi.”

Tôi không nghĩ họ sẽ hiểu rằng khi bạn đã nhìn thấy thế giới rộng lớn hơn, bạn sẽ không còn có thể thuyết phục bản thân mình yên tâm ổn định cuộc sống được.

Vào ngày có kết quả thi tuyển sinh sau đại học, bố tôi bất ngờ ngất xỉu ngay tại bàn làm việc, được đưa vào bệnh viện cấp cứu, bác sĩ nói rằng ông ấy bị xuất huyết não, may mắn là được chữa trị kịp thời, đã qua cơn nguy kịch, nhưng có lẽ ông ấy cần phải nằm trên giường bệnh trong một thời gian dài.

Tôi và mẹ ngồi bên giường bệnh với tâm trạng vô cùng lo lắng, bệnh viện là một nơi xa lạ, cổng và hành lang luôn ồn ào và chật kín người, nhưng khi bước vào phòng bệnh, bạn sẽ cảm thấy nó rất vắng vẻ và yên tĩnh.

Tôi tra cứu được điểm kiểm tra viết của mình, đứng thứ nhất trong tất cả các chuyên ngành. Tôi ngồi một mình trong phòng, lòng nặng trĩu, không một chút vui sướng nào, tôi mở những bài hát của Trần Dịch Tuấn để nghe. Tôi muốn nói chuyện với ai đó, nói về những điều hết sức bình thường, nói rằng mưa ở Hồng Kông không ngừng nghỉ, nói rằng trái cây trong siêu thị vừa đắt vừa nhỏ, nói rằng chúng tôi đến hòn đảo ở Tây Cống để tắm nắng, nói rằng sau kỳ thi, hãy cùng nhau đi biển.

Nhưng không có ai cả.

Vào thời điểm đó, tôi đã đổi số điện thoại di động của mình khi trở về đất liền và hoàn toàn mất liên lạc với Thẩm Nhạc Chi. Thực ra muốn tìm một người rất dễ, tôi vào Twitter của anh để xem cập nhật hoạt động gần đây của anh, không có nhiều, gần đây nhất là hình ảnh bể bơi ngoài trời của trường khi trời đang mưa.

Tôi nằm dài trên bàn lúc giữa đêm, những giọt nước mắt không kiểm soát được cứ thế mà chảy ra.

Thẩm Nhạc Chi, Thẩm Nhạc Chi, Thẩm Nhạc Chi.

Tôi gác lại kỳ thi và quyết định ở lại địa phương và xin vào một trường đại học làm thủ thư. Nội dung của công việc rất nhẹ nhàng, hàng ngày chỉ cần đi làm đúng giờ, nên tôi vẫn có đủ sức để chăm sóc bố. Vừa đi làm vẫn có thể vừa đi học, phúc lợi cũng tốt, người thân của tôi nói có lẽ sau khi tốt nghiệp cao học sẽ không kiếm được công việc như vậy.

Tôi nên trân trọng nó, không phải sao?

Thỉnh thoảng, tôi lại bí mật lên Twitter để xem thử tình hình của Thẩm Nhạc Chi, như anh đã nói trước đây, anh sẽ sang Mỹ học cao học, học về điện ảnh, và tôi còn nhìn thấy cô gái tên Tống Minh Lãng trong bức ảnh nhóm. Sau đó, cập nhật của anh ngày càng ít đi, cuối cùng là không còn nhìn thấy nữa.

Nhưng tôi biết rằng cuộc sống của anh sẽ luôn rất tuyệt vời.

Sau đó vào một ngày của mùa hè, Trần Dịch Tuấn đến một thành phố của tỉnh lân cận chỗ tôi đang sinh sống để tổ chức một buổi hòa nhạc, một đồng nghiệp trong văn phòng đã giành lấy hai vé và hỏi tôi có muốn đi cùng không.

“Không cần đâu.” tôi cười và từ chối, “Tôi rất ít nghe nhạc của anh ấy.”

Hôm đó là ngày tôi vào bệnh viện để chăm sóc cho bố, tôi ăn tối ở cổng bệnh viện, khoảnh khắc tôi mở điện thoại lên, màn hình tràn ngập những hình ảnh buổi hòa nhạc của Trần Dịch Tuấn. Tôi gửi trạng thái yêu thích đến tất cả những hình ảnh đó, nhưng không mở bất cứ hình ảnh và video nào lên để xem.

Đêm đó, tôi có một giấc mơ về ngày tôi rời khỏi Hồng Kông.

Đi xe buýt từ trường của tôi đến sân bay Hồng Kông, ở cuối hành trình, tôi sẽ đi qua một cây cầu bắt ngang qua biển. Tôi nhớ như in hình dáng của nó, tỏa sáng dưới ánh mặt trời, giống như nước mắt, và giống như nụ cười của anh.

Tôi mơ về những ngày tháng ở gần anh, những đêm anh dẫn tôi đi ăn bún chả cá chính hiệu. Uống trà sữa kiểu Hồng Kông, ăn kèm với bánh quế trứng vừa mới nướng xong, bánh dứa phết bơ, khi cắn vào, lớp vỏ giòn tan rơi vãi khắp nơi.

Anh đưa tay về phía tôi trong giấc mơ và nói: "Một khi đã đến Hồng Kông, thì đừng rời đi."

May mắn thay, bố tôi hồi phục rất tốt, hai năm sau, ông đã có thể ngồi trên xe lăn, cơ thể trở nên rất nhẹ nhàng, mẹ tôi thì đã nghỉ hưu, hai người mỗi ngày đều ngồi bên cửa sổ, đọc sách và trò chuyện, tôi thực sự cảm thấy ghen tị với họ.

Một hôm bố gọi tôi đến, nghe nói gần đây có nhiều công ty nằm ở ven các vùng biển đến đây để tuyển nhân sự, con cứ đi đi.

Tôi quỳ gối bên cạnh bố, ông nói, sinh mệnh này là của con, nếu tiếp tục nhìn thấy con lãng phí cuộc đời như vậy, bố sẽ cảm thấy rất có lỗi.

Quê hương tôi ở miền Bắc xa xôi, tôi đã học cấp 1, cấp 2, cấp 3 và cả đại học ở đây, ai cũng nghĩ, ngay cả bản thân tôi, rằng tôi sẽ sống cả đời ở đây.

Bạn tôi nói: "Đầu cậu bị kẹt vào cửa rồi à? Cậu có biết nhà ở Thâm Quyến là bao nhiêu một căn không?"

Hôm đó bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trước năm giờ chiều, màn đêm đã buông xuống. Tôi nói: "Cậu có biết không? Ở miền Nam nóng bức, có một loài hoa tên là tam giác mai, đó là loài hoa đẹp nhất mà tớ từng nhìn thấy."

Vào tháng 4 năm sau, khi hoa tam giác mai nở rộ, tôi nhận được tin nhắn từ một công ty ở cảng Phúc Điền, xuất cảnh là có thể đến Hồng Kông.

Trong cuộc phỏng vấn, đối phương hỏi tôi, ước mơ của tôi là gì?

Tôi trả lời một cách nghiêm túc, tiết kiệm được nhiều tiền và mở một cửa hàng tiện lợi 24 giờ.

"Không phải tất cả các cô gái đều muốn mở hiệu sách sao?"

"Trước đây tôi cũng muốn mở hiệu sách."

"Tại sao cô lại thay đổi suy nghĩ của mình?"

Tôi cười và đáp: “Vì cửa hàng tiện lợi lãi nhiều hơn”.

Bằng một cách nào đó mà tôi đã được tuyển dụng vào công ty, khi tôi đến Thâm Quyến, tôi thường tan làm sau 10 giờ tối, tôi chỉ mua được một ít oden* ở cửa hàng tiện lợi, cuộc sống của tôi rất bình thường, không vui vẻ nhưng cũng không buồn chán lắm.

(*Oden: Đây được coi là một món lẩu kiểu Nhật với cách thức làm thì lại tương tự món hầm, ninh)

Bạn cùng phòng trước đây ở Hồng Kông đã nhắn tin rủ tôi đến Hồng Kông đi chơi cùng với cô ấy, tôi đã không hồi âm trong một thời gian dài.

Một lần đi mua sắm với đồng nghiệp, đi ngang qua một cửa hàng Jo Malone, một vài cô gái đang thử nước hoa, tôi đứng sững lại.

Vài năm trước, khi tôi ở trong phòng của Thẩm Nhạc Chi, mùi hương của ngọn nến thơm mà anh thắp cho tôi hóa ra là mùi lê Anh Quốc và cây diên vĩ.

Cuối cùng tôi đã tìm thấy nó, nhưng để làm gì chứ.

Mỗi cuối tuần, tôi đều ra biển đi dạo, nhìn ngắm Hồng Kông từ xa, nhìn thấy nó luôn ở đó, tôi rất vui, nhưng tôi biết nếu lại gần hơn, thì tôi sẽ trở nên không còn vui vẻ được nữa.

Hồng Kông nơi từng có Thẩm Nhạc Chi, nhưng bây giờ Hồng Kông không còn Thẩm Nhạc Chi nữa.

- còn tiếp -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui