Chap 26
Khi cánh cổng hội trường mở ra, tất cả mọi người như bị thôi miên bởi hai cô gái xinh đẹp phía trước. Bảo nhanh chóng dẫn hai người đi đến bên chỗ bọn hắn. Tùng nhìn thấy cô gái xinh đẹp đi bên cạnh Bảo mà cợt nhả nói:
_Nè Bảo, bạn gái mới mày hả? Trông xinh xắn đấy!
Nó khẽ đỏ mặt. Hắn ta thì nhìn xung quanh ko thấy con vịt xấu xí của mình đâu mà thay vào đó là cô bạn gái xinh đẹp của Bảo. Hắn sốt ruột hỏi:
_Nè, hôm nay Vịt con ko đến hả?
_À, cô ấy nói mệt nên là ở lại phòng nghỉ ngơi rồi -Bảo cười trả lời
_Ừ - giọng hắn hơi thất vọng
Cùng lúc này thì có một cô gái đẹp như tranh vẽ đi lại chỗ này. Cô ấy tự nhiên dịu dàng hỏi thăm:
_Này mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?
_Chị là...- Vy thắc mắc
_À, xin lỗi chị quên giới thiệu. Chị là chị họ của Hoàng, mới từ bên Mĩ trở về. Tên của chị là An Vy Nguyễn, nhưng mà em cứ gọi chị là Ann cho thoải mái - Ann dịu dàng nói
_Dạ, em là VyVy, rất vui được gặp chị -Vy vui vẻ nhìn Ann
_Hì, phải là gặp lại đó chứ! Chị là cô gái bãi biển nè, em còn nhớ ko? -Ann nói
_Cô gái bãi biển...A! Chị là chị gái thiên thần -Vy bật thốt
_"Chị gái thiên thần" haha, cô chưa thấy bộ mặt ác ma đáng sợ của chị ta đâu, giờ nghĩ thôi cũng khủng khiếp -Hoàng châm chọc
_Nguyễn Hoàng, em câm miệng cho chị, tí nữa về em chết với chị! -Ann bộ dáng thét ra lửa đe dọa Hoàng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ ngây thơ trong sáng hướng Vy nói - Em đừng để tâm những lời nói nhảm nhí của nó, thôi chúng ta cùng ra nhảy đi!
_Dạ - Vy gật đầu nói, nhưng trong lòng lại đang tự nhủ: "Bộ dạng thay đổi 180° của chị ấy thật ghê người, quá nhanh, quá nhanh"
*****
Hội trường bắt đầu với bản nhạc khiêu vũ ngọt ngào mà quyến rũ. Các cặp nhảy bây giờ là:
Cặp đầu tiên: nó và Bảo
Khi bắt cặp với Bảo, tim nó đập liên hồi. Dù gì thì Bảo cũng là mẫu người hoàn hảo như ý nó. Nhưng mà cảm giác vẫn thiếu gì đó.
_Em có vẻ như đang không tập trung lắm thì phải? -Bảo cúi người hỏi
_Dạ...em xin lỗi -nó xấu hổ
_Không sao, đang nghĩ gì thế? -Bảo nhẹ nhàng nói
_Ko có gì, mà anh này, chị Ann trông dễ thương nhỉ? -nó lảng tránh đi câu hỏi của Bảo
_Ừ, chị ấy như là chị gái anh vậy. Con người chị ấy rất đơn giản lại rất tốt -Bảo khen ngợi
_Vậy sao? Chị ấy đúng là rất tuyệt -nó cười tươi nói
_Phải, rất tuyệt. Mà chị ấy sẽ chuyển đến trường mình học đấy -Bảo nói
_Ôi, tuyệt thật -nó vui vẻ
Cặp thứ hai: VyVy và Hoàng
_Nè, cô có biết nhảy ko vậy? Đạp hết lên chân tôi rồi nè -Hoàng nhăn nhó
_Hix, tôi xin lỗi -Vy chớp mắt nói
Nhìn bộ dáng đang nín cười còn giả bộ vô tội trước mặt, hắn ta thực muốn bóp chết VyVy, nhưng mà nghĩ lại ko nên chấp phụ nữ, nếu ko người thiệt chỉ là mình:
_Thôi ko nói nữa, con Vịt kia cô ta thực sự mệt hả? -hắn hỏi thăm
_Hả, à ừ, nó mệt quá nên ở lại phòng ngủ một giấc rồi -Vy trả lời
_Cô ta ko phải sáng nay còn khoẻ lắm à, chưa gì đã mệt nhanh vậy sao? -Hắn nheo mắt hỏi
_Thì...chắc nó hoạt động nhiều quá nên mệt muốn nghỉ ngơi thôi. Nhưng mà sao anh hỏi chuyện nó nhiều vậy? Bộ anh thích nó rồi hả? -Vy trêu chọc
_Gì chứ, cô đừng nói lung tung, tập trung mà nhảy đi kìa -Hắn đỏ bừng cả mặt, gắt gỏng nói
_Xùy, đùa tí thôi, mà chị họ anh thật tốt nha -Vy quay mặt nhìn liếc qua Ann
_Ừ, chị ấy rất tốt. Cũng nhờ chị ấy mà Tùng mới có thể thoát ra khỏi bức tường mà nó xây ra quanh nó -hắn thâm sâu nói
_"Bức tường" ý anh là gì? -Vy ko hiểu hỏi lại
_À, chuyện đó dài dòng lắm nhưng mà có thể nói rẳng chị Ann như là một thiên sứ bảo hộ của Tùng vậy, đó cũng là mối tình đầu của nó -hắn thở dài nói
_"Tình đầu" sao? Thì ra là thế -Vy lẩm bẩm trong miệng
Cứ nghĩ rằng mình có thể làm cho Tùng yêu thích mình, nhưng mà lại là do mình quá đa tình, có phải ông trời đang trêu chọc lòng người? Nghĩ kĩ lại thì tên Tiếng Việt của Ann là An Vy. "An Vy" và "VyVy", thì ra là trùng tên sao? Vậy thì mình là cái con ngu ngốc thay thế cho người ta. Ngu ngốc thiệt, cô cười lạnh trong lòng. Tâm đau như cắt. Thì ra yêu đơn phương một người cũng chính là cái cảm giác này, đau đến tê tâm liệt phế. Vành mắt cô hơi hơi đỏ lại. Tâm trạng bây giờ của cô thật giống với lời bài hát "Em đã sai vì em tin" của Bích Phương, hạnh phúc thật sự xa vời...
"Lần đầu anh nói câu chúng ta không hợp
Vậy mà em đã vội tin vào điều đó
Và từng ngày cố gắng để anh hiểu
được, để xứng đáng với anh
Vì em tự thấy chưa làm anh vui, để
bên cạnh em và yêu mỗi em
Nhưng đó không phải là lý do anh
đổi thay.
Hôm nay, em đã được nhìn thấu anh
Anh ơi làm sao em có thể vui
Nhìn anh hạnh phúc bên ai không
phải em
Là lúc thật khổ để em vượt qua
Tự trách ban đầu em đã sai vì em
Ngày xưa mình đến với nhau rất hợp
nhau
Giờ chỉ mình em nói câu "em cần
anh"
Trong cả cuộc đời, ngốc nghếch tin
vào một người.
Anh từng nói ta không thể tốt hơn
nếu đến với nhau
Và anh chỉ mong em sẽ tìm ai khác
tốt hơn anh bây giờ
Nhưng đó không phải là lý do anh
đổi thay.
Chuyện tình yêu đôi khi chỉ là
chuyện tình của một người
Nhìn ai đó hạnh phúc, chẳng còn gì
tiếc nuối
Chuyện tình yêu đôi khi chia tay chỉ
là sớm hay muộn
Mình không thể hàn gắn, xin đừng
nhắc lại ngày xưa."
Đến lúc cô phải buông tay rồi. Tình yêu của cô thật bé nhỏ để anh ko nhận ra được. Bởi vì cuộc sống của anh vốn ko có hai chữ "VyVy" tồn tại, trước đó ko, bây giờ cũng ko...
Cặp thứ ba: Ann và Tùng
_Chị thấy cô bé ấy cũng được mà -Ann nói
_Chị đang nói ai? -Tùng lạnh băng trả lời
_Thì cô bé tên Vy ấy, rất đáng yêu. Tối hôm trước chị còn thấy cô bé khóc đến đôi mắt sưng đỏ cả lên, đi trên đường ko để ý nên suýt bị xe đâm đấy, may mắn là chị cũng ở gần đấy nên đã kịp thời kéo cô bé lại -Ann cười nói
Tuy cũng chột dạ khi nghe xong, cũng thấy trong lòng dâng lên một cảm giác xót xa nhưng Tùng vẫn cố tỏ ra vẻ hời hợt, cợt nhả:
_Vậy thì sao?
_Thì rất hợp với em -Ann ý vị nói
_"Hợp" sao? -Tùng cười lạnh -Chị cũng biết rằng trên đời này em cũng chỉ yêu có một người mà thôi -Tùng nhìn thẳng vào mắt Ann mà nói
_Haizz, em thật là cứng đầu mà. Em mà cứ như vậy thì sẽ đánh mất đi hạnh phúc của mình đó -Ann thở dài nói
Ann vốn chỉ coi Tùng là một người em trai mà thôi. Nhưng mà ko ngờ là sự giúp đỡ của mình trong việc xưa ấy lại làm ình trở thành mối tình đầu của Tùng. Chuyện này thực nhức hết cả đầu đi mà.
Ko chịu nổi áp lực từ ánh mắt sắc bén của Tùng, Ann đành phải yêu cầu đổi bạn nhảy:
_Này mọi người đổi bạn nhảy tí đi!
Vừa nói xong Ann xoay một vòng rơi vào tay Bảo. Thế nên là các cặp hiện giờ sẽ là:
+Ann và Bảo
+VyVy và Tùng
+Nó và Hoàng
Cặp Ann và Bảo:
_Nhìn hai nó đẹp đôi nhỉ? -Ann nhìn qua Vy và Tùng nói
_Ừ, nhưng mà cả hai lại có quá nhiều khúc mắc -Bảo thở dài
_Thật ra thì Tùng cũng thích cô bé nhưng lại cố chấp ko thừa nhận -Ann đau lòng nói
_Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới có thể tự tỉnh ngộ ra mà thôi.
Bảo tiếc nuối nói ra. Dù sao thì một bên là em gái anh yêu quý nhất, một bên lại là người anh em chí cốt của anh. Thật khó mà có thể giải quyết mà.
Ann nhìn biểu hiện lưỡng lự, khó xử trên khuôn mặt của Bảo nên cũng đành im lặng ko nói nữa, thôi thì chuyện của bọn họ thì bọn họ tự mình giải quyết đi.
Cặp Vy và Tùng:
Lúc bị chuyển qua nhảy với Tùng, Vy thực sự run rẩy. Cô đã vùng vẫy muốn chạy trốn đi nhưng mà Tùng cứ nắm chặt lấy tay mình ko cho cô thoát ra. Anh khẽ cúi đầu xuống ngang lỗ tai Vy mà thì thầm:
_Chuyện hôm đó, anh thực sự xin lỗi em.
_Ko...ko sao, hì, anh đừng lo lắng quá, em hiểu mà. Sau này em sẽ ko đến quấy nhiễu anh nữa đâu -Vy cười cười hướng Tùng nói
_Ý anh ko phải là vậy...-Tùng chưa nói hết đã bị Vy ngắt lại
_Anh ko cần nói nữa đâu, chúng ta tiếp tục nhảy đi, coi như đây là lần cuối cùng em làm phiền anh vậy -Vy thấp giọng nói, có trời mới biết khi cô nói ra những lời nói đó có biết bao nhiêu là đau lòng
Tùng lẳng lặng ko nói nữa, anh biết giờ nói gì thì cũng ko thể giải quyết được vấn đề. Khi cô nói sẽ không làm phiền đến cuộc sống anh, anh có cảm giác như mình vừa đánh mất đi một thứ quan trọng vậy. Chính là ko biết đó là cảm giác gì nên anh rất khó chịu. Rốt cuộc thì ngày đó anh đã nói những lời tổn thương nào mà để cô phải bọc lấy một cái kén quanh mình vậy. Anh nhìn cô, lặng lẽ bước theo từng bước nhảy của cô. Ko biết họ còn có thể như xưa ko?
Cặp Nhi và Hoàng
Xấu hổ chết mất. Tại sao lúc xoay người chuyển bạn nhảy nó lại nắm trúng tay của hắn ta? Nãy giờ con ngươi của hắn ta cứ nhìn chằm chằm nó làm nó bối rối hết sức. Không khí nghẹt thở bao trùm xung quanh, nó đành lên tiếng phá vỡ đi sự ngột ngạt này:
_Anh có vẻ như là có điều gì muốn nói với tôi sao?
_Tôi thật sự ko ngờ là Bảo sẽ dẫn bạn gái cậu ta đi cùng -hắn nói
_Tại sao lại ko ngờ? -nó nhíu mày
Hắn im lặng ko trả lời lấy câu hỏi của nó. Không khí lại rơi vào một khoảng trầm mặc. Hắn ta sao có thể thay đổi nhanh như thế nhỉ? Làm mình uổng công xem hắn ta hôm nay như mỹ nam.
_Tôi nhìn cô rất giống với một người bạn của tôi, cảm giác rất thân quen -hắn ta bỗng nhiên nói làm nó giật cả mình
_Chắc có lẽ anh nhầm đi, hôm nay là lần đầu tiên tôi gặp anh mà -nó nuốt nước miếng nói
_Ừ - giọng hắn đượm buồn
_Có vẻ như anh đang đợi chờ ai đấy thì phải?
_Đúng vậy, nhưng rất tiếc cô ấy ko có tới.
"Cô ấy" liệu có phải là mình ko nhỉ? Thế là nó hỏi hắn một câu ngớ ngẩn:
_Chắc cô gái ấy phải đẹp lắm nên anh mới có thể để anh đợi chờ?
Nó tặc lưỡi, nếu mà đẹp thì làm sao có thể nào là nó được. Sao mình lại tự tin thế nhỉ, đừng nghĩ lung tung nữa Tố Nhi à! Hắn ta chỉ thích mấy cô hot girl chân dài,xinh xắn thôi, làm gì mà đến lượt mày chứ! Nhưng mà câu trả lời của hắn lại ngoài mong đợi của nó.
_Cô ấy cũng ko có đẹp như cô, còn rất xấu xí nữa, lại ngốc nghếch, có phần cứng đầu nhưng lại rất thiện lương, có phần giống như một đứa con nít -khoé miệng hắn cũng khẽ nhấc khi kể về nó nhưng lại ko ai để ý đến điều đó
Xấu xí? Ngốc nghếch? Thiện lương? Hắn ta nói về mình sao? Nghĩ đến điều này thôi là mặt nó đỏ hết cả lên. Nó tò mò, suy xét hỏi một câu mà nó nghĩ lại chỉ muốn tát vào mặt mình mấy cái:
_Hình như là anh rất yêu thích cô ấy?
Hắn hơi khựng lại mấy giây nhưng sau đó lại khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng như trước. Ko có trả lời lấy câu hỏi nó đặt ra. Nó nhìn hắn khẽ bĩu môi rồi cũng ko nói thêm điều gì nữa. Dù sao thì hắn ta cũng sẽ ko trả lời câu hỏi này đâu. Xùy, cái đồ ích kỉ, nhỏ nhen.
Hai người hoà quyện vào bản nhạc du dương, nhẹ nhàng. Cả hai đều rơi vào khoảng suy nghĩ rối ren...
Chap 27
Điệu nhảy cũng kết thúc, thay vì hoà vào không khí náo nhiệt của buổi vũ hội hoá trang thì nó lại chọn ình một nơi im lặng và yên ắng ở bên ngoài hành lang sân thượng. Đứng ở đây có thể ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời. Ko gian yên tĩnh, có thể nghe được tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ. Những lời nói lúc nãy của hắn làm cho nhịp tim của nó đập thình thịch. Vẻ mặt sau lớp mặt nạ đã ửng đỏ một mảng. Sao hắn lại có thể nói những lời nói đó đế người khác có thể xấu hổ thế nhỉ? Nó cũng chẳng biết sao mình lại hồi hộp khi đợi câu trả lời của hắn, mãi suy nghĩ tìm ra vấn đề này nhưng đúng lúc này thì điện thoại của nó đổ chuông. Mở điện thoại ra, a, là mẹ gọi. Rất ít khi mẹ gọi cho nó vì mẹ bận rất nhiều việc để lo kiếm tiền lo sống gia đình. Nó vui vẻ nhấc điện thoại lên nghe:
_Alo, mẹ à, mẹ gọi điện cho con có gì ko?
_Mẹ...mẹ nói gì? Chuyện...chuyện này đùa ko vui tí nào...ko thể nào xảy ra được...-Giọng nói nó khẽ nấc, từng giọt nước mắt tuôn rơi
Nó ko suy nghĩ gì nhiều mà chạy như bay ra ngoài. Vì chạy nhanh quá mà nó đã bị vấp té. Đúng lúc Bảo đang đi tìm thấy nó thì thấy nó đang chật vật đứng lên. Bảo chạy vội ra đỡ lấy nó. Bảo hơi tức giận vì bộ dạng này của nó:
_Sao em lại chạy ra đây để biến mình thành như vậy hả?
_Em...hức...hức...ba em xảy ra chuyện rồi, em phải về thành phố nó tức nước vỡ bờ, khóc ngày càng lớn hơn.
Bảo kéo cô vào lòng ôm thật chặt.Nhẹ xoa lưng cho cô để cô bình tĩnh hơn. Bảo dịu dàng an ủi:
_Em bình tĩnh lại rồi anh và em cùng về thành phố với ba em.
_Em...em bình tĩnh rồi, chúng ta đi thôi anh -nó khó nhọc dặn ra từng chữ
Bảo đau lòng nhìn nó. Mau chóng đi lấy xe phóng nhanh trong đêm tối để về thành phố. Bàn tay nó siết chặt đến trắng bạch. Nó đang rất lo lắng và sợ hãi. Bảo gỡ đi mặt nạ hoá trang của nó, đau lòng khi thấy khuôn mặt tèm lem nước mắt của nó, hai khốc mắt đã sưng đỏ vì khóc quá nhiều. Bảo nắm lấy đôi bàn tay đang siết chặt kia của nó dường như muốn truyền thêm sức mạnh cho nó, anh khẽ tay choàng lấy nó, kéo vào lồng ngực to lớn của mình, để nó dựa vào mà bớt đi nỗi sợ hãi.
*****
Lúc bọn nó đi xa rồi thì một bóng đen núp sau hàng cây đi ra. Không ai khác cái bóng đen này chính là Hoàng. Thật ra hắn đã theo nó từ lúc nó trốn mình ở ngoài hành lang cơ. Cho đến khi nó nhận điện thoại rồi chạy nhanh đi. Do quá vội vã nên đã đánh rơi một cái lắc tay nhỏ móc vào điện thoại. Hắn bước tới gần nhặt sợi dây lên. Sợi dây này nhìn rất quen. Hắn cố gắng lục lọi lại trí nhớ của mình, bỗng mắt hắn sáng lên, cái này ko phải là cái đó chứ. Xin kể tí về câu chuyện bên lề:
"Nhớ lại buổi tối hôm bữa ở chợ đêm, nó háo hức đi ngắm đồ lưu niệm. Trong một quầy hàng bán đồ trang sức , nó nhìn trúng một sợi lắc tay mảnh mai và dễ thương. Chị bán hàng vui vẻ chào mời:
_Em có mắt nhìn thật đấy! Cái đó chị chỉ có một sợi thôi, em đeo thử vào tay đi, trông nó hợp với em lắm đấy!
_Dạ, hì, cám ơn chị, em chỉ xem thôi -nó trả lại sợi lắc
Cũng hơi tiếc một chút nhưng mà thật xấu hổ là nó quên mang theo ví tiền rồi.
Những hành động đã rơi hết vào mắt của một người. Đợi nó rời đi, hắn ta mới bước tới quầy hàng đó, cầm lên sợi lắc tay mà nãy nó đã chọn. Sợi lắc tay có hình nửa chiếc cánh thiên sứ, trông cũng được. Nhưng mà sao cô ta ko chọn cái có đủ hai cánh ấy mà chỉ chọn một thôi? Não cô ta có vấn đề à? Đang lúc suy nghĩ vẩn vơ thì chị bán hàng lại lên tiếng:
_Cậu muốn mua tặng bạn gái sao? Sợi đeo tay này rất đặc biệt nha, lúc nãy cũng được một cô bé nhìn trúng nhưng lại tiếc là ko mua nó -chị bán hàng hơi tiếc nuối
_"Đặc biệt" là ý gì? -Hắn nhíu mày hỏi
_Câu đừng nhìn sợi dây này mà cho nó là tầm thường. Nó có thể mang đến ình hạnh phúc và dẫn lối đi tìm nửa kia a! -Chị bán hàng nói
_Có linh nghiệm thật ko? -hắn hỏi
_Tôi ko lừa cậu đâu -chị bán hàng mỉm cười nói
Hắn thừa biết là những lời này đều là lừa gạt những người ngây thơ, ngốc nghếch nhưng mà Vịt con thích. Thôi thì làm người tốt một bữa, mua tặng cô ta.
_Được, tôi lấy sợi này, chị làm ơn gói lại dùm tôi!
_Ai là bạn gái cậu thì thật là hạnh phúc -Chị bán hàng gói lại đưa cho hắn
Hắn ko nói gì nhưng mà miệng hắn đã nhếch lên, có thể nói tâm trạng của hắn. Lúc xoay người đi, chị bán hàng còn nói với theo hắn:
"Chúc em hạnh phúc với bạn gái mình nhá!!!!"
~Bỏ đi khúc nó bị lạc và hắn đã tìm được nó (chap 23-24)
~~Hai đứa nó đạp xe ra bãi biển dạo chơi. Nó lấy chân đá đá cát lên rồi cười hì hì, y chang như con khờ. Nhìn nó vậy hắn cũng phì cười, lấy trong túi quần ra sợi lắc chìa ra trước mắt nó, cộc lốc nói:
_Cho cô!
_Gì đây? -nó xoè tay ra nhận lấy, sao nhìn quen thế này - A! Sợi lắc tay ở chợ mà!
_Đúng rồi đó!
_Nhưng sao mà anh lại có thể mua được một thứ mà đối với anh là đó chỉ là một thứ rẻ tiền thôi chứ? -nó choáng trước món quà này
_À thì...mà thôi cô cứ nhận đi, ko thích thì trả lại! -hắn hộc hằn nói
_Thích, thích mà! -nó chăm chú nhìn sợi dây này rồi nói
_Cô có thể nói cho tôi tại sao cô lại thích nó ko? -hắn thật muốn biết là tại sao lúc ấy nó lại chọn sợi dây này
_Tôi nói cho anh nghe nhưng anh đừng nói cho ai nghe nha! -nó tỏ ra kì bí
_Ok, ok, nói đi -hắn nói nhanh
_Nửa cánh thiên sứ này cho tôi cảm giác như nó ko hoàn mỹ. Bởi vì từ trước giờ, ko ai là hoàn hảo hết. Nhưng mà trọng tâm là nửa cánh này giống như chiếc cánh thiên sứ bị bẻ gãy vậy, ko hoàn mỹ nhưng lại rất đẹp!
_"Thiên sứ bị gãy cánh" ? Cô thật có tâm hồn thơ mộng -hắn cố gắng nhịn cười
_Đi tiếp đi! -nó nhìn bộ dạng nín cười của hắn mà tức giận
Biết là nó giận rồi nên là hắn im luôn, lẽo đẽo dắt xe theo nó.
Thật ra chiếc cánh làm cho nó đến một sự việc mà việc đó đã làm cho nó ko còn mang theo đôi cánh thiên sứ này nữa thôi..."
-----Hồi tưởng kết thúc-----
Ko trùng hợp đến thế chứ? Lẽ nào cô gái ấy là Vịt con. Nhưng nếu cô ấy là Vịt con thật thì... Cảm giác chạm vào tay cô ấy lúc nhảy rất quen thuộc. Thật sự thì rất giống với Vịt con. Nếu thật là Vịt con thì thú vị thật. Vịt con thì ra lại là Thiên nga, thú vị thật. Cô ta dám gạt mình một khoảng thời gian dài rồi, đợt này cô chết chắc rồi Vịt...
******
Sau hơn hai tiếng chạy như bay mà giờ nó đã đến bệnh viện rồi. Bộ dạng run rẩy chạy vào bên trong bệnh viện của nó khiến người ta nhìn thấy thôi là đau lòng. Bảo cũng chạy theo nó. Đến trước cửa phòng bệnh, nó sợ hãi mở cửa bước vào. Nó nhìn thấy mẹ đang ngồi ôm lấy Bi khóc rất thảm thiết.
_Mẹ...-nó nấc nhẹ
_Nhi, ba con ông ấy đã qua đời rồi! -mẹ nó thấy nó đến thì chạy ra ôm lấy nó khóc càng lớn hơn
_Mẹ...ba ko sao mà phải ko? Mẹ nói đi chứ, nói đây ko phải sự thật đi! -nó lắc đầu ko tin, chạy đến bên cạnh giường ôm lấy ba nó mà lắc - Ba...ba tỉnh lại đi, ba đừng ngủ nữa mà. Con đến thăm ba nè, ba tỉnh dậy đi mà!!!!!!!
_Bác sĩ nói ba con đã đến giai đoạn cuối của căn bệnh, chỉ còn sống được khoảng 3 tháng. Mẹ cũng đã biết điều này, nhưng ba ko ẹ nói với con, lo ảnh hưởng đến việtc học của con -mẹ nó đau lòng tiến lên vỗ vai nó an ủi
Sao có thể như thế? Ba nó đã kì vọng ở nó rất nhiều mà nó lại nhởn nhơ trong 3 tháng qua. Ba ơi, con biết lỗi rồi, con biết lỗi rồi...
Mẹ nói trước khi ba nó nhắm mắt là mong nó được sống hạnh phúc và trở thành tài. Nó sẽ cố gắng ko làm cho ba nó thất vọng, tuyệt đối ko! Nó đau khổ gục vào bên cạnh ba nó giờ đã lạnh băng ko còn hơi ấm nào. Nó khóc như chưa bao giờ được khóc, làm cho những người đi qua cửa phòng nhìn vô mà đau hết đau lòng thay nó. Tiếng khóc như cứa vào tim gan mỗi người.
Bảo chứng kiến cảnh đau thương này thì cũng chỉ biết âm thầm an ủi, trấn an nó thôi. Cuộc sống thật kì lạ, cho người ta cái này thì lại nấy đi của người ta cái khác. Mất mát này thực sự quá lớn đối với nó. Ko biết nó còn có thể tươi cười vui vẻ như trước hay ko. Mong là nó có thể vượt qua nỗi đau này...
̉