Rốt cuộc mà câu chuyện làm cho Hoàng ngạc nhiên lần trước là gì? Thật ra thì chuyện này thật rất khó có thể tin tưởng nhưng mà sự thật ngay trước mắt làm sao lại ko tin đây? Nó và hắn cùng nhìn cảnh tượng trước mắt mình mà ko nhịn nổi buồn cười, một cô gái xinh đẹp đang bị một anh cháng cao ráo bám theo sau lưng.
_Em đi chậm lại một tí kẻo ngã đó bây giờ! -giọng chàng trai có chút lo lắng
_Ko cần anh quan tâm,tốt nhất là anh đừng bám theo tôi nữa!
_Sao có thể, haha, anh rất thích làm cái đuôi của em nha! -chàng trai cười đùa nói
_Thật ko biết xấu hổ! Mặt anh thật dày mà -cô gái tức giận, bước chân càng nhanh hơn
_Đợi tí....-chàng trai ấy vội đuổi theo
Mà hai người nọ ko ai khác chính là VyVy và Tú. Tú thì ra là bị trúng tiếng sét ái tình với Vy. Ngay lần đầu tiên gặp mặt ở ven đường, lúc ấy anh cũng chẳng biết Vy là ai nhưng mà cô đã làm một việc khiến cho anh có một ấn tượng rất tốt đẹp.
"Hôm đó ngoài trời mưa rất to, anh lại quên mang theo dù nên anh đã bị dính nước mưa trông rất tội nghiệp. Anh ngồi xuống vỉa hè bên đường nhìn những hạt mưa đang rơi rớt xuống. Ko phải anh ko muốn tìm chỗ trú mưa mà anh muốn thử cái cảm giác lành lạnh này. Nói con người anh như thế nào nhỉ? Là loại người tùy hứng. Nhưng mà lại có một cô gái cầm theo một cây dù chạy ra che mưa cho anh. Cô gái đó trông rất đáng yêu. Anh đang thắc mắc muốn hỏi cô gái xa lạ này tại sao lại che dù ình nhưng câu nói của cô lại làm cho anh dở khóc dở cười. Lúc đó cô ấy nói với anh:
_Anh trông đẹp trai thế này mà giờ ướt như chuột lột ấy, mất hình tượng quá, thôi để tôi làm người tốt giúp anh che dù vậy!
_Vậy có phải tôi đây nên cảm ơn cô sao? -Tú buồn cười nói
_Ko cần, tôi đã nói rồi, hôm nay tôi làm người tốt, ko đòi trả công - cô kiêu ngạo nói
Tú cảm thấy cô gái này rất thú vị. Bản thân anh luôn có những cô gái xinh đẹp bu quanh nhưng anh biết họ chỉ mê vẻ bề ngoài của anh hay là tiền của gia đình anh. Nhưng mà cô gái trước mặt này, tuy lời nói có vẻ như quan tâm nhưng cái bộ mặt hờ hững kia của cô làm anh có cảm giác khó chịu. Điều đó đã làm cho bản tính trêu chọc của anh trỗi dậy. Anh thong dong đứng lên, bỏ hai tay vào túi quần mở miệng hỏi:
_Cô tên gì?
_Hử? Anh ko cần biết đâu -Cô lạnh nhạt nói
_Tại sao? -Tú nhíu mày
_Chúng ta chỉ là tiện đường bắt gặp nhau thôi, ko thân thích, tôi chỉ là tốt bụng giúp đỡ, sau này chưa chắc đã gặp lại cho nên anh ko cần biết tên tôi làm chi -cô nhàn nhạt nói
Cô gái này thật là kì lạ. Thôi thì cứ như cô nói đi, coi như là tiện đường bắt gặp nhau, sau này chưa chắc gặp lại. Anh mỉm cười với cô một cái nhưng mà cô lại chỉ liếc nhìn qua anh một cái cũng ko có nói gì. Đúng lúc có một cơn gió thổi ngang qua làm cho anh run cả người mà hắt xì một cái.
_Thấy chưa, ko biết là anh có bị bệnh thần kinh ko mà ngồi đây dầm mưa hay là anh nghĩ làm vậy để đi cua gái -cô coi thường khừ nhẹ
_Tôi ko có...hắt xì!
_Trông anh thảm hại đến thế kia kìa, đi theo tôi đến tiệm cafe phía trước uống một ly cho nó ấm người -Cô kéo tay anh đi theo mình phía sau
_Nè...hắt xì...cô dẫn tôi đi đâu...
Cô chẳng thèm trả lời anh mà cứ dẫn một mạch vào thẳng trong tiệm cafe mới thôi. Sau đó cô còn gọi riêng cho anh một ly nước trà gừng ấm còn mình thì uống một ly Matcha. Cô bắt anh phải uống hết ly trà khi nó còn nóng. Khi anh nhăn mày ko uống vì mùi của nó rất khó chịu thì cô sẽ lập tức lải nhải làm anh nhức hết tai phải uống hết mới thôi. Nhìn anh uống hết ly trà cô mới an tâm ngồi thưởng thức ly Matcha của mình. Tuy là rất khó chịu vì cái vị trà gừng, định uống xong sẽ xử cô nhưng mà lại thấy được cái bộ dạng u sầu nhìn ngắm mưa bên ngoài cửa sổ kia của cô cũng có chút động lòng. Hình như là cô gái trước mắt mình đây đang có tâm sự. Tò mò muốn biết chuyện gì đã làm cho cô phiền muộn nên anh đã hỏi:
_Hình như cô có tâm sự, có muốn cùng tôi giải bày ko?
_Ừm...Nếu như có một cô gái thích một chàng trai lại thích những hơn ba năm mà người đó lại đi thích một người con gái xinh đẹp khác thì thế nào? -cô khuấy ly nước hỏi
_Cô gái đó là cô! -Tú khẳng định
_Ừm, có phải là tôi rất khờ phải ko?
_Cũng ko hẳn là vậy, haizzz, cô gái tốt như cô mà thằng nào ko nhìn thấy thì chắc thằng đó bị mù rồi! -Tú chép miệng nói
_Anh đang an ủi tôi à -cô phì cười
_Tôi nói sự thật mà! -Tú bất mãn - Nhưng mà tôi cho cô lời khuyên nè, cô trông đẹp vậy, tính tình tuy có hơi dữ dằn nhưng cũng biết quan tâm người khác, thiếu gì người cho cô chọn.
_Nhưng mà tôi lại muốn anh ấy...-Cô buồn rầu nói
_Haizzz, đúng thiệt là...thôi dù sao hôm nay coi như cô giúp tôi che mưa còn dẫn tôi đến một quán cafe ấm áp này, chầu này tôi trả -Tú mỉm cười nói
Cô chỉ nhìn anh cười một cái cũng ko nói thêm gì nữa. Quay mặt qua ngắm cơn mưa đang rơi ngoài cửa sổ, trong lòng rối bời. Cô cũng muốn quên anh đi nhưng mà nói thì dễ chứ làm thì rất khó. Dù gì cô cũng đã thích anh hơn ba năm nay, sao có thể nói quên là quên chứ!
Tú dường như cũng hiểu những suy nghĩ kia của cô, thôi thì anh chỉ có thể trò chuyện với cô để cô bớt buồn rầu thôi. Đợi cơn mưa tạnh hẳn, cô chào tạm biệt anh rồi nhanh rời khỏi quán. Cô cũng ko để lại số điện thoại liên lạc hay là tên của cô. Cô nói đó chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường, nếu sau này có gặp lại nhau thì đó là cơ duyên, khi đó cô sẽ cho anh biết tên mình.
Sau này do có lần anh đi ngang qua một quán ăn có thấy cô đang ngồi ăn với bạn mà người bạn này chẳng phải là người xa lạ gì mà là bạn gái trước của anh - Trần Tố Nhi. Nên tối đó anh đã gọi điện cho Nhi hỏi về cô gái ấy. Cô ấy thì ra học ở WK nên anh đã làm thủ tục chuyển sang đây học và anh cũng biết được tên cô rồi. Đợt này anh quyết tâm theo đuổi cô.
Lúc gặp lại cô ở bar Blue cô đã hoàn toàn quên mất anh. Tâm tình anh lúc đó có hơi tức giận. Ko phải là mới có một tháng thôi sao, làm gì mà quên anh nhanh như vậy? Thật ko để anh vào mắt mà! Mãi cho đến mấy ngày trước, anh ko chịu cái vẻ ngó lơ kia của cô mới mặt dày mà ra chào hỏi cũng tỏ rõ ý định theo đuổi cô. Cô ko những tức giận mà còn luôn trốn anh làm anh đuổi theo mệt chết đi được. Nhưng mà anh là ai? Là Minh Tú đó, ko dễ gì bỏ cuộc đâu! "
Cùng lúc Ann cũng đi ngang qua, chạy lại kéo Vy về phía mình, quay sang châm chọc Tú:
_Nè Minh Tú, tôi nói thiệt con người như anh ko hề xứng đáng với VyVy đâu nên anh mau tránh cho xa ra!
Vốn cũng chẳng ưa gì Tú, lại thấy Vy chỉ hợp với Tùng nên Ann tuyệt ko chấp nhận chuyện này. Tú thấy mặt Ann lại y như rằng đen thui lại. Có phải kiếp trước do anh mắc nợ với Ann hay ko mà kiếp này cô ta bám anh như bám tà vậy? Tú giọng cực kì khó chịu nói:
_Sao cô luôn muốn phá hư chuyện của tôi thế hả?
_Vậy sao anh ko hỏi tại sao anh lại mang cái bộ mặt lừa gạt ko đáng tin tưởng kia? -Ann ngẩng cao đầu nói
_Cô là đang ghen tị với tôi sao? Cô có tu trăm năm nữa cũng ko đạt đến trình độ đẹp như tôi đâu -Tú khoái trá cười
_Tự kỉ! Tôi mới ko muốn giống cái vẻ đẹp như chó gặm của anh!!!! -Ann bùng nổ
_"Chó gặm"? Cô muốn chết sao? -Tú nghiến răng nói
_Tôi thách anh đấy! -Ann hất hàm nói
_Cô...!!! -Tú tức đến nổ đom đóm mắt
" ^$%:^**(@;/**(^/*@~#$ " - Một đống âm thanh chửi rủa, cãi nhau mãi ko ngừng của hai người vang lên, nhờ vậy mà Vy chót lọt trốn khỏi hiện trường, chạy một mạch lên sân thượng hóng mát. Ko khí mát lạnh ở đây làm cho cô rất dễ chịu. Lúc cô ko để ý nhìn thì có tiếng nói vang lên ở trong góc:
_Chuyện của em, anh cũng biết rồi.
Cô giật mình tiến đến nơi phát ra tiếng nói, miệng ko khỏi nhếch lên một tí:
_Sao anh lại ở đây?
_Anh ko được ở đây sao? -Tùng đứng lên phủi bụi trên người
_Em ko có ý đó...
_Được rồi, Tú và em rất vui vẻ thì phải?
_Hả, ko phải như vậy đâu...em...-Vy muốn giải thích nhưng lại bị Tùng chặn lại
_Tú trông rất được, anh hy vọng em và anh ấy sẽ hạnh phúc! -Tùng nhắm mắt nói
_Sao...anh thật mong như vậy sao? -Vy như rơi xuống vực thẳm
_Đúng vậy! Dù gì thì anh ấy sẽ mang cho em được hạnh phúc!
_Vậy còn anh thì sao? anh chẳng lẽ ko cho em được hạnh phúc sao? -Vy hét lên
_Anh xin lỗi, chúng ta ko được... -Tùng nhẹ nói
Trái tim Vy như bị dẫm nát. Vết thương cũ chưa lành thì vết thương mới lại xuất hiện. Cứ phải hành hạ cô thế này thì ông trời mới chịu được hay sao? Quá trình từ lúc quen biết anh đi đến thích anh rồi trải qua một chặng tình cảm con nít kia cho đến khi cô theo đuổi anh lại đến lúc anh gạt bỏ cô lần nữa, cô đã hiểu. Con người máu lạnh như anh sẽ ko bao giờ khắc sâu cái tên Lâm VyVy đâu. Câu nói "Chúng ta ko được" kia của anh thật sự khóa đi trái tim cô. Cô sẽ làm như anh muốn.
_Em đã hiểu, mong rằng sau này anh sẽ ko hối hận!
Nói xong cô xoay người rời khỏi nơi ngột ngạt này. Anh làm sao thế này? Sao khi thấy cô xoay lưng rời đi anh lại cảm thấy ko nỡ? Anh sẽ hối hận như lời cô nói sao? Ko thể nào có chuyện đó! Người con gái anh yêu là Ann ko phải là VyVy nhưng tại sao lại tràn ngập cảm giác ko đành lòng vậy? Rốt cuộc là chuyện gì đây? Anh tức giận đấm vào tường một cái. Khốn khiếp! Khi nào thì anh bắt đầu vì cô mà lo lắng suy tư? Anh thật làm đúng ko...
Con người nhiều lúc rất hay tự ình là đúng, bởi cái cái suy nghĩ này mà họ luôn đánh mất đi một phần quan trọng bên mình. Tình yêu rất khó kiếm được, có lẽ trong ngàn người mới có một người là nửa kia mà ông trời đã an bài. Đôi lúc thói quen thật đáng sợ. Hai chúng ta luôn đứng gần nhau nhưng chỉ một cái quay đầu anh đã ko thấy được em nữa rồi.......